Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 74: Dịu dàng



Sắc trời dần tối lại, Tiết Tịnh Kỳ cũng rửa vết thương xong, Nhục Nghê đứng bên nhìn những vết máu kia mà thấy hơi choáng váng, nếu không phải là Ngọc Thuần bị thương, Vương phi cũng không cần phải khổ cực chữa trị cho nàng ta như vậy, lúc Nhục Nghê nhìn về phía Ngọc Thuần lại thêm phần bất mãn.

"Nhục Nghê, lấy chỉ ruột dê và kim khâu." Tiết Tịnh Kỳ đưa tay ra, một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, cô quay người lại thì thấy Nhục Nghê đang ngẩn người, vừa nãy vẫn còn tốt mà, sao giờ đã đờ đẫn vậy rồi?

Tiết Tịnh Kỳ trầm giọng nói: "Nhục Nghê, ngươi làm sao vậy? Lúc giải phẫu phải tập trung chú ý, không thể phân tâm."

Dứt lời, cô tự mình tìm hai thứ đó trong hòm thuốc, bắt đầu khâu miệng vết thương lại.

Nhục Nghê bị la cũng thấy hơi uất ức, nàng chỉ thấy hơi bất bình cho Vương phi thôi mà, Vương phi tốt bụng chữa trị cho Ngọc Thuần, nhưng nàng ta thì không nghĩ như vậy.

Sau khi khâu miệng vết thương xong, Ngọc Thuần vẫn còn chưa tỉnh lại, Tiết Tịnh Kỳ nhìn cái mông trắng nõn của nàng xuất hiện một vệt như con rết thì lắc đầu, may mà nơi bị thương là mông, nếu là ở nơi khác thì thực sự không quá dễ nhìn với một nữ tử cho lắm.

"Vương phi uống ngụm nước đi rồi rửa mặt." Nhục Nghê đưa nước sôi để nguội cho cô, còn chuẩn bị nước nóng để cho cô rửa mặt.

Tiết Tịnh Kỳ cũng thấy hơi khát thật, cô uống nước rửa mặt xong xuôi thì mới đi ra ngoài.

Cửa vừa mở ra đã thấy Thích Mặc Thanh và Lãnh Tước ngồi đợi, Thích Mặc Thanh giống hệt một ngọn núi đá vạn năm không đổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ, môi chàng mím lại thành đường, im lặng không lên tiếng.

Chàng tức giận à? Lúc giận môi chàng sẽ mím chặt nhếch lên, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng, chỉ là nhất thời Tiết Tịnh Kỳ không hiểu, chàng giận cái gì mới được chứ? Lẽ nào là vì mình cứu Ngọc Thuần à?

Tiết Tịnh Kỳ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chàng, ngồi sát lại hỏi: "Sao thế?"

Ánh mắt Thích Mặc Thanh vẫn trầm tĩnh như trước, tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve cái chén trong tay, ngừng một lúc lâu mới lạnh lùng đáp lại: "Sau này đừng tiếp xúc quá nhiều với nàng ta, không phải ai cũng đáng giá để nàng cứu chữa."

Dứt lời, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Tiết Tịnh Kỳ, chàng đẩy xe đi ra ngoài.

Lãnh Tước ở bên thấy Thích Mặc Thanh bỏ đi, vốn hắn còn muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà đôi bên lại bất hòa như vậy, thấy cô như thế này, cho dù có hỏi cũng không hỏi được gì.

Thôi thì tạm thời rời khỏi chốn thị phi này đã, nhỡ đâu cổng thành cháy thì cá chết trong chậu.

"Vương phi, ta đi trước đã, có gì cứ phái người tới nói cho ta biết." Lãnh Tước nói xong thì phóng thẳng ra ngoài như làn gió.

Hai người đi vội để lại mỗi bóng lưng, khiến cho Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy vô cùng bất lực, đây là lần đầu tiên cô nghe nói, trị bệnh cứu người cũng là chuyện sai lầm.

