Gió đêm mang theo mùi tanh lành lạnh từ sông Xích Thủy, nhè nhẹ phe phẩy qua vạt áo. Vô số vì sao như bảo thạch giăng đầy trời, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, vầng trăng khuyết như một cái móc câu giắt giữa không trung, bao trùm trăm loài hoa cỏ bên dưới bằng một luồng sáng trắng bạc.
Sở Kiều bình tĩnh cưỡi trên lưng ngựa chạy xuyên qua thành Ổ Bành đầy khói lửa, vượt qua cửa thành mở rộng chạy thẳng về phía thảo nguyên hoang vu.
Bóng đêm dày đặc, thành Ổ Bành đã biến mất ở phía sau, chỉ còn thấy được chân trời cháy đỏ. Gió đêm lạnh như băng, ánh trăng tĩnh lặng, bôn tẩu mãi đến nửa đêm, Sở Kiều mới rốt cuộc ra khỏi thành Ổ Bành.
Bằng mọi giá nàng cũng phải giết Chu Thuận, nếu nói trước kia là vì không có cơ hội, biển người rộng lớn không dễ tìm ra, như vậy lần này tuyệt không thể để hắn trốn thoát.
Trong lòng Sở Kiều đang có cảm giác tội lỗi mãnh liệt, nàng biết bản thân bây giờ không cách nào ra tay giết Gia Cát Nguyệt báo thù cho các đứa trẻ Kinh gia, càng không có năng lực diệt trừ toàn bộ người của phủ Gia Cát. Chuyện này có nguyên nhân hoàn cảnh nhưng cũng có lý do riêng cùng với nhiều nhân tố không thể nói rõ khác, cho nên nàng mới sốt ruột muốn giết Chu Thuận như vậy, nói theo cách khác thì đây chính là một loại tư tâm biến tướng của bản thân nàng.
Nàng là con người, có tình cảm của người, rất nhiều lúc cũng không thể hoàn toàn làm chủ lý trí của bản thân.
Tựa như ban đầu, nếu như nàng thật sự lý trí thì sẽ không hành động theo tình cảm mà ở lại bên cạnh Yến Tuân, hiện tại lại càng không thể buông tha cơ hội giết chết Gia Cát Nguyệt.
Nàng chính là một người như vậy, không thể chịu nổi việc thiếu nợ người khác.
Giờ phút này, nàng nhìn ra dòng chảy mãnh liệt của sông Xích Thủy, vô số con sóng trắng như tuyết không ngừng vỗ lên dãy đá ngầm đen kịt sừng sững hai bên bờ rồi vỡ tan thành từng bọt nhỏ.
Phía sau chợt vang lên tiếng vó ngựa chạy đến gần, Gia Cát Nguyệt hổn hển kêu lên: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Sở Kiều lạnh lùng quay đầu lại, trầm giọng nói: “Ngươi đi theo ta làm cái gì?”
“Ta đã nói sẽ thả ngươi đi sao?”
Gia Cát Nguyệt một thân cẩm bào, mày kiếm nhướng cao, đôi môi đỏ hồng trong đêm tối nhìn có chút kỳ dị. Tay chân hắn đều có dấu vết bị dây thừng trói, trên người còn đoạn dây còn chưa lấy xuống, hiển nhiên là người nào đó gây ra.
*Chú thích: người nào đó chính là chị Kiều nhà ta đấy nhé. Đến đây độc giả đã hiểu chị Kiều nhân lúc thành bị loạn, trói anh Nguyệt lại chạy mất.
Hai người đều là nhân tài trẻ tuổi, năng lực kiệt xuất, chính diện đối đầu thì rất khó phân thắng bại. Nhưng nếu bàn về năng lực đánh lén, tung hỏa mù hay ám sát thì Gia Cát Nguyệt tuyệt không phải là đối thủ của đặc công từng chịu huấn luyện đặc biệt như Sở Kiều.
Hai người tức giận nhìn nhau, tuyệt không thỏa hiệp.
