" Tê!" Hoa Ngu hít một ngụm khí lạnh, chưa nói xong đã thấy mất mặt.
Nên làm thì không làm, cũng thật hoạt bát a!
" Buông ra!" Thấy Hoa Ngu bị cắn, sắc mặt Chu Lăng Thần lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn con sói nhỏ.
Không ngờ, con sói kia vậy mà lại co rúm lại, thật sự nhả tay Hoa Ngu ra.
Hoa Ngu bị đau đến dựng đứng, trong lòng lại nghĩ Chu Lăng Thần này quả nhiên là biến thái, đến sói cũng hù dọa được!
" Sao, rất ngoan? Không cắn người?" Chu Lăng Thần ngạo lãnh nhìn nàng.
Hoa Ngu cãi không được.
"... Có thể là nó đói bụng." Hoa Ngu không nghĩ vật nhỏ lại chẳng cho nàng chút mặt mũi, chỉ đành cố gắng cười với Chu Lăng Thần:
" Vương gia, người để nô tài mang nó về đi? Người ta thường nói, Phật độ hữu duyên nhân, người xem, đây chẳng phải là duyên lang* Phật tặng cho nô tài hay sao?"
*lang: sói
Chu Lăng Thần cười như không cười nhìn nàng nói bậy. Còn có 'Phật độ hữu duyên nhân', 'hắn' bị hắn tóm được, thế chẳng phải hắn là duyên nhân của 'hắn' hay sao?
*chưa biết Thần ca biết thân phận của tỷ chưa nên cứ để 'hắn'
" Vương gia... " Hoa Ngu thấy hắn không nói lời nào, liền muốn tiếp tục nài hắn.
" Được rồi." Chu Lăng Thần nhíu mày, lộ vẻ không kiên nhẫn, " Tùy ngươi."
Không phải thú vật, trông nàng làm nũng cực kỳ ngu xuẩn!
" Đa tạ Vương gia!" Đôi mắt Hoa Ngu sáng lên.
Đây là con sói hoang, quả thực khiến lòng nàng khó nhịn được mềm mại, nhiều thân huynh đệ của nàng chôn thây nơi chiến trường, vật nhỏ này, coi như là bọn hắn phái tới an ủi nàng đi.
Được Chu Lăng Thần đồng ý, dọc đường Hoa Ngu cực kỳ vui vẻ.
Chu Lăng Thần không cho vật nhỏ lên xe ngựa, nàng liền ôm vật nhỏ lên ngựa, lúc đi đường còn không ngừng quấy rối Lưu Hành.
" Lưu đại nhân! Ngươi xem, có phải nó quá đẹp rồi không?!"
" Không bằng ta đặt cho nó một cái tên đi!"
" Gọi là Đỉnh Phong thì thế nào?"
Lưu Hành: "..." Không tốt lắm.
Hoa Ngu tuy là nói với hắn, nhưng cũng chẳng hỏi phải ý kiến hắn, đôi mắt nàng sáng lên trong suốt, nói:
" Đỉnh Phong, vừa nghe đã thấy là tên tốt!"
Lưu Hành:...
Sủng vật nhà ai cũng đặt tên quỷ dị như vậy sao?
" Đúng rồi, còn phải có họ nữa!"
Lưu Hành chớp mắt một cái, thử hỏi:
" Hoa Đỉnh Phong?"
" Ha, Lưu đại nhân, tên khó nghe như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra."
Lưu Hành:...
Không phải 'hắn' nói Đỉnh Phong cũng cần có họ sao?
" Người đầu tiên phát hiện ra Đỉnh Phong là Dương Thải Y, tiếp đó, dựa theo bản năng của động vật, thì Dương Thải Y chính là mẫu thân của nó, vậy nên, Đỉnh Phong của chúng ta, phải là họ Dương!"
Hoa Ngu híp mắt, ngẩng cao đầu nói.
" Khụ khụ khụ khụ!" Lưu Hành suýt chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Dương, Dương Đỉnh Phong?!
Dương Đỉnh Phong!
Sủng vật nhà ai gọi như vậy?! Nó là sói!
Hơn nữa, còn nói Dương Thải Y là mẫu thân nó...
Khóe môi Lưu Hành run rẩy, vị Dương tiểu thư kia mà biết, chắc chắn sẽ nổi cơn tam bành!
" Đỉnh Phong! Đỉnh Phong! Ngươi có tên rồi, vui không?" Hoa Ngu mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nàng đặt tên con sói là 'Đỉnh Phong', cười đến híp hết cả mắt.
" Ngươi rất cao hứng?" Đang vui vẻ, lại cảm thấy da đầu một trận lạnh lẽo, Hoa Ngu quay người lại, lại thấy Chu Lăng Thần đang nhìn nàng.
Nàng vội thu lại ý cười trên mặt.
" Còn nháo nhác ồn ào nữa, bổn vương sẽ cho người nấu Đỉnh Phong cho ngươi ăn." Chu Lăng Thần lạnh lùng liếc nàng một cái, thấy nàng rốt cuộc cũng ngậm miệng, cũng không làm phiền Lưu Hành nữa.
Lúc này mới buông màn xe xuống.
Đối với hắn cũng chưa bao giờ nhiệt tình như vậy, một con sói nhỏ, vui vẻ vậy sao?