" Đứng lại! Ai cho các ngươi đi!" Hoa Ngu có tâm muốn chạy, nhưng Dương Thải Y lại không buông tha.
Hơn nữa sau khi Chu Mặc Ngân xuất hiện, cằm ả ta giương càng cao.
" Biểu ca!" Ả bọp bẹp miệng, chạy đến bên người Chu Mặc Ngân hờn dỗi:
" Huynh xem, người ta bị thương."
Chu Mặc Ngân cúi đầu, thấy tay ả ta chảy máu đầm đìa, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
" Biểu ca, cẩu nô tài này cố ý để súc sinh đả thương người, huynh nhất định phải vì Thải Y làm chủ a!"
" Này... " Lưu Hành trợn tròn mắt, quay đầu nhìn Hoa Ngu thì lại thấy nàng cười lạnh, trong tay còn ôm một vật nho nhỏ.
Vừa rồi Lưu Hành cũng thấy, rõ ràng là vật nhỏ này làm Dương Thải Y bị thương trước, sau đó mới gặp Hoa Ngu. Vậy mà giờ Dương Thải Y lại nói, Hoa Ngu để súc sinh đả thương người?
" Lưu đại nhân, cái này ngươi cũng không biết?" Hoa Ngu nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn:
" Cái này gọi là, thiên hạ vô địch không biết xấu hổ!"
Lưu Hành theo bản năng muốn gật đầu, nhưng cũng may hắn khống chế được mình.
" Hoa công công, lời này có chút quá mức đi?" Bỗng nhiên giọng nói lạnh lẽo của Bạch Ngọc Hằng vang lên.
" Vô luận thế nào, Dương tiểu thư là chủ tử, Hoa công công là hạ nhân, lấy trên xử dưới, theo luật Túc Hạ, xử trảm!" Đôi mắt ngọc lưu ly xinh đẹp trong suốt của Bạch Ngọc Hằng không mang theo chút tình cảm.
" A, là như thế sao? Bạch công tử, ta không có đọc sách, mấy cái luật pháp linh tinh, ta cũng chẳng rõ lắm đâu!" Hoa Ngu cười cười.
" Hoa công công không biết mà cũng kiêu ngạo?" Vẻ mặt Bạch Ngọc Hằng giận dữ.
Một chút cũng không giống ngày hắn đưa Bạch Ngọc lệnh cho nàng.
Chỉ là việc hắn là loại người nào, Hoa Ngu cũng không thấy hứng thú.
Hiện tại, nàng chỉ thấy hứng thú với vật nhỏ trong lòng.
" Ta là người phàm tục, không thể so với Bạch công tử, chí muốn phổ độ chúng sinh!"
" Phốc!" Lưu Hành nhất thời không nhịn được, cười ra tiếng.
Này, phổ độ chúng sinh như thế này sao?
" Càn rỡ!" Chu Mặc Ngân lạnh giọng:
" Ngươi đừng tưởng có Tam hoàng huynh che chở cho ngươi là có thể vô pháp vô thiên!"
Đối với tên này, ngay cả nói Hoa Ngu cũng chẳng buồn nói.
Cảnh đẹp hôm nay, đúng là bị đám người này phá hỏng.
Hoa Ngu nhếch miệng, ôm vật nhỏ xoay người đi.
" Lưu đại nhân, chúng ta mau đi thôi, tính ra, Vương gia cũng sắp ra rồi đấy."
Lưu Hành chưa kịp phản ứng, một lúc sau mới nói:
" Được."
" Tên cẩu quan nhà ngươi có ý gì?! Biểu ca còn đang nói chuyện với ngươi đấy! Thế nào, ở trong mắt ngươi không còn Tứ hoàng tử điện hạ rồi sao?" Nhìn Hoa Ngu rời đi, Dương Thải Y lập tức không vui.
" Lời này của Dương tiểu thư, trong mắt ta không có Tứ hoàng tử điện hạ? Hiện giờ trong mắt ta, chỉ có tiểu súc sinh này thôi!" Hoa Ngu cười híp mắt nói.
Cả mặt Chu Mặc Ngân đều đen.
Ý của nàng là, trong mắt nàng, hắn còn không bằng một con súc sinh?
" Lưu đại nhân, thất thần làm cái gì, mau đi thôi! Ôi, đúng là ủy khuất vật nhỏ của ta!" Lúc nàng nói còn không thèm nhìn Chu Mặc Ngân, làm sao để ý sắc mặt hắn như thế nào.