Trong Vương phủ rất yên tĩnh, mấy người cũng lặng lẽ không tiếng động đi vào cửa lớn, sau đó bước vào thư phòng.
Vở kịch hôm nay rất thành công, cao thấp nhịp nhàng, lên xuống bất định, khiến người khác nhìn vào thì đều muốn trầm mê trong vở kịch này, chỉ là đáng thương cho vai nữ chính trong vở kịch, bị người khác lợi dụng còn không hay biết gì.
Thích Mặc Thanh lập tức gọi Giả Sơn và Nhục Phàm, Tiết Tịnh Kỳ đứng ở bên cạnh chàng không biết chàng muốn làm gì, nghi hoặc không hiểu nhìn chàng.
“Giả Sơn, Nhục Phàm, hai ngươi ở trong phủ thả ra một tin tức, nói Thái tử ở trên sân cưỡi ngựa bị thương nặng, rất có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, lúc này đang ở trong phủ nghĩ ngơi.” Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói.
Giả Sơn và Nhục Phàm không có một tia nghi hoặc, sau khi đáp ứng thì lập tức đi ra ngoài.
Chỉ là Tiết Tịnh Kỳ đứng bên cạnh chàng lại không hiểu, Thái tử rõ ràng vừa từ Thủy Tinh Các đi ra, chỉ là bắt được gian tình giữa Doãn Tiêu La và Ôn Vương, căn bản không có bị thương.
“Mặc Thanh, tại sao muốn lộ ra tin tức này ở trong phủ?” Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày.
Người trong phủ không biết có quan hệ gì với Thái tử, tại sao muốn bịa chuyện Thái tử bị thương nặng chứ?
Thích Mặc Thanh nhìn cô khẽ mỉm cười, cầm tay của cô để ở trước mặt anh chơi đùa, ngón tay thon dài của cô cực kỳ đẹp, chàng từ trên vuốt xuống, lại từ dưới vuốt lên, cuối cùng khẽ nói: “Đợt lát nữa thì nàng sẽ biết.”
Giả vờ thần bí? Tiết Tịnh Kỳ rút ngón tay từ trong tay của chàng lại, xoay người muốn rời khỏi, cô hôm nay uống mấy lý rượu hoa đào, giờ hơi nâng nâng! Ai biết, trong khoảnh khắc vừa quay người, ep bị một đôi tay kéo lại.
“Là vì để người nào đó lộ ra chân trong.” Giọng nói của Thích Mặc Thanh có chút chần chừ, tay chỉ siệt chặt lấy eo của cô.
Hai tay của Tiết Tịnh Kỳ nắm lấy hai bàn tay đó, khóe miệng khẽ cong lên lộ ra nụ cười, hỏi: “Ai?”
“Ngọc Thuần.”
Trong đầu của cô nhất định nổ tung, Ngọc Thuần là cô cứu về đưa vào trong phủ, lúc đó để nàng ta ở lại trng phủ là bởi vì nàng ta tứ cố vô thân không có nơi để về, mới thấy tội nghiệp cho nàng ta, nàng ta cũng luôn làm việc chăm chỉ cẩn thận, mãi đến mấy ngày trước bị Thích Mặc Thanh đuổi ra khỏi phòng giặc đồ, mới dần dần biết nàng ta có chút vấn đề.
Lần này Thái tử và Ôn Vương gây nhau, đầu tiên chính là muốn tra nội gián, nếu như Ngọc Thuần thật sự là một trong số bọn họ đến, vậy mục đích của bọn họ là gì?
Cô siết ngón tay lại, chiếc khăn trong tay bị cô vo nhăn, Ngọc Thuần đó trừu giọng nói có chút giống cô, những cái khác cũng không có cái gì, để nàng ta ở lại Minh Vương phủ lẽ nào vì trộn giọng của cô gây hoang mang cho người nghe sao?
Nếu như thật sự là Ngọc Thuần, vậy chàng sẽ đối xử thế nào với nàng ta đây?