Cuối cùng đằng xa chợt có một trận cuồng phong đột nhiên kéo tới, mang theo mùi máu tanh tưởi. Sở Kiều hơi sững sờ, lập tức nhìn ra xa xa. Trên khoảng hoang nguyên yên ắng được phủ đầy cỏ, thảm cỏ cao đến chừng thắt lưng, chưa tới lưng ngựa. Lẫn trong thảm cỏ dường như có thứ gì đó nhẹ nhàng di động, trong bóng tối dày đặc xuất hiện những con mắt xanh lập lòe.
Sói! Nơi này có sói!
Sở Kiều và Gia Cát Nguyệt đồng thời liếc nhau một cái, cho dù bọn họ tự cho rằng năng lực bản thân bất phàm, nhưng ở đây là rừng núi hoang vắng, nếu bị bầy sói cùng lúc tập kích, hậu quả thực không thể tưởng tượng được.
“Gia Cát Nguyệt, chúng ta tạm thời đình chiến, thế nào?”
Gia Cát Nguyệt liếc xéo nàng, hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi.
“Ta đuổi giết kẻ thù còn ngươi muốn tiêu diệt phản đồ của gia tộc, chúng ta hẳn nên hợp tác.” Sở Kiều thúc ngựa tiến lên, tiếp tục thuyết phục hắn.
Gia Cát Nguyệt nhảy phịch xuống khỏi lưng ngựa, dợm chân đi lên phía trước. Sở Kiều đuổi theo, ai ngờ mới vừa tiến lên một bước thì con chiến mã chợt bị hụt chân. Gia Cát Nguyệt lập tức kéo tay nàng, ôm ngang eo nàng nhanh chóng lui về phía sau.
Sau đó Sở Kiều trợn mắt há mồm nhìn chiến mã của mình từng chút một biến mất trong bụi cỏ hoang vu, kêu gào thảm thiết.
“Nơi này là đầm lầy, cẩn thận một chút.” Gia Cát Nguyệt nói xong liền đi trước, vừa đi vừa nói: “Đi xuyên qua đầm lầy thì chúng ta có thể tới được chỗ của đám giặc kia.”
Sở Kiều hỏi: “Ngươi đồng ý hợp tác với ta?”
Gia Cát Nguyệt nhàn nhạt nhìn nàng một cái, cũng không trả lời. Sở Kiều hơi sững sờ, nhất thời có chút bất an. Nàng không phải đồ ngốc, Chu Thuận có thân phận gì mà phải phiền tới Gia Cát Nguyệt tự mình đi bắt? Mà nói đến nô lệ chạy trốn, dường như nàng cũng có cùng tội danh.
Gia Cát Nguyệt cất giọng nhàn nhạt: “Ta đi trước dò đường, ngươi theo sát ở sau ta.” Sau đó liền không để ý tới nàng nữa, thủng thẳng tiến tới như đang đi vào một đình viện không người. Địa phận hung hiểm thần bí khó dò mà ngay cả dân chúng địa phương cũng không dám vào, nhưng hắn lại tiến vào một cách thản nhiên, không hề có chút do dự.
Sở Kiều nhìn theo bóng lưng màu xanh dần dần biến mất trước mặt, khẽ híp mắt phượng, trong bóng tối nhìn không rõ vẻ mặt. Chỉ thấy nàng trầm tĩnh nhìn Gia Cát Nguyệt một lát rối đột nhiên cất bước, nhanh chóng đuổi theo.
Trước khi mặt trời mọc, không gian càng thêm tăm tối nhưng dường như kể từ khi hai người tiến vào cái đầm lầy này, khung cảnh xung quanh thoáng cái đã thay đổi, không có gió lạnh lượn lờ hay thú dữ hoành hành, cũng không có độc trùng bay lượn khắp nơi hay xương trắng đầy đường. Xung quanh là yên tĩnh như tờ, vắng lặng không một bóng người hay động vật, thậm chí cũng không có cả một luồng gió. Không khí dường như ngưng đọng, cả đầm lầy chỉ nghe có tiếng hô hấp cùng tiếng bước chân của hai người đều đặn vang lên.
Đột nhiên Sở Kiều cảm thấy dưới chân mềm nhũn, còn tưởng mình đã dẫm phải chỗ lún nên vội vã cúi đầu nhìn, ai ngờ vừa nhìn xuống liền suýt nữa kêu ra tiếng. Gia Cát Nguyệt quay đầu nhìn thì thấy là một thi thể không đầu, khoang bụng đã bị xé tung, nội tạng rơi vãi khắp nơi, cũng không rõ là bị dã thú gì tập kích.
