Nếu không phải như vậy, thì hắn đã sớm phất tay áo rời đi từ lâu!
Quan trọng nhất hắn còn bị sói đuổi!
Mà căn bản Hoa Ngu lại mặc kệ những việc này.
Nàng cũng không ngốc, một mình đi gặp Chu Mặc Ngân, chẳng phải đưa dê vào miệng cọp sao?
Đại sảnh Yên Chi quán nhiều người như vậy, nàng thật muốn xem xem, Chu Mặc Ngân có thể giở trò gì.
Vừa quay đầu, liền thấy nữ tử đánh đàn lui xuống.
Rượu và thức ăn rất nhanh được đưa lên, người ta thấy Dung Triệt ở bên cạnh nàng, tự nhiên cũng đem nàng trở thành khách quý.
Hoa Ngu nhấc đũa lên, câu được câu không ăn đậu phộng, mồm vừa nhai vừa nói, còn nhìn chằm chằm Dung Triệt, thấy Dung Triệt sắp bùng nổ, thật dữ dội a!
" Muốn gặp Hoa công công, cũng thật không dễ dàng!" Đúng lúc đang căng thẳng lại vang lên một tiếng nói, Hoa Ngu chớp mắt, quay đầu lại.
Chu Mặc Ngân một thân y bào màu đen, bên cạnh hắn là một tên cao lãnh như trích tiên, đích xác là Bạch Ngọc Hằng.
Một đen một trắng cùng nhau xuất hiện trong trường hợp này, quả thật tạo nên một cảm giác không nói lên lời.
" Yêu, điện hạ, mời ngồi!" Hoa Ngu mặt đầy tươi cười, cả người không động, ngồi trên ghế bành, không hề có ý định muốn đứng lên.
Nàng chính là không có quy củ, bọn họ không phải quá rõ rồi sao.
Nàng đâu có ra vẻ?
" A!" Sắc mặt của Chu Mặc Ngân cũng không được tốt, nhưng so với hôm Quốc yến thì đỡ hơn.
Vừa nhấc chân, liền an vị ngồi cạnh Hoa Ngu.
Bạch Ngọc Hằng dừng lại một chút, nhưng cũng ngồi phía bên còn lại của nàng.
Hai người bọn họ, một trái một phải, đem Hoa Ngu kẹp ở giữa.
Xung quanh có rất nhiều người biết họ, Chu Mặc Ngân và Bạch Ngọc Hằng vừa xuất hiện liền gây ra xôn xao.
Nếu không phải sắc mặt Chu Mặc Ngân không tốt, nhất định sẽ có người lên kính rượu.
" Tứ điện hạ hôm nay tìm nô tài, có chuyện gì vậy?" Hoa Ngu cười cười nhìn hắn, miệng vẫn nhai đậu phộng.
Bạch Ngọc Hằng không nhịn được nhíu mày.
Nô tài khác mà dám có thái độ như này, đã sớm chết trăm ngàn lần.
Vậy mà tên này cứ một lần lại một lần lấy việc khiêu khích bọn hắn.
" Hoa Ngu, trở lại bên ta!" Đôi mắt Chu Mặc Ngân thâm trầm, tựa hồ còn mang theo tức giận, lúc nói còn nhìn Hoa Ngu.
Yêu a.
Hoa Ngu nhướn mày, vị này vẫn còn đeo bám?
Không hiểu hắn nghĩ cái gì, mà cho rằng nàng sẽ nghe hắn?
" Sự tình trước kia, là bổn hoàng tử không đúng, ngươi quay về, ta có thể cho ngươi danh phận!" Không ngờ, Chu Mặc Ngân lại rất chân thành, nhìn chằm chằm Hoa Ngu.
"Hoa Ngu" trước đây, khát vọng lớn nhất không phải danh phận sao?
Hoa Ngu lập tức vui vẻ.
Chỉ là đáng tiếc, nàng a, không không phải Hoa Ngu!
Nhưng nàng lại không biết, việc hôm nay không đơn giản chỉ là thuyết phục nàng.
Ở nhã gian lầu hai phía đối diện, có vài người đang ngồi.
Người ngồi đầu, chính là người sáng sớm đã xuất môn, Chu Lăng Thần.
Phía sau hắn còn có hai người, một là tiểu thúc của Lương Nguy Chi, Lương Húc, người còn lại là--
Mạc Tử Huân.
" Vương gia, đó không phải là nô tài của ngài sao?" Mạc Tử Huân theo ánh mắt Chu Lăng Thần nhìn xuống, liền thấy Hoa Ngu đang ngồi cạnh Chu Mặc Ngân.
Hắn không khỏi nhíu mày, nhẹ giọng nói.
Nô tài của Chu Lăng Thần, vậy mà lại có quan hệ với Chu Mặc Ngân.
Không phải nô tài này trị khỏi chân cho Chu Lăng Thần sao?