Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 81: Kế sách



Hứa Ma Ma đánh giá Ngọc Thuần từ trên xuống dưới một hồi, trong lòng đã hiểu rõ, Ngọc Thuần này chính là người được Vương gia và Vương Phi cứu vào phủ mấy ngày trước, nghe nói giọng nói giống hệt với Vương Phi, cả ngày quấn quýt bên cạnh Vương Phi, có điều buồn cười là lần trước còn vọng tưởng muốn huênh hoang trước mặt Vương Phi, cuối cùng lại bị thương, Vương Phi còn cứu nàng ta nữa.

Giờ nhìn kĩ mới thấy còn kém xa Vương Phi, không chỉ khí chất trên người không giống Vương Phi mà còn có thêm loại vẻ mặt đáng thương, thoạt nhìn là một người biết gây sự.

Chưa từng tiếp xúc qua, nếu Nhục Nghê cô nương đã nhận lệnh của Vương Gia ném nàng ta đến phòng thay đồ, vậy tức là không chứa chấp nổi nàng ta nữa, vậy thì xem ra mình cũng không cần khách khí với nàng ta làm gì.

""Ngươi là Ngọc Thuần? Đúng là rất thanh tú, đến phòng giặc đồ này chắc là người không sợ bị ủy khuất đâu nhỉ? Ở đây không thể thoải mái được như ở chỗ Vương Phi trước được, nếu đã đến rồi, mấy cái bệnh vặt vãnh không cần phải báo lại, hiểu chưa?"" Hứa Ma Ma đã quen với đủ các loại trên đời, sau khi biết được thân phận của Ngọc Thuần liền cho cô ta đòn phủ đầu.

Hai mắt Ngọc Thuần dần mờ đi, mở to nhìn Nhục Nghê cầu cứu, nhưng Nhục Nghê không chỉ không nhìn nàng ta mà còn cười nhạt với Hứa Ma Ma.

""Ngọc Thuần, còn chưa cảm ơn Hứa Ma Ma quan tâm à?"" Nhục Nghê thản nhiên nói.

Hai người bức hổ xuống núi một cách mạnh mẽ, cười nhạt nhìn Ngọc Thuần bên cạnh, hai tay nàng ta nắm chặt ông tay áo, thấm một chút vệt máu. Nàng ta biết lúc này không có chỗ để mà phản lại, hai người bên xướng bên họa ép nàng ta đến đường cùng.

Được, nếu đã như vậy thì nàng ta liền thuận theo lời bọn họ từ từ leo lên vậy.

""Ngọc Thuần tạ ơn Hứa Ma Ma, sau này nếu có gì phân phó thì Ma Ma đừng khách khí."" Khóe miệng Ngọc Thuần khẽ nở nụ cười, đưa tay nắm lấy tay Hứa Ma Ma.

Giọng nói quả thực không khác Vương Phi là mấy, có điều chỉ cần nghe kĩ là có thể nghe được sự khác biệt giữa hai giọng.

Nhục Nghê nhìn Ngọc Thuần nắm tay Hứa Ma Ma, khóe mắt hơi nháy, Hứa Ma Ma thản nhiên rút tay ra, mặt không chút thay đổi nhìn Ngọc Thuần.

""Theo ta vào đi."" Hứa Ma Ma dứt lời liền xoay người bước vào.

Ngọc Thuần cười với Nhục Nghê một cái, bước chậm theo Hứa Ma Ma và bên trong viện.

Bỗng nhiên nàng ta cảm thấy bản thân dùng sai cách khi vào vương phủ, kết cục cuối cùng nàng ta không nên bị đẩy vảo phòng giặt đồ.

Nàng ta không cam lòng, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng ta thoát khỏi đây.

Đẩy Ngọc Thuần vào phòng giặt đồ, nơi cuộc sống vất vả cả ngày lẫn đêm có thể lấn át lý trí của nàng ta bất cứ lúc nào, bất kể là xuân hạ thu đông hai tay đều phải ngâm trong nước lạnh, nàng ta thường không ngủ được, vì vào mua đông sẽ bị nẻ, đau khó mà chịu được.

Sau khi Nhục Nghê bẩm báo chuyện này cho Tiết Tinh Kỳ xong, nàng ta khẽ nhíu mày, nàng ta cũng không có ý định đuổi Ngọc Thuàn đến phòng giặt đồ, trái lại, ý định ban đầu của nàng ta là muốn giữ Ngọc Thuần bên cạnh, như vậy mới có thể sớm biết được nàng ta muốn làm gì.

""Nếu đi rồi thì đi thôi."" Tiết Tịnh Kỳ bỏ lại một câu nhàn nhạt rồi đi vào trong viện, gió thu thổi mạnh, lá cây không ngừng lay động trong gió thu.

""Vương phi, Vương gia làm vậy cũng có lý do, Ngọc Thuần kia vốn là..."" Nhục Nghê nói được một nửa thì một giọng nam trong trẻo vang lên từ sau lưng.

