" Chúng ta chỉ thay trưởng bối nhà ngươi giáo huấn ngươi làm người như thế nào!"
Lương Nguy Chi có chút kinh hoảng, từ khi sinh ra, hắn chưa bao giờ gặp qua dạng vô liêm sỉ như vậy!
" Ra tay!"
Nàng cũng không để cho đối phương có cơ hội, nàng ra lệnh một tiếng, mấy người bên cạnh lập tức đi lên.
Lương Nguy Chi còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đè lại.
Về phía Đại Hiệp, hắn cũng không có biện pháp phản bác mệnh lệnh của Hoa Ngu, chỉ đành tiến lên, áp chế Lương Nguy Chi cho có.
Nhưng nào có biết, trừ bọn họ ra, Hoa Ngu còn mang theo mấy hạ nhân của Vương phủ.
Trong đó, có cả Giang Hải đã dịch dung.
Giang Hải ở bên đường, thừa cơ lẫn vào đám người bọn họ.
Mà hắn là ai?
Là thuộc hạ trung thành nhất của Hoa Ngu a!
Chỉ cần Hoa Ngu ra lệnh, đừng nói là Lương Nguy Chi, dù có là Hoàng đế, hắn cũng đánh!
Cho nên sau khi bốn người trấn trụ Lương Nguy Chi, hắn liền động thủ.
" Cẩu nô tài nhà ngươi, ngươi dám... "
" Bốp!" Một quyền đi xuống, Lương Nguy Chi ngay cả nói cũng không nói được, cả mặt đều đen.
" Ba!"
Giang Hải khiến Lương Nguy Chi khắc sâu như thế nào là đánh lộn.
Giang Hải là người từng lăn lộn trên chiến trường, mỗi một quyền, đánh người đau đến không lên nổi tiếng.
" Phốc-- " Lương Nguy Chi nghiêng đầu, phun một ngụm máu tươi.
" Dừng tay." Hoa Ngu ở bên cạnh nhíu mày, đánh thêm nữa, Lương Nguy Chi thực sự sẽ phế luôn.
Nàng khoát tay, Giang Hải lập tức đứng dậy, lại thấy bốn đại hán bên cạnh đang há hốc mồm!
Này, tên sai vặt này sao lại chạy đến đây?
Đang kinh ngạc, trong tay khẽ buông lỏng, Lương Nguy Chi bị bọn họ vứt ở trên đài.
" Công tử!" Đám người của Lương Nguy Chi muốn điên rồi! Điên cuồng chạy đến bên cạnh Lương Nguy Chi.
Những người xung quanh đều thất thần kinh ngạc, đến khi hồi thần, Lương Nguy Chi đã bị đánh thành cái đầu heo. Thấy hắn mặt mũi bầm dập, đám sai vặt không khỏi run lên.
" Ngươi, ngươi, ngươi... " Trong miệng Lương Nguy Chi chỉ còn lẩm bẩm, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói được.
" Trời ạ! Ta không nhìn nhầm đi?! Tiểu thái giám này vậy mà lại đem người đánh Lương Nguy Chi?!"
" Không chỉ có đánh, ngươi không thấy Lương Nguy Chi sắp tắt thở rồi sao?"
" Má ơi!"
Đám người vây xem đồng thời hít một ngụm khí lạnh.
Nhìn Hoa Ngu không khỏi giật mình.
Nàng tiến lên phía trước hai bước, vừa bước đi, đám tiểu tôi tớ vây quanh Lương Nguy Chi thiếu chút nữa nhảy dựng lên!
" Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?! Người đâu! Đều lên cho ta, bảo hộ công tử!" Giọng nói gã sai vặt sắc nhọn, rốt cuộc cũng làm đám gia đinh của Lương Nguy Chi phản ứng lại.
Những người này lập tức vây quanh Hoa Ngu.
Nhưng không một ai dám động thủ.
Người Lương Nguy Chi mang đến đều là thị vệ trong nhà, đến một người đánh nổi Đại Hiệp cũng không có, vừa thấy người bên cạnh Hoa Ngu hung hãn như thế, bọn họ làm sao dám lộn xộn!
" Lương Nguy Chi." Hoa Ngu làm như không thấy mấy người này, nàng nhướn mày, đi về phía Lương Nguy Chi mặt đã sưng thành heo.
Lương Nguy Chi ngay cả nói cũng không rõ ràng, chỉ có thể cố nâng mí mắt.
" Ngày hôm nay, chúng ta hảo hảo dạy dỗ ngươi, làm người, không thể lật lọng." Nàng trực tiếp lướt qua đám người của Lương Nguy Chi, nâng tay vỗ vỗ mặt hắn.
" Lấy cái tay bẩn thỉu của ngươi ra, ngươi dám chạm vào công tử, cẩu nô tài ngươi... " Gã sai vặt của Lương Nguy Chi giơ tay giơ chân không thôi.
Hoa Ngu liếc hắn một cái, một ánh mắt sắc lạnh, gã sai vặt cả người giống như bị đông cứng lại.