Nhất thời trong phủ bèn truyền ra tin đồn, mọi người đều nói Thái tử bị bệnh nặng, bây giờ đang ở phủ Thái tử tìm người chữa trị, các Thái y đều có chút vô tay vô lực, ngay cả Doãn hoàng hậu cũng đích thân xuất cung đến thăm hắn ta.
Tiết Tịnh Kỳ sau khi về phòng, đang định ngủ một giấc ngắn, nhưng ai biết, bước vào cửa không lâu, ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa dồn dập, cô hỏi là ai, giọng nói của Ngọc Thuần mới xuất hiện.
“Vương phi, nô tỳ Ngọc Thuần, mang quần áo đã giặt sạch đến cho người.” Ngọc Thuần thấp giọng nói.
Thật sự là khi muốn gặp mặt, cách gì cũng có tác dụng, Tiết Tịnh Kỳ mặc dù không chú ý chuyện trong phủ, nhưng trước đây Tiểu Điệp của phòng giặt đồ thường đến đưa quần áo cho cô, thế nào Thái tử vừa xảy ra chuyện thì biến thành Ngọc Thuần rồi?
Trong lòng nghĩ, ngoài miệng lại để nàng ta bước vào, thấy nàng ta cầm quần áo đã được gấp gọn gàng, nghi hoặc hỏi: “Trước đây không phải đều là Tiểu Điệp đến đưa cho ta hay sao? Sao hôm nay lại là ngươi rồi?”
Ngọc Thuần ngược lại cũng nhanh miệng, rõ ràng đã chuẩn bị tốt cả rồi, không cần suy nghĩ mà trả lời: “Tiểu Điệp hôm nay bụng dạ không thoải mái, cho nên Hứa ma ma kêu ta đưa đồ lần này.”
Nàng ta vừa nói, vừa để quần áo đã gấp sẵn để vào trong tủ, Tiết Tịnh Kỳ nhìn động tác nhanh nhẹn của nàng ta, cố tình nói: “Để vào xong thì ra ngoài đi.”
Cô muốn xem Ngọc Thuần có thể nhịn đến khi nào, lần này đến chắc muốn từ trong miệng của cô xác định tính chân thật của sự việc.
Ngọc Thuần nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại, ánh mắt xoay chuyển, xoay người đi tới bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ, thấp giọng nói bên tai của cô: “Vương phi, gần đây nha hoàn trong phủ đều nói chuyện Thái tử bị thương, mấu nha đầu trong phòng giặt đồ đó làm việc thì không làm, cả ngày nói chuyện của Thái tử, Vương phi người nói Thái tử rốt cuộc là có chuyện gì?
Cuối cùng cũng hỏi rồi Tiết Tịnh Kỳ chỉ lo nàng ta không dám hỏi, tốn tâm tư đưa quần áo đến, thuận tiện nghe ngóng chuyện của Thái tử, tính toán cũng thật xuất sắc đấy.
Tiết Tịnh Kỳ không thèm nhìn nàng ta nói: “Mấy nha hoàn nhiều chuyện như vậy, muốn quản cũng không quản được, chuyện của Thái tử cứ kệ bọn họ đi, chỉ là tội nghiệp cho Thái tử, tuổi còn trẻ thì...”
Lời phía sau, cô lại không nói tiếp nữa, quả nhiên, nàng ta đã không nhịn được mà túm lấy cánh tay của cô, giọng nói khẩn thiếp kích động hỏi: “Thái tử bị làm sao?”
Ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ nhàn nhạt quét qua cánh tay của mình, Ngọc Thuần hai tay túm chặt vào ống tay áo của cô, hai tay vừa thô vừa đỏ, nhìn là biết kết quả của việc cả ngày giặt đồ, ánh mắt của cô tối đi, đanh mặt kéo Ngọc Thuần.
“Ngươi kích động như thế nào cái gì?”
Ngọc Thuần lúc này mới ý thức được bản thân đã quá kích động rồi, hai tay siết chặt quần áo, cười khan hai tiếng: “Đây không phải chuyện liên quan đến triều đình sao? Thái tử dù sao cũng là Thái tử, ngài ấy nếu như xảy ra chuyện, sợ rằng sẽ có biến cố, cho nên nô tỳ căng thẳng hỏi một chút.”
