Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 58: Bảo vệ



Giữa lúc đó cô đã thay thuốc cho hắn một lần rồi lại cho hắn uống chút thuốc, dùng chăn bông bọc quanh người, tới tận đêm khuya mồ hôi đổ ra mới đỡ hơn một chút, cũng không còn nóng như vậy nữa.

Cả ngày cho tới tối, Tiết Tịnh Kỳ đều ở trong mật thất, quan sát từng chút thay đổi dù là nhỏ nhất của Thích Mặc Thanh, Nhục Nghê mang bát cháo tới nhiều lần nhưng cô cũng chỉ húp vài ngụm rồi thôi.

Cơn mưa nhỏ bên ngoài tí tách rơi, lộp bộp trên khung cửa sổ.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mưa không ngừng tuôn xuống, cô đưa tay kéo chăn cho Thích Mặc Thanh, bỗng nhiên cảm thấy đầu choáng mắt hoa, mắt càng ngày càng mờ, cảnh vật trước mắt không ngừng thay đổi rồi sau đó không còn thấy màu sắc, cô đưa tay sờ trán rồi bỗng chốc mất tri giác.

Trong cung, trên bệ cửa sổ sáng rực có đặt một chậu hoa Hương Tuyết Lan, cố ý để lại một đường khe hở để cơn mưa lớn bên ngoài có thể tưới lên chậu hoa.

Một bàn tay đeo đầy vòng ngọc, phỉ thúy nhẹ nhàng kéo lá cây ra, giọt nước thuận theo bàn tay bà ta rớt xuống bàn gỗ bên cạnh.

Ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm chậu hoa Hương Tuyết Lan, chỉ chốc lát sau lưng đã truyền tới giọng nói của Nhược Châu: “Nương nương, Thái tử đến rồi.”

“Mau mời vào.” Trong giọng nói của Doãn Hoàng hậu mang theo chút vui vẻ, nói xong thì ngồi xuống ghế đệm mềm bên cạnh.

Không lâu sau tiếng bước chân trầm ổn chậm rãi bước vào phòng, Thích Mạch Tường thỉnh an rồi ngồi xuống ghế đệm mềm bên cạnh, khuôn mặt mang theo nụ cười tự tin, đắc ý.

Con trai của Doãn Hoàng hậu sao bà lại không hiểu, cho dù xảy ra chuyện có lớn hơn nữa thì nụ cười vẫn luôn trên mặt hắn, có điều nụ cười gượng đó không giống bây giờ, bà đoán chắc chắn đã có chuyện vui gì.

“Tường Nhi, có phải có chuyện gì vui không?” Doãn Hoàng hậu cười hỏi.

Điều gì cũng không giấu được mắt bà, từ nhỏ đã như vậy, Thích Mạch Tường thu lại nụ cười bên khóe miệng, không phủ nhận cũng không thừa nhận, vì tạm thời hắn vẫn chưa biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.

“Mẫu hậu, mấy ngày trước nhi thần nhìn thấy một cô nương ở trên đường vì cứu mẫu thân bị bệnh của mình mà phải bán thân, nhi thần nhất thời không đành lòng nên đã giúp mẹ nàng tìm một đại phu tốt, hơn nữa còn cho nàng một số bạc đủ để mẫu thân nàng sống nửa đời còn lại.” Thích Mạch Tường kể lại rõ ràng rành mạch câu chuyện, trước giờ hắn không giấu Doãn Hoàng hậu bất kỳ chuyện gì, ngoài việc… Tiết Tịnh Kỳ.

Nghe đến đây, Doãn Phân Tư bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, lông mày tinh tế hơi nhíu lại, họ là người của Hoàng gia, sao có thể hạ mình để cứu một người không quen biết, lại còn là người dân nghèo chứ?

“Tường Nhi…” Doãn Hoàng hậu đang định lên tiếng nói gì đó thì lại bị tiếng cười của Thích Mạch Tường ngắt lời.

“Mẫu hậu, nhi thần làm vậy đương nhiên là có lý do của nhi thần.” Thích Mạch Tường cười thần bí, bỗng đưa tay vỗ hai cái, phía bình phong vọng lại một giọng nói.

