Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 3 - Chương 81: Xuyên qua biện đường



Cả trăm dặm xung quanh cao nguyên hoang vắng không bóng người ở, chiến loạn giết chóc nhiều năm liên tục đã biến nơi này thành một mảnh đất khô cằn. Hễ mỗi lần nhìn thấy đại quân đi ngang qua, dân chúng đều chạy tứ tán tìm nơi an cư khác. Chẳng qua trong thời loạn thế như hiện tại thì đâu mới có thể là đào nguyên thế ngoại đích thực cơ chứ?

Mưa to ròng rã suốt cả một ngày không thôi, gió Bắc liên tục gào thét, xe ngựa đi đến một thôn trang hoang tàn. Sở Kiều tìm một gian nhà tương đối nguyên vẹn rồi mang Triệu Tung vẫn còn hôn mê vào trong, sau đó nhanh nhẹn quét dọn phòng, tìm kiếm cỏ khô gom củi nổi lửa, không tới nửa canh giờ trong phòng đã ấm hẳn lên. Có một điều không ai có thể ngờ chính là chỗ này cách nơi Triệu Dương và đại quân đóng quân hội chiến không hề xa. Hiển nhiên dân chúng nơi này đã bị đại quân dọa sợ chạy mất, bọn họ trừ lương thực cùng quần áo thì không mang theo gì khác, cho nên vật dụng trong nhà vẫn còn nguyên, trong lu nước thậm chí còn chứa đầy nước sạch, phòng củi còn chất đủ củi đốt qua mùa đông.

Sở Kiều bưng một bát nước nóng cùng lương khô đi tới bên cạnh Triệu Thuần đang co mình trong góc đưa cho nàng. Thiếu nữ lá ngọc cành vàng khi xưa không ngẩng đầu cũng không ghét bỏ thức ăn đơn sơ này, chỉ trầm mặc nhận lấy, cúi đầu uống một hớp rồi an tĩnh không nói một lời. Suốt dọc đường Triệu Thuần vẫn mang bộ dáng này, ngoài dự tính của Sở Kiều, nàng không hề biểu lộ địch ý hay chút kháng cự nào mà chỉ một mực phục tùng. Mưa to, nàng xuống xe cùng Sở Kiều đẩy xe, không có củi khô thì cũng tắm nước lạnh gặm lương khô, thấy sông cạn thì sẽ xuống ngựa lội nước, gặp phải loạn dân cũng học theo Sở Kiều cầm chủy thủ lên, hai mắt lóe hung quang. Nhưng nàng lại cực kỳ ít lời, ngoại trừ với Triệu Tung, còn lại thì nàng hầu như không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì ra bên ngoài.

Sở Kiều biết Triệu Thuần không hề cảm kích mình, cũng không phải vì quá sợ hãi mà trở nên khép kín. Trải qua nạn kiếp, thiếu nữ này tựa hồ như đã trưởng thành với một tốc độ kinh người, bất giác thay đổi rất nhiều. Sở Kiều thậm chí còn có chút lo lắng không rõ hiện giờ liệu có phải nàng ấy vì quá đau đớn mà đang khép kín tự tìm diệt vong không.

Sở Kiều bóp nát lương khô thả vào trong bát nước, đi tới bên cạnh Triệu Tung, dùng hai ngón tay cạy miệng hắn ra rót thức ăn vào, khiến hắn có chút cau mày. Không giống với Yến Tuân và Gia Cát Nguyệt, Triệu Tung có một khuôn mặt tròn trịa tươi sáng, lông mày thô rậm nhìn qua như một chú sư tử đang tức giận. Song chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, nam nhân trẻ tuổi vốn luôn phấn chấn tươi vui như ánh mặt trời này đã trở nên gầy trơ xương, sắc mặt tái nhợt như giấy, cằm lún phún râu.

Nhìn phía tay phải trống rỗng nhuốm máu của hắn, Sở Kiều khẽ quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp.

