Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 78: Ly gián



Cuối cùng bàn xích đu mạo hiểm kích thích cũng ngừng lại, Thích Mặc Thanh đẩy xe lăn đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, giơ tay nắm lấy tay cô, ổn định lại cơ thể đang lung lay của cô, khiến cho bước chân của cô dần dần đứng vững.

Tiết Tịnh Kỳ ngây ngốc nhìn Thích Mặc Thanh, nhíu chặt mày, kích thích lúc nãy vẫn còn chưa tan hết, đầu cô vẫn còn váng vất, bước chân hơi lâng lâng.

"Cẩn thận!" Thích Mặc Thanh thấy bộ dáng của cô như vậy thì mở miệng trách cứ.

Nếu biết trước như vậy thì chàng đã không đẩy xích đu cho cô rồi. Khi mua lại biệt viện này, một số đồ đạc đặt trong đó đã được giữ lại. Thích Mặc Thanh vốn không có ý giữ lại chiếc xích đu này nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chàng lại không cho người tháo bỏ, có lẽ đây chính là duyên phận nhỉ?

Tiết Tịnh Kỳ còn chìm đắm trong niềm vui, cô quay đầu mỉm cười với Thích Mặc Thanh, sóng mắt toát ra hơi thở quyến rũ, nếu bên cạnh không có Nhục Nghê và Giả Sơn, nhất định Thích Mặc Thanh đã “trừng phạt” cô thật nặng rồi.

"Ta không sao." Tiết Tịnh Kỳ ổn định bước chân, mỉm cười với chàng.

"Không sao thì đi thôi, đêm nay chúng ta sẽ đi đến tửu lâu lớn nhất ở Ô Thành dùng cơm." Thích Mặc Thanh nói xong liền kéo tay cô dẫn đầu đi ra ngoài.

Đến Ô Thành mấy ngày nay bọn họ đều dùng cơm trong biệt viện Sơn Thủy. Tiết Tịnh Kỳ biết Thích Mặc Thanh không thích lộ mặt càng sẽ không đi ăn cơm ở tửu lâu bên ngoài nhưng hôm nay bọn họ lại đi ra ngoài, Tiết Tịnh Kỳ không cho rằng chàng là vì tình cảm mà nhất định là có chuyện quan trọng gì đó.

Tửu lâu ở Ô Thành tên là tửu lâu Phúc Mãn, ngược lại cách đặt tên cũng rất bình thường dễ hiểu, cũng thể hiện mong muốn của chủ nhân tửu lâu này. Chỉ có điều cách bài trí bên trong rất độc đáo và thú vị. Bàn ghế sơn mài cổ màu đỏ được sắp thành hàng, khoảng cách giữa các bàn đều được ngăn lại bởi một dãy bức bình phong vẽ tranh sơn thủy, lầu một này là vách ngăn bình thường nhất.

Trên lầu hai là nhã gian. Mỗi phòng có một cái bàn, mà hành lang của lầu hai lại quanh co ngoằn ngoèo, nếu không có tiểu nhị dẫn đường, e là thật sự sẽ lạc đường.

Vừa vào cửa tiểu nhị đã dẫn bọn họ tới nhã gian ở lầu hai. Cách trang trí bên trong vô cùng ý nhị khiến Tiết Tịnh Kỳ có đủ lòng tin rằng mỗi một gian phòng ở đây đều được trang trí khác nhau, không ngờ nơi này lại có một ông chủ có tâm như vậy.

Sau khi ngồi xuống tiểu nhị không nói lời nào đã báo lại mấy món ăn mà bọn họ đã gọi một lần, đợi Thích Mặc Thanh gật đầu xong gã mới vung vẩy chiếc khăn trên bả vai xuống lầu chuẩn bị thức ăn.

"Không hổ là tửu lâu lớn nhất Ô Thành." Tiết Tịnh Kỳ cảm thán, cô đi tới đi lui trong phòng sau đó đẩy cửa sổ ra nhìn dòng xe ngựa ngược xuôi dưới đường.

"Tửu lâu này đã trở thành một tửu lâu nổi tiếng nhất Ô Thành, người của những thế gia hơi có tiếng tăm đều đến đây cho nên đương nhiên sẽ có sự khác biệt như vậy." Thích Mặc Thanh hờ hững nói, sau đó khẽ nhấp một hớp trà.

