" Vương, Vương gia... " Hoa Ngu đến nói cũng nói lắp, khuôn nhỏ nhắn cương cứng nhìn hắn, nói:
" Ăn thịt người cũng không tốt đi!"
" Vả lại, thịt của nô tài, chẳng ngon đâu a!"
" Phải không?" Chu Lăng Thần ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng, cũng chẳng khiến nàng biết hắn đang nghĩ gì.
Hoa Ngu vắt óc mà nghĩ, nửa ngày mới nặn ra được một câu:
" Nô tài nhất định sẽ chữa khỏi chân cho Vương gia!"
Chu Lăng Thần nhướn mày.
" Vương gia không ngại thì cứ tin tưởng nô tài, nếu trước Quốc yến mà nô tài không làm được lời đã nói thì... " Hoa Ngu hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
" Nô tài và Lai Phúc, tùy ý Vương gia xử phạt! Dù Vương gia muốn giết nô tài, nô tài cũng... "
" Được rồi." Chu Lăng Thần thu lại vẻ mặt, đột nhiên buông lỏng nàng ra.
Hoa Ngu cảm thấy giam cầm trên người không còn, liền từ trên đùi hắn nhảy dựng lên.
" Tiểu Hoa nhi, bổn vương không thích nghe cái gì mà sống chết, chuyện này có thể bỏ qua, ngươi giữ nô tài này cũng được, nhưng phải nhớ kỹ một điều." Chu Lăng Thần nói xong, lại cùng nàng đối mắt.
Ánh mắt hắn mang theo một chút âm trầm, khiến lòng người không khỏi run lên.
" Nô tài củ bổn vương, đến chết, cũng chỉ có thể là người của bổn vương!"
Một câu này, giống như đập vào lòng Hoa Ngu.
Nàng biết rõ, đây là thức tỉnh nàng, không được có tâm tư khác.
" Vâng!" Nàng không chút do dự đáp ứng.
.........
" Chủ tử." Từ trong phòng đi ra, Giang Hải có chút lo lắng nhìn Hoa Ngu.
" Nếu không được, thuộc hạ tìm cách đưa người đi."
Vẻ mặt Hoa Ngu có chút trầm, nghe vậy thì lắc đầu.
" Trước mắt Ung Thân vương đã hoài nghi người, nếu để hắn biết thân phận của người... " Giang Hải thấy nàng như vậy, không khỏi sốt ruột.
" Rời đi, sau đó thì sao?" Hoa Ngu dừng lại, đột nhiên nhìn về phía hắn.
" Mấy vạn người Diệp gia quân, phụ thân, huynh trưởng, biết bao huynh đệ vào sinh ra tử cùng chúng ta nữa, cứ như vậy chết đi vô ích sao?" Đôi mắt nàng u trầm, sắc mặt lãnh túc.
(lãnh túc: lạnh lùng + nghiêm túc)
Giang Hải nghẹn lời, không có biện pháp trả lời nàng.
" 'Hoa Ngu' kia vốn là người của Chu Mặc Ngân, nhưng hiện giờ Chu Lăng Thần lại lưu ta lại, ngươi biết vì sao không?" Hoa Ngu nhìn hắn, chậm rãi nói:
" Bởi vì ta có thể trị khỏi chân hắn!"
Trong mắt Giang Hải chấn động.
" Chỉ cần trị khỏi chân hắn, mặc kệ ta là ai, hắn cũng sẽ giữ lại! Đợi đến khi hắn... " Hoa Ngu lại nhìn Giang Hải thêm một chút, thanh âm cứ yếu dần.
" Chính là lúc chúng ta báo thù!"
Giang Hải nghe xong, rốt cuộc cũng không phản bác lời Hoa Ngu.
Hắn chỉ có thể cúi đầu xuống.
Hoa Ngu so với hắn còn hiểu rõ hơn, trước mắt chạy trốn được, bất quá cũng chỉ là chó nhà có tang*, trốn trốn tránh tránh sống qua ngày.
*chó mất chủ: được ví như mất nơi nương tựa, lang thang đây đó.
Thù của Diệp gia, Hoa Ngu không thể buông!
"... Vâng." Giang Hải thấp giọng trả lời.
Hoa Ngu nhìn hắn thật sâu một cái, cũng không nói nữa.
..........
Sáng sớm hôm sau, Hoa Ngu đã bị người gọi dậy.
Lúc nàng tỉnh lại có chút ù ù cạc cạc, ngày thường Chu Lăng Thần có làm cái gì cũng không gọi nàng, hôm nay lại làm sao vậy.
Nàng cứ thắc mắc thẳng đến khi lên xe ngựa, lên xe rồi vẫn chẳng hiểu gì.
" Sao, không biết vì sao hôm nay bổn vương đưa ngươi ra ngoài?" Chu Lăng Thần liếc nàng, trên mặt toàn ý cười trêu tức.
Hoa Ngu theo bản năng gật đầu, sau khi phản ứng lại liền ngước lên nhìn hắn.
" Mới có mấy ngày, ngươi cũng đã đắc tội không ít quý nhân ở kinh thành? Bổn vương giữ ngươi lại trong phủ, ngươi cũng cần có ích chút chứ?"
*le: câu cuối bịa đấy, không hiểu nghĩa. Cả cái tiêu đề cũng bịa luôn, không hiểu mà T_T