“Cái này mà cũng sợ?” Giọng nói của nam nhân mang theo chút giễu cợt.
Sở Kiều lạnh lùng liếc hắn một cái nhưng cũng không cãi lại.
“Nắm lấy.”
Sở Kiều cúi đầu nhìn, chính là một đầu của thanh kiếm Phá Nguyệt. Nàng còn đang sửng sờ thì đã nghe Gia Cát Nguyệt nói: “Vật của ta mà cũng dám ném loạn, thực to gan.”
Sở Kiều cau mày nhìn hắn, “Ta muốn giết ngươi cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, chẳng lẽ còn sợ làm mất đồ đắc tội ngươi chắc?”
“Hừ, nữ nhân không đáng tin!” Gia Cát Nguyệt hừ lạnh một tiếng, buồn bực quay đầu lại hướng về phía trước đi tiếp.
Sở Kiều cũng không để ý tới hắn, trong đầu cố gắng hồi tưởng phương thức vượt qua đầm lầy được dạy lúc còn ở trong quân bộ, dè dặt đi từng bước một.
“Bảo ngươi nắm lấy ngươi không nghe thấy sao?” Gia Cát Nguyệt giận tím mặt, quay phắt lại quát.
Sở Kiều tức giận độp lại: “Tại sao ta phải nghe lời ngươi? Ngươi mạnh hơn ta sao?”
“Ngươi không phục thì có thể tới thử!”
Sở Kiều đỏ bừng mặt, tức tối nói: “Gia Cát Nguyệt! Nếu ngươi thấy mình đặc biệt tài ba thì cứ việc tách ra đi riêng. Ta đi báo thù của ta, ngươi đi bắt gia nô của ngươi, hoàn toàn không cần đi chung can thiệp chuyện riêng của đối phương. Còn nếu muốn hợp tác thì làm ơn ra dáng hợp tác một chút, đừng có hễ tí là giương nanh múa vuốt nổi giận với ta. Ta đã sớm không còn là nô tài của ngươi, không cần phải nhìn sắc mặt ngươi mà làm việc.”
Gia Cát Nguyệt tức đến xanh mặt, ngực phập phồng. Sở Kiều đẩy hắn ra, hùng hổ muốn đi trước.
Ai ngờ Gia Cát Nguyệt chợt đưa đôi tay mạnh như gọng kìm kéo nàng lại, tức giận nói: “Nói cho ngươi biết, đầm lầy này nguy hiểm tứ phía, nếu không biết đường thì đến tám phần sẽ chôn thân ở đây làm thức ăn cho sói. Đừng tự cho rằng thân thủ bản thân lợi hại thì coi thường nơi này, nếu không có ta dẫn đường, ngươi sẽ không đi xa được đến một trăm bước. Muốn tìm chết thì cút ra xa một chút, chớ có lắc lư ở trước mặt ta!”
Sở Kiều nghe xong thì một lời cũng không nói, hất tay Gia Cát Nguyệt ra rồi xoay người rời đi.
Gia Cát Nguyệt sửng sốt, tiến lên kéo nàng lại, tức giận nói: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Không phải bảo ta cút ra xa sao? Vừa hay ta cũng đang định cách ngươi xa một chút.”
“Ngươi!” Cả đời Gia Cát Nguyệt chưa từng bị chọc phải giận đến như vậy, nhất thời tức đến mức không thở được. Hắn hung tợn nhìn Sở Kiều chăm chăm, hận không thể nuốt chửng nàng vào bụng, nhưng sau cùng đành phải hít một hơi thật sâu, nói: “Chúng ta đình chiến đi.”
Sở Kiều giảo hoạt cười một tiếng, gật đầu nói: “Được.”
“Nhưng, ta cảnh cáo ngươi…”
“Chú ý cách dùng từ và thái độ của ngươi!”
Cứ tiếp tục đôi co không phải là biện pháp, Gia Cát Nguyệt nhắm đôi mắt vằn tia máu lại, rốt cuộc đưa một đầu thanh Phá Nguyệt ra, trầm giọng nói: “Nắm lấy.”
