Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 2 - Chương 67: Ngũ long tranh mỹ nhân



Ánh đèn trước mắt càng lúc càng rực rỡ, tiếng nhạc cung đình ngân nga, vũ công hất tay áo đung đưa eo nhỏ, không khí phiêu đãng huân hương, rượu ngon tỏa ra mùi thơm mê người như chất gây nghiện, càng uống càng muốn, không thể ngừng.

Sở Kiều đi theo sau Lý Sách tiến vào cửa chính Tử Vân cung. Một tiếng chuông khổng lồ nhất thời vang lên, trần điện lát ngói lưu ly đỏ thắm, cột điện dát vàng phản chiếu ánh nến càng thêm rực rỡ, tường điện khắc bích họa long phượng trình tường cùng kỳ lân hý châu, hai bên đại điện là hai hàng nến to cao bằng đầu người. Cuối tầm mắt là vương tọa lẫn trong ánh nến lập lòe, hai dãy bàn dưới hai bên vương tọa mỗi bên tám mươi bàn, hiện giờ đã ngồi đầy người. Không khí vốn náo nhiệt đột nhiên trở nên tẻ ngắt khi mấy người Lý Sách tiến vào. Ánh mắt của tất cả mọi người trong một thoáng đều ngưng tụ ở một phía, có hâm mộ, có sợ hãi và cả nghi hoặc, nhưng phần nhiều là địch ý không biểu thị cùng vô tận phỏng đoán.

Đây chính là nơi cao quý nhất thiên hạ, luôn có ngọc thực mỹ tửu cùng cẩm y xa hoa, là nơi biết bao người mơ ước được đi vào, cả đời được nhìn lên một lần cũng đủ. Nhưng giờ phút này, Sở Kiều lại cảm thấy như có một áp lực đập vào mặt, chẳng ngờ không khí thơm ngát huân hương này lại khiến nàng hít thở không thông.

“Thái tử đến chậm, phải chịu phạt hai lượt rượu.” Ngụy Quang lên tiếng, ông ta vừa mất đi cháu trưởng nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận, nhìn không ra nửa điểm suy sụp.

Lý Sách ha ha cười một tiếng, bước lên phía trước, “Được! Chỉ e Ngụy đại nhân lại như lần trước, uống một chút liền đã thành đào binh tìm đường chạy.”

Ngụy Quang bật cười lớn, nói: “Người đã già sao có thể so với Thái tử trẻ trung khỏe mạnh, đành phải làm đào binh mà thôi.”

Tất cả nghe vậy đều đồng loạt cười lớn, đế hậu chưa đến nên không khí khó tránh khỏi thả lỏng một chút. Sở Kiều đưa mắt xem xét một vòng, nhìn thấy vị trí vốn là của Mục Hợp thị hiện tại đã bị Ngụy phiệt chiếm cứ. Ngay cả chỗ bên cạnh vương tọa cũng được xếp hai chiếc ghế ngang hàng nhau, không phân rõ tôn ti. Hiển nhiên, ngoại trừ Hoàng hậu Mục Hợp Na Vân, hôm nay Thư quý phi của Ngụy phiệt cũng sẽ xuất hiện.

“Ồ? Vị tiểu thư xinh đẹp này là ai? Vì sao lại thấy có chút quen mắt?”

Tất cả người trong điện nhất thời đều mắng thầm một câu. Vị Lý Sách thái tử này, mấy ngày nay vẫn không đổi, giống như toàn bộ mỹ nhân trong thiên hạ hắn đều nhìn thấy quen mắt, quả nhiên bản tính phong lưu khó đổi, bất kể thời gian địa điểm.

Ngụy Quang ha ha cười một tiếng đứng dậy, thiếu nữ áo trắng bên cạnh cũng đứng dậy, dung mạo như hoa đào mùa xuân, ánh mắt như nước hồ mùa thu, thân như cành liễu, khí chất thanh nhã như u lan, quả thực là một tuyệt đại giai nhân quốc sắc thiên hương.

“Ha ha, đây là tiểu nữ Tố Mi của ta. Thái tử quá khen rồi.”

“Không hề, không hề. Tố Mi tiểu thư tư thế thiên tiên, nhiều năm được Ngụy đại nhân giấu trong khuê phòng không cho người ngoài nhìn thấy đây sao? Bổn vương hôm nay thật có diễm phúc.”

Mọi người nghe Ngụy Quang và Lý Sách một xướng một họa thì nhất thời vỡ lẽ, lật đổ Mục Hợp thị vẫn chưa thỏa mãn cáo già Ngụy Quang. Khi xưa Mục Hợp thị quyền nghiêng triều thế, Mục Hợp Na Vân là Hoàng hậu đương triều nhưng vẫn bại vong trong một cái nháy mắt, binh bại như núi đổ không cách đánh trả. Hành động lần này của Ngụy Quang chẳng lẽ là muốn tranh giành con rể từ Biện Đường với Hạ hoàng để nhằm tranh thủ đường lui cho gia tộc?

Triệu Tề đứng ở một bên nhìn mà lại một lần nữa cảm thấy chấn động vì mẫu tộc thế lực cường đại của mình. Ngụy Quang không giống như Mục Hợp Vân Đình háo thắng luôn trực diện gây sự với người khác, nhưng tâm trí, mưu tính cùng dã tâm của ông ta lại tuyệt không thua kém Mục Hợp Vân Đình. Cho dù một ngày nào đó hắn thật sự có thể đi lên đế vị, khi đó đợi chờ hắn sẽ là cái gì? Làm một bù nhìn bị thao túng?

Triệu Tề hít một hơi thật dài, cảm thấy bản thân cần phải suy xét vấn đề này kỹ càng hơn.

Ngay lúc này, Lý Sách đột nhiên giống như nhớ ra cái gì, vỗ lên trán một cái rồi quay người chạy đến cửa điện, kéo tay thiếu nữ hiện vẫn còn đứng ở ngoài cửa, vội vàng nói: “Xem ta đãng trí đến cỡ nào, lại quên dẫn theo Kiều Kiều vào cùng.” Dứt lời liền trực tiếp kéo nàng đi tới trước mặt mọi người.

Ngụy Quang khẽ nhíu mày, khó hiểu nhìn về phía Triệu Tề, tựa như muốn từ chỗ hắn tìm hiểu thân phận của nữ tử này là gì. Nhưng con ngươi Triệu Tề cũng không có nhìn về phía ông ta mà vẫn thất thần hướng về chỗ vương tọa.

Mặc dù Ngụy Quang là lão hồ ly ngàn năm, nhưng cũng không để ý chuyện của một tiểu nữ nô thân phận thấp kém. Tuy có gặp qua Sở Kiều trên hội săn ngày đó, nhưng ấn tượng lại không sâu, trong mắt ông ta, địch nhân chân chính chỉ có Mục Hợp thị, hoàng thất Triệu thị, Gia Cát gia và Mông thị, còn có các phiên vương ở bốn phía mà thôi. Đám người Yến Tuân chẳng qua chỉ là bại tướng có thể diệt bất cứ lúc nào, đã sớm không còn là uy hiếp đối với ông ta.

“Thái tử điện hạ, vị này là?”

“Nàng là Kiều Kiều.” Lý Sách hớp đôi mắt hoa đào hẹp dào, cười híp mắt nói: “Là thê tử tương lai của bổn vương, ta muốn cưới nàng.”

Như có thiên thạch rơi xuống mặt đất gây ra chấn động khổng lồ, xung quanh nhất thời không ngừng vang lên tiếng kinh hô nghị luận. Phục trang của Sở Kiều vừa nhìn cũng biết nàng không phải xuất thân quý tộc, mà Lý Sách là trực tiếp nói như vậy ở trước mặt mọi người, nhất thời cũng khiến lão thành nhiều kinh nghiệm như Ngụy Quang sợ ngây cả người.

“Thái tử điện hạ không phải là đang nói đùa đấy chứ?”

Bình ổn tâm tình một lúc lâu Ngụy Quang mới hỏi được một câu đầy đủ, nhưng lại thấy Lý Sách nghiêm nghị trả lời: “Hôn nhân đại sự há có thể nói đùa? Hôm nay bổn vương đến đây chính là hy vọng bệ hạ Đại Hoàng có thể ban Kiều Kiều cho ta.”

Hôm nay Lý Sách một thân cẩm y hoa phục, hốc mắt tuy còn chút sưng nhưng không ảnh hưởng nhiều đến ngũ quan tinh tế, thần thái tự tin đã khôi phục lại như ngày thường. Nụ cười xán lạn cùng thân phận hiển quý của hắn khiến đám thiên kim tiểu thư chưa gả nhất thời đều nhìn hắn chằm chằm. Đột nhiên lại nhô ra một nữ tử bình dân này, các nàng phải làm thế nào đây?

“Thì ra là thế.” Ngụy Tố Mi vẫn đứng ở một bên nhất thời nở nụ cười dịu ngọt, tiến lên kéo tay Sở Kiều, cười nói: “Không biết tỷ tỷ họ gì. Được Thái tử điện hạ ưu ái như thế, Mi Nhi phải chúc mừng tỷ tỷ mới được.”

So ra thì Ngụy Tố Mi còn lớn Sở Kiều đến một hai tuổi, nhưng nàng ta vẫn mở miệng một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ. Sở Kiều vẫn giữ sắc mặt lạnh nhạt, không chút dấu vết rút tay ra, trầm giọng đáp: “Ta họ Sở.”

“Ồ? Sở thị ở Vân Nam?”

“Khộng phải.”

“Vậy là Sở gia ở Bành Quý, Trường Luật tiên sinh là gì của cô nương?”

“Không quen, ta là thường dân vừa được bệ hạ cho thoát khỏi nô tịch, trước đó là gia nô của Yến Tuân thế tử.”

Nàng vừa dứt lời, không gian đột nhiên đồng loạt vang lên tiếng hít vào, âm thanh nghị luận lại dâng lên như sóng triều. Lý Sách quay đầu sang nhìn Sở Kiều, chỉ thấy nàng không chút e dè, thậm chí có phần khiêu khích nhìn hắn.

Vẫn là Ngụy Quang đa mưu túc trí, ông ta liếc qua Sở Kiều một lần rồi lại đảo mắt sang Lý Sách, thoáng chốc đã thông suốt mọi chuyện. Ông ta cười nhạt, kéo Tô Mi lui từ tốn lui về phía sau, chắp tay nói: “Thái tử điện hạ làm người cởi mở luôn không câu nệ, quả thực đã khiến người khác kinh hỉ. Thế gian này có Thái tử thật khiến nhân sinh nhiều chuyện vui vẻ. Lão phu hiện tại cầu chúc Thái tự tâm tưởng đạt thành, được như ý nguyện.”

Lý Sách cười một tiếng, đáp lời: “Cám ơn lời chúc của Ngụy đại nhân.”

“Nàng lúc nào nói muốn gả cho ngươi chứ? Làm sao bổn vương lại không biết?”

“Lư Giang vương đến!” Tiếng hô kéo dài nhất thời vang lên.

Triệu Tung một thân cẩm bào, vừa tiến vào vừa giật áo choàng ra ném cho người hầu ở phía sau, bộ dáng vô cùng sốt ruột mang theo khí lạnh đi vào đại điện. Triệu Tề sửng sốt, vội vã tiến lên muốn cản Triệu Tung nhưng Triệu Tung đã giơ tay lên ngăn hắn lại, trầm giọng nói: “Nghe tiếng Thái tử Biện Đường phong lưu bất kham đã lâu, hôm nay bổn vương mới được đại khai nhãn giới.”

“Thập tam đệ! Không được vô lễ!” Triệu Tề vội vàng thấp giọng quát.

Hoàng thân quốc thích ở hai bên hiện tại đều mở to mắt chờ xem náo nhiệt. Nhất thời đại điện hơn trăm người không một tiếng động, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía bọn họ. Triệu Tung đứng ở trước mặt Lý Sách, ánh mắt nhìn Sở Kiều một lượt rồi liền quay lại sang trên người Lý Sách, sau đó chậm rãi nhích đến gần lỗ tai hắn, thấp giọng thì thầm: “Bất kể là ngươi muốn làm gì, không được lợi dụng nàng.”

Lý Sách nở một nụ cười thật tươi, cũng nhích lại thấp giọng nói bên tai Triệu Tung: “Ta sao nỡ, ta thương nàng còn không đủ đây.”

Triệu Tung trừng mắt, đang định mở miệng nói thì một tiếng chuông báo hiệu đột nhiên vang lên, quốc quân Đại Hạ rốt cuộc khoan thai tiến vào đại điện.

Mà trong lúc Triệu Tung đối nghịch với Lý Sách, Yến Tuân cũng lặng lẽ ngồi vào vị trí, sắc mặt vẫn bình thường không chút dao động.

“Tham kiến Hạ hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Tiếng hô vang dội vang lên trong đại điện.

Hạ hoàng một thân áo vàng hoàng kim, hòa ái mỉm cười, phất tay nói: “Các khanh bình thân.”

Hàn huyên mấy câu thì đại yến liền chính thức bắc đầu, tiếng đàn sáo du dương lại vang lên, vũ cơ tiến ra biểu diễn điệu vũ yêu mị. Hạ hoàng từ ái cười với Lý Sách rồi hỏi: “Không biết Thái tử điện hạ có hài lòng với việc ăn ở mấy ngày nay hay không?”

Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn về phía vương tọa sáng lóa, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn rõ mặt Hạ hoàng. Diện mạo của ông ta thật ra hết sức bình thường, tướng mạo chỉ có thể xem là đoan chính, tuyệt đối không phải là mỹ nam tử gì đó. Hai mắt không lớn, vừa hẹp vừa dài, híp nửa liền giống như một con mèo đang lim dim. Sống mũi không cao, trên mặt còn có vài điểm đồi mồi, thân hình gầy gò, tóc mai hơi chút hoa râm, nếu không phải đang mặc long bào thì nhìn không khác gì một lão đầu bình thường.

*Ý nghĩ của whitenavy: người vậy sao đẻ con trai ai cũng cực phẩm thế này >.<. Chắc di truyền từ mấy bà phi.

Nhưng chính bởi vì vẻ ngoài bình thường nên mới làm cho người khác buông lỏng đề phòng. Nghĩ lại, ngồi trên đế vị mấy chục năm, đứng trên vạn dân chúng, đế vương cai quản thiên hạ qua nhiều năm như vậy mà vẫn có thể duy trì được khí chất bình tĩnh thong dong như vậy. Nên nói ông ta là trời sanh tầm thường hay nên nói công phu che giấu của ông ta theo thời gian đã luyện đến trình độ không ai bì nổi rồi?

Sở Kiều biết, chỉ nhìn vào thủ đoạn diệt Bắc Yến và hạ bệ Mục Hợp thị thì ông ta tuyệt đối không phải là một người tầm thường.

“Đa tạ bệ hạ Đại hoàng chiếu cố, Lý Sách cảm thấy rất tốt, so với lúc ở bổn quốc còn tốt hơn, cơ hồ có chút vui đến quên cả trời đất.”

“Ha ha.” Hạ hoàng bình thản ha hả cười một tiếng, lắc đầu nói: “Vậy cũng không được. Nếu ngươi không trở về, Đường vương không phải sẽ tìm trẫm liều mạng sao?”

Mọi người nghe vậy cũng ha ha cười lên, toàn trường ngoại trừ Mục Hợp Na Vân mặt vô biểu tình thì ai cũng lộ vẻ vui mừng. Một tháng không thấy, Mục Hợp Na Vân giống như già thêm hai mươi tuổi, đầu đầy tóc hoa râm, cho dù trang điểm lỗng lẫy vẫn không thể che giấu vẻ tiều tụy, so với Thư quý phi ở phía còn lại thì càng thêm già nua.

“Hoàng thượng.” Ngụy Quang nở nụ cười chân thành, đứng dậy nói: “Mới vừa rồi Đường thái tử điện hạ có nói với cựu thần là muốn cưới vị Sở cô nương này làm thê tử.”

Ngụy Quang vừa dứt lời, đám công chúa trang dung kỹ lưỡng ở hai bên nhất thời đều biến sắc, đồng loạt nhìn về phía Sở Kiều, ánh mắt bén nhọn như đao mang theo kinh ngạc cùng địch ý chút không che giấu. Nếu như hôm nay Lý Sách cưới về một nô bộc thân phận thấp kém như vậy ở ngay trước mặt các công chúa tôn quý là bọn họ, Đại Hạ nhất định sẽ trở thành trò cười khắp thiên hạ, khi đó thiên chi kiêu nữ như các nàng phải làm thế nào?

Nhưng không ngờ Hạ hoàng lại chỉ mỉm cười, không toan tính nhàn nhạt nói: “Đại trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện thường, huống chỉ là Thái tử Biện Đường, Ngụy công không cần lo ngại. Hai nước kết thân là chuyện trọng đại, tin chắc Thái tử điện hạ sẽ không để cho trẫm cùng Đường vương thất vọng.”

Lý Sách trầm sắc mặt, đang định nói thì chợt nghe Thư quý phi ở một bên lên tiếng: “Bệ hạ nói đúng, thiên thu thịnh cử, thế tại bất thành (nôm na là chuyện trời có trời lo, người ngoài có lo cũng không được), Ngụy công không cần lo lắng.”

Ngụy Quan nghe vậy thì có chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền từ tốn ngồi xuống, Thư quý phi nói một câu kia, ý vị đã hết sức rõ ràng.

“Bệ hạ nhầm rồi.” Lý Sách đột nhiên cười nói: “Bổn vương không phải muốn nạp thiếp mà là muốn cưới thê tử. Lý Sách muốn dùng nghi thức hoàng gia cưới chính phi.”

“Ngươi nói sao?” Hạ hoàng đột nhiên trầm giọng, chậm rãi nhìn Lý Sách rồi lại chuyển sang nhìn lướt quá đám nữ nhi, thấp giọng nói: “Đường thái tử tâm ý đã quyết?”

“Đúng.” Lý Sách cười nhạt, gật đầu nói: “Tâm ý đã quyết?”

“Tốt.” Hạ hoàng gật đầu, mày kiếm đột nhiên dựng lên, lạnh lùng quát lớn: “Người đâu! Kéo yêu nữ mê hoặc người này xuống, chặt đứt hai tay để xem sau này nàng ta còn dám dụ dỗ người khác không!”

“Dạ!” Đám binh sĩ lưng hùm vai gấu lập tức vọt vào đại điện, tiến lên kéo tay thiếu nữ ra ngoài.

Lý Sách vội vàng ngăn cản, trầm giọng nói: “Bệ hạ làm gì vậy?”

“Nàng ta là một nô bộc thấp hèn, đầu tiên là mạo phạm, sau lại dụ dỗ mê hoặc, nếu không nghiêm khắc trừng phạt thì luật pháp Đại Hạ còn đặt ở đâu? Trẫm còn mặt mũi nào đối mặt với phụ thân ngươi?”

Lý Sách tức giận chất vấn: “Ta muốn cưới nàng là chuyện của ta, không liên quan đến nàng. Bệ hạ sao có thể muốn chặt tay người trong lòng ta?”

Hạ hoàng lạnh lùng nói: “Nàng ta trước là dân của Đại Hạ, sau mới là người trong lòng ngươi. Đường thái tử, ngươi muốn nhúng tay vào nội chính nước trẫm sao?

Lý Sách sửng sốt, nhất thời không nói nên lời. Thị vệ hai bên xông lên, Sở Kiều nhướng mày, không ngờ chuyện có thể chuyển biến như vậy, vội vàng liếc mắt về phía bóng dáng Yến Tuân đang ngồi trong một góc đại điện. Chỉ thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt không chút gợn sóng, không hề e dè nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, hai ngón tay giơ lên, thật lâu không động.

“Phụ hoàng!” Triệu Tung đột nhiên đứng dậy la lên: “Ngài như vậy không công bằng!”

Ai ngờ Hạ hoàng ngay sau đó liền cười lạnh một tiếng, “Một nô lệ nho nhỏ nhưng chẳng những có thể được Thái tử nước khác ưu ái mà ngay cả nhi tử của ta cũng không ngại đối chọi với ta vì nàng, không phải là hồng nhan họa thủy thì là cái gì? Không cần chặt tay nữa, trực tiếp chém đầu răn đe.”

“Phụ hoàng!” Triệu Tung giận dữ.

Triệu Tề lập tức tiến lên ngăn cản, trầm giọng nói với hắn: “Thập tam đệ, câm miệng. Ngươi muốn nàng bị lăng trì mà chết sao?”

“Kéo xuống!”

Binh sĩ hai bên nhất thời tiến lên, Lý Sách thở dài mấy lượt nhưng cũng không lên tiếng cầu tình. Sở Kiều vẫn trầm tĩnh, sắc mặt không lộ chút e dè, nhìn thấy hai ngón tay của Yến Tuân thì nhất thời bỏ qua ý định phản bác trong đầu, ngoan ngoãn để binh lính kéo ra khỏi đại điện, vừa chuẩn bị ra khỏi thì thấy một bóng dáng đột nhiên ngăn ở trước mặt. Nam tử một thân trường bào tím sẫm, đầu mang kim quan, kéo tay thiếu nữ lại, bước nhanh đến phía trước, trầm giọng nói: “Bệ hạ, nếu nhất định phải xử tử thì có thể ban nàng cho vi thần không?”

Yến Tuân nhìn thấy thì rốt cuộc biến sắc, lập tức đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Chẳng qua ngay lúc này đã không có ai chú ý đến hành động của hắn.

Hạ hoàng khẽ nhướng mày, từ tốn hỏi: “Ngươi cũng biết nàng?”

“Phải.” Gia Cát Nguyệt chậm rãi gật đầu, quay sang nhìn thiếu nữ, trầm giọng nói: “Vi thần biết nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.