Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 2 - Chương 51: Mục hợp thiếu chủ



Trăng tròn sao thưa, trung tâm trường săn không ngừng truyền ra âm thanh đàn sáo ca múa. Đại Hạ chuộng võ, người dân lấy anh dũng làm đầu để kỷ niệm tinh thần du mục của tổ tiên, không quên gốc rễ dòng họ. Hoàng triều Đại Hạ một năm hai mùa xuân thu không thể thiếu chuyện đi săn.

Hiện tại vẫn còn đầu xuân, nơi này một năm có hơn sáu tháng tuyết rơi, mùa hè ngắn ngủi còn mùa đông lại rất dài. Không xa bên trong cánh rừng thỉnh thoảng vang ra tiếng người sục sạo, Sở Kiều biết đó là bọn lính đang tìm kiếm cọp gấu gì đó để làm vật đuổi cho buổi săn ngày mai.

Sở Kiều mặc một chiếc áo da lông chồn tuyết, bên ngoài khoác áo choàng lông màu tím nhạt, mang giày cũng cùng màu trắng, càng lộ rõ con ngươi đen nhánh cùng màu tóc đen như mực. Chân chính nhận định thì Kinh Nguyệt Nhi này cũng coi như là một tiểu mỹ nhân, vẫn chưa trưởng thành mà cả người đã lộ ra vẻ thanh tú yêu kiều không thể che dấu.

Bầu trời đêm đen thẫm, đột nhiên có tiếng động nhỏ, một con bồ câu trắng đáp xuống trên mặt tuyết, đứng ở xa xa nhìn Sở Kiều, nghiêng nghiêng đầu rồi lẫm chẫm đi từng bước về phía nàng.

Đây là một con bồ câu sống ngoài hoang dã, không phải loại bồ câu đưa tin được nuôi trong nhà, cho nên có chút e dè khi gặp con người. Chắc là nó thấy người này ngồi ở chỗ này lâu như vậy vẫn không nhúc nhích nên có chút ngạc nhiên, muốn đi tới nhìn một cái. Sở Kiều ngẩng đầu lên, chú ý tới chú chim nhỏ thì khẽ mỉm cười, đưa tay vào trong túi áo móc ra một chút lúa mạch luôn mang theo bên người, vẫy ra trên mặt đất.

Bão tuyết mịt mù nên kiếm ăn vô cùng khó khăn, chú chim bồ câu thấy vậy thì vui vẻ chíp lên một tiếng, nhảy lên bay về phía Sở Kiều. Song, ngay lúc đó lại đột nhiên xuất hiện hai mũi tên nhọn từ xa bay đến, đồng thời cắm phập vào bụng và ngực chú bồ câu, máu tươi bắn ra trên mặt tuyết như hồng mai.

Nhất thời có tiếng vó ngựa vang lên, hai con khoái mã dẫn đầu vượt lên trước, một đỏ một đen, vô cùng chói mắt. Nam tử cưỡi con ngựa đỏ thẫm khoảng hai lăm hai sáu tuổi, bộ dạng kiêu ngạo tùy ý, nhìn thấy thiếu niên ngồi trên mặt tuyết, không thèm hỏi liền giương cung lắp tên, bắn vèo về phía ngực Sở Kiều.

Trong nháy mắt, Sở Kiều linh hoạt như một con báo săn, tay trái lấy đà, bật người đứng dậy, động tác nhìn như nước chảy mây trôi nhưng vô cùng quyết liệt, xoay người dùng tay phải chụp lấy mũi tên giữ trong lòng bàn tay. Một cơn gió lớn thổi qua, tà áo lông của thiếu nữ bay phấp phới trong không khí, nhìn như bạch ưng vỗ cánh muốn bay, ánh mắt sắc bén như băng tuyết, lạnh lùng nhìn về phía đám người đang chạy tới.

“Hạ nhân nhà ai, vì sao lại lang thang ở khu vực săn bắn giữa đêm khuya?”

Một giọng nói âm lãnh lập tức vang ra từ trong miệng nam tử cưỡi con ngựa đỏ, nam nhân vô cớ đả thương người nhưng hiện tại lại không có chút ăn năn hối hận. Trên người hắn mặc áo lông chồn tuyết nơi cực Bắc, bộ dạng ung dung nhưng lại mơ hồ tản ra vẻ âm trầm rét lạnh không nói nên lời.

Nam tử cưỡi con ngựa đen nhảy xuống khỏi lưng ngựa, cũng khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mắt như chuông đồng, sắc mặt ngăm đen. Hắn chạy đến nâng con bồ câu lên, “Mục Hợp Tây Phong, tính sao đây?”

Nam tử cưỡi ngựa đỏ lạnh lùng nhìn Sở Kiều một cái rồi quay sang nói với nam nhân kia: “Trát Lỗ, tên của ta cắm ở cổ họng, dĩ nhiên là ta thắng.”

Nam nhân kia nhướng mày, cả giận nói: “Làm sao ngươi biết mũi tên ở cổ là của ngươi, chúng ta lại tiễn có khắc tên.”

“Tên do chính tay ta bắn nên ta tự nhiên biết.”

“Hừ, không được.” Trát Lỗ nói: “So lại một lần nữa.”

Mục Hợp Tây Phong nhăn trán, “Ngươi muốn làm sao so?”

“Đó, bắn nàng.” Trát Lỗ tiện tay chỉ vào Sở Kiều, nói: “Ở đây không phải có sẵn một đứa nô lệ sao? Bắn nàng đi.”

Chân mày Sở Kiều chậm rãi nhíu lại, liếc mắt nhìn nhìn về phía Trát Lỗ nhưng hắn cũng không phát hiện, xoay người phóng lên lưng ngựa, thấy nàng đang nhìn sang thì thúc giục: “Ngươi, mau chạy, chạy ra xa một chút.”

Sở Kiều trên dưới đánh giá hai người mấy lần, mi tâm nhíu chặt, sau đó hướng về phía Mục Hợp Tây Phong trầm giọng nói: “Ta không phải là nô lệ.”

Mục Hợp Tây Phong nghe vậy liền nhăn trán, tựa hồ có chút hứng thú, nhướng mày nói: “Thế thì sao?”

Đúng vậy, thế thì sao? Mặc dù nàng không phải là nô lệ, nhưng thân là hạ nhân thì những kẻ quý tộc này cũng có thể tùy thời chém giết mà không cần bất kỳ lý do gì.

Sở Kiều không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía doanh trướng của Yến Tuân. Ngay sau đó một mũi tên đột nhiên cắm phập ở dưới chân nàng, Trát Lỗ tức giận quát lên: “Bảo ngươi chạy nhanh lên một chút, ngươi không nghe thấy sao?”

Đứng giữa cuồng phong rét lạnh, thiếu nữ đột nhiên quay đầu lại, hai mắt đen nhánh ném cho Trát Lỗ một cái nhìn sắc bén, đáy lòng thiếu chủ của đất phong Tây Bắc – Trát Lỗ – bất chợt run lên, nuốt câu mắng người đã đến cửa miệng vào bụng.

“Ta cưỡi ngựa thì hai vị chủ tử có thể bắn được ta không?”

Mục Hợp Tây Phong khẽ cong khóe miệng, chưa kịp nói thì Trát Lỗ đã cả giận đáp: “Đưa ngựa cho nàng.”

Một chiến mã toàn thân đen nhánh được dắt đến, Sở Kiều vỗ nhẹ lên đầu ngựa, sau đó quay đầu lại nhìn hai người một cái. Ban đêm gió rất to, cuốn tuyết bay từng vòng trên mặt đất, đập vào mặt đau rát.

Bỗng nhiên, thiếu nữ phi thân nhảy lên lưng ngựa, rút chủy thủ bên hông ra không chút do dự đâm thẳng vào đùi ngựa. Chiến mã hí lên một tiếng, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai lao đi, tất cả còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã biến mất khỏi tầm mắt hai người.

Trát Lỗ trợn mắt há mồm, hai mắt trừng lớn như mắt trâu, hồi lâu sau mới xoay đầu lại nói với Mục Hợp Tây Phong: “Nàng ta cứ như vậy mà đi?”

Mục Hợp Tây Phong quay đầu ngựa lại, làm như không có chuyện gì xảy ra, đi về phía có tiếng người ồn ào, hừ lạnh nói: “Chứ ngươi nghĩ sao?”

Trát Lỗ giận tím mặt, tức tối rống lên một tiếng. Trên mặt Mục Hợp Tây Phong lộ vẻ rét lạnh, hai mắt lóe lên phong mang sắc bén.

……………………………………………………………………………………

Còn chưa chạy đến gần doanh trướng thì đối diện xuất hiện một đội nhân mã đang vội vàng chạy tới, Sở Kiều kéo cương ngựa, cau mày nhìn thì nhận ra bóng người càng ngày càng gần kia chính là Yến Tuân cùng đám thị vệ A Tinh.

“A Sở!” Yến Tuân nhìn thấy Sở Kiều, một tay ghìm chặt dây cương, tiến lên phía trước trầm giọng nói: “Muội không sao chứ?”

“Không có chuyện gì.” Sở Kiều lắc đầu, hỏi: “Buổi săn đêm kết thúc rồi sao? Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?”

Yến Tuân nhìn thiếu nữ từ trên xuống dưới, trên ngựa vẫn còn phập phồng, hơi thở có chút hổn hển, hắn lắc đầu, nói: “Về doanh trướng trước đã.”

Tối nay Yến Tuân tựa hồ như đã mệt chết đi, vừa trở lại doanh trướng thì hai người liền tách ra trở về phòng riêng của mình. Lúc ra cửa, Sở Kiều vừa vặn đụng phải A Tình cùng đám hộ vệ đang dẫn mấy đứa trẻ đi vào doanh địa. Nàng sửng sốt, lập tức tiến lên hỏi thăm.

A Tinh cung kính nói: “Cô nương, bọn họ là do thế tử mua lại từ bãi săn.”

Sở Kiều sửng sốt, trầm giọng nói: “Mua lại từ bãi săn? Là ý gì?”

“Đêm nay săn người, thế tử nói uống quá chén không thể tham gia, đám Cảnh tiểu vương gia và Linh vương thiếu tử không đồng ý, làm ồn ào một trận. Thế tử bất đắc dĩ đành dùng một trăm đĩnh vàng mua lại hài tử trong lồng tre của mình.”

“Ừm.” Sở Kiều gật đầu, “Các ngươi mau lên, ta đi về trước.”

Thiếu nữ bình tĩnh xoay người sang chỗ khác, gió đêm như cắt da cắt thịt thổi lên người, nàng vén màn trướng lên đi vào, bên trong vô cùng ấm áp, hoàn toàn khác biệt với bên ngoài. Nàng cởi áo lông ra, ngồi xuống trên giường êm, rất lâu sau, khóe môi đột nhiên nở một nụ cười diễm lệ như nắng chiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.