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cát tường.”

Giọng nói này cực kỳ giống một người, Doãn Hoàng hậu bỗng chốc giật mình, chậm rãi từ ghế đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm bình phong, bình phong Đông Mai tuyết trắng lúc này e rằng đã sắp bị bà ta nhìn sắp xuyên thủng thành một lỗ hổng.Doãn Hoàng hậu dùng khăn tay che ngực, lông mày liễu nhìu chặt, nhìn Thích Mạch Tường hồi lâu không nói gì.

“Mẫu hậu, có phải giọng nói này rất giống với Minh Vương phi không?!” Thích Mạch Tường trầm giọng nói bên tai Doãn Hoàng hậu.

“Giống, cực kỳ giống!” Doãn Hoàng hậu chầm chậm đáp, lẽ nào thật sự là Tiết Tịnh Kỳ?

Nhưng nghe kỹ lại sẽ phát hiện giọng hai người hoàn toàn không giống nhau, giọng người này mặc dù giống nhưng lại không có sự quyết đoán như Tiết Tịnh Kỳ, ngược lại mang theo sự dịu dàng, mềm mại của nữ nhi khiến người nghe dễ chịu hơn một chút.

“Tường Nhi, đây chính là người con cứu?” Doãn Hoàng hậu lại ngồi xuống, xem ra lại có một màn kịch hay sắp bắt đầu.

Thích Mạch Tường gật đầu: “Ngọc Thuần, ra đây đi.”

Lời vừa dứt, phía sau bình phong có một nữ tử chậm rãi đi ra, là một nữ tữ vô cùng tươi mát, thuần khiết, lúc này nàng đã được trang điểm nhạt, trên mặt có màu hồng nhạt, đôi mắt được tô vẽ tỉ mỉ dáng vẻ yêu mị, môi màu đỏ đậm, cả người giống như đóa hoa mẫu đơn đỏ chót rực rỡ.

Khuôn mặt này lại hoàn toàn khác Tiết Tịnh Kỳ, nàng là vẻ yêu mị còn Tiết Tịnh Kỳ lại có sự trong trẻo khiến người ta như được gió mát thổi qua, thư thái dễ chịu.

Ngọc Thuần chưa từng được huấn luyện quy tắc trong cung, bước chân tự nhiên không có sự cẩn trọng như người trong cung, so với dung mạo của nàng thì càng giống đóa mẫu đơn dại nở ngoài núi.

“Thái tử, Hoàng hậu nương nương, nô tỳ là Ngọc Thuần.” Nàng nở nụ cười với Doãn Hoàng hậu.

“Ngọc Thuần, đây là Mẫu hậu của ta, sau này cũng là chủ tử của ngươi.” Thích Mạch Tường hờ hững nói.

Từ khi cứu chữa cho mẫu thân Ngọc Thuần thì nàng được Thích Mạch Tường đưa vào phủ Thái tử, hàng ngày đều được bố trí huấn luyện các môn khác nhau để nàng tinh thông các loại cầm kỳ thi họa, còn có cả võ công. Nàng vốn là một đứa trẻ nhà nghèo nên thời gian nàng bỏ ra học đều nhiều hơn người khác, cũng khắc khổ hơn nên rất được Thích Mạch Tường thường thức.

Nàng biết nếu mình không có chút giá trị lợi dụng nào thì căn bản không có được sự trọng dụng của Thích Mạch Tường, cũng không thể đứng trong Hoàng cung mà nói chuyện với Hoàng hậu đương triều.

Cho nên nàng rất rõ địa vị và thân phận mình.

“Rõ.” Ngọc Thuần cung kính hành lễ với Doãn Hoàng hậu đang ngồi trên ghế.

Doãn Hoàng hậu nhìn nàng, ngoài giọng nói giống Tiết Tịnh Kỳ thì trên người cũng không có điểm gì đặc biệt, bà dứt khoát ngồi uống trà.

Thích Mạch Tường cho Ngọc Thuần lui ra rồi nhìn Doãn Hoàng hậu, trên mặt bà không có bất kỳ biểu cảm nào khiến hắn nhất thời đoán không ra suy nghĩ bà ta.

“Mẫu hậu, tương lai chúng ta nhất định sẽ dùng tới Ngọc Thuần, không, nên nói là giọng nói của nàng.” Thích Mạch Tường thấp giọng nói.

Sở dĩ ban đầu hắn cứu mẫu thân Ngọc Thuần là vì giọng nói của nàng tương tự Tiết Tịnh Kỳ, nếu để Thích Mặc Thanh nghe được giọng nói này thì không biết sẽ thế nào?

“Tường Nhi, Mẫu hậu biết con muốn làm gì, có điều dù sao Tiết Tịnh Kỳ cũng là người của Minh Vương phủ, hơn nữa còn ngày ngày ở bên Minh Vương, con bố trí một Ngọc Thuần như vậy có thể thành công không?” Doãn Phân Tư nghi ngờ hỏi.

“Mẫu hậu, nhi thần có lòng tin, người chỉ cần nhìn là được.” Thích Mạch Tường thề son sắt.

Trong mắt hắn đầy cuồng vọng nhất định phải đạt được, chỉ cần nghĩ đến có thể lợi dụng Ngọc Thuần để phá hư tình cảm của Thích Mặc Thanh và Tiết Tịnh Kỳ là lòng hắn lại có cảm giác sôi trào.

Hắn không biết trong lòng hai người đã có tính toán hoàn toàn khác.

Cơn mưa qua đi trên trời hiện lên cầu vồng, từ trong phòng có thể nhìn thấy một dải cầu vồng vắt ngang không trung bên ngoài.

“Thế nào rồi? Khi nào nàng có thể tỉnh lại?” Một giọng nam lạnh băng mang theo vẻ khàn khàn, trong ngữ khí của hắn mang theo vẻ phẫn nộ bất lực như có như không.

“Là vì mệt mỏi quá độ, ta đun cho người chút thuốc, ngủ lâu một chút là không sao.” Lãnh Tước lạnh nhạt nói, cất khăn tay đang đặt trên cổ tay mảnh khảnh đi.“Ừm, đi đi.” Thích Mặc Thanh hờ hững nói, ánh mắt nhìn chăm chú khuôn mặt tái nhợt của Tiết Tịnh Kỳ, trong mắt đầy vẻ đau lòng.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Tiết Tịnh Kỳ, dưới mắt cô đã có quầng thâm đen chứng minh vẻ mệt mỏi của cô mấy ngày nay, vì bệnh của mình mà khiến cô mệt đến mức té xỉu, nếu có thể hắn nguyện mình là người chịu thay cô.

Từ miệng Lãnh Tước hắn biết hai ngày nay mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì, vì để chữa khỏi bệnh cho mình mà nàng ngày đêm không ngủ, một lòng chăm sóc cho mình.

Từ nhỏ đến lớn, ngoài Mẫu hậu yêu thương hắn như vậy thì không còn ai nữa.

“Tịnh Kỳ…” Hắn thấp giọng nỉ non gọi tên cô, giọng nói dịu dàng như muốn hòa cô vào trong máu xương mình.

“Vương gia, thuốc tới rồi.” Lãnh Tước gõ cửa, nghe thấy tiếng trả lời từ bên trong mới cầm bát thuốc đi vào.

Thích Mặc Thanh ngồi trên ghế bên cạnh, đưa tay nhận thuốc Lãnh Tước đưa tới, tự mình nếm thử độ ấm trước rồi bỗng nhiên hắn nhíu mày: “Đắng thế? Cho thêm chút đường đi.”

Lãnh Tước đứng bên cạnh có chút khó xử, không phải thuốc đều như vậy sao? Trước đây thấy nàng uống đều đắng như vậy cũng không thấy ngươi nói gì.

Ánh mắt y lóe lên một chút, thấp giọng đáp: “Vương gia, thuốc đắng dã tật, có lợi cho bệnh.”

Lời vừa dứt đã bị ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Thích Mặc Thanh quét tới, y lập tức cúi đầu, sớm biết vậy y sẽ không nói, thêm đường thì thêm thôi.

Đến khi nghe thấy tiếng bát đặt lên bàn, Lãnh Tước mới thở phào một hơi.

Thích Mặc Thanh cầm thìa đút từng ngụm cho cô nhưng vừa đặt tới miệng đã đổ ra ngoài, hắn lấy khăn tay lau đi, đút tiếp cũng vẫn như vậy.

Lãnh Tước thấy thế thì mở hòm thuốc của Tiết Tịnh Kỳ ra nhìn, lấy cái phễu nhỏ thường xuyên mớm thuốc cho Thích Mặc Thanh ra: “Vương gia, ta thấy khi Vương phi mớm thuốc cho người đều dùng cái này, hay là chúng ta cũng thử xem?”

Thích Mặc Thanh ngẩng đầu nhìn cái phễu đó, một cái miệng tròn nho nhỏ, lông mày hắn nhíu lại, đôi mắt hẹp dài nheo lại thành một đường, lạnh lùng nói: “Cái này có tác dụng không?”

“Có.” Lãnh Tước kiên định gật đầu.

Thấy Thích Mặc Thanh không nói gì nữa, y lấy phễu ra đưa cho hắn.

“Vương gia, người nâng Vương phi dậy để nàng nằm nghiêng đi.” Lãnh Tước nói xong thì đưa cái phễu nhỏ vào miệng Tiết Tịnh Kỳ sau đó mớm từng chút từng chút thuốc vào miệng cô thông qua cái phễu đó.

Thích Mặc Thanh nhìn cần cổ thon dài của cô chậm rãi nuốt thuốc vào, trong lòng dần dần bình ổn.

Đút thuốc xong, Lãnh Tước cầm bát ra ngoài, Thích Mặc Thanh chầm chầm đặt cô xuống rồi kéo chăn đắp cho cô.

Ban đêm yên tĩnh im ắng, chỉ có tiếng gió mát nhè nhẹ bên ngoài thổi qua.

Tiết Tịnh Kỳ mở mắt ra thấy Thích Mặc Thanh đang ngồi cạnh mình, hắn nhắm mắt dựa vào giường, trên mặt quấn một lớp băng gạc trắng, chỉ để lộ đôi mắt và cái miệng, hàng lông mi dài khiến cô không kìm được đưa tay chạm vào rồi rụt lại rất nhanh.

Thích Mặc Thanh ngủ không sâu, mãi ở trong trạng thái phòng bị, bình thường nửa đêm có động tĩnh là hắn đều tỉnh dậy, khi ngón tay Tiết Tịnh Kỳ chạm vào lông mi hắn là hắn đã tỉnh, bỗng đưa tay cầm lấy tay cô.

“Aiz, huynh tỉnh rồi? Ta còn tưởng huynh đã ngủ rồi!” Tiết Tịnh Kỳ bị hắn nắm tay thì nhất thời giãy giụa nhưng không lấy ra được nên để mặc cho hắn nắm.

Đôi mắt thâm thúy của Thích Mặc Thanh nhìn thẳng vào cô: “Sau này dù thế nào cũng phải chú ý tới sức khỏe của mình, biết chưa?”

Khi hắn mới tỉnh lại thấy Tiết Tịnh Kỳ nằm bên cạnh mình, sắc mặt cô trắng bệch, dưới đôi mắt là quầng thâm đen, hắn vội vàng gọi Lãnh Tước tới, hỏi rồi mới biết thì ra là vì mệt mỏi quá độ.

Khi đó hắn mới hiểu cái gì gọi là hoảng loạn và sợ hãi, mới hiểu được mình sợ cô rời đi thế nào.

Đến giờ khắc này khi cô mở mắt, mọi sự hoảng loạn và sợ hãi trong lòng hắn đều biến mất, bàn tay lành lạnh của cô sờ vào hàng mi mình, trái tim treo lơ lửng giữa không trung của hắn cuối cùng cũng rơi xuống ngực.

“Biết rồi.” Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh nói, cho dù hắn lo lắng thì cô vẫn là dáng vẻ lạnh băng đó.

Thích Mặc Thanh chậm rãi đưa tay ôm cô vào lòng.

“Chân và mặt huynh đau không? Không được giấu ta.” Tiết Tịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quấn băng gạc của hắn rồi nghiêm túc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.