“Ưm…” Một tiếng rên khẽ đột nhiên vang lên, nam nhân khẽ cau mày, thân thể gầy gò run run, trên mặt lộ vẻ thống khổ.

Sở Kiều khẩn trương nửa quỳ bên cạnh, kích động cầm tay hắn, thấp giọng gọi: “Thập tam? Thập tam?”

“Đồ… ngốc… Đừng… đi!” Tiếng nói ngắt quãng truyền ra từ trong miệng nam nhân, trên trán hắn hiện đầy gân xanh, mặt lộ vẻ thống khổ, giống như một dã thú đang bị giam cầm.

“Thập tam ca!” Triệu Thuần nhào đến bên người Triệu Tung, lớn tiếng kêu lên: “Thập tam ca! Thuần Nhi ở đây, muội không đi đâu hết!”

Sở Kiều không nhịn được nhẹ giọng nói: “Công chúa, cẩn thận đụng đến vết thương.”

“Tránh ra!” Thiếu nữ chợt quay đầu lại lạnh lùng nhìn Sở Kiều, mặt hiện vẻ nghiêm nghị cùng chán ghét cùng cực.

“Đừng đi… cùng hắn… sẽ… sẽ… chết…”

“Thập tam ca…” Triệu Thuần lộ sắc mặt thê lương, không ngừng gật đầu,“Thuần Nhi biết rồi, ca ca yên tâm.”

Sở Kiều đứng ở một bên nhìn khuôn mặt đỏ ửng như sắp phát sốt của Triệu Tung, không biết nên thế nào xen vào giữa hai huynh muội này, đành quay đầu định đi nấu thêm nước, nhưng vừa mới xoay người lại thì một câu nói khàn khàn liền khiến bước chân như bị đóng đinh tại chỗ.

“Ta… ta có thể… bảo vệ… nàng… A Sở…”

Triệu Thuần nhất thời ngây ra như phỗng, sắc mặt chợt trở nên tái nhợt, giống như mất hồn xoay đầu nhìn về phía Sở Kiều rồi quay lại nhìn Triệu Tung còn đang hôn mê, khóe miệng bất chợt khổ sở lộ một nụ cười khó coi. Sau đó nàng quay trở về góc cũ, ôm gối chôn đầu thật sâu giữa hai tay.

Triệu Tung mê sảng suốt một đêm, khi thì mắng Yến Tuân bội bạc, khi thì điên cuồng kêu thét bảo Triệu Thuần chạy mau, nhưng đa phần là đau khổ cầu xin Sở Kiều ở lại, xin nàng đừng đi. Nam nhân ngày đó quyết đoán cùng nàng ân đoạn nghĩa tuyệt, trong đêm mưa gió tầm tã này đã để lộ toàn bộ sự mềm yếu nhất trong lòng. Mỗi câu mỗi chữ đều như lưỡi đao từng bước hung hăng cắt vào tim Sở Kiều.

Khi trời vừa sáng thì Triệu Tung đột nhiên thanh tỉnh. Sở Kiều đã ở bên cạnh giúp hắn đắp khăn ướt giảm sốt suốt đêm, nhìn thấy hắn vừa tỉnh thì vui mừng kêu lên: “Ngươi đã tỉnh?”

Tiếng kêu đã kinh động Triệu Thuần còn đang nhắm mắt ngủ, nàng lập tức mở to đôi mắt trong trẻo nhìn sang. Trong mắt Triệu Tung có chút mờ mịt, nhất thời cũng không biết bản thân đang ở đâu. Hắn nhìn Sở Kiều, từ vẻ vui mừng ban đầu chuyển thành nghi ngờ, sau đó là thương tiếc, oán hận dần dần xẹt qua mắt, cuối cùng là sự lạnh lùng như băng hàn trên núi tuyết ngàn năm khiến người khác rét lạnh. Từ trong ánh nhìn đó, Sở Kiều tựa hồ như ôn lại toàn bộ những năm tháng tương giao giữa bọn họ, từ khi mới quen cho đến khi thân cận, cuối cùng là tan vỡ trong một đêm đó.

