Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 368: Tội Ác Tày Trời



Không ngờ chuyện năm đó lại xảy ra như vậy, dù Tiết Tịnh Kỳ không tận mắt chứng kiến, nhưng cũng bị lời nói của Địch quý phi dọa cho giật mình.

Năm đó Địch quý phi dựa vào việc Doãn hoàng hậu lộng quyền, Thường phi lại được sủng ái, buộc phải trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu, bị một trận hỏa hoạn thiêu chết trong hậu cung, mà Thích Mặc Thanh cũng...

Tiết Tịnh Kỳ không muốn nghĩ tiếp nữa, cô biết năm đó Thích Mặc Thanh đã chịu đựng bao nhiêu nỗi oan ức, hiểu lầm và đau khổ, là cái đinh trong mắt Doãn hoàng hậu, nhiều năm qua vẫn luôn nơm nớp lo sợ, như đi trên tảng băng mỏng.

Nếu không có hôm nay, cô sẽ không thể nghe thấy chính miệng Địch quý phi nói những lời này, chuyện ngày càng phức tạp, nên cô phải mau chóng làm sáng tỏ, để Thích Mặc Thanh và Thường phi không phải chịu oan nữa.

“Bà hãy quên hết những chuyện xảy ra trong hôm nay đi, rồi nằm xuống giường ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại không được nhắc tới điều gì cả.” Tiết Tịnh Kỳ thở dài.

Địch quý phi rất nghe lời nằm xuống giường, nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc mộng.

Tiết Tịnh Kỳ thấy thế thì bình ổn lại cảm xúc, rồi mở cửa ra gọi: “Người đâu, người đâu...”

Cung nữ luôn đứng canh gác gần đó vội chạy vào phòng.

“Trắc vương phi, xảy ra chuyện gì vậy?” Cung nữ đó cúi đầu hỏi.

Tiết Tịnh Kỳ chỉ vào bên trong, giọng điệu hơi căng thẳng: “Lúc nãy mẫu phi vẫn còn rất tốt, không biết tại sao lại ngủ thiếp đi, ngươi mau đi mời thái y tới đây, nhanh lên!”

Cung nữ nghe vậy, định vào trong xem thử, nhưng bị Tiết Tịnh Kỳ chặn tầm mắt, đành phải xoay người rời đi.

Thấy cung nữ đã đi xa, Tiết Tịnh Kỳ lại quay về bên Địch quý phi, thấy bà ta đang ngủ yên ổn, thì trong lòng rất phức tạp.

Thái y nhanh chóng chạy tới, Tiết Tịnh Kỳ đứng qua một bên, mặt không cảm xúc kể lại những chuyện mới xảy ra, cô chỉ nói rằng Địch quý phi suy nhược, suy nghĩ lao lực quá độ, nên cơ thể không đủ sức chống đỡ mới ngất đi.

Thái y đã bắt mạch xong, mặc dù trên mặt hơi nghi ngờ, nhưng cũng không nói ra, dù gì ông cũng luôn chăm sóc sức khỏe cho Địch quý phi, nếu giờ xảy ra vấn đề, chắc chắn sẽ tìm ông đầu tiên, nên ông chỉ có thể nói không có gì đáng ngại.

Kê mấy đơn thuốc xong, ông lại căn dặn cung nữ bên cạnh mấy câu, rồi lui xuống.

Tiết Tịnh Kỳ rời khỏi nơi ở của Địch quý phi, tùy ý bước đi chậm rãi ở góc hoàng cung, trong lòng hỗn loạn không biết đang suy nghĩ gì, lớp tuyết dưới chân bị cô giẫm lên từng vết chân sâu, như thể mỗi bước đi là đang cố ý.

Rốt cuộc cô có nên nói chuyện này cho Thích Mặc Thanh biết không?

Nếu cô nói cho chàng biết, chắc chắn chàng sẽ cố gắng nghĩ cách để Địch quý phi phải trả giá, nói không chừng còn áp dụng thủ đoạn cực đoan.

Địch quý phi chết không hết tội, nhưng dù gì bà ta cũng là người phụ nữ của Hoàng thượng, nếu chết một cách vô cớ, chắc chắn sẽ bị truy cứu, cô không muốn Thích Mặc Thanh vì báo thù mà phụ tử bất hòa với Gia Thành Đế.

