Phải để cho hắn hảo hảo mà nhìn xem, chú sói nhỏ này, đến tột cùng là như thế nào!
Vừa nghĩ, Hoa Ngu liền lùi lại từng bước, đến cạnh lồng sắt của Đỉnh Phong.
Đỉnh Phong nhìn nàng, hưng phấn nhảy lên.
Hoa Ngu đột nhiên ngồi xuống--
" Soạt soạt!" Cửa lồng sắt mở ra!
Chuyện vừa phát sinh Dung Triệt còn chưa phản ứng lại thì con sói trong lồng đã nhảy ra!
" Đỉnh Phong, đi! Chúng ta đi bồi Dung công tử, hảo hảo chơi đùa." Hoa Ngu dựa vào lồng sắt, trên mặt dạt dào chế nhạo.
Giống như hưởng ứng lại lời nói của Hoa Ngu, Đỉnh Phong ra khỏi lồng, vẫy vẫy cái đuôi...
" Ngao ô!" Thanh âm cao vút mang theo mãnh liệt hưng phấn.
Dung Triệt cảm thấy cả người đều cứng ngắc rồi, con sói kia lông bạc, dưới ánh mặt trời lại càng rực rỡ, hai răng nanh bén nhọn, đôi mắt xanh biếc tràn đầy hưng phấn, cứ như vậy nhảy bổ vào hắn.
Nhất thời, hắn cảm thấy lông tóc cả người dựng đứng, sự sợ hãi từ sâu trong linh hồn hiện ra, vọt tận trong lòng--
" A!" Dung Triệt kêu lên, thê lương vô cùng, truyền đến mọi ngóc ngách của Vương phủ.
Mọi người nghe được âm thanh này đều không nhịn được run lên. Cái gì thế này? Rõ ràng là ban ngày mà Vương phủ lại có quỷ sao?
Mà âm thanh này so với chuyện ma quỷ còn đáng sợ hơn a!
" Ngao ô ngao ô!" Ở bên kia, Đỉnh Phong lâu lâu mới được ra khỏi lồng sắt vô cùng vui vẻ đuổi theo Dung Triệt.
Còn vị Dung công tử phong lưu phóng khoáng lại bị con sói phía sau đuổi cho hồn phi phách tán, hồn vía lên mây.
Mặt hắn trắng bệch, miệng không ngừng quát to, chân nhảy lên nhảy xuống trốn tránh Đỉnh Phong, hắn một chút võ công cũng không có, dù sao cũng chỉ là thư sinh văn nhược, chí ít vẫn còn hai cái chân.
Hết sức chạy khỏi con vật bốn chân kia.
" A! Ngươi tránh ra! Tránh ra a! Hoa, Hoa...!" Dung Triệt thét chói tai không ngừng, hắn càng quát, Đỉnh Phong phía sau càng hưng phấn.
Vậy đã đành, Hoa Ngu ở bên cạnh còn châm ngòi thổi gió!
" Đỉnh Phong, cố lên a!"
" Đỉnh Phong, nhanh lên! Nhanh lên a!"
" Đỉnh Phong, tốt lắm! Lợi hại! Không hổ danh là con nuôi của ta!"
Dung Triệt:...
Hắn sắp phát điên rồi. Thấy Hoa Ngu nhàn nhã dựa vào thân cây hòe, mặt mày giảo hoạt, trong tay bưng một đĩa thịt.
Nàng hô một câu, Đỉnh Phong liền quay đầu lại nhìn nàng.
" Con nuôi, đến đây, cha nuôi thưởng cho ngươi!" Hoa Ngu hút sáo một cái, cầm đũa gắp một miếng thịt, không ném ra mà quơ quơ trên không trung.
Đôi mắt Đỉnh Phong sáng ngời, lập tức quay lại, phi lên đớp lấy miếng thịt kia.
" Giỏi lắm!" Hoa Ngu giơ ngón tay cái, Dung Triệt thấy vậy nhẹ nhõm chớp mắt, còn tưởng rằng con sói kia sẽ làm thịt hắn, không nghĩ rằng nó cũng có linh tính.
Đột nhiên sói nhỏ lại nhe răng trợn mắt đi về phía hắn.
Cả người Dung Triệt run lên, giơ chân, sống chết chạy đi.
" Dung công tử, ngươi phải cố lên a!"
" Con nuôi, đuổi theo hắn!"
" Đỉnh Phong bảo bối, cha nuôi tin tưởng ngươi!"
Sau giờ ngọ, tất cả mọi người trong Vương phủ đều há hốc mồm nhìn Dung công tử, còn có...
Một con sói phía sau hắn.
Một trước một sau chạy vòng quanh Vương phủ, vô cùng vui vẻ!