Nháy mắt Sở Kiều đã hiểu rõ một chuyện, tuy vẫn ngày ngày ôm một tia hy vọng hão huyền nhưng cuối cùng sự thật vẫn không thể đổi, nàng và Triệu Tung thật sự không thể tiếp tục làm bằng hữu nữa rồi. Có những vết thương giống như cánh tay bị chém cụt kia của hắn, vô luận có cứu chữa như thế nào cũng không thể khôi phục lại nguyên trạng.

“Thuần Nhi?” Triệu Tung quay đầu nhìn đến trong góc Triệu Thuần đang ngồi, cất giọng khàn khàn, đưa cánh tay còn lại về phía nàng. Triệu Thuần mím chặt khóe miệng, hốc mắt đỏ lên, môi run run nhưng lại nhoẻn ra nụ cười còn khó coi hơn là khóc, nàng bò tới nắm chặt tay Triệu Tung.

Bên ngoài mưa to tầm tã, đống lửa trong phòng cháy bập bùng, đôi huynh muội cùng sống sót sau tai nạn đồng thời không nói gì, lặng lẽ như hai pho tượng, dùng ánh mắt bi thương nhìn nhau biểu thị hàng vạn hàng nghìn lời lẽ không thể nói.

“Thuần Nhi.” Vị hoàng tử trẻ tuổi hiện tại không còn vẻ tiêu sái tươi sáng lúc trước mà trở nên già nua như một lão nhân, hắn nắm chặt tay muội muội, cất giọng trầm thấp: “Ca ca xin lỗi muội.”

Triệu Thuần không nói lời nào mà chỉ liều mạng lắc đầu, nước mắt nhịn suốt một đường rốt cuộc lã chã rơi xuống hai bên má. Sở Kiều từ tốn đứng dậy, không ai nhìn về phía nàng cũng không ai chú ý đến nàng, nàng như trở thành kẻ dư thừa trong hoàn cảnh như thế này. Hết thảy trôi qua, nàng đã không thể trốn tránh sự thật là mình có liên quan gián tiếp gây ra nỗi đau cho bọn họ.

Sở Kiều cầm bảo kiếm trên mặt đất lên, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài. Cánh cửa kẽo kẹt đóng lại, bên ngoài mưa như trút nước, gió lạnh gào thét như tiếng dã thú đang nổi điên. Nàng đội một chiếc mũ rơm rách nát lên đầu rồi nhanh chóng chạy đến chuồng ngựa. Chiến mã màu đen nhìn thấy nàng tới gần thì hưng phấn phát ra tiếng phì phì, không ngừng lúc lắc đầu.

Sở Kiều rũ nước mưa trên người, đi đến vỗ vỗ lên cổ con ngựa, mỉm cười nói: “Mày vẫn hoan nghênh ta mà đúng không?”

Cũng không rõ chiến mã có nghe hiểu lời nàng nói hay không, nhưng thấy chủ nhân tỏ vẻ hữu hảo thì nó vô cùng vui vẻ lúc lắc đầu, hai mắt sáng ngời.

“Tối nay ta chỉ có thể tới ở cùng mày thôi.” Sở Kiều cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh chiến mã, nó cũng dán chặt lấy nàng, vô cùng thân mật dùng cổ cọ cọ lên cánh tay nàng.

Từ bọc hành lý trên lưng ngựa chợt rớt *phịch* ra một vật, Sở Kiều đứng lên nhìn thì phát hiện đó là một bầu rượu mạnh. Đã rất nhiều năm chưa từng uống rượu nhưng đây chính là bầu rượu nàng bị quỷ thần xui khiến cầm theo từ chỗ Hạ Tiêu khi chia tay trấn phủ sứ Tây Nam.