"Thì ra là như vậy. Nơi đây là kiến trúc tượng trưng cho trung tâm du lịch, xem ra tửu lâu này chắc hẳn đã có nhiều năm lịch sử nếu không thì không thể làm ăn lớn như vậy được."

Chỉ chốc lát tiểu nhị đã mang món ăn lên. Tổng cộng là mười món ăn và một một món canh, ngoài ra còn có các món ngọt rực rỡ sắc màu và hoa quả khác, món nào món nấy đều đầy đủ sắc hương vị, không những vậy còn được trưng bày rất đẹp mắt chẳng qua bốn người bọn họ ăn nhiều món như vậy đúng là hơi xa xỉ.

"Giả Sơn, Nhục Nghê, các ngươi cũng ngồi xuống ăn chung đi." Tiết Tịnh Kỳ chỉ vào mấy món ăn trên bàn cất cao giọng nói với hai người đang đứng ở cửa.

Nô tài không thể ăn cơm chung với chủ nhân. Đây là quy củ bao đời nay. Bọn họ đi theo Thích Mặc Thanh nhiều năm như vậy cho nên biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.

Giả Sơn nhìn Thích Mặc Thanh nhưng Thích Mặc Thanh lại nháy mắt với hắn ta, vẻ mặt không có cảm xúc gật đầu.

Hai người nhìn nhau, bọn họ không dám không nghe lời của Thích Mặc Thanh, liền theo Tiết Tịnh kỳ ngồi xuống ghế ăn cơm.

"Như vậy không phải tốt sao? Mọi người cùng vui vẻ ăn cơm mới đúng chứ." Khóe miệng Tiết Tịnh Kỳ lộ ra nụ cười vui vẻ, đôi mắt to tròn long lanh.

Ánh mắt tối tăm của Thích Mặc Thanh nhìn chằm chằm vào mấy món ăn kia, không biết chàng đang suy nghĩ gì.

Thật ra bầu không khí bên trong hơi lúng túng, hai tay Tiết Tịnh Kỳ đặt trên váy nắm thật chật, Thích Mặc Thanh không động đũa, Giả Sơn cùng Nhục Nghê ngồi ngẩn ra không dám nói lời nào, chỉ có một mình cô đang ăn đậu phụ Hà Lan nhìn vẻ mặt kỳ lạ của ba người còn lại.

"Mặc Thanh..." Tiết Tịnh Kỳ đặt đũa xuống, đang muốn kêu tên chàng thì bàn tay đã bị chàng tóm chặt.

"Xuỵt... Đến rồi..." Thích Mặc Thanh ra dấu bảo cô im lặng, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm cánh cửa kia, như thể bên ngoài cánh kia có bí mật gì đó không thể cho người khác biết.

Cái gì đến rồi? Tiết Tịnh Kỳ cau mày, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nhìn Thích Mặc Thanh. Trên gương mặt tuấn tú của chàng lộ ra khí thế khống chế thiên hạ trong lòng bàn tay, khóe miệng hơi nhếch lên, con ngươi hẹp dài lộ ra tia sáng sắc bén đang nhìn chằm chặp vào cánh cửa gỗ sát vách bên trái kia.

Tiết Tịnh Kỳ vẫn chưa kịp hỏi đã nghe thấy tiếng đối thoại của tiểu nhị và giọng nói trong trẻo của nữ tử bên ngoài cửa: "Hai vị khách quan, phòng của ngài chính là chỗ này, ta lập tức mang món ăn lên."

"Được rồi, cảm ơn." Một giọng nam cố ý đè thấp vang lên.

Giọng nói này rất quen tai nhưng nhất thời Tiết Tịnh Kỳ không nhớ ra được. Cô không ngừng tìm kiếm trong đầu, sau đó lại là giọng nói trong trẻo của nữ tử vang lên: "Ôn Vương, ngài từ Bắc Kinh đưa ta tới đây là có ý gì?"

Tiết Tịnh Kỳ dựa vào bàn, mắt to nhìn trừng trừng Thích Mặc Thanh. Hai người này không phải là Ôn Vương và Doãn Tiêu La sao?

Cho nên nói Thích Mặc Thanh là biết hai người này sẽ đến Ô Thành nên mới cố gắng đợi ở chỗ này, hôm nay cũng là ra ngoài dò là tin tức sao?

Nhưng tại sao phải đợi ở đây, bọn họ có chuyện gì cần nói trực tiếp sao?

Tiết Tịnh Kỳ nghi ngờ nhìn Thương Mặc Thanh. Chàng dẫn cô đến gần cạnh cửa phòng kế bên, làm ra tư thế nghiêm túc lắng nghe.