Nhưng nếu không nói cho chàng biết, rồi một ngày nào đó chàng biết được, chắc chắn sẽ hận cô, huống hồ làm nhi tử, nhất định phải biết về nguyên nhân cái chết của mẫu phi.

Tiết Tịnh Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng hơi buồn bực phiền muộn, đá hoa tuyết dưới chân, nhất thời tung bay một màn tuyết trắng xóa.

Hoa tuyết chậm rãi rơi xuống, trong sự đan xen giữa ánh sáng và bóng râm, xuyên qua màn sương tuyết, người đó đang nhìn cô khẽ cười, rồi bước từng bước về phía cô.

Chàng luôn xuất hiện lúc cô đi một mình, lúc nào cũng nhìn cô bằng vẻ mặt lạnh lùng nhưng thực chất lại rất thâm tình, ánh mắt sâu thẳm đó như muốn nhìn thấu cô.

Tiết Tịnh Kỳ ngơ ngác đứng trong tuyết, không nhúc nhích, chỉ nhìn chàng khẽ cười.

Thích Mặc Thanh thấy cô không nhúc nhích thì từ tốn đi tới trước mặt cô, định nắm tay cô dẫn đi.

Tiết Tịnh Kỳ vùng vẫy, nhíu mày nói: “Đây là hoàng cung, đừng để người khác nhìn thấy.”

Lần nào đứng cùng Thích Mặc Thanh ở những chốn đông người, cô cũng có cảm giác vụng trộm, chàng nghe vậy thì buồn bực thả tay ra.

Đúng lúc này, có một cung nữ đi qua người bọn họ, Tiết Tịnh Kỳ nhanh trí hành lễ với chàng: “Tham kiến Vương gia, thật trùng hợp khi gặp Vương gia ở đây.”

Thích Mặc Thanh khẽ nhíu mày, sắc mặt hơi khó coi, lạnh nhạt đáp: “Ngươi đứng lên đi, thật trùng hợp.”

Cung nữ kia cúi đầu, không nói câu nào, chỉ hành lễ với họ, rồi vội vàng rời đi.

Trong đình nhất thời yên tĩnh, Tiết Tịnh Kỳ chỉ nhìn chàng cười, đôi mắt sáng chói đầy ánh sao.

Thích Mặc Thanh duy trì khoảng cách một bước chân với cô, không để người khác nhìn ra mối quan hệ của họ.

“Nghe nói hôm nay Địch quý phi triệu nàng vào cung, có phải là vì chuyện của Doãn Tiêu La đúng không?” Thích Mặc Thanh khẽ hỏi.

Quả nhiên chàng nắm bắt tin tức rất nhanh, chưa tới nửa ngày đã biết chuyện cô được Địch quý phi triệu vào cung, giờ chàng tiến cung là vì lo lắng cho cô ư?

“Đúng vậy, Địch quý phi không những biết chuyện của Doãn Tiêu La, mà còn biết rõ mối quan hệ giữa ta và chàng, nhưng ta đã dùng thuật thôi miên với bà ta rồi.” Tiết Tịnh Kỳ lạnh nhạt đáp.

Nhớ tới lúc nãy cô bị Địch quý phi nhìn thấu sự hoảng loạn, đến giờ cô vẫn còn thấy sợ, ngoài Doãn Tiêu La ra, thật sự không còn ai biết cô và Thích Mặc Thanh đang âm thầm qua lại với nhau.

Thích Mặc Thanh chắp tay ra sau, quay lưng nói nhỏ với cô: “Rất có thể việc Doãn Tiêu La mất tích có liên quan đến Địch quý phi, người ta phái đi đã nhìn thấy Doãn Tiêu La leo lên một chiếc ngựa, chạy vào hoàng cung.”

Nghe chàng nói thế, quả nhiên cô đã đoán đúng, chuyện này là do Doãn Tiêu La nói cho Địch quý phi biết, nói không chừng Hồng Môn yến hôm nay cũng là chủ ý của nàng ta.