Mưa gió bên ngoài càng lúc càng lớn, trời đất một mảnh mịt mù đến cơ hồ nhìn không thấy ánh mặt trời. Trong phòng đốt lửa ấm áp, ánh lửa phản chiếu lên hai bóng dáng hòa thuận. Sở Kiều ngồi trong chuồng ngựa, chân gác lên mình ngựa, một tay ôm bảo kiếm, tay còn lại cầm bầu rượu ngửa đầu uống. Rượu mạnh vừa chảy xuống, cổ họng chợt cay nóng như bị lửa thiêu khiến nàng ho khan kịch liệt.

Tuấn mã bị kinh động liền kinh hoảng dụi dụi lên tay chủ nhân an ủi, nàng vừa ho vừa cười nói: “Không có chuyện gì… khụ khụ… ta không sao.”

Nàng cười nhưng nước mắt lại chậm rãi chảy ra từ khóe mắt, một giọt lại một giọt rơi xuống trên hai bên má không ngừng run run theo từng đợt ho khan của nàng.

Một tia sét nổ ra khiến bầu trời chợt trở nên sáng rực, chiếu lên bóng dáng đơn bạc của thiếu nữ, lộ vẻ thê lương khó nói thành lời.

…………………………………………………………………………………….

Đến sáng sớm thì mưa rốt cuộc cũng ngừng, trong màn sương mù thoắt ẩn thoắt hiện tia sáng mặt trời, sau khi thu xếp cho chiến mã, Sở Kiều đi tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ vài cái rồi khẽ cất giọng khàn khàn: “Hai người đã tỉnh chưa? Nên lên đường rồi.”

Bên trong vang lên tiếng sột soạt, Sở Kiều lùi lại một bước, lẳng lặng đứng chờ. Một lát sau, cổng tre kẽo kẹt đẩy ra, Triệu Thuần đứng trước cửa, sắc mặt lạnh nhạt, khẩu khí bình tĩnh nói: “Thập tam ca bảo ngươi vào.”

Sở Kiều gật đầu, theo sau Triệu Thuần đi vào phòng. Triệu Tung ngồi trên đống cỏ rơm, đầu tóc đã được Triều Thuần chải lại gọn gàng, ngay cả râu mép cũng được cạo sạch, cả người thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Nếu không có chỗ tay áo trống rỗng thì nàng còn cho rằng hết thảy chỉ là một cơn ác mộng.

“Ngươi đi đi.” Triệu Tung lạnh lẽo nhìn sang, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo vẻ xa cách băng hàn, “Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

Đã sớm dự liệu được, Sở Kiều không chút kinh hoảng, chỉ bình tĩnh đáp lời: “Ta muốn đưa các ngươi trở về, khoảng cách từ đây về thành Chân Hoàng khá xa, ta không yên lòng để các ngươi đi một mình.”

Triệu Tung nhướng mày, ném một ánh mắt sắc như dao về phía Sở Kiều,“Chúng ta sống hay chết thì có liên quan gì tới ngươi?”

Trên ngực bỗng đau đớn khổ sở như bị khoét mất một miếng thịt, Sở Kiều hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Hiện giờ đang có chiến loạn, khắp nơi đều là lưu dân cường đạo, phiên vương các phía đều đang dõi mắt nhìn chăm chăm, không ngừng mở rộng lực lượng vũ trang. Hoàng quyền của Triệu thị đã không thể uy hiếp bọn họ nữa rồi, trước khi trở lại thành Chân Hoàng, các ngươi tuyệt đối không thể để lộ thân phận. Cửa sông Xuyên Tây tụ tập rất nhiều đạo phỉ, các ngươi…”

“Đủ rồi.” Triệu Tung không nhịn được nhíu mày, trầm giọng nói: “Ta đã nói, sống chết của chúng ta liên quan gì tới ngươi?”

Trong lòng như có tảng đá khổng lồ đang đè nặng khiến Sở Kiều hô hấp khó khăn, thật lâu sau nàng mới khàn giọng nói: “Triệu Tung, ta biết ngươi hận ta, cũng không thể tha thứ cho những chuyện ta đã làm, nhưng ta không thể nhìn các ngươi đi chịu chết.”