Nghe lời giải thích của nàng ta, Tiết Tịnh Kỳ khẽ gật đầu, một năm một mười kể chuyện này cho nàng ta: “Thái tử cũng không có gì đáng ngại, ngài ấy cùng Hoàng tượng ở sân cưỡi ngựa đua ngựa, khi chạy quá một sơn cốc thì bị ngã, cả người ngã xuống núi, may mắn khi cứu lên được còn có thể lời mấy câu, chỉ muốn ở trong phủ nằm 10 ngày nửa tháng thôi.”
Vừa dứt lời, Ngọc Thuần bèn lùi lại hai bước, “cạch” một tiếng đụng phải cái bàn phía sau, chợt như mất hồn, đôi môi đỏ mỏng vừa rồi, nhất thời trở nên trắng bệch, trên trán có mồ hôi chảy xuống.
Thấy phản ứng đặc sắc của nàng ta, khóe môi của Tiết Tịnh Kỳ dần dần nhếch lên lộ ra ý cười lạnh, cô đã chứng thực được Ngọc Thuần chính là người của Thái tử, không những là người của Thái tử, còn thích Thái tử nữa.
Chuyện hôm nay coi như có kết quả, Tiết Tịnh Kỳ chống tay lên má, nở nụ cười xấu xa nhìn chằm chằm Ngọc Thuần đang thất thần, cũng không nói chuyện, thấy ánh mắt mê mang của nàng ta, một lúc sau, nàng ta mới ý thức được sự thất thường của mình, sau khi cáo lui thì vội vàng chạy ra ngoài.
Thi ra Ngọc Thuần này lại là người Thái tử phái đến, vị Thái tử này phái người đến rốt cuộc muốn làm gì?
Sắc đêm dần dần buông xuống, trên trời có mấy ngôi sao sáng lấp lánh đang treo lơ lẳng, ngôi sao vụt sáng trên bầu trời, giống như vô số con mắt sáng đang chớp.
Góc đông bắc trong phủ là cửa sau, băng qua một con đường nhỏ đã bị bỏ hoang cỏ dại mọc đầy thì có thể đến cửa, dùng chìa khóa sắt mở ra, bởi vì lâu không có ai đi lại bằng cửa sau, cho nên ổ khóa này đã biến thành một cục sắt hoen rỉ lạnh lẽo, không dễ mở ra.
Ánh trắng lờ mờ chiếu trên cửa, đột nhiên, một bóng dáng gầy yếu đột nhiên lọt vào chỗ có ánh trăng, đôi mắt sắc bén của nàng ta nhìn trái ngó phải một lúc, xác định không có ai, mới đạp chiếc ổ khóa đã rỉ, thân thủ nhanh nhẹn lật người ra khỏi cửa sau.
Người giống như một con thỏ nhanh nhẹn, chỉ cần nhún nhẹ chân, bèn ra khỏi cửa lớn.
Chỉ là bọ ngựa bắt ve, trò hay ở phía sau, đợi sau khi nàng ta lập người ra ngoài, trọng bụi cỏ cách đó không xa, dần dần có một thân ảnh cao lớn đứng lên, bóng đêm phủ lên người hắn, nhìn không rõ gương mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy trên lưng của hắn có đeo một thanh trường kiếm.
Cơ thể của hắn linh hoạt băng qua bụi cỏ um tùm, ra khỏi cái sân bị bỏ hoang này, một đường đi thẳng tới thư phòng.
“Vương gia, người đã ra ngoài rồi.” Giả Sơn vừa bước vào cửa, bèn thấp giọng bẩm báo tình hình của Thích Mặc Thanh.
Gương mặt tuyệt mỹ của Thích Mặc Thanh dưới ánh nến càng trở nên thần bí, lông mày đen dài hơi nhướn lên, khóe mắt hẹp dài cong lên, giọng nói của chàng có chút trầm thấp: “Được, phái người đi theo, ta muốn biết nàng ta đêm hôm ra ngoài làm cái gì.”
