Hoàng Phi Giá Đáo: Minh Vương Cuồng Sủng Thê

Chương 46: 46: Biên Thuấn Biên Hoạ





*Biên Thuấn Biên Hoạ: Vừa múa vừa vẽ :3
Một xướng một họa, Hoàng Bắc Hạ đang nghĩ nhất định phải kéo lại danh tiếng của mình, bởi vì nếu như lúc này nàng mà không lên, người bị tổn hại thanh danh chính là phụ thân Hoàng Chiến của nàng! Mà nàng tuyệt đối không cho phép!
Hoàng Thượng không biết tại sao nàng lại do dự, rồi tự nhiên Hoàng Bắc Hạ mở miệng nói: Bắc Hạ có chuẩn bị một tiết mục, nếu hai vị nương nương không chê, Bắc Hạ nguyện ý dâng lên bêu xấu một phen
Hoàng Bắc Hạ nói chuyện như thế khiến Thục Phi sửng sốt nhưng trong mắt lại hiện lên một tia khinh miệt: Sẽ không đâu, ta đã sớm nghe danh Hoàng đại tiểu thư nhà Đại tướng quân phong phạm.
Thục phi lời nói này mặt không đỏ tim không đập, mọi người dưới đài không có ai dám nói tiếp, nhìn bộ dạng này, hẳn là bao cỏ này chắc là chọc giận Thục phi nương nương rồi.
Đã như vậy thì ngươi chuẩn bị một chút đi.Hoàng Thượng lên tiếng nói, hắn đã nghĩ sẽ hủy buổi biểu diễn, nhưng hắn lại muốn nhìn xem Hoàng Bắc Hạ đến cùng là có tài nghệ gì.
Muốn nói đến người kinh ngạc nhất thì chắc chắn đó là Tứ hoàng tử, lúc vừa nhìn thấy Hoàng Bắc Hạ cả người đều ngây dại, đây rõ ràng chính là nữ tử xinh đẹp mà đêm hôm đó hắn gặp trên đường, mà ngày hôm nay nàng ăn mặc như thế này so với ngày hôm đó càng thêm vạn phần rực rỡ, xinh đẹp.

Thế nhưng nữ tử này lại là Hoàng Bắc Hạ, lại là cái kẻ ăn nói hấp tấp, luôn đi theo phía sau hắn như kẻ đáng thương!
Tứ hoàng tử cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, trong lòng loáng thoáng cảm thấy mình hình như đã bỏ sót cái gì đó!
Nữ nhân này rõ ràng biết thân phận của hắn, thế nhưng lại làm bộ không biết hắn!
Tứ hoàng tử trong lòng không hiểu sao lại bùng lên một cơn lửa giận!
Thế nhưng lại nghĩ, nữ nhân này xinh đẹp thì có lợi ích gì, căn bản cũng không xứng với hắn! Nghĩ như vậy khiến trong lòng mới có thể dễ chịu một chút!
Tứ ca! Ngươi không phải nói bao cỏ kia rất xấu sao? Sao lại nhìn đẹp mắt như thế, mà ta thế nào lại cảm thấy nàng nhìn quen mắt vậy?
Lục hoàng tử tới gần Tứ hoàng tử, có chút bất mãn nói, chợt nhớ ra nói: Ta nhớ ra rồi, nàng không phải là mỹ nữ đêm hoa đăng đó sao? Cái này.....cái này....!cái này, sao có thể trở thành Tứ tẩu tương lai của ta? Tứ ca, ngươi cũng không nhận ra nàng sao?
Lục hoàng tử càng nói, sắc mặt Tứ hoàng tử càng khó coi, hắn cũng không nghĩ dung nhan của nữ nhân kia lại kinh diễm như thế, hẳn là trước kia trước mặt hắn cố ý che giấu? Bằng không tại sao hắn lại không phát hiện ra?
Rất nhanh, Hoàng Bắc Hạ cũng đã đổi y phục đi lên.
Một thân váy dài gấm màu trắng, mái tóc đen dài được buộc lên đơn giản, tinh thần sáng lạng, phong thái đặc biệt, trong tay cầm một chiếc quạt phiêu dật, như tiên như linh.

Nguyên bản gương mặt đã hiện ra từng tia từng tia vũ mị, câu hồn đoạt phách, khiến những nam tử như bị hút hết nguyên khí mà trầm mê, một đôi mắt sáng long lanh như pha lê, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến người ta mê loạn.

Sau đó, thấy có người nhanh nhẹn trình lên một trang giấy vẽ khoảng ba mét, rồi bày trên mặt đất.
Tất cả mọi người nhao nhao lên nhìn, không rõ là Hoàng Bắc Hạ muốn làm gì!
Hoàng Liên Sở âm trầm cười cười Hoàng Bắc Hạ, đến giờ mà vẫn còn bày ra bộ dáng đáng ghét đó, một lúc nữa để xem người còn giả vờ thế nào!
Mà lúc này trong mắt Ngao Minh Dạ nhiễm lên một tia hứng thú, luôn có cảm giác cách mà nữ nhân này sẽ mang đến có sự khác biệt.
Khi tất cả mọi người lui ra sau, tiếng nhạc lặng lẽ vang lên.

Hoàng Bắc Hạ gập quạt trong tay, bút pháp thần kỳ như dây đàn linh hoạt thuấn động, nước chảy hành vân như rồng bay phượng múa, khi thì dãn nhẹ tay, khi thì khép lại, giống như cây bút đang đi du hành khắp mặt giấy, động tác nhanh chóng khiến mọi người không phân rõ thật giả.
Theo những giai điệu đẹp đẽ vang lên, Hoàng Bắc Hạ nhẹ nhàng vung tay áo, eo ong (eo nhỏ) gót ngọc, hiện lên cổ tay trắng với lụa mỏng.


Dáng người uyển chuyển, mái tóc đen dài trong gió bay bay, đẹp đến nỗi khiến cho người ta không dời nổi mắt.

Giữa sân hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người đều ngừng thở nghiêm túc thưởng thức, sợ bỏ qua một tia hoàn mỹ nào.
Rất nhanh, tiếng nhạc từ kéo dài trở nên có chút cấp tiến, đúng lúc này, Hoàng Bắc Hạ lấy tay phải làm trụ chống trên mặt đất, rồi mới xoay vài vòng trên không trung, mũi chân không ngừng linh hoạt biến động, nhưng sau đó lại hạ xuống bên trên giấy vẽ.
Chỉ chốc lát sau, từ tờ giấy trắng nõn liền xuất hiện một hình dáng.
Hoàng Thượng cũng không nhịn được duỗi cổ, nhìn về phía trước, lập tức trong mắt hiện ra một tia chấn kinh, lớn tiếng nói: Tốt! Vô cùng tốt!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.