Triệu Tung lạnh lùng cười một tiếng, nhướng mày nhìn Sở Kiều, lạnh giọng nói: “A Sở, có biết trước kia ta thích nhất cái gì ở ngươi không?”

Sở Kiều sửng sốt, nhất thời ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tung, chỉ nghe hắn chậm rãi nói gằn từng chữ: “Ta trước kia thích nhất chính là bộ dáng này của ngươi, vĩnh viễn luôn tự tin như vậy. Vô luận là bản thân ở địa vị gì, mang thân phận ra sao, dưới tình cảnh nào thì ngươi cũng không hạ thấp khinh thường mình, không mất đi hy vọng, kiên định như vậy, luôn tin tưởng vào năng lực của mình như vậy.”

“Nhưng…” Ánh mắt Triệu Tung nhất thời tối lại, khóe miệng lạnh như băng, “Nhưng bây giờ ta lại thực chán ghét ngươi như vậy, tự cao tự đại, tự cho là đúng, luôn trưng ra bộ mặt đấng cứu thế. Hiện tại ngươi cho rằng mình đang làm cái gì? Bố thí? Bồi tội? Hay là phải làm chuyện gì đó tốt đẹp thì mới có thể yên lòng thoải mái trở lại bên cạnh tên súc sinh kia?”

Sở Kiều lắc đầu, cắn chặt môi dưới, muốn giải thích: “Triệu Tung, ta…”

“Cút ngay đi! Chớ để cho ta nhìn thấy ngươi nữa!” Triệu Tung cả giận nói:“Ta đã nói rồi, ta và ngươi đã sớm nhất đao lưỡng đoạn, lần sau gặp lại không phải ngươi chết thì chính là ta chết. Phản bội đế quốc, tàn sát dân chúng, ngươi chết trăm lần cũng không đủ đền tội.”

“Triệu Tung…”

“Cút!” Triệu Tung giận dữ quát lên một tiếng.

Sở Kiều sững sờ đứng ngây tại chỗ, sau đó vẫn thẳng lưng tiếp tục trầm giọng nói: “Triệu Tung, ta chỉ cần nhìn thấy ngươi về đến cửa thành Chân Hoàng thì sẽ lập tức rời đi. Cho dù ngươi không cần nhưng vẫn còn công chúa, đoạn đường này núi cao sông dài, ngươi không hy vọng chuyện đó lại xảy ra trên người nàng chứ?”

Lời vừa nói ra, thân thể Triệu Thuần nhất thời trở nên cứng đờ. Triệu Tung quay đầu nhìn Triệu Thuần một cái, nhưng ngay sau đó vẫn cố chấp nói: “Ta sẽ bảo vệ muội muội của mình, còn chưa tới phiên ngươi quan tâm.”

“Thập tam ca…”

“Chẳng lẽ muội đã hèn yếu đến mức phải dựa vào kẻ thù bảo vệ mình sao?”

Triệu Thuần vừa mở miệng thì Triệu Tung đột nhiên lớn tiếng quát lên, nàng đưa ánh mắt phức tạp nhìn Sở Kiều một cái, khẽ cắn môi dưới nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Nửa canh giờ sau, Sở Kiều nhìn cỗ xe ngựa chở Triệu Tung và Triệu Thuần dần dần mất dạng, sự mệt mỏi cùng một đêm hứng gió lạnh khiến cả người nàng nóng lên, dưới chân đã đứng không vững. Nhưng ở thời khắc như muốn ngã gục, nàng vẫn cắn răng leo lên ngựa, sải bước đuổi theo.

Kể từ lúc đó, Sở Kiều vẫn một mực cẩn thận đi theo sau xe ngựa của Triệu Tung, bởi vì không thể hướng dẫn đường đi cho bọn họ, nàng chỉ có thể nhân lúc trời tối đi trước dọn đường, đánh tan giặc cướp cùng loạn dân dọc đường, xuất đầu lộ diện dẫn dụ đạo tặc ra khỏi lộ trình của hai người bọn họ. Một người một ngựa thân thủ cực nhanh nên cho đến giờ nàng vẫn chưa bị phát hiện.