“Nói vậy là, rất có thể Doãn Tiêu La đã được Địch quý phi cứu, rồi âm thầm vào vệ trong hoàng cung, thảo nào lúc mới đi vào, ta luôn cảm thấy có người đi theo mình.” Tiết Tịnh Kỳ nhớ kỹ lại, luôn cảm thấy điều bất thường.

Thích Mặc Thanh bỗng xoay người, định nói gì đó thì nhìn thấy một bóng dáng đang gấp gáp đi về phía họ.

Thích Mặc Thanh vội liếc nhìn người đó, rồi nhíu mày, nhìn Tiết Tịnh Kỳ: “Nàng rời khỏi đây trước đi, Lâm Vương tới rồi.”

Lâm Vương? Tiết Tịnh Kỳ quay đầu nhìn thử có phải không?

Chẳng phải người đang mang khuôn mặt giận dữ cười xấu xa ở phía xa kia là Lâm Vương à? Chẳng lẽ hắn tới đây để báo thù chuyện lần trước?

Giờ cô lại đứng một mình cùng Thích Mặc Thanh, nếu Lâm Vương ra ngoài nói lung tung, chắc chắn sẽ hủy hoại danh tiếng, đến lúc đó cô có làm thế nào cũng không rũ sạch hiềm nghi.

Cô đang định rời đi thì Lâm Vương đã tăng nhanh bước chân, chặn đường cô rồi.

Lâm Vương tức giận thở hổn hển, lần trước chuyện trong phủ Ôn Vương đã làm hắn tức đến mức không có chỗ phát ti3t, giờ lại gặp cô ở đây, coi như cô xui xẻo rồi.

“Đứng lại, sao hoàng lục tẩu vừa thấy bản vương đã muốn rời đi thế? Chẳng phải lúc nãy ngươi nói chuyện rất vui vẻ với tứ ca à?” Lâm Vương ép cô quay về đình.

Tiết Tịnh Kỳ quay đầu trừng mắt nhìn hắn, rồi bật cười: “Hóa ra là thất đệ à, thứ cho ta mắt kém, còn tưởng là thái giám nào đó không biết lễ nghĩa.”

Cô vừa nói đến từ thái giám, sắc mặt Lâm Vương bỗng trở nên âm thầm, trông rất đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống Tiết Tịnh Kỳ.

“Ngươi nói gì? Ngươi dám nói bản vương như thế à?” Lâm Vương tức muốn nổ phổi chỉ vào mặt Tiết Tịnh Kỳ.

Ai ngờ, Thích Mặc Thanh lại đánh tay hắn, nhíu mày quở trách: “Thất đệ, đệ đã quên hết lễ nghĩa đã học trong cung rồi à, công chúa Hòa Sắt là hoàng tẩu của đệ, sao đệ có thể không hiểu quy tắc như vậy?”



Quy tắc? Không ngờ Thích Mặc Thanh lại nói quy tắc với hắn, giờ Lâm Vương đang rất tức giận, hắn đã sớm biết hai người lén lút với nhau rồi, không ngờ lại tới mức độ này.

Hai người một xướng một họa, có bài có bản, phối hợp cực kỳ ăn ý, chắc Hòa Sắt cũng đã quên thế nào là tuân theo nữ tắc rồi.

“Trước giờ Lâm Vương ta không hiểu quy tắc, lẽ ra tứ ca nên hiểu rõ điều này mới đúng, năm đó mấy cô nương động phòng hoa chúc với tứ ca, đều do ta làm thay, chẳng lẽ tứ ca đã quên rồi?”

Lâm Vương cố ý nhắc đến chuyện lúc trước, để chọc giận Thích Mặc Thanh, nên nhất thời miệng nhanh hơn não.

Nếu không phải vì mấy chuyện năm đó, hắn cũng sẽ không mất của quý, năng lực duy trì nòi giống ở phủ Minh Vương.

Sắc mặt Thích Mặc Thanh dần lạnh lẽo, mày kiếm nhíu chặt, nhìn chằm chằm Lâm Vương, ánh mắt của chàng làm Lâm Vương vốn hơi sợ hãi phải lùi về sau mấy bước.

