Nhưng không đợi nàng mở miệng, Chu Lăng Thần bên cạnh đã tiến lên từng bước.
Từng bước này, vô cùng vững vàng.
Thoạt nhìn, bước đi vô cùng giống người bình thường.
Nhưng chỉ có Hoa Ngu thấy, trên trán Chu Lăng Thần đã toát mồ hôi lạnh.
Chân hắn vừa mới hồi phục, lúc đi, chẳng khác nào múa trên đao kiếm*, tư vị ấy, đau đến nhường nào.
*gần giống đi trên đao kiếm, ý chỉ đau đớn ở chân
Từng bước từng bước, vững vàng như Tùng*.
*cây Tùng
Cả Nguyệt Nhạc cung lại tiếp tục yên lặng.
Hoa Ngu thấy xung quanh đã được như ý muốn, âm trầm hạ mi.
Nàng nhíu mày, hai tay ôm ngực.
Tính khí Chu Lăng Thần như vậy, chọc giận hắn, nàng biết rõ, đám người này sẽ có kết cục như thế nào.
" Vương gia, bổn vương như vậy, là dùng yêu vật sao?" Chu Lăng Thần nhếch miệng, cứ như vậy đi đến trước mặt Đoan Bình quận vương.
Hắn đứng lên, so với Đoan Bình quận vương còn cao hơn một cái đầu.
Vóc người rất cao, thẳng tắp như ngọc, khí thế lại vô cùng bức người.
Quả thực khiến người khác run rẩy!
" Này... " Đoan Bình quận vương cũng không nghĩ tới, hắn không chỉ đứng lên, mà còn có thể đi!
Sắc mặt lập tức thay đổi.
" Phụ hoàng, nhi thần không nghĩ tới lại khiến mọi việc hỗn loạn như vậy." Chu Lăng Thần cũng không nhìn hắn, mà đi đến gần Thuận An đế, khom người nói:
" Như mọi người nói, nhi thần chính là điềm xấu." Chu Lăng Thần tựa tiếu phi tiếu.
" Nhi thần có thể chịu chỉ trích, nhưng phụ hoàng là phụ thân của nhi thần, chỉ trích nhi thần chính là không để phụ hoàng vào mắt, đây là điều nhi thần không muốn chút nào."
Hắn nói nhẹ nhàng, hơn hết còn biểu đạt cảm tình của mình với Thuận An đế.
Nháy mắt Thuận An đế liền đứng lên, từ trên long vị* đi xuống.