Thế nhưng sau bốn ngày, mệt mọi cực độ cùng cả ngày xông pha rốt cuộc đã khiến Sở Kiều ngã bệnh.

Mở mắt ra, bên ngoài vẫn mưa to như cũ, Sở Kiều nhận ra mình đang nằm trong một tiểu đình tan hoang. Triệu Thuần ở bên cạnh, tay cầm một cái chén mẻ đựng hai khối lương khô.

“Ăn đi, ngươi chết thì ai sẽ hộ tống chúng ta trở về.” Vị công chúa của hoàng tộc Triệu thị từ trên cao nhìn nàng, bình tĩnh nói rồi đặt cái chén xuống trên mặt đất, ngay sau đó liền xoay người rời đi.

Mặt Sở Kiều trắng bệch xanh xao đến dọa người, nàng nhìn bóng dáng dần dần biến mất trong màn mưa của Triệu Thuần, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác ấm áp khó diễn tả.

Bảy ngày sau, cố đô Chân Hoàng nguy nga rốt cuộc như ẩn như hiện lộ ra trong màn sương sớm. Đệ nhất đô thành với lịch sử hơn 300 năm của phía Bắc đại lục Tây Mông như một con sư tử ngủ đông nhưng hơi thở phập phồng vẫn đủ ảnh hưởng cả khu vực sông Hồng Xuyên.

Nhìn tòa thành mình đã sống tám năm qua, Sở Kiều đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi cùng cảm khái vạn lần. Nàng quay đầu ngựa, hướng về phía Tây Bắc định rời đi thì nghe thấy phía sau đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa. Thiếu nữ bình tĩnh quay đầu lại nhìn người trước mặt, lẳng lặng không nói.

“Muốn đi?”

“Ừ.”

“Vẫn muốn trở về tìm hắn?”

“Ừ.”

“Còn trở lại không?”

“Không biết, có lẽ có cũng có lẽ không.”

“Ha ha.” Triệu Tung đột nhiên cất tiếng cười to, chỗ tay áo bị cụt lay động trong gió như một con diều bị mất một cánh, “Nhìn xem, ta thật là một kẻ mềm yếu!”

“Thập tam.” Sở Kiều trầm giọng nói: “Cảm ơn đã tới gặp ta lần cuối.”

Triệu Tung cười khổ, “Ngươi có thể ngàn dặm bôn ba hộ tống thì chẳng lẽ ta lại hẹp hòi đến mức không thể tới gặp mặt một lần?”

Khắp nơi cát vàng chồng chất bị cuồng phong thổi loạn bay đầy trời. Triệu Tung một thân trường bào vải thô màu nâu sờn nhưng khí chất hoàng thất trên người hắn không hề có chút hư tổn. Tóc hắn bị gió thổi tung, nam nhân chậm rãi cất giọng rét lạnh: “Nhưng đây thật sự chính là một lần cuối, ngày khác gặp lại, ngươi và ta không cần lại nói tình cảm, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đối với ngươi.”

Sở Kiều chậm rãi lắc đầu, “Ta sẽ không giết ngươi.”

“Đó là chuyện của ngươi.” Triệu Tung lạnh lùng nói: “Bất luận ai phản bội đế quốc đều chỉ có một con đường chết.”

Sở Kiều nghe vậy, lông mày khẽ nhíu, nàng ngẩng đầu lên, trầm giọng nói gằn từng chữ: “Triệu Tung, đế quốc là gì?”

