Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 24: Tính kế



Tiết Duệ Hân thật sự hoảng sợ, giả vờ trấn định ra khỏi sảnh chính nhưng trong lòng lại bồn chồn, rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì, giây trước vẫn còn cười ôm nàng vào lòng mà giây sau đã đổi sắc mặt, Vương gia này… cũng quá khó hầu hạ đi.

Tiết Duệ Hân và Thích Vũ Mạch không hề biết, mọi chuyện vừa xảy ra đã rơi vào mắt một người.

Tức giận bất bình trở về phòng mình rồi Tiết Duệ Hân cũng bắt đầu đập phá đồ đạc, khuôn mặt xinh đẹp rất dữ tợn, hạ nhân quỳ bên cạnh run rẩy sợ đến mức mặt tái xanh, tiếng thủy tinh rơi trên đât vỡ tan khiến họ hồn bay phách tán, muốn trách thì chỉ trách đã gặp phải chủ tử thế này thôi.

Sau khi đồ đạc trong phòng đã vỡ gần hết thì Tiết Duệ Hân mới dần bình tĩnh lại, siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào thịt cũng không phát hiện.

Nàng vẫn còn nhớ rõ sự khuất nhục khi mới được gả vào Vương phủ!

Trước khi Tiết Duệ Hân gả vào Vương phủ, Tiết Tịnh Kỳ đã nói với nàng rằng Lâm Vương đã trở thành thái giám, Tiết phủ sắp xong rồi, ban đầu nàng còn không tin nhưng vào đêm động phòng hoa chúc…

“Ngươi là con gái thứ hai của Tiết gia?” Lâm Vương lập tức vén khăn che mặt của Tiết Duệ Hân, ngữ khí rất không tốt, nàng hơi sững sờ sau đó cười nói: “Vương gia, ta là con gái thứ hai của Tiết gia, Tiết Duệ Hân.”

Thích Vũ Mạch lại cười lạnh, ngồi trên ghế không xa, trong mắt là vẻ rất khinh thường, Tiết Duệ Hân nhíu mày, nàng đã nghe nói Vương gia rất khó hầu hạ nên khi gặp phải tình huống này cũng không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng đợi Thích Vũ Mạch.

“Tiết Tịnh Kỳ là gì của ngươi?” Tiết Duệ Hân nghe vậy thì phẫn nộ, nàng không nghe ra ngữ khí Thích Vũ Mạch khi nhắc tới Tiết Tịnh Kỳ đầy vẻ hận ý, chỉ cảm thấy đã bị tiện nhân đó chơi một vố.

Nàng sững sờ sau đó là phẫn nộ ngập trời, vì sao Lâm Vương không biết nàng mà lại biết tiện nhân kia!

Thích Vũ Mạch cũng nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt Tiết Duệ Hân, trong lòng khinh thường hừ lạnh, nữ nhân trước mắt không có tư sắc thì cũng thôi đi, so với Tiết Tịnh Kỳ thì căn bản không đáng nhắc tới.

“Tiết Tịnh Kỳ là muội muội của ta.” Khó khăn lắm mới ổn định lại cảm xúc, Tiết Duệ Hân bỗng ý thức được Lâm Vương đang chờ câu trả lời của mình, bèn thấp giọng đáp.

“Ha? Muội muội? Ngươi sẽ không giống ả ta chứ? Nếu là vậy thì tốt nhất đừng giả vờ ngốc nghếch trước mặt ta.” Thích Vũ Mạch cho rằng nữ nhân Tiết gia đều tàn nhẫn khôn khéo như Tiết Tịnh Kỳ, ai ngờ Tiết Duệ Hân trước mắt lại là một kẻ ngu xuẩn.

“Vương gia, ta không biết người đang nói gì.” Tiết Duệ Hân thật sự luống cuống, nàng không biết Lâm Vương và Tiết Tịnh Kỳ đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn bắt đầu tay chân luống cuống, không biết làm sao mới có thể khiến Vương gia trước mắt vui lòng, đêm tân hôn này hoàn toàn khác xa tưởng tượng của nàng ta!