""Vương phi thực nhã hứng, gió thu nồng đậm, người ra ngoài ngắm lá rụng ư?"" Lãnh Tước chưa dứt lời thì người đã ngồi xuống trước mặt.

Du lịch năm ngày thì cả năm ngày không nhìn thấy mặt Lãnh Tước, không ngờ năm ngày này hắn ta lại đen đi nhiều như vậy.

Tiết Tịnh Kỳ híp mắt nhìn hắn ta, khuôn mặt thêm vẻ cương nghị, góc cạnh rõ ràng, môi khẽ mỉm cười, màu da thoạt nhìn rất khỏe mạnh.

Có điều vừa mở miệng liền biến thành trêu chọc: ""Lâu chủ Lãnh, mấy ngày này ngươi đi đoạt địa bàn với khỉ trên núi à mà đen thành thế này?""

Cái gì mà đoạt địa bàn với khỉ chứ? Vương phi ẩn dụ sống động như vậy, nếu không phải vì Minh Vương, hẳn còn cần phải đen thành như vậy chắc?

Hắn hơi bất đắc dĩ lau mặt một cái, thấy vẻ tựa tiếu phi tiếu trong mắt Tiết Tịnh Kỳ, thản nhiên nói: ""Qủa thực là ta phải lên núi, nhưng không phải là tranh địa bàn với khỉ mà là đi hái một vị thuốc quan trọng, có thuốc này mục đích của vương phi mới có thể đạt được.""

Qủa nhiên, vừa dứt lời, trong mắt Tiết Tịnh Kỳ liền tối sầm lại, khóe miệng hơi mang theo ý cười, cô biết chuyện này ngoài Lãnh Tước thì ai cũng không làm được,

Hai người cùng vào thư phòng, Thích Mặc Thanh đang xử lý việc chính sự, nhiều ngày rồi vẫn chưa xử lý, sớm đã chất thành một núi rồi.

Có nha hoàn dâng trà đi vào, rồi nhanh chóng đi ra.

Thích Mặc Thanh từ đêm qua vẫn luôn ở trong thư phòng, ánh nến đêm qua cháy hết rồi lại châm lên không biết bao nhiêu lần, lúc này chàng hơi mệt mỏi xoa mi tâm của mình, trong mắt vẫn tràn ngập vẻ nguy hiểm như cũ.

""Thế nào rồi?"" Thanh âm của chàng có chút khàn khàn, lúc này hỏi, nghe thế nào cũng có cảm giác tuyệt lệ.

Lãnh Tước làm việc sao có thế không ổn chứ? Nếu không ổn thật thì hắn cũng không dám đến gặp, làm việc cho Thích Mặc Thanh, ngoài lòng trung thành ra thì còn phải mãnh mẽ vang dội nữa.

Hắn lấy một chiết bình sứ trắng xanh từ trong tay áo ra, lọ nhỏ khéo léo tinh xảo giống như một quả hồ lô, bình thường, chẳng ai đoán được bên trong chứa cái gì.

""Đã xong việc, đây là thứ người cần."" Lãnh Tước đưa chiếc bình cho Thích Mặc Thanh.

Bên trong là thứ hắn tìm dược sau khi ở vài ngày trên núi, vốn thứ này hắn đã thôi không làm nữa, ai biết Thích Mặc thành ở Ổ Thành xa xôi gửi bồ câu đưa tin vảo hắn phối chế loại dược này.

Dược trong phủ hắn hiện tại thiếu mất một loại để phối thành, tiếc là loại dược kia không bán ở các tiệm thuốc lớn trên phố nên hắn phải mang theo người lên núi tìm thuốc. Trên núi ba ngày thì hắn tìm được loại dược hiếm này, vừa xuống núi thì hắn bắt đầu bắt tay vào điều chế dược.

Qúa trình này khúc khuỷu phức tạp như vậy, chỉ là về còn bị Tiết Tịnh Kỳ trêu chọc.

Thích Mặc Thanh luôn tin tưởng Lãnh Tước, nắm bình sứ trong tay, cũng không mở ra xem, ánh mắt có vài phần âm lãnh nhìn chiếc bình nhỏ trong tay, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Đây là Hòa Hợp tán, không cần nói cũng biết Thích Mặc Thanh nhìn chiếc bình nhỏ kia, tác dụng của nó thực sự lớn như vậy ư?

""Làm tốt lắm, thái tử bên dó gần đây có động tĩnh gì không?"" Thích mặc Thanh hỏi.

Lãnh Tước trước đó đã phái người theo dõi ngoài phủ thái tử, chỉ cần có một tiếng gió thì lập tức có thể truyền đến tai hắn.

""Không có, gần đây thái tử chỉ qua lại hai nơi hoàng cung và phủ thái tử, rất ít đến nơi khác."" Lãnh Tước nhàn nhạt nói.