Sở Kiều toàn thắng nên vui vẻ nắm lấy chuôi kiếm.
Màn đêm thâm trầm, bốn phía đen kịt, gió lạnh mang theo mùi vị của băng tuyết.
Gia Cát Nguyệt giận dữ hùng hổ quay đầu đi, nhấc chân phải dẫm lên một khoảng đất đầy bùn, tay khẽ dùng sức kéo Sở Kiều về phía mình. Cả hai lặng lẽ thận trọng đi giữa đầm lầy đầy hiểm nguy, thanh Phá Nguyệt ở giữa chặt chẽ nối liền hai người.
Như thế, mặc dù rất khó chịu nhưng lại rất an toàn.
Khu đầm lầy này vô cùng rộng lớn, đi gần nửa canh giờ mà cảnh vật bốn phía vẫn không thay đổi. Sở Kiều có chút nghi ngờ trong bụng, đang định lên tiếng hỏi thăm thì phía trước chợt vang lên tiếng người rất khẽ. Sở Kiều sửng sốt, lập tức nín thở lặng yên không tiếng động lắng tai nghe.
“Tế Cửu, sao đám bọn họ còn chưa tới, chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi?” Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên, lẫn trong đó là tiếng thở hổn hển, dường như là bị thương không nhẹ.
“Đợi thêm nửa canh giờ nữa, nếu vẫn chưa tới thì chúng ta đi trước.” Ngoài dự tính, một giọng nữ đột nhiên vang lên, trong khung cảnh tĩnh mịch như thế này chợt có chút kỳ quái.
Chợt, lại có giọng của một người thứ ba cất tiếng: “Con mẹ nó, địa phương quỷ quái gì thế này, lão tử vừa rồi bị cắn đến giờ vẫn còn đau. Thuốc đỏ của Vân gia chả có tác dụng gì, đợi khi lão tử có thời gian sẽ tới Vân gia lén cuỗm hết mấy tiểu thiếp của lão già họ Vân kia ra ngoài. Tế Cửu, tại sao chúng ta phải trốn ở trong này, chả phải là không duyên cớ chịu tội sao?”
Tế Cửu thấp giọng nói: “Ngươi cho rằng danh tiếng nhiều năm của Điền Nhữ Thành chỉ là hư danh thôi hay sao? Hắn già rồi nhưng hùng phong vẫn không giảm so với năm xưa. Nếu chúng ta cưỡi ngựa trên bình nguyên, không tới nửa canh giờ sẽ bị bọn họ đuổi kịp, đến lúc đó chắc chắn sẽ chạy không thoát. Nhưng nếu ở trong đầm lầy thì lại khác, khu vực này địa thế nguy hiểm, vừa gần với thành Ổ Bành, Điền Nhữ Thành cho dù thông minh tới đâu cũng không nghĩ ra chỗ chúng ta ẩn núp, mà cho dù bị phát hiện thì chúng ta cũng có thể lợi dụng địa hình phức tạp để chạy trốn. Thành Ổ Bành cũng không phải dễ ăn, chúng ta phải cẩn thận. Nếu không phải Đại Hạ gần đây có chiến loạn, trên đường không có thương nhân qua lại, thu hoạch không tốt thì chúng ta cũng không phải dùng đến hạ sách này.”
Nói tới đây, giọng nói khẽ dừng một chút, ngay sau đó lại hạ thấp âm lượng nói: “Nói theo cách của ta thì sau khi đắc thủ, chúng ta cứ việc núp ở trong thành. Bọn họ biết chúng ta là đoàn ngựa thồ, sẽ không tìm kiếm ở trong thành. Chờ bọn chúng ra khỏi thành đi truy xét, chúng ta sẽ tìm cơ hội chạy trốn, khi đó tỉ lệ thành công sẽ cao hơn.”
Gia Cát Nguyệt và Sở Kiều nghe vậy đều đồng loạt rung động, lá gan thực to không thể tưởng tượng. Một đoàn ngựa thồ nhỏ lại dám không khai tấn công một thành trì, sau đó vẫn không chạy mà lại tiếp tục ở lại trong thành. Bất quá không thể không thừa nhận kế sách này đúng là vô cùng hữu hiệu, bởi vì bình tĩnh mà xem xét thì một khi Điền Nhữ Thành biết được hung thủ, phản ứng đầu tiên nhất định sẽ là chạy ra ngoại thành truy xét.
