Hoa Ngu mang theo một đám người hùng hổ ra khỏi cửa.
Trần quản gia bên kia còn chưa biết chuyện, một gã sai vặt vất vả lắm mới tìm được hắn, đem mọi chuyện nói ra...
" Hỏng bét!" Vẻ mặt Trần quản gia lập tức thay đổi, " Mau! Mau phái người đi tìm Vương gia!"
" Vâng! Tiểu nhân đi ngay!"
Gã sai vặt vội vàng đáp lại, sau đó nhanh chóng rời đi.
Trần quản gia mặt đầy lo lắng, phải làm sao bây giờ!
.........
Đường lớn Hoài Nam, ngã tư đường phồn vinh nhất kinh thành.
Ở đây bốn phương đều thông suốt, chính giữa có một cái đài thật lớn, trên đài có dựng lên mấy cái Hoàng bảng, bình thường Hoàng thượng có mệnh lệnh trọng yếu gì, đều dán lên Hoàng bảng kia.
Cho nên ở đây cũng có thị vệ Hoàng cung trông coi.
Nói chung, không có người dám tới đây gây rối.
Đến khi Hoa Ngu mang theo người tới đây, liền phát hiện có rất nhiều người ở chỗ này, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nàng hơi giương mắt, đón ánh mặt trời, thấy được Lương Nguy Chi.
Kỳ thực bộ dạng của Lương Nguy Chi này cũng không xấu, chí ít khi nhìn hắn, người ngoài cũng không cảm thấy hắn là một tên ngốc!
Hôm nay hắn mặc y bào xanh ngọc, đầu cột kim quan, thoạt nhìn cũng áo mũ chỉnh tề.
" Công tử, người đến! Chính là hắn!" Bên cạnh Lương Nguy Chi có không ít người, trong đó có một tên sai vặt thò đầu ra, sau khi nhìn thấy Hoa Ngu, lập tức báo cho hắn.
Lương Nguy Chi khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Hoa Ngu đang trong đám người đi đến.
" Lương công tử." Hoa Ngu chậm rãi đi tới, đối với sắc mặt đang thay đổi của Lương Nguy Chi.
Ai có thể nói cho hắn biết, thái giám cũng có thể đẹp như vậy sao?
Mắt phượng câu người, môi mỏng đỏ mọng, nếu không phải 'hắn' khoác trên người một thân nội thị thái giám, hắn (LNC) còn tưởng là một cô nương dung mạo khuynh thành.
" Ngươi chính là Hoa Ngu?" Hắn có chút không tin.
" Là ta." Hoa Ngu nhíu mày, thấy đằng sau Lương Nguy Chi có đủ loại thị vệ gia đinh linh tinh, cũng không rối loạn.
" Khụ!" Lương Nguy Chi ho nhẹ một tiếng, không thể vì thái giám này đẹp mà bỏ qua được.
Vân nhi vẫn còn chờ hắn!
" Nhìn thấy bản công tử còn không hành lễ!" Hắn lập tức ngẩng đầu đi đến.
Người kêu Hoa Ngu hành lễ, mấy ngày nay cũng không thiếu.
Chỉ là nàng vẫn chưa gặp qua tên ngốc nào.
" Lời này Lương công tử nói cũng không đúng rồi, ngươi thấy người nào đến đánh nhau, mà hành lễ với đối phương chưa?"
Lương Nguy Chi nghẹn lời, tiểu tử này cũng rất miệng lưỡi a.
" Lão tử không cùng ngươi nói linh tinh." Hắn khoát tay, không chút kiên nhẫn nhìn Hoa Ngu, nói:
" Đã đến, vậy động thủ đi!"
Thân thể nhỏ bé của Hoa Ngu, một đấm của hắn cũng có thể đánh bay mười tên như vậy.
" Chao ôi, đừng có gấp a!" Hoa Ngu thấy hắn xông đến, vội lui về sau từng bước.
" Tránh tránh né né, giống như phụ nhân vậy. Rốt cuộc ngươi có phải nam nhân không?" Lương Nguy Chi chẳng còn chút cao hứng.
" Không phải." Hoa Ngu không chút do dự đáp.
" Ta là thái giám."
Lương Nguy Chi:...
Quái thai ở đâu ra đây, hắn chưa bao giờ gặp qua người như vậy!