Cho nên sau khi Hoa Ngu nhìn thấy cái tên Lương Nguy Chi này, ngay lập tức hiểu được, người này sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới mình.
Khẳng định chuyện ở phủ Đại hoàng tử ngày hôm qua, có người truyền ra ngoài.
Lương Nguy Chi cảm thấy nữ thần của mình bị khi dễ, tự nhiên sẽ không nhẫn nhịn!
Chỉ có điều...
Hoa Ngu mở chiến thư ra, co quắp khóe môi, hạ chiến thư với một thái giám, đúng là có một không hai!
Nàng thập phần tò mò, đầu óc tên Lương Nguy Chi này, có phải có bệnh rồi không?
" Lương công tử nói, hôm nay hắn ở trên đường lớn Hoài Nam chờ công công, cho người... " Đại Hiệp nói được một nửa thì dừng.
" Cái gì?" Hoa Ngu nhíu mày, nhìn về phía hắn.
" Có gan thì tới!"
Hoa Ngu nghe vậy, mày nhướn cao thêm một chút.
Theo những gì nàng biết về tên ngốc Lương Nguy Chi này, nếu hôm nay nàng không tới, khẳng định ngày mai hắn sẽ tìm tới cửa.
Tên này khác với người khác, chính là kẻ không sợ trời không sợ đất.
Nói rằng nàng là nô tài của Ung Thân vương,
Cho dù nói nàng là nô tài của Hoàng thượng, tên ngốc này cũng sẽ tìm tới cửa!
" Công công, chỉ sợ đến khi Vương gia về thì trời đã khuya, Lương công tử kia chắc cũng không chờ... " Đại Hiệp liếc liếc Hoa Ngu một cái, cân nhắc dùng từ.
Theo hắn, lúc này đi ứng chiến, cực kỳ không ổn.
Nhìn Hoa Ngu mà xem, người gầy teo nho nhỏ, chỉ sợ chưa được bao lâu thì đã bị Lương Nguy Chi đánh cho tàn phế rồi!
Lương Nguy Chi vô pháp vô thiên như thế, đợi Vương gia trở về, ít nhiều cũng làm hắn bận tâm.
Lần này ra ngoài, mất nhiều hơn được!
" Đại Hiệp a!" Hoa Ngu đột nhiên vươn tay, khoác vai Đại Hiệp.
" A? Công công ngài nói!" Đại Hiệp thụ sủng nhược kinh.
" Ta nói cho ngươi a, có chút chuyện tình này, không phải trốn, có thì cứ dùng." Đôi mắt Hoa Ngu sáng rực, ánh mặt trời chiếu rọi, khiến khuôn mặt nàng như sáng lên vài phần.
Nhất thời Đại Hiệp có chút sợ sệt.
Trên mặt Hoa Ngu có chút cười như không cười.
Vốn là hôm nay nàng muốn yên tĩnh, nhiều nhất chỉ là cùng mèo nhỏ đánh nhau một cái thôi, không nghĩ tới người khác cũng không muốn cho nàng yên tĩnh.
Trước đây nàng chịu đựng, là vì đại cục Diệp gia, hiện giờ nàng cô độc, còn gì phải sợ?
Không có chuyện gì nàng không dám làm!
" Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngươi nghe ta a, hiện tại, đi tìm mấy vị huynh đệ kêu đến."
" Làm, làm cái gì?" Đại Hiệp ngây ngốc nhìn nàng.
" Ta đánh không lại, không phải còn có các ngươi sao?!" Hoa Ngu mím môi cười, vỗ vỗ áo hắn.
Đại Hiệp:...
Như vậy có được không?
" Đi thôi! Đừng để người ta chờ lâu a!" Hoa Ngu mỉm cười, thu tay lại, híp mắt nhìn hắn.
Đại Hiệp còn muốn khuyên nhủ nàng, nhưng bộ dạng Hoa Ngu cười tủm tỉm kia, hắn không biết phải nói như thế nào.
Cuối cùng hắn cũng bị Hoa Ngu thuyết phục, hồ đồ ngây ngốc xoay người rời đi, tìm mấy vị huynh đệ cho Hoa Ngu.
Hoa Ngu cũng không nhàn rỗi.
Nhiều ngày nay nàng cũng không có thời gian đi gặp Giang Hải, cũng biết Giang Hải đã tới kinh thành rồi, để cho nàng tín hiệu, gửi thư tín cho nàng.
Nàng chậm rì rì truyền tin ra ngoài, sau đó ném cây cỏ đuôi chó cho con mèo ngốc kia chơi đùa.
Dẫn theo bốn người cao lớn, còn có Giang Hải trà trộn vào, hùng hổ đi ra ngoài cửa!