Đột nhiên có một trận gió thổi qua, y phục rườm rà của Sở Kiều được xông đầy hương, hiện tại mùi thơm lại bị gió cuốn đi, chỉ một thoáng đã bay tới chỗ ba người kia.
Hai người Sở Kiều nhất thời cả kinh, cảm nhận được đám người trong bóng tối cũng đang kinh hoảng. Nhưng dù sao cũng là đạo chích nhiều năm vào sinh ra tử, ba người Tế Cửu chỉ trầm mặc không tới một giây đồng hồ liền quyết định tiến công thay cho phòng thủ, lập tức lao tới chia ra tấn công phần đầu, bụng và chân hai người bọn Sở Kiều. Chiêu thức vô cùng sắc bén, trúng phải không mất mạng thì cũng trọng thương.
Khóe môi Gia Cát Nguyệt xẹt qua một tia cười lạnh, bảo kiếm trên tay trong nháy mắt tuốt khỏi vỏ, ra sát chiêu nhanh như tia chớp, chỉ để lại một luồng sáng cắt qua không trung. *Đinh đinh đinh* ba tiếng giòn tan, ba thanh chủy thủ sắc lẹm đã bị đánh văng. Mặt ba người Tế Cửu lộ vẻ khiếp sợ, chia ra thành ba góc đáp xuống bao quanh Gia Cát Nguyệt, nhưng cũng không dám tiến công nữa.
Ngay lúc đó Sở Kiều lại nhất thời xuất thủ, như một con báo săn, mạnh mẽ linh hoạt dị thường, nàng đá mạnh vào ngực một gã nam tử. Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, gã nọ kêu thảm một tiếng, bay ngược về phía sau.
Gia Cát Nguyệt lộ vẻ mặt u ám, giọng nói trầm thấp của hắn ở trong không gian tĩnh mịch như nơi này nghe có chút quỷ dị, “Nói ra lai lịch, sào huyệt cùng đường lui của đoàn ngựa thồ thì ta sẽ tha mạng cho các ngươi.”
Cô gái tên Tế Cửu kia đột nhiên ném chiến đao xuống đất, nói một cách bất cần: “Chúng ta không phải là đối thủ của các ngươi, ta sẽ nói hết những gì mình biết. Xin thả ta và đồng bạn rời đi.”
Gia Cát Nguyệt sửng sốt, không ngờ nữ đạo tặc này lại thức thời như vậy, gật đầu nói: “Đó là dĩ nhiên.”
“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ngươi không được nuốt lời. Chúng ta chẳng qua chỉ là tiểu tốt trong đội, ai có tiền chúng ta sẽ bán mạng cho người ấy.”
“Tốt.” Gia Cát Nguyệt nói: “Nói ra thì ta chẳng những tha cho các ngươi, mà còn có thể cho các ngươi một khoản tiền.”
Tế Cửu gật đầu, nói: “Rất sòng phẳng.” nói xong thì chậm rãi bước ra, bình thản để lộ chổ ẩn thân của cả bọn.
Nhưng nhìn thấy y phục đen toàn thân của người trước mặt, đáy lòng Sở Kiều lại đột nhiên sinh ra một tia bất an. Khi Tế Cửu chỉ cách Gia Cát Nguyệt còn có một bước, cảm giác bất an trong lòng Sở Kiều chợt càng thêm mãnh liệt. Nàng không thể diễn tả ngọn nguồn vì sao, nhưng loại linh cảm được rèn luyện sau nhiều năm ở bên bờ sinh tử này đã cứu nàng rất nhiều lần. Vì vậy trong nháy mắt đó, nàng lựa chọn tin vào trực giác của mình, đột nhiên lao tới vừa vặn đỡ được chủy thủ của nữ đạo tặc, tay vừa đánh trả miệng vừa hô to: “Cẩn thận!”