“Vậy sao?” Lâm Vương đi tới trước mặt Tiết Duệ Hân, nhìn nàng từ trên cao xuống, lập tức nắm cằm nàng ta ép phải nhìn thẳng vào mắt mình.

Tiết Duệ Hân không tự chủ run lên, đối với ánh mắt của Lâm Vương vẫn còn có chút nghĩ tới mà sợ, rụt cổ lại thì bị Lâm Vương tát một phát.

“Ta nói cho ngươi, nếu Tiết Tịnh Kỳ là muội muội của ngươi thì chuyện ả làm với ta, sau này ta sẽ trả thù Tiết gia các người, còn ngươi, đừng mong có được sự cưng chiều từ ta, với ta mà nói, ngươi đến cả nử tử thanh lâu cũng không bằng!”

Lời Thích Vũ Mạch khiến cho mặt Tiết Duệ Hân lập tức trắng bệch, rốt cuộc Tiết Tịnh Kỳ đã làm gì mà khiến cho Lâm Vương hận Tiết gia như vậy, không được, nhất định phải hỏi cho rõ.

“Vương gia, người nói cho ta biết đi, rốt cuộc tiện nhân Tiết Tịnh Kỳ kia đã làm gì người?” Tiết Duệ Hân kéo tay áo Lâm Vương lại, ngữ khí rất hoảng loạn, nàng nhất định phải biết, nhất định.

Thích Vũ Mạch nhìn dáng vẻ của nàng ta thì càng tức giận, vì sao người phụ nữ này lại ngu xuẩn đến thế, hoàn toàn không giống Tiết Tịnh Kỳ, hắn hít sâu một hơi sau đó hất tay Tiết Duệ Hân ra rồi phất áo rời đi.

Ngày hôm sau, chuyện Tiết Duệ Hân bị Lâm Vương sỉ nhục trong đêm động phòng hoa chúc đã truyền khắp Vương phủ, thoáng chốc tiếng cười nhạo đã quanh quẩn bên tai Tiết Duệ Hân, ngày thứ hai nàng vì những tiếng cười nhạo này mà ném hết đồ đạc trong phòng, đương nhiên cũng bao gồm cả đồ cưới của mình.

Khi Thích Vũ Mạch đến xem Tiết Duệ Hân thì đúng lúc thấy một mảnh hỗn độn trong phòng nàng ta, rất nhiều đồ đạc không đáng tiền đều bị nàng ta ném hết.

Đột nhiên Thích Vũ Mạch nhìn thấy một thứ trên đất, thoáng chốc chọc đau mắt hắn.

“Vương gia? Sao hắn lại tới đây? Đám hạ nhân đáng chết các ngươi Vương gia đến cũng không báo cho ta.” Tiết Duệ Hân hung hăng trừng mắt nhìn đám hạ nhân đang quỳ dưới đất rồi vội vàng thân mật tới bên Thích Vũ Mạch khoác tay hắn.

“May mà Vương gia tới, nếu không ta lại ném đồ tiếp.” Tiết Duệ Hân vẫn luôn cho rằng Lâm Vương không để ý tới nàng ta chỉ vì tối qua nhắc tới Tiết Tịnh Kỳ, hôm nay không sao rồi, nghĩ tới đây cũng chủ động khoác tay Thích Vũ Mạch.

Ai ngờ Thích Vũ Mạch lại chán ghét hất tay nàng ta ra sau đó khom người nhặt con dao găm dưới đất lên, giọng điều rất âm trầm: “Con dao này là ai đưa cho ngươi?”

Tiết Duệ Hân rùng mình, lại nữa, cảm giác này lại tới.

“Đây là… Tiết Tịnh Kỳ đưa cho ta.” Tiết Duệ Hân nói rất yếu ớt, nàng ta đang sợ, sợ một khi nhắc tới Tiết Tịnh Kỳ thì Thích Vũ Mạch sẽ lại nổi giận.

Thích Vũ Mạch tức giận, cười lạnh liên tục: “Được, được lắm, Tiết Duệ Hân, Tiết Tịnh Kỳ, các người đều như nhau, bổn vương nói cho ngươi biết, bổn vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tiết gia các người đâu!”