Mi tâm Triệu Tung nhăn lại, bên tai nghe thấy giọng nói trầm thấp của Sở Kiều, “Thiên lý, vương pháp là gì? Chính là Triệu thị các ngươi, lời nói ra là thiên mệnh, ai cũng không thể phản kháng? Trận chiến ở đế đô không phải là tội, không có đúng sai mà chỉ có thắng bại. Năm đó phụ nhân ngươi lừa gạt bằng hữu, tru diệt Bắc Yến, giết chết toàn bộ thân nhân của Yến Tuân, thù hận đó nên tính sao? Trong tám năm, đã bao nhiêu lần ngươi tận mắt nhìn thấy màn ám sát cùng mưu hại hướng về phía huynh ấy? Ngươi còn dám nói Triệu Chính Đức đại ân đại nghĩa chiếu cố Yến thị, ơn sâu như biển? Cái gọi là gả nữ nhi bất quá chỉ là một âm mưu che mắt người đời. Đêm đó chúng ta không phản thì nhất định đã chết dưới tay của Ba Lôi cùng Ngụy Thư Diệp, chỉ còn là hai phần mộ trên đất mà thôi.”

“Triệu Tung, ngươi một mực lừa mình dối người, cho rằng nhắm mắt thì nhìn không thấy chính sách tàn bạo của Đại Hạ, bịt tai thì nghe không được tiếng kêu rên của vạn dân sao? Sao không nghĩ tới, tại sao một trận đánh nhỏ lại có thể khiến hoàng triều Đại Hạ lung lay? Ta không phủ nhận bản thân đã cô phụ sự tín nhiệm của ngươi sau nhiều năm chiếu cố chúng ta như vậy, thực xin lỗi, nhưng ta quả thật không hề có chút áy náy hay hối hận khi phát động cuộc chiến này. Chúng ta từ lúc bắt đầu đã ở thế đối lập, chưa từng cùng một phía, cho dù thời gian có đảo ngược thì ta cũng sẽ lựa chọn làm như vậy.”

Tiếng nói lanh lảnh của nàng phiêu tán trong gió, Triệu Tung cười lạnh một tiếng, lắc đầu thở dài nói: “A Sở, ta thật nhìn lầm ngươi.”

“Không phải, chỉ là ngươi không biết toàn bộ con người ta.” Sở Kiều trầm giọng nói: “Triệu Tung, đến sống ở thời đại này chính là bi ai của ta. Tích thủy chi ân dã tương báo (ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp), tám năm trước Yến Tuân đã từng đưa tay tương trợ khi ta đang trong tuyệt cảnh, lúc ta quyết định theo hắn vào cung Thịnh Kim thì vận mệnh đã định ta và ngươi ở thế đối lập. Ngươi là hoàng tử Đại Hạ, còn ta lập chí lật đổ hoàng triều, sớm hay muộn ta và ngươi cũng sẽ đối mặt ở trên sa trường. Hoàng triều Đại Hạ ai cũng biết Hạ hoàng sẽ không tha cho Yến Tuân, chỉ có ngươi mới cho rằng sẽ không xảy ra chuyện gì. Suốt tám năm, ta từng không chỉ một lần ra ám hiệu tạo khoảng cách gây bất hòa, nhưng ngươi vẫn thủy chung không nhận rõ thực tế, vẫn ngây thơ cho rằng phụ thân ngươi sẽ bỏ qua cho giọt máu cuối cùng của Yến thị. Triệu Tung, cho tới giờ ta vẫn chưa từng lừa gạt ngươi thì nói gì đến chuyện phản bội, nhưng ta đã thương tổn ngươi là sự thật không thể đổi. Ân tình nhiều năm chiếu cố của ngươi ta ghi nhớ trong tim, ngày khác có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.”

“Xem ra tất cả đều do ta tự làm tự chịu, quá khờ khạo rồi.” Triệu Tung bi thương cười một tiếng rồi kiên quyết xoay người sang chỗ khác, “Ta sẽ không để ngươi có cơ hội báo đáp. A Sở, ta hy vọng cả đời này cũng không phải nhìn thấy ngươi nữa.”

“Triệu Tung.” Sở Kiều đột nhiên kêu lớn, Triệu Tung cũng không hề quay đầu lại.

Sở Kiều suy nghĩ hồi lâu, hít một hơi thật sâu rồi mới trầm giọng hỏi: “Yến Tuân thế nào?”

Sống lưng Triệu Tung nhất thời cứng lại, gió rét thổi tới khiến ánh mắt hắn càng thêm lