Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 64: Trở về kinh thành



Tin tức Ôn vương Thích Vũ Hạo trở về kinh thành như một cơn lốc quét qua, tuy Hoàng đế đã tuyên bố với mọi người rằng ông trở về để dưỡng bệnh, nhưng mọi người đều biết rõ, lần này trở về, khả năng cao sẽ không thể trở ra được nữa.

Ba ngày sau, Thích Vũ Hạo về đến kinh thành, chỉ khiêm tốn dùng hai chiếc xe ngựa và một ít binh lính cùng theo vào thành, trước tiên là về hoàng cung thỉnh an Hoàng thượng và Địch quý phi.

Hai chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào trong hoàng cung, tiến vào Thừa Huy Điện, Hoàng thượng, Địch quý phi, Doãn Hoàng hậu và cả một số phi tần khác đều ở đó.

Chàng ta cưỡi ngựa, mặc trên mình trang phục màu lam nhạt, ngẩng đầu sải bước vào Thừa Huy Điện, một cô gái mặc trang phục màu vàng nhạt, cưỡi ngựa theo sau.

Mới từ biệt mấy tháng nhưng khi gặp lại Thích Vũ Hạo cảm giác như vừa trải qua một cuộc bể dâu, gương mặt trắng trẻo trước kia của chàng đã đen đi một chút, đôi mắt sâu sáng lấp lánh như những viên ngọc đen, từ đôi mắt ấy có thể nhìn ra được những phong ba bão táp mà chàng đã trải qua. Có thể thấy được sức mạnh của những cơn gió và ánh nắng mặt trời ở Nhạn Môn khắc nghiệt đến mức nào.

Còn cô gái đi phía sau chàng thì mang lại cảm giác hoàn toàn khác, nàng xinh đẹp như một đóa hoa mới nở, trông không giống người từ một nơi như Nhạn Môn trở về.

Sau khi thỉnh an xong, chàng giới thiệu thân phận của nữ tử ở phía sau lưng mình: “Phụ hoàng, đây là tam tiểu thư Doãn Tiêu La của Doãn phủ.”

Doãn Tiêu La nghe thấy Thích Vũ Hạo nhắc đến tên mình, cũng không hàm hồ, lập tức bước lên phía trước, giọng nói ngọt ngào dịu dàng vô cùng: “Tiêu La thỉnh an Hoàng thượng.”

Đây là Doãn Tiêu La à! Doãn Hoàng hậu bắt đầu quan sát, hận không thể gắn một đôi mắt trên người nàng ấy để ngắm cả ngày lẫn đêm, nữ tử của nhà họ Doãn quả nhiên dung mạo bất phàm, phóng khoáng lại không kém phần đoan trang dịu dàng.

Những người ngồi phía trên đều âm thầm quan sát Doãn Tiêu La một lượt, sau đó lẳng lặng đánh giá nền tảng của nhà họ Doãn, có người thì lộ ra vẻ kinh ngạc, có người thì khinh thường, nhân lúc Hoàng thượng và Hoàng hậu không chú ý thì ghé tai nhau thì thầm bàn tán.

Mọi người đều biết rõ, người này của Doãn gia là người như thế nào, Thích Vũ Hạo đưa nàng ta về đây là có ý gì?

“Tiêu La? Vài năm không gặp đã trưởng thành cô nương xinh đẹp rồi, tốt lắm, sao ngươi lại cùng Vũ Hạo trở về kinh thành thế?” Ý cười khó giấu nơi đáy mắt Hoàng thượng, ông có một đôi mắt tinh anh, khôn khéo.

Doãn Tiêu La quay đầu nhìn Thích Vũ Hạo thì chàng đã mở miệng đáp: “Bẩm Hoàng thượng, là như vậy, lúc canh giữ Nhạn Môn, nhi thần tình cờ cứu được tam tiểu thư Doãn, bèn đưa nàng cùng trở về kinh thành.”

Sao lại là cứu? Các phi tử phía trên nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.

Một nơi như Nhạn Môn mọi người đều biết, khí hậu ác liệt, lương thực thiếu thốn, một năm sẽ có một trận hạn hán nghiêm trọng, mùa màng thất bát. Mỗi lần như vậy, bách tính đói ăn sẽ bắt đầu cướp bóc cửa hàng và kho lương thực, quan phủ cũng không có cách nào để trấn áp.

Triều đình cũng vì chuyện của Nhạn Môn mà hao sức rất nhiều, số ngân lượng chuyển đến đó năm sau nhiều hơn năm trước, nhưng số ngân lượng thực tế đến được tay bách tích thì vô cùng ít, không biết đã bị tên quan phủ nào tham ô rồi.

Vậy nên mỗi khi gặp phải hạn hán là bách tích sẽ rất khó sống, chỉ có cách đi cướp lương thực, biến Nhạn Môn thành một nơi mà người ta sẽ chỉ muốn thoát ra khỏi đó chứ không bao giờ muốn bước vào.

Lúc này, khi nghe Doãn Tiêu La xảy ra chuyện, mọi người đều nghĩ đến những nạn dân đó, Doãn Hoàng hậu lo lắng hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Thấy bà lo lắng, Doãn Tiêu La vội cười giải thích: “Không có gì ạ, Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, là do thần nữ từ Hoành Xương trở về, khi đi qua Nhạn Môn thì gặp bọn phỉ tặc, người đi theo bảo vệ đều bị giết chết, may nhờ Ôn vương tình cờ đi qua đã cứu thần nữ một mạng, sau khi biết được thân phận của thần nữ bèn đưa thần nữ trở về kinh thành cùng, thần nữ phải cảm ơn Ôn vương nhiều lắm.”

Tuy lời giải thích của nàng không được rõ ràng, nhưng người nghe cảm thấy mọi chuyện cũng chỉ có như vậy, nên không hỏi nhiều, đã trở về được, vậy là tốt rồi, cũng rất vừa ý với tâm nguyện của Doãn Hoàng hậu.

Nàng nói xong, quay đầu sang nhìn Thích Vũ Hạo, thấy ánh mắt chàng đang nhìn về phía Hoàng thượng thì nàng nhanh chóng quay đầu đi.

“Được rồi, Vũ Hạo có một hành vi anh dũng như vậy, Ân Dạ Chu, đi lấy hai thanh ngọc như ý mà lần trước Tây Vực cống nạp qua đây, trẫm muốn thưởng cho Vũ Hạo và Tiêu La.” Nói xong, đợi khi Ân Dạ Chu rời đi, ông nói tiếp: “Trẫm cũng biết được chuyện của Lạc Phàm khi đó nhất định không phải do con làm.”

Nghe lời ông nói, Thích Vũ Hạo thầm đánh giá trong lòng, chắc chắn ông không thật sự nghĩ như vậy, chỉ vì chàng vừa cứu Doãn Tiêu La nên ông mới nói như vậy thôi.

Suy nghĩ chớp nhoáng, chàng thành khẩn nói: “Phụ hoàng, nhi thần tin rằng thanh giả tự thanh, chuyện đó nhi thần thật sự không biết.”

Ánh mắt Hoàng thượng không thay đổi nhiều, chuyện đã qua rồi thì chính là đã qua rồi, hôm nay ông ta cũng chỉ tùy tiện nhắc lại vậy thôi, bèn nói: “Được, trẫm biết rồi.”

Trong lúc đôi bên trò chuyện, Ân Dạ Chu đã mang hai viên ngọc ra, cung kính dâng cho Thích Vũ Hạo và Doãn Tiêu La.

Hai người tạ ơn xong, bèn cáo lui, đi ra khỏi cung.

Ánh nắng mặt trời bên ngoài có chút nóng bức, có điều Thích Vũ Hạo lại chẳng cảm nhận được điều gì, so với ánh nắng ở Nhạn Môn, nơi này vẫn xem như là ấm áp.

Chàng quay sang nhìn Doãn Tiêu La ở bên cạnh mình, đôi lông mày thanh tú của nàng mang theo nét cười nhẹ, nàng vẫn luôn chăm chú nhìn chàng, chàng đột nhiên nhớ đến Tiết Tịnh Kỳ, chỉ là cô sẽ không bao giờ dùng ánh mắt đó để nhìn chàng, thậm chí còn khinh thường không nói chuyện với chàng.

Chàng có chút bừng tỉnh, hình như đã mấy tháng rồi chàng không nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ, không biết cô ra sao rồi…

“Cảm ơn.” Doãn Tiêu La đột nhiên nghiêm túc nói.

Đáy mắt Thích Vũ Hạo hiện lên một tia cân nhắc, mắt chàng nheo lại dưới ánh mặt trời, thấp giọng nói: “Cảm ơn ta gì chứ?”

Doãn Tiêu La ngẩng mặt lên, nhìn chàng, khẽ nói: “Cảm ơn vì chàng đã không nói ra nguyên nhân thật sự ta đi đến Nhạn Môn.”

Nàng rốt cuộc cũng không phải cô, chỉ là có chút giống mà thôi, đó cũng chỉ là ảo giác của chàng mà thôi.

Chàng có chút thất vọng, nhảy lên lưng ngựa, mắt nhìn về phía trước, không nhìn nàng nữa: “Bản vương vốn không biết nguyên nhân nàng đến Nhạn Môn là gì, vì vậy cũng không cần phải nói, tam tiểu thư Doãn, đợi một lát nữa sẽ có người đến đón nàng về phủ, ta đi trước đây.”

Nói xong, chàng đã thúc roi vào ngựa, lao vút đi.

Doãn Tiêu La bước lên phía trước, nhìn theo bóng lưng chàng, khinh thường nói: “Người gì vậy chứ? Lúc nóng lúc lạnh!”

Vừa dứt lời, phía sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa, một nam tử mặc đồ đen dừng xe ngựa trước mặt nàng, hắn cúi đầu, cung kính nói: “Tam tiểu thư, mời lên xe.”

Doãn Tiêu La rời mắt khỏi bóng lưng Thích Vũ Hạo, nhìn quản gia đang đứng cạnh nàng, khẽ bĩu môi, sau đó nhấc chân bước lên xe ngựa.

Nàng biết cho dù bây giờ chạy trốn cũng vô dụng, tuy chỉ nhìn thấy có một mình quản gia ở chỗ này, nhưng xung quanh chắc chắn đã được mai phục không ít thị vệ, chính vì bề ngoài nhìn yên bình như vậy mới khiến nàng càng kiêng dè.

Đợi một lát nữa về phủ sẽ bị ăn mắng, nói không chừng còn bị ăn đánh nữa, nàng rời khỏi nhà họ Doãn, lúc đó chỉ để lại một bức thư trong phòng, thu dọn tay nải, lấy hết trang sức và ngân lượng đóng gói lại rồi đến Hoành Xương.

Ngẫm lại mới thấy tức, mới chỉ chơi được có vài ngày, ngân lượng trên người đã tiêu hết sạch rồi, Hoành Xương cách Nhạn Môn không xa, nàng dùng một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc thuê một người nông dân đi đến Nhạn Môn, định nương tựa một người thân nơi đó. Ai ngờ, lúc sắp đến Nhạn Môn, người nông dân kia đột nhiên thay đổi, lấy đao ra uy hiếp nàng, bắt nàng phải lấy hết ngân lượng ra, nàng thì không biết võ công, chỉ có thể ngoan ngoãn giao hết trang sức cho hắn ta.

Cuối cùng trên người nàng không còn một cắc tiền nào nữa, một đường đi đến thành Nhạn Môn, ở tửu lâu gặp được Thích Vũ Hạo, nài nỉ chàng mời nàng một bữa cơm, rồi nói ra thân phận của mình, lúc đó chàng mới đưa nàng trở về kinh thành.

Doãn Tiêu La ngồi trên xe ngựa thở dài một hơi.

Doãn Hoàng hậu thấy Doãn Tiêu La ra khỏi hoàng cung, bà ta cũng ra khỏi Thừa Huy Điện, về cung của mình, ngồi trên ghế, tay cầm quạt hương bồ khẽ phe phẩy, nhưng không phải bà ta đang quạt mát, thứ mà bà ta đang quạt là ngọn lửa tức giận trong lòng mình.

“Nhược Châu, Nhược Châu…” Bà ta lớn tiếng gọi.

Nhược Châu đứng bên ngoài hầu đợi nghe thấy vậy lập tức chạy vào, khẽ hành lễ, thấp giọng hỏi: “Nương Nương, sao vậy ạ?”

“Ban nãy nói chuyện ở Thừa Huy Điện ngươi cũng nghe thấy rồi, ngươi nói xem chuyện Ôn vương này cứu Tiêu La trở về, rốt cuộc là như thế nào?” Doãn Hoàng hậu càng quạt trong lòng càng nóng nảy, nhưng bà không muốn bản thân suy nghĩ quá nhiều, mất kiên nhẫn hỏi.

Nhược Châu lúc đó vẫn luôn ở bên cạnh Doãn Hoàng hậu, nghe thấy vô cùng rõ ràng, nàng ta đưa tay ra nhận lấy chiếc quạt hương bồ trong tay Doãn Hoàng hậu, khuyên nhủ: “Nương nương, trời lạnh, đừng quạt nữa. Nô tỳ ngu dốt, không biết là có chuyện gì.”

Đây là lần đầu tiên Doãn Hoàng hậu nghe thấy Nhược Châu tự nói bản thân mình ngu dốt, nếu như đến cả nàng cũng ngu dốt, thì còn ai có thể giải ưu cho bà ta đây?

Bà ta khó chịu nhìn Nhược Châu, cầm lên cốc trà nhấp một ngụm, thở dài một hơi, sắp xếp lại suy nghĩ của mình một lúc, rồi mới nói: “Vậy ngươi nói xem, ta nên đối xử với Địch quý phi kia như thế nào?”

Nhược Châu lập tức nhanh chóng phân tích thiệt hơn, nàng ta ở bên cạnh Doãn Hoàng hậu bao nhiêu năm vậy rồi, cũng hiểu được một chút quan hệ, nghĩ một lúc rồi nói: “Nương nương, nô tỳ nghĩ, Ôn vương cứu Doãn tam tiểu thư, quan hệ chúng ta với nhà họ Doãn cũng không tệ, như vậy thì, người nên đi cảm ơn Địch quý phi, hòa giải quan hệ một chút!”

Nghe Nhược Châu nói như vậy, cũng có chút đạo lí, nếu Thích Vũ Hạo đã cứu người nhà họ Doãn, bà ta cũng nên ra mặt cảm ơn, bề ngoài tỏ ra tốt đẹp quan trọng hơn tất cả.

Bà ta tán thưởng nhìn Nhược Châu, nói: “Ngươi đến nhà kho chọn một ít đồ tốt, lát nữa chúng ta đem đến cho Địch quý phi.”

“Vâng, nương nương.” Nhược Châu nhu mì nhìn bà ta, rồi lui xuống.

Trong phủ Mặc vương, Tiết Tịnh Kỳ bước ra từ thư phòng, làm ổ cả một ngày rồi, phải ra ngoài hoạt động thư giãn gân cốt chút, Thích Mặc Thanh không biết là đã đi đâu rồi, từ sáng sớm đến bây giờ đều không thấy mặt mũi đâu.

Vừa ra khỏi phòng chính, cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, dặn dò Nhục Nghê phía sau mình: “Nhục Nghê, ngươi đi lấy một cái bình nhựa đến đây, nhớ là phải có miệng, lớn một chút.”

Nói xong, không nghe thấy Nhục Nghê trả lời, nàng bối rối sờ đầu, thấy Tiết Tịnh Kỳ nhìn mình với vẻ mặc nghi hoặc, nàng hỏi: “Vương phi, cái gì là… là nhựa ạ?”

Chuyện này… Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ một lúc, không biết phải trả lời như nào, cổ đại hình như vẫn chưa phát minh ra mấy đồ nhựa như vậy.

Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy tìm một cái bằng sắt đi, tìm như những gì ban nãy ta nói.”

Lần này Nhục Nghê đã hiểu rõ, không phải chỉ là một chiếc bình dài có miệng thôi sao, trong phủ chắc là có rất nhiều, nhưng ban nãy, nhựa mà Vương phi nói rốt cuộc là cái gì chứ? Sao cô có thể biết được nhiều thứ mà bọn họ chưa từng nghe thấy, nhìn thấy chứ?

Sau khi Nhục Nghê rời đi, Tiết Tịnh Kỳ quay người lại liền nhìn thấy Thích Mặc Thanh đang đẩy xe lăn đến.

Vẻ mặt chàng không chút biểu cảm, trong ánh mắt còn ẩn chứa sự nguy hiểm và lạnh lùng, Tiết Tịnh Kỳ chớp chớp đôi mắt trong veo, rồi giật mình nhìn lại, cảm giác nguy hiểm đó đã hoàn toàn biến mất.

“Sao mặc ít như vậy?” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của chàng sát tai cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.