" Đúng vậy đúng vậy, không nghĩ tới Tứ điện hạ lại có khẩu vị nặng như vậy, ngay cả thái giám cũng không buông tha!" Hoa Ngu phản ứng cũng rất nhanh, chớp mắt một cái, đôi tay nhỏ bé bắt đầu múa may, dùng giọng the thé nói chuyện.
Xung quanh yên tĩnh.
Một đạo ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên thân thể nàng.
Nàng không nhịn được run lên, quay đầu lại nhìn ánh mắt thâm trầm của Chu Lăng Thần.
Hoa Ngu:???
Đây là chuyện động địa, không thể nhất trí đối ngoại trước sao?
" Hoàng huynh!" Khuôn mặt Chu Mặc Ngân đen tới cực hạn, cắn răng nói:
" Huynh dạy dỗ nô tài thật tốt, ngay cả hoàng tử cũng không để vào mắt!"
" Nô tài làm càn như thế, hoàng huynh còn muốn bảo toàn nàng*?"
*ông này biết thân phận nữ chính nên mình cứ để vậy, hơn nữa trong tiếng trung 'nàng' hay 'hắn' đều đọc giống nhau, chỉ là cách viết khác nhau
" Tốt!" Chu Mặc Ngân giận quá hóa cười, " Vậy để xem hoàng huynh có thể bảo hộ nàng đến bao giờ!"
Dứt lời, liếc nhìn Hoa Ngu thật kỹ một cái, sau đó phất áo rời đi.
Hoa Ngu nhìn theo bóng dáng hắn, nhẹ nhàng chớp mắt.
" Năng lực của ngươi thật tốt!" Nàng giật mình, nhìn đến Chu Lăng Thần ngoài cười nhưng trong không cười.
" Vào kinh không được mấy ngày, trêu chọc không ít người! Bạch Ngọc Hằng tâm cao khí ngạo đối đãi với ngươi cũng thật khác, Chu Mặc Ngân liều lĩnh vào phủ cũng chỉ để tìm ngươi." Chu Lăng Thần nhìn chằm chằm nàng, trong mắt nhiễm một tầng ánh sáng lạnh.
Như nhìn thấu lòng Hoa Ngu.
" Cót két." Nhưng khi nàng còn chưa biết giải thích như thế nào cho tốt, Chu Lăng Thần đã tới trước mặt nàng.
" Soạt!" Một tay túm nàng đến trước mặt mình.
" Vương gia... " Hoa Ngu cảm thấy khiếp sợ.
" Hoa Ngu, ngươi hãy nghe cho kỹ." Chu Lăng Thần đột nhiên bóp cằm nàng, bắt nàng phải nhìn hắn.
Một đôi mắt đen nhánh, mang theo chút lạnh bạc, so với ngày thường đối đãi nhã nhặn với Hoa Ngu thì thái độ ngạo mạn này hoàn toàn bất đồng.
" Ngươi là nô tài của bổn vương! Đừng nghĩ đến việc ở sau lưng bổn vương thông đồng với kẻ khác!" Hắn nói xong, đột nhiên hướng lên.
Phun ra nhiệt khí lên mặt Hoa Ngu.
Hoa Ngu không nhịn được co rúm lại một chút.
" Nếu không, bổn vương liền đem ngươi nấu chín, từng ngụm từng ngụm ăn vào trong bụng." Hắn nắm cằm nàng, khóe miệng hơi nhếch, nhưng không phải cười.
Trong ánh trăng, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, yêu dị tới cực điểm.
Sắc mặt Hoa Ngu cứng ngắc, môi hơi giật giật, muốn nói cái gì đó.
" Ngươi nhớ cho kỹ, bổn vương không nói đùa!" Hắn đột nhiên hướng đến tai Hoa Ngu, nói một câu.
Trước khi rời đi, còn cắn nhẹ vành tai Hoa Ngu một chút.
Tai xuất hiện một trận đau đớn, Hoa Ngu không khỏi run lên, nàng cũng không cho rằng Chu Lăng Thần nói đùa.
Vì vậy nam nhân này...
Vẫn là tên biến thái!
" Thất thần làm cái gì, không phải ngươi thích nhất là ôm bổn vương sao? Lại đây ôm bổn vương lên xe!" Chu Lăng Thần mỉm cười, khẽ phất tay, Lưu Hành liền đẩy hắn rời đi.
Đi không tới hai bước, lại phát hiện Hoa Ngu không theo kịp, Hắn quay đầu lại, lạnh lùng liếc nàng một cái.
Hoa Ngu giật mình, không dám suy nghĩ lung tung, vội chay theo.
Có chủ tử như vậy, không biết sau này đón chờ nàng là cái gì!
..........
Sáng sớm hôm sau, Chu Lăng Thần rời phủ.
Nhiều ngày nay hắn bộn bề công việc, sau tối hôm qua, Hoa Ngu cũng không dám trêu chọc hắn.
Chỉ biết là hắn vừa ra khỏi cửa đã đi gặp mỗ đại thần nào đó.
Cũng không dám tới hỏi thăm.
Hoa Ngu cảm thấy mình nên yên tĩnh mấy ngày, không nên đi gây chuyện tiếp, nếu không Chu Lăng Thần lại đem nàng lên hầm mất!