Bỏ lại một câu như vậy rồi Thích Vũ Mạch lại rời đi, còn mang theo cả con dao găm kia.

Ngày tháng sau đó, Thích Vũ Mạch vẫn không được Thích Vũ Mạch để vào mắt, cũng chỉ khi tâm trạng hắn tốt một chút thì sẽ thi thoảng cho Tiết Duệ Hân chút ngọt ngào, nếu gặp hắn khi tâm trạng không tốt…

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Tiết Duệ Hân nhắm mắt lại, nàng ta nhất định phải khiến Lâm Vương cưng chiều mình, nàng ta cũng nhất định không bỏ qua cho Tiết Tịnh Kỳ!

Thích Vũ Hạo nghe hết mọi chuyện thì cười nhạo một tiếng, Tiết Duệ Hân đúng là một kẻ ngu xuẩn, rõ ràng biết Lâm Vương không được mà còn cố ý ăn mặc xinh đẹp đến tán tỉnh, đây chẳng phải đang trào phúng hắn sao?

Thích Vũ Hạo lạnh mặt, Tiết gia còn không phải vẫn thua trong tay hắn?

Sau khi Tiết Duệ Hân trút giận xong thì lạnh mặt ngồi trên ghế, đám người dưới vẫn quỳ như vậy, nàng ta cũng không cho họ đứng lên, mặc cho họ quỳ đó.

Thích Vũ Mạch cũng không tới tìm Tiết Duệ Hân nữa, điều này khiến nàng ta rất không hài lòng.

Cả đêm Tiết Duệ Hân trằn trọc trên giường không ngủ được, trong lòng vẫn luôn nghĩ rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến Thích Vũ Mạch thích mình, vì sao nàng ta làm chuyện gì cũng không được.

“Vương phi, Vương gia có mời ạ.” Ngoài cửa truyền tới giọng nói rất xa lạ, Tiết Duệ Hân lập tức ngồi dậy, mặc dù nửa đêm canh ba Vương gia gọi nàng ta là chuyện rất kỳ lạ, nhưng Tiết Duệ Hân cũng không để ý được nhiều như vậy, thấp giọng nói.

“Ừm, ta tới đây.” Tiết Duệ Hân vô cùng lo lắng mặc quần áo xong thì đẩy cửa ra, vốn còn có chút băn khoăn, có chút hoài nghi nhưng nhìn thấy hạ nhân thường xuyên ra vào trong Vương phủ thì cũng yên tâm.

“Sao Vương gia lại tìm ta lúc này?” Tiết Duệ Hân theo sau người kia, khi nhìn thấy phương hướng không phải tới phòng ngủ Vương gia thì nhíu mày, không khỏi lạnh giọng hỏi.

Người trước mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp một tiếng, bước chân cũng không hề dừng lại: “Vương phi, người cũng biết tính tình Vương gia từ nhỏ đã như vậy, hôm nay xảy ra chuyện đó khiến Vương gia gọi người tới ban ngày trước mặt mọi người là điều không thể, vì vậy mới cho ta tới tìm người vào lúc này.”

Sau khi nghe thấy lời này thì Tiết Duệ Hân mới xua tan nỗi băn khoăn, cười lạnh một tiếng, phải không, đến cùng Vương gia người vẫn thích ta phải không?

Nam tử dẫn đường không chút dấu vết thở phào một hơi, sau đó bước chân nhanh hơn, ngoài miệng còn nói đừng để Vương gia chờ lâu.

Tiết Duệ Hân không nghi ngờ gì nữa, bước chân cũng đi nhanh hơn, cuối cùng khi tới nơi còn nở nụ cười xán lạn.

Thậm chí nàng ta có thể nghĩ tới sự ân sủng của Vương gia với mình sau này, hạ nhân dẫn đường không biết đã biến mất lúc nào, nàng ta cũng không đuổi theo mà đưa tay đẩy cửa.

Tiết Duệ Hân đẩy cửa ra thì bị kéo tay vào, nàng ta giật mình nhưng lại vì sự đón ý nói hùa của “Vương gia” mà rất vui vẻ.