Nhưng dường như đã trễ, Tế Cửu bị trúng đòn liền văng ngược về phía sau, nhưng khóe miệng lại lộ một nụ cười đắc ý. Trong nháy mắt kia, Sở Kiều biết một chiêu này không có đánh trúng chỗ hiểm của mình, nhưng bản thân từng là một sát thủ hàng đầu, nàng hiểu được ám khí lợi hại đến cỡ nào, hoàn toàn đủ sức lấy mạng kẻ thù.
Đây đích thực là một chiêu tìm lại đường sống từ trong cõi chết!
Sở Kiều còn đang kinh hãi thì thì một tiếng *keng* trong trẻo đột nhiên vang lên, một lưỡi kiếm đen nhánh nhất thời chém gọn thanh chủy thủ trong tay nữ đạo tặc thành hai đoạn rơi xuống trên mặt đất, nhanh chóng lún vào trong đầm lầy.
Gia Cát Nguyệt lộ vẻ mặt âm trầm cùng ánh mắt lạnh như băng, hắn trầm giọng nói: “Ngươi đúng thực cố chấp.”
Tế Cửu bò dậy, chống tay khuỵu nửa người trên đất, lạnh lùng nhìn Sở Kiều và Gia Cát Nguyệt, hừ lạnh: “Ngươi nằm mộng ở ban ngày à? Nếu ta nói ta bảo đảm ngươi sẽ được ăn ngon mặc đẹp sau khi quy thuận đoàn ngựa thồ thì ngươi cảm thấy liệu mình có thể đáp ứng hay không?”
Sở Kiều cả giận lạnh giọng nói: “Gian tính chết cũng không đổi!”
Giống như làm ảo thuật, Tế Cửu chợt lấy từ trong ngực ra một thanh chủy thủ, sau đó linh hoạt bật người dậy như một con báo, không chút kiêng dè đánh tới.
Hai gã còn lại tuy miệng lưỡi thô tục nhưng đều là cao thủ hiếm thấy. Một trong hai gã bị thương nặng nhưng cả hai vẫn liều chết tham chiến, không cần nói lời nào liền cầm trường đao phối hợp tấn công Gia Cát Nguyệt, ra chiêu rất lưu loát và dứt khoát.
Sở Kiều thực không ngờ một đoàn ngựa thồ sẽ lại có người thân thủ cao như vậy.
Có điều công phu của những người này cũng không phải là quá cao siêu, bọn họ có lẽ tinh thông thuật ám sát, rành rẽ kỹ năng theo dõi, tuy nhanh nhẹn nhưng tuyệt đối không phải là cao thủ cận chiến.
Quả nhiên, không đầy chốc lát sau trận chiến đã kết thúc, Gia Cát Nguyệt vẫn giữ tư thế ban đầu, ung dung đứng yên một chỗ như từ đầu đến cuối chưa hề động thủ, lạnh lùng gác kiếm trên cổ Tế Cửu, thản nhiên trầm giọng hỏi: “Nói hay không?”
Tế Cửu gập người trên mặt đất đầy bùn lầy, khóe miệng rỉ máu, nàng ta mặc áo đen nên căn bản nhìn không ra rốt cuộc là có bị thương hay không, tuy nhiên vẫn có thể thấy rõ thân người nàng ta đã hơi lún xuống trong bùn.
Tế Cửu tựa hồ như không nghe thấy câu hỏi, xoay về phía hai người đồng bạn, trầm giọng nói: “Chúng ta chạy không thoát.”
Hai người kia khẽ gật đầu, trong mắt vẫn tỉnh táo không hề có chút bối rối, đột nhiên đồng loạt cầm chủy thủ nhắm tâm mạch trên người đâm mạnh xuống. Lưỡi chủy thủ có bôi kịch độc, cả hai chỉ hơi co giật một chút rồi ngã ầm xuống trên mặt đất.
Gia Cát Nguyệt nhìn thấy liền lập tức tiến lên khống chế Tế Cửu để ngăn ngừa cô ta tự sát. Khóe miệng Tế Cửu bỗng nhiên hiện lên một nụ cười lạnh, Sở Kiều trong lòng chợt động, không kịp suy nghĩ liền nhanh như chớp lao đến đụng mạnh vào vai Gia Cát Nguyệt hất hắn sang một bên. Một thanh ngân châm mảnh như sợi lông cắm trên tay Sở Kiều, kịch độc xanh thẫm lập tức lan ra, cả cánh tay nhất thời sưng đỏ lên.