Ngọn nến trong phòng cháy rất sáng khiến bầu không khí trong phòng rất sáng sủa, ánh sáng ngoài cửa sổ lay động chiếu vào phòng, mấy món ăn trên bàn nhìn qua rất ngon.

Doãn Tiêu La mặc một thân nam trang thoải mái, đầu đội mũ, trên đầu cài một cây trâm ngọc màu trắng, không có bất kỳ đồ trang sức bằng ngọc nào khác, thoạt nhìn nàng ta cũng có chút khí khái anh hùng nhưng nếu nhìn kỹ lại thì có thể nhận ra là nữ tử.

Nàng ta nhẹ nhàng dựa lên bệ cửa sổ, hai mắt hơi nheo lại, nghiêm túc nhìn Ôn Vương.

Ôn Vương đưa tay rót một ly rượu, khẽ lắc rượu trong ly sau đó đưa lên miệng một hơi uống sạch.

"Tiêu La, mấy ngày nay trong Ô Thành có tổ chức lễ hội cho nên ta muốn dẫn nàng ra ngoài dạo chơi. Không phải nàng cũng không muốn ở mãi trong phủ sao?" Đôi mắt sâu thẳm của Ôn Vương nhìn chằm chằm Doãn Tiêu La, nhất là hai chữ Tiêu La được hắn nhấn mạnh kia nghe có vẻ dịu dàng.

Vẻ mặt của Doãn Tiêu La thoáng ửng hồng, trừ người nhà của nàng ta ra đây lần đầu tiên có người gọi tên nàng ta thân mật như vậy.

"Đúng vậy, nhưng, nhưng mà... Cũng không cần phải giả thành nam trang chứ?" Doãn Tiêu La không biết mình đang nói gì, chỉ thuận miệng kiếm cớ.

Ôn Vương cười hờ hững, trong ánh mắt lại tràn ngập dịu dàng. Hắn ta vẫy tay bảo nàng ta đi qua. Sau khi nàng ta đã ngồi vào chỗ lúc này hắn ta mới đè thấp giọng nói: "Tiêu La, nàng là tam tiểu thư của nhà họ Doãn, nếu trang điểm thành nữ tử ra ngoài thì sẽ khó tránh bị người ta chọc ghẹo, ngược lại nữ giả nam thì không có vấn đề gì, ta chỉ suy nghĩ vì nàng thôi."

Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn ta che giấu tia sáng nguy hiểm, dần dần dựa sát vào Doãn Tiêu La, cố ý cúi thấp đầu nhìn thẳng vào mắt nàng ta nhưng Doãn Tiêu La đã lập tức tránh ra, cả người đều cảm thấy tê dại.

Nàng ta ồ một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.

Ôn Vương cúi đầu uống rượu, cố ý càng lúc càng dán sát vào Doãn Tiêu La, gắp một viên thịt chiên giòn để vào chén của nàng ta, giọng điệu càng lúc càng mờ ám: "Ăn nhiều một chút, nàng xem nàng đã gầy thành bộ dáng gì rồi?"

Doãn Tiêu La từ nhỏ tới giờ chưa từng tiếp xúc gần gũi với bất kỳ người nam tử xa lạ nào, nếu có thì cũng chỉ là sự quan tâm thân thiết của ba vị đại ca ở nhà nàng ta mà thôi, ngoài những người đó ra Ôn Vương là người đầu tiên đối xử với nàng ta tốt như vậy.

Ngay cả thái tử, vị hôn phu tương lai của nàng ta cũng không thân mật như thế. Nàng ta phát hiện trong lòng có gì đó không đúng, không chỉ là khoảnh khắc này mà bắt đầu từ lúc Ôn Vương mang nàng ta hồi kinh trong lòng nàng ta đã cảm thấy là lạ rồi.

"Cảm ơn." Nàng ta nhận lấy thức ăn mà Ôn Vương gắp cho chậm rãi đưa lên miệng.

"Nha đầu ngốc, cám ơn cái gì?" Ôn Vương vẫn ngồi bên cạnh nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn hút nàng ta vào đôi mắt sâu thẳm của hắn ta. Bỗng nhiên Ôn Vương nhấn mạnh: "Tiêu La, đây là lần cuối cùng ta đưa nàng ra ngoài chơi, sau này cũng không thể dẫn nàng ra ngoài nữa rồi."