Điều này thực lạ, Doãn Tiêu La đã từ Nhạn Môn về rồi, theo lý mà nói thì thế nào cũng bảo thái tử gặp mặt, dù sao tương lai hai người bọn họ cũng là phu thê.

Chỉ là không biết vì sao hoàng hậu không có động tĩnh gì, rốt cuộc là hoàng hậu hay thái tử đây.

Thích Mặc Thanh suy nghĩ một chút, cũng đúng, Doãn Tiêu La vốn không thích thái tử, sao lại chủ động hẹn gặp thái tử được chứ, cứ cho như là hoàng hậu muốn thành toàn cho hai người, nhưng nhân vật chính không muốn cố gắng thì có tác dụng gì? Nói vậy thì chắc là mấy ngày này chắc là Doãn Tiêu La ở cùng với Ôn Vương.

""Thái tử không có động tĩnh gì, chúng ta có thể mượn danh nghĩa Doãn Tiêu La hẹn thái tử ra, dù sao trong lòng mọi người cũng biết rõ quan hệ của hai người."" Thích Mặc Thanh nói một cách lạnh lùng.

Thích Mặc Thanh ngồi ghế đầu, nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ liền nở một nụ cười nhạt, đó cũng là kế sách của nàng.

Lãnh Tước biết Thích Mặc Thanh sẽ đối phó thái tử, người nhà họ Doãn đã xuất hiện, nếu không nhân cơ hội trước khi thành thân diệt trừ trước, vậy tương lai sẽ khó mà nhổ cỏ tận gốc được.

Chuyện quan trọng trước mắt là sắp xếp tai mắt bên cạnh Doãn Tiêu La và Ôn Vương, phải biết hai người bọn họ mới có thể hành động.

Sau khi Lãnh tước đi, Thích Mặc Thanh buông bút trong tay, đẩy xe lăn đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, ánh mắt âm trầm nhìn cô, bên trong là sự ôn nhu mà trước giờ chưa từng có.

Cuộc sống của chàng nguy hiểm, buồn tẻ như vậy, may mà vẫn còn người bên cạnh chàng, Tiết Tịnh Kỳ chính là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho chàng.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn chàng, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện. Mở to hai mắt nói: ""Sao chàng lại phân Ngọc Thuần qua phòng giặt đồ thế?""

Ngọc Thuần ngoài việc hơi đỏng đảnh và thích nịnh hót thì cái khác chẳng có gì không tốt cả. Hơn nữa còn là một cô nương tuổi còn trẻ, phân đến chỗ nào không được lại đến phòng giặt đồ?

Thích Mặc Thanh tất nhiên biết cô sẽ hỏi mình vấn đề này, thản nhiên nói: ""Nếu không đưa nàng ta đến phòng giặt đồ, hôm nay chúng ta còn có thể nhàn nhã nói chuyện ở thư phòng như thế này ư?""

Tiết Tịnh Kỳ không hiểu, nói vậy tức là Ngọc Thuần kia có vấn đề ư?

""Nói vậy nghĩa là chàng cố ý ư?"" Tiết Tịnh Kỳ nghi ngờ hỏi, nhưng trong lòng cô đã có câu trả lời.

Thích Mặc Thanh cũng không phủ nhận, trực tiếp gật đầu.

""Vì sao?"" Tiết Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm chàng không rời mắt.

""Chuyện này sau này ta sẽ nói cho nàng, hiện tại nàng không cần nghĩ quá nhiều, ta không cho phép bất cứ điều gì làm hại đến nàng.""

Thích Mặc Thanh nắm lấy bả vai cô, bàn tay to lớn có tác dụng trấn an, khiến tâm tình của cô dần bình ổn lại.

Nếu đã vậy cô chọn tin tưởng chàng, sẽ luôn có một ngày được đưa ra anh sáng, mặc kệ là ai ám hại ai thì tương lsi cũng đều rõ.

Cả một buổi chiều ở trong thư phòng, Thích Mặc Thanh xử lý chuyện chính sự, cô im lặng bên cạnh đọc sách, cô phát hiện ra cổ kim kết hợp rất quan trọng, cô có kỹ thuật của hiện dại, nhưng cũng phải kết hợp với y thuật cổ đại, như vậy cũng có thể giải quyết chu toàn hơn.

Chỉ là chữ cổ đại không học sâu nên không thể hiểu hoàn toàn được, vì thế đọc có chút khó khăn, cô chống cằm, vừa mày mò vừa lật sách, nửa ngày cũng không nhận ra được vài chữ.

Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối dần, trên trời bắt đầu hiện lên đầy sao, ánh nến mờ ảo làm sáng bừng cả căn phòng.

Lúc Thích Mặc Thanh ngẩng đầu lên đã thấy Tiết Tịnh Kỳ nằm úp sấp, một tay cầm bút lông, tay còn lại đặt trên sách, chàng khẽ đẩy xe lăn đến trước mặt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.