“Ngươi sao rồi?” Gia Cát Nguyệt kinh hãi kéo Sở Kiều lại.
Sở Kiều cau mày, xé một miếng vải buộc chặt đầu vai, ngăn ngừa độc theo máu lan vào tim, “Không sao.”
“Không sao?” Tế Cửu hừ lạnh, âm trầm nói: “Ta ở địa ngục chờ ngươi!”
“Tiện nhân!” Gia Cát Nguyệt nổi giận đánh mạnh vào mặt cô gái, không trung nhất thời vang lên tiếng xương vỡ vụn, hắn trầm giọng nói: “Giao thuốc giải ra đây!”
Tế Cửu cười lạnh một tiếng, nửa người cô ta đã bị vùi xuống vũng lầy, miệng không ngừng phun ra máu đen nhưng mắt lại đầy vẻ hả hê.
Trong lòng Sở Kiều khẽ run lên, cô gái tên Tế Cửu này thủ đoạn ngoan độc, không đạt mục đích thì thề không bỏ qua, hành sự chỉ hận không thể thí thân liều mạng, thân thủ không cao nhưng tâm tư kín đáo, giỏi về ẩn nấp, đánh lén lẫn dụng độc, không những có ý chí kiên định mà còn có sự kiên nhẫn bền bỉ. Thật sự là một sát thủ ưu tú.
“Thuốc giải ở đâu? Nói!” Gia Cát Nguyệt hung hăng siết chặt cổ Tế Cửu.
“Ngươi là ai?” Có tiếng nói khàn khàn vang lên.
Sở Kiều cúi đầu, thấy Tế Cửu là đang nói với mình, Gia Cát Nguyệt nhìn cô ta, lạnh giọng nói: “Giao thuốc giải ra thì ta liền nói cho ngươi biết.”
Tế Cửu khinh thường hừ lạnh một tiếng, tựa như không có câu trả lời cũng không sao, không đáng giá trao đổi. Sở Kiều thấy người nữ sát thủ này cận kề cái chết nhưng vẫn không chịu tiết lộ tin tức thì cũng thầm có hơi kính nể, vì thế trầm giọng đáp: “Ta là Sở Kiều của Bắc Yến.”
Tế Cửu nghe nói liền ngay lập tức trừng lớn con ngươi, hồi lâu mới chậm rãi thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Thảo nào…”
Không gian tối mịt, mây đen giăng kín bầu trời nhìn không thấy một ngôi sao nào.
Tế Cửu cất một tiếng cười lạnh, một lúc sau mới nhỏ giọng yếu ớt nói: “Thì ra là… người… của Bắc Yến… nếu… ngươi không… đối địch với bọn ta… thì ta đã có thể cứu ngươi… đáng tiếc…”
Nữ sát thủ đột nhiên ho ra máu. Sở Kiều biết, trong miệng cô ta cũng có giấu chất độc, một khi bị bắt sẽ lập tức tự sát để tránh chịu khổ.
“Bắc Yến… thật sự… sẽ có thể… đối với Đại Đồng…”
Gia Cát Nguyệt cau mày, thả lỏng tay ra. Thi thể Tế Cửu lăn một cái rồi chậm rãi chìm xuống trong vũng lầy, một lát sau đã không còn thấy bóng dáng.
Sở Kiều lắc đầu, cất giọng khàn khàn nói: “Không phải là kịch độc.”
“Chúng ta lập tức đi Đường Kinh, y thuật của Chúc thái y trong hoàng cung Biện Đường rất cao, nhất định có thể giải độc cho ngươi.”
Sở Kiều khẽ nhăn mày, trầm giọng hỏi: “Ngươi không đợi thuộc hạ của mình?”
Gia Cát Nguyệt cõng nàng lên lưng, không chút để ý nói: “Không kịp nữa rồi.”
Một cánh chim đêm đột nhiên nghiêng cánh bổ nhào xuống đầm lầy rồi bay ngược lên không trung, sải cánh bay về phía chân trời xa xa. Gia Cát Nguyệt cõng Sở Kiều, nhanh như cắt băng qua đầm lầy, chạy thẳng về phía trước.