"Tại sao?" Giọng nói của Doãn Tiêu La trở nên gấp gáp.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng ra ngoài chơi với Ôn Vương. Lúc ở Nhạn Môn, những ngày tháng không bị ràng buộc, bọn họ thường xuyên đi ra ngoài dạo chơi, thậm chí còn cưỡi chung con ngựa, mỗi ngày bọn họ trôi qua vừa vui vẻ lại vừa ý vị.

Ôn Vương cúi đầu thấp xuống chậm rãi nói: "Nàng là thái tử phi tương lai, không bao lâu nữa phụ hoàng sẽ định ngày thành thân cho nàng và thái tử, đến lúc đó chúng ta sẽ không thể cùng nhau ra ngoài uống rượu nữa rồi." Hắn ta nhìn Doãn Tiêu La thật sâu: "Nhưng ta không thể để nàng gả cho hắn!"

Doãn Tiêu La cũng biết mối quan hệ của hai nhà Thích - Doãn, chỉ cần lập thái tử thì nhà họ Doãn phải chọn một nữ tử gả cho thái tử trở thành Hoàng hậu tương lai, tuy nàng không đồng ý nhưng cũng không thể cãi lại quy củ mà lão tổ tông đã lập ra.

Cho dù nàng ta có không tình nguyện đi nữa thì cũng hết cách. Đời này nàng ta không thể lựa chọn một người mà nàng ta yêu thương. Nàng ta vừa sinh ra đã là công cụ giúp kẻ khác tranh giành lợi ích rồi.

"Ôn Vương, nữ tử nhà họ Doãn gả cho thái tử là chuyện không thể thay đổi được, không phải là chuyện ngươi có thể quyết định được." Trong giọng nói của Doãn Tiêu La mang theo chút tự giễu.

Dựa vào sức mạnh của hai người bọn họ sao có thể thay đổi được?

Ôn Vương hơi đau lòng nói: "Nếu thái tử thật sự yêu nàng, ta cũng không còn gì để nói nhưng người mà thái tử yêu thích lại là Minh Vương phi. Sao ta có thể để cho nàng gả cho một người đàn ông mà trái tim đã trao cho người khác rồi chứ?"

Hắn ta làm ra vẻ như thể mình lỡ miệng nói ra, hơi giận dữ đập bàn.

"Thái tử thích Tiết Tịnh Kỳ?" Sắc mặt Doãn Tiêu La bỗng nhiên thay đổi nói: "Nàng, nàng là thê tử của Minh vương, là em dâu của thái tử mà!"

Ôn Vương gật đầu, hơi khép mắt lại, hết rót ly này đến ly này đến ly khác sau đó một hơi uống sạch.

"Chính là tầng quan hệ này. Tiêu La nói gì đi nữa ta cũng không thể để nàng gả cho thái tử. Nàng có biết nếu phụ hoàng biết chuyện này sẽ có hậu quả thế nào không? Nếu thái tử không thể hồi tâm vẫn thích Tiết Tịnh Kỳ như trước thì sợ rằng sau này phụ hoàng nổi giận, sẽ liên lụy đến nàng." Ánh mắt Ôn Vương nhìn Doãn Tiêu La, bình tĩnh nói.

Vẻ kinh ngạc trên mặt nàng ta khiến hắn ta cảm thấy rất hài lòng. Khóe miêng của hắn ta hơi lộ ra nụ cười đắc ý. Cứ như vậy không chỉ khiến mối quan hệ của hắn ta và Doãn Tiêu La tốt hơn mà còn có thể khiến hắn ta thêm gần gũi hơn với nhà họ Doãn.

"Vậy mà ta lại không nhìn ra, vậy mà ta luôn... chẳng hay biết gì..." Ánh mắt của Doãn Tiêu La nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, trong lòng tự nhiên phẫn nộ.

Lại là Tiết Tịnh Kỳ? Tại sao chuyện gì của nàng ta cũng đều bị Tiết Tịnh Kỳ chen chân vào hết vậy?

"Tiêu La, nàng quá đơn thuần, chuyện trên triều đình một nữ tử nhỏ bé như nàng sao có thể nhìn ra được?" Ôn Vương nắm tay nàng ta, lạnh lùng nói.

Doãn Tiêu La thực sự nhẹ nhõm trong lòng, người mà nàng ta tin tưởng chính là Ôn Vương. Ôn Vương nói cho nàng ta biết những chuyện này nàng ta còn có thể không tin được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.