Hoa Ngu run mạnh lên một cái, thiếu chút nữa ném hắn đi.
Tên có bệnh!
Thật đúng là thích được ôm công chúa thế sao?!
" Thân thể thực mềm."
Hoa Ngu:...
CMN ở thời đại trước của nàng, cái này gọi là quấy rối đi?
Bệnh thần kinh a!
" Vương, vương gia quá khen!" Mặt nàng có chút đỏ, không muốn tốn thời gian trả lời tên biến thái này.
Nước sôi lửa bỏng cũng giống thế này à?
Chu Lăng Thần nhìn bộ dạng cố hết sức của nàng, ý cười trên mặt ngày càng sâu.
" Bổn vương nặng sao?"
Nặng! Đè chết lợn luôn!
" Không... Vương gia, thân nhẹ như yến*!" Bởi vì mất nhiều sức, lời nàng nói giống như nặn ra từng chữ.
*yến: chim yến
" Vậy bổn vương yên tâm."
Yên tâm?
Yên tâm cái búa!
Trong lòng Hoa Ngu điên cuồng gào thét, lại cảm thấy bả vai chợt nặng, liếc mắt đã thấy Chu Lăng Thần tựa đầu lên vai nàng.
" Hô!" Cái này còn chưa tính, tên biến thái này còn cọ vào vai nàng, hít sâu một hơi!
Hoa Ngu:...
Nàng cuối cùng cũng bất chấp, ôm Chu Lăng Thần phi ra ngoài xe ngựa.
Vừa chạm đất, đã nghĩ phải ném Chu Lăng Thần đi.
Nhưng đảo mắt khắp nơi, vẫn không thấy bóng dáng xe lăn đâu.
" Lưu Hành!" Khuôn mặt Hoa Ngu đỏ bừng, nàng sắp ôm không nổi rồi!
Lưu Hành bên cạnh thấy tư thế của hai người thì sợ đến mức dại ra, nghe thấy Hoa Ngu thét gọi tên hắn mới hoàn hồn, vội chạy lên xe ngựa, đẩy xe lăn xuống.
" Hô-- " Hoa Ngu sử dụng toàn bộ khí lực, cơ hồ đem Chu Lăng Thần ném lên xe lăn.
Sức nặng trong tay biến mất, nàng suýt nữa nằm liệt ra đất!
" Hô hô hô." Nàng mở miệng điên cuồng mà hô hấp, trước đây luyện công, cũng không mệt như vậy!
" Ha! Tiểu Hoa nhi, ngươi không thể suy yếu như vậy được a." Chu Lăng Thần sờ sờ cằm, cười đến tà tứ.
Hoa Ngu thực muốn giết người, chỉ là không còn sức, đã vậy còn bị người ta nói mát.
Nàng mới là nô tài đáng thương nhất kinh thành đi?
" Phốc!" Hoa Ngu còn muốn nói cái gì đó, lại bỗng nhiên nghe được một âm thanh.