Tiết Duệ Hân có thể ngửi thấy rõ mùi huân hương trong gian phòng này, mùi hương khiến đầu óc nàng ta hơi choáng váng, ánh nến trong phòng không bị thổi tắt nên nàng ta nhìn thấy rõ người kéo tay mình căn bản không phải Thích Vũ Mạch!

Tiết Duệ Hân sợ hãi mở to mắt nhưng lập tức bị hôn mê…

Hôm sau Tiết Duệ Hân tỉnh lại bỗng nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, sợ hãi hét lớn một tiếng nhưng không ngờ lại gọi được một đám hạ nhân trong Vương phủ.

Hét xong Tiết Duệ Hân mới ý thức được sự sơ xuất của mình nhưng đã không kịp nữa, cửa phòng đã bị hạ nhân đẩy ra…

Tiết Duệ Hân áo quần không chỉnh tề quỳ trong sảnh chính, Thích Vũ Mạch ngồi trên ghế chủ cười nhạo một tiếng: “Hay cho Tiết Duệ Hân ngươi, ta thật sự không biết ngươi sẽ làm trò hề này cho ta xem.”

Ngữ khí Thích Vũ Mạch trước giờ chưa từng âm trầm mã phẫn nộ như bây giờ, Tiết Duệ Hân ý thức được bèn rụt cổ, chuyện tối qua nàng ta vẫn có thể nhớ một chút, nàng có thể nhớ rõ mình cùng một nam nhân xa lạ…

“Vương gia, Vương gia hãy tin ta, ta bị người khác tính kế, Vương gia.”

Tiết Duệ Hân kéo ống quần Thích Vũ Mạch, khóc như hoa lê đái vũ nhưng Thích Vũ Mạch ngồi trên ghế chủ lại không hề nhúc nhích, thậm chí còn giơ chân đá tay Tiết Duệ Hân ra, lạnh giọng nói.

“Bị tính kế? Cho dù ngươi bị tính kế nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện như thế thì ngươi tính thế nào? Người đâu, đưa Tiết Duệ Hân vào đại lao.”

Từ đầu tới cuối Thích Vũ Mạch đều không nhìn Tiết Duệ Hân một lần, trước đây thi thoảng sẽ nhiệt tình với nàng ta một chút vì cảm thấy nàng ta vẫn còn sạch sẽ nhưng bây giờ đến nhìn một ánh mắt thôi hắn cũng thấy bẩn.

Mà nam tử cấu kết cùng Tiết Duệ Hân đang quỳ bên cạnh đã sớm bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, không biết phải biện giải thế nào nên cũng bị tống vào đại lao.

Mặc dù Thích Vũ Mạch không hề có tình cảm với Tiết Duệ Hân nhưng bị đội nón xanh thì dù là ai cũng không chịu được sau khi bị cơn giận làm cho váng đầu thì cũng không kịp suy nghĩ kỹ điểm đáng ngờ trong đó.

“Bổn vương nói cho các ngươi chuyện này nếu ai dám để lộ ra ngoài thì bổn vương tuyệt sẽ không bỏ qua!” Hạ nhân trong đại sảnh không tính là nhiều những cũng không phải không có ai, Thích Vũ Mạch lạnh giọng nói, mọi người đều đáp một tiếng rồi không nói gì thêm.

Bên kia sau khi Thích Vũ Hạo nhận được tin tức thì hài lòng cười một tiếng, nếu hắn để lộ thì Lâm Vương sẽ không bỏ qua cho hắn?

“Người đâu, truyền lệnh xuống, ta muốn trong vòng một ngày toàn dân trong kinh thành đều phải biết chuyện Vương phi Lâm Vương Tiết Duệ Hân cấu kết cùng người đàn ông khác.”

Hộ vệ bên Thích Vũ Hạo nghe được mệnh lệnh ra khỏi thư phòng đi làm việc.

“Chậc chậc chậc, nếu Lâm Vương biết chuyện Vương phi của mình cấu kết cùng người đàn ông khác bị toàn dân trong kinh thành đều biết thì sẽ có vẻ mặt gì đây, dù sao hắn cũng không còn là nam nhân nữa rồi, vậy tiếp theo đây chính là Tiết gia đáng hận kia…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.