Thích Mặc Thanh bỗng cười khẩy: “Nói cũng đúng, nếu không tại ta, có lẽ thất đệ sẽ không trở nên ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, chẳng khác gì thái giám trong cung. Dù giờ có cơ hội này, chắc thất đệ cũng không làm giúp được nữa?”

“Ngươi!” Lâm Vương nghiến chặt răng, chỉ vào mặt Thích Mặc Thanh, nhưng không nói nên lời.

Trán hắn nổi gân xanh, hiện rõ sự tức giận, mặt đỏ bừng có hơi buồn cười, hắn không thể chịu nhục được nữa muốn vùng lên phản kháng, nhưng dù là phương diện nào cũng không lợi hại bằng Thích Mặc Thanh.

Tiết Tịnh Kỳ thấy vẻ mặt giận dữ nhưng không dám nói của đối phương, thì đi tới đổ thêm dầu vào lửa: “Tứ ca, tứ ca mới nói vậy là sao? Chẳng lẽ năm đó thất đệ đã xảy ra chuyện gì không muốn cho người khác biết?”

Ngoài mặt Tiết Tịnh Kỳ giả vờ như không biết gì, nhưng trong lòng đã sớm cười nghiêng ngả rồi.

Lâm Vương không biết gì cả, chỉ muốn đi tới nắm điểm yếu của hai người, để báo thù rửa hận, nhưng lại bị hai người hợp sức trêu chọc, giờ đã tức đến mức không xác định được phương hướng.

Hắn muốn dùng chuyện năm đó để k1ch thích Thích Mặc Thanh, nhưng cuối cùng lại đả kích chính mình, để người khác xem thành trò cười, nên trong lòng hắn rất khó chịu.

“Chuyện này nói ra rất dài, nếu lục đệ muội muốn biết, thì ta cũng không ngại nói tường tận cho lục đệ muội.” Thích Mặc Thanh quay đầu nhìn cô.

Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười đáp: “Được!”

Lâm Vương vừa tức vừa lo: “Được cái gì mà được? Rõ ràng hai người đang hẹn hò trong cái đình này, mà còn giả vờ giả vịt? Đợi ta nói chuyện này cho lục ca biết, để xem hai người có chịu nổi không?”

Rồi Lâm Vương vung tay định rời đi, nhưng phía sau lại vang lên giọng nữ lạnh lùng xa cách.

“Đây là góc hoa viên hoàng cung, cung nữ thái giám không ngừng đi qua đi lại, ta và Minh Vương gặp mặt ở đây là hoàn toàn trong sạch, có cung nữ thái giám làm chứng, nên không sợ ngươi đi mách lẻo.”

Tiết Tịnh Kỳ lại cười khẩy, nói tiếp: “Ngược lại là ngươi, Lâm Vương! Ngày ta và Ôn Vương thành thân, ngươi lén lút xông vào Lục Nguyên Cư, rồi bị bắt tại trận, chắc ngươi cũng biết rõ ngươi định làm gì đúng không, Ôn Vương và ta không truy cứu, là đã nhân từ với ngươi rồi, vậy mà ngươi còn dám đi vu khống ta? Đúng là tội ác tày trời!”

Bốn chữ cuối cùng giáng mạnh xuống đầu Lâm Vương, làm hắn không khỏi run lên.

Quả thật chuyện lần trước là do hắn nảy sinh ý đồ xấu, muốn nhìn trộm công chúa Hòa Sắt đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, nhưng chỉ thế mà thôi.

Ai ngờ lại xui xẻo như vậy, không nói tới chuyện bị phát hiện, mà còn kinh động đến Ôn Vương, suýt hại hai huynh đệ bọn họ ly gián.

Lâm Vương ngừng bước, không biết nên đi tiếp hay lùi lại.

Nếu hắn tới phủ Ôn Vương, vô duyên vô cớ nói chuyện này với Ôn Vương, chắc chắn sẽ bị hắn ta cho rằng đang khích bác ly gián, đến lúc đó hắn khó mà sống yên ổn.

“Ta không rảnh bận tâm chuyện của hai người, ta bận lắm, nên về phủ trước.” Sau khi cân nhắc lợi hại, Lâm Vương liền tức giận rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.