Nghe tin đồn mà người trong phủ truyền ra, trái tim của Ngọc Thuần vốn dĩ không kiên định lại càng trở nên chông chênh, bất cứ lúc này cũng có thể sụp đổ, nàng ta nhất định sẽ nhân lúc Thái tử bị bệnh mà đến thăm hắn ta, lần này có thể thật sự khống chế giao dịch giữa nàng ta và Thái tử.
Mặt mày lạnh lẽo của hắn nhìn chiếc ly sư thanh hoa trên bàn, hai tay cầm thân bình, ở yển quay chuyển vài vòng, ánh mắt dần dần ngưng tụ lại.
Sắc đêm dần tối, ánh mắt mờ ảo xuyên ra giấy dán bên ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, trong phòng yên tĩnh duy chỉ có tấm mành trên giường đang dao động nhẹ nhàng.
Thích Mặc Thanh lật qua lật lại cũng không ngủ được, nhiều chuyện xảy ra khiến tâm tư của cô cũng bị nhấc lên, cô bỗng lật người ngồi dậy, đột nhiên tấm rèm bên ngoài thò vào một cánh tay bịt miệng của cô, sau đó một nam nhân tráng kiện toàn thân đầy mùi rượu lật người lên giường của cô.
Trong phút chốc mùi rượu xộc vào trong mũi của cô, bàn tay lớn che miệng của cô, ép chặt cả người cô vào thành giường, chân kẹp chân của cô, khiến cô không động đậy được.
Cơ thịt toàn thân của Thích Mặc Thanh đều căng lên, trong đêm tối, đột nhiên có một người xông lên giường của cô, bịp miệng của cô, loại kinh sợ, bất lực, do dự này không có ai có thể chống lại được.
“Ta bây giờ buông tay, nàng đừng lên tiếng.” Giọng nói có hơi khan đặc vang lên bên tai cô.
Giọng nói này, dù có chút khàn đặc, cô cũng có thể nghe ra là ai, Thích Mặc Thanh bỗng gật đầu, hai bàn tay to đó cuối cùng buông ra khỏi mũi miệng của cô, cô đột nhiên hít thở gấp. Cảm goác không khí trong ngực sắp bị rút cạn.
Cô dùng sức hít vào hai hơi, giọng nói bên cạnh lại truyền đến: “Xin lỗi, Tịnh Kỳ.”
Thích Mặc Thanh khoát tay, tóm lại cũng hít thở thông rồi, đột nhiên lùi lại phía sau, sau khi duy trì khoảng cách với hắn ta, vốn dĩ muốn hét to, nhưng thấy hắn ta cũng không có động tác muốn tiến thêm một bước nữa, bèn nhịn xuống, có điều thần kinh lại căng lên.
“Thái tử, ngài có biết đêm hôm như vậy xông vào khuê phòng của nữ tử sẽ bị người trong thiên hạ chửi mắng hay không, huống chi ngài lại là Thái tử, càng nên biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ chứ!” Giọng nói của Thích Mặc Thanh trầm thấp tràn đầy sự cảnh cáo.
Đầu của Thái tử có chút tỉnh táo lại, hắn ta cười khổ, bản thân hắn cũng không biết tại sao lại trèo tường vào Vương Minh phủ, lại lén lút xông vào phòng của Tiết Tịnh Kỳ, hắn biết làm như thế là không đúng, nhưng trái tim của hắn chỉ dẫn hắn đến đây.
Từ Thủy Tinh Các bước ra, trong đầu của hắn trống rỗng một mảng, hắn không biết nên đối diện như thế nào, mơ mơ màng màng đi tới một quán rượu, uống say khướt, cố tình dùng rượu mạnh đến chuốc say mình.
Nhưng khi hắn ta cầm bình rượu đi trên phố, lại bất tri bất giác đi đến cửa sau của Vương Minh phủ, hắn ta thậm chí cực kỳ tỉnh táo muốn trèo tường vào.
Tất cả mọi người đều phản bối hắn ta, hắn ta không thể có được nguồ mình yêu, dựa vào đâu tất cả mọi người đều tìm được người mình yêu, chỉ để lại một mình hắn ta?
Hắn ta không cảm tâm, chỉ cần nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ, nhìn một cái cũng được.