Tay cô chống lên tay vịn ghế, cười lạnh một tiếng.

"Vương phi, Vương phi..." Nhục Nghê gọi cô hai tiếng cũng không thấy Tiết Tịnh Kỳ trả lời, trên mặt cô vẫn là nụ cười lạnh lùng đó khiến cho nàng ta cảm thấy lo lắng vô cùng.

"Ta không sao." Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy, đi tới phòng mình thay quần áo, sau khi đổi một bộ đồ sạch sẽ, cô còn bảo Nhục Nghê chuẩn bị nước tắm rửa.

Ở thời cổ đại này cái gì cũng thoải mái, áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há mồm, chỉ có điều tiện nghi thì không đầy đủ lắm, rất nhiều thứ không được thuận tiện như ở thời hiện đại, chẳng hạn như tắm rửa.

Ngồi ở trong phòng chờ Nhục Nghê đi sai nha hoàn nấu mấy nồi nước nóng, sau đó lại thêm nước lạnh vào thùng gỗ, tổng cộng cũng mất một nén hương, nhưng mà người cổ đại lại rất chú ý đến chuyện tắm rửa, nào là cánh hoa hồng, cánh hoa lài, thêm cả vài giọt tinh dầu và massage khi tắm, quả thực là còn chuyên nghiệp hơn cả nhân viên massage của khách sạn 5 sao.

Nhưng mà Tiết Tịnh Kỳ lại cảm thấy rất mệt, cô cũng không muốn lãng phí nhân lực vật lực và tài nguyên nước, hơn nữa cô lại không quen để cả người trần truồng cho người ta nhìn ngắm, huống hồ hôm nay còn hơi mệt, thấy mấy nha hoàn kia hòa nước đến nhiệt độ thích hợp rồi cho họ ra ngoài.

Cô muốn một mình mình thả lỏng, nằm ngửa trong thùng gỗ, rũ hết cảm giác mệt mỏi trên cơ thể, nước nóng sẽ giúp rửa sạch những suy nghĩ băn khoăn của cô ngày hôm nay.

Nhưng mà cô lại không thể loại bỏ được ánh mắt lạnh lẽo sắt đá của Thích Mặc Thanh.

Tiết Tịnh Kỳ từ từ nhắm mắt lại, đắm chìm trong thế giới ấm áp mơ màng, hơi nước lượn lờ bay lên, khiến cả căn phòng cũng ngập tràn trong làn hơi nóng hổi mờ mịt đó, cảm giác như lạc vào tiên cảnh.

Bỗng nhiên, bên tai cô vang lên một giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Tịnh Kỳ, tắm có thoải mái không?"

Tiết Tịnh Kỳ còn đắm chìm trong thoải mái và ấm áp cũng phải hoảng hốt, giật người về phía sau, trong bồn tắm bắn đầy bọt nước, làm cho Thích Mặc Thanh cũng ướt đẫm cả người, cô mở to mắt ngạc nhiên nhìn sườn mặt của Thích Mặc Thanh.

"Chàng, chàng, sao chàng lại ở đây?" Gò má của Tiết Tịnh Kỳ thoáng ửng hồng, cô hơi ngượng ngùng nhìn người kia, lắp bắp hỏi.

Đôi mắt hẹp dài của Thích Mặc Thanh lướt qua cơ thể của Tiết Tịnh Kỳ, bỗng nhiên chàng lại nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên phần xương quai xanh: "Ở đây đều là chỗ của ta, có chỗ nào mà ta không được tới?"

Phần xương quai xanh trắng nõn mịn màng lồ lộ ở trước mắt người kia, ánh nến trong phòng bị hơi nước phủ mờ chập chờn khi mờ khi tỏ, ánh mắt chàng càng lúc càng sáng hơn, cứ nhìn cô chằm chặp, giống như thể kìm nén muốn ăn tươi nuốt sống cả cô.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Tiết Tịnh Kỳ vội vàng kéo chiếc khăn trên thành thùng, che từ phần cổ của mình xuống phía dưới, cô cười khô không khốc: "Chàng có thể xoay người qua chỗ khác được không?"

Mặc dù hai người họ là phu thê thật, nhưng mà đó chỉ trên danh nghĩa, bị một người đàn ông trưởng thành nhìn mình tắm rửa thì đúng là khó xử.

Bàn tay nắm lấy xe đẩy của Thích Mặc Thanh càng siết chặt, đáy mắt chàng tựa như có vẻ sống động hơn, Tiết Tịnh Kỳ càng nhìn càng thấy sợ, chỉ lo chàng sẽ nhào tới như mãnh thú, cô không biết chàng nghĩ như thế nào, nhưng mà không thể ở lại đây thế được.

"Nào, đưa ta." Thích Mặc Thanh kìm nén dục vọng trong lòng mình, dường như chỉ trong nháy mắt chàng đã lắng lại cảm giác hừng hực trong cơ thể, khống chế mình dịu dàng nói với cô.

Đưa tay cầm lấy chiếc khăn trong tay Tiết Tịnh Kỳ, nhân lúc cô còn đang ngây người, chàng đã thấm ướt chiếc khăn trong bồn tắm, ánh mắt của Thích Mặc Thanh vẫn giống như thường ngày: "Xoay qua chỗ khác đi."

Chàng muốn làm gì vậy? Tiết Tịnh Kỳ nhíu chặt đôi mày thành chữ xuyên, người xoay qua chỗ khác, chiếc khăn mặt sũng nước ấm áp đã xoa lên lưng mình, chà tới chà lui từng chút một.

Không ngờ Thích Mặc Thanh lại quen tay như vậy... Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, thế nào là quen tay kia chứ?

Cô bỗng quay đầu lại, đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú như tranh vẽ của người kia, mỗi động tác của chàng như đang cẩn thận chăm sóc một món đồ trân bảo.

"Tịnh Kỳ, giận hả?" Giọng nói của Thích Mặc Thanh trầm thấp vang lên bên tai làm cô hơi nhồn nhột, ngay cả con tim cũng thình thịch nhảy lên.

Tiết Tịnh Kỳ không thể chịu nổi khi chàng dùng chất giọng trầm thấp này gọi tên mình bên tai, cảm giác bản thân như bị chàng kéo vào thế giới của mình bằng cách gọi thâm tình đó.

"Tức giận hả? Sao ta lại phải tức giận chứ?" Cô hỏi ngược lại, nếu là vì chuyện vừa rồi cô mới cứu Ngọc Thuần thì cô đâu thèm giận.

Nhưng Thích Mặc Thanh vẫn cho là cô giận, ánh mắt chàng nhìn chằm chằm mái tóc nửa ướt nửa không như thảo biển phủ lên trên bờ lưng trắng nõn, ánh mắt ấy càng trở nên căng thẳng, chàng bỏ khăn mặt xuống, bàn tay với vết chai sần vuốt ve gò má của người kia, vén tóc cô qua tai.

Đột nhiên chàng nhận ra lúc cô tức giận cũng có chút đáng yêu, cũng vì mình làm cho người ta hờn dỗi, chàng trầm giọng lấy lòng: "Tịnh Kỳ, sau này nàng muốn gì thì cứ làm, chỉ cần nàng vui là được, có được không?"

Tiết Tịnh Kỳ không biết chàng ấy bị làm sao, nhưng trong giây chút chàng nói ra câu đó, xưa nay chàng vốn không phải là người hay dùng những lời lẽ ngọt ngào, nàng nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên, hơi nước ấm áp khiến cho người kia càng trở nên mờ mịt, cơ thể của cô dần chìm xuống.

"Mặc Thanh, ta muốn đứng lên, chàng có thể xoay qua chỗ khác được không?" Tiết Tịnh Kỳ chỉ ra ngoài bình phong, cô quyết định phải đứng lên trước đã, ngâm lâu thì da dẻ cũng nhăn nhúm.

Thích Mặc Thanh thấy cô hơi khó chịu thì đẩy xe vòng ra ngoài bình phong, phía sau vang lên tiếng nước rơi tí tách, trong căn phòng yên tĩnh lại càng thêm rõ ràng, chàng khống chế kích động muốn xoay người, bây giờ còn chưa được, không được làm như vậy, chàng không thể làm cô ấy tổn thương.

May mà hiện tại chàng vẫn có thể tự kiềm chế, bỗng dưng lại thấy hơi tự giễu, sao mình lại dễ dàng mất khống chế đến vậy.

Mọi âm thanh như yên tĩnh lại, Tiết Tịnh Kỳ mặc áo dài nhạt màu, bên hông buộc hờ một chiếc thắt lưng cùng màu thắt thành nơ con bướm, mái tóc dài như tảo biển xõa rung ở bên hông, khi không trang điểm, cả người cô thanh lệ như một đóa hoa sen mới nở.

"Mặc Thanh..." Tiết Tịnh Kỳ lúng túng khẽ gọi chàng.

Còn chưa kịp nói xong, Thích Mặc Thanh đã nhanh chóng ngắt lời, giọng nói trầm thấp chứa vài phần ẩn nhẫn: "Mấy ngày nữa, chúng ta sẽ đi Ô Thành một chuyến, xem như là giải sầu."

Ô Thành? Đột nhiên đi đến đó làm gì? Mặc dù Tiết Tịnh Kỳ mới tới cổ đại một thời gian chưa lâu, nhưng cô cũng từng xem qua bản đồ ở thời đại này, toàn bộ thành trì ở nước Thương Diệp cô đều biết rõ ràng. Ô Thành là một nơi có hoa thơm chim hót, xinh đẹp động lòng người, cũng là thắng địa du lịch như Hàng Châu thời hiện đại.

Chẳng lẽ muốn dẫn cô đi giải sầu thật sao? Gần đây trong cung nhiều chuyện vụn vặt đến như vậy, thế lực của Ôn Vương và người nhà họ Doãn đã đủ khiến người ta thấy phiền lòng, bọn họ đi Ô Thành vài ngày có thể xảy ra chuyện gì không?

"Sao vậy? Có phải đã có chuyện gì rồi không?" Tiết Tịnh Kỳ cau mày hỏi.

Thích Mặc Thanh cười cười: "Ta thấy gần đây nàng hơi mệt nên mới muốn đưa nàng đi giải sầu, chỉ thế mà thôi."

"Được rồi, dù sao dạo này trong cung nhiều chuyện quá, đi ra ngoài một chút cũng tốt." Tiết Tịnh Kỳ thấy thoải mái hẳn.

Không khí thời cổ đại trong lành như thế, phong cảnh lại đẹp tươi, nếu không được du sơn ngoạn thủy thì cũng phải xin lỗi vì đến đây một chuyến.

Sau khi Thích Mặc Thanh nói xong thì đi luôn, bóng đêm nặng nề phủ lên mặt đất, Tiết Tịnh Kỳ đóng cửa, trong lòng cô trăm mối ngổn ngang.

Tiết Tịnh Kỳ cầm thuốc trong hộp mà Ngọc Thuần cần thay, cô đưa cho mấy nha hoàn đi bôi thuốc giúp mình.

Nếu Thích Mặc Thanh đã không thích mình tiếp xúc với Ngọc Thuần như vậy, cô sẽ không đi nữa, thời gian này hai người ở bên nhau, cô cũng không nên làm Thích Mặc Thanh tức giận.

Nếu chỉ vì cứu một nha hoàn mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người thì không tốt.

Tiết Tịnh Kỳ chống cằm, cầm cây bút lông mà Thích Mặc Thanh cho cô, nhẹ nhàng chấm mực, nhìn tờ giấy trước mắt một lúc mà chần chừ không viết.

"Vương phi, Ngọc Thuần đến." Nhục Nghê đi vào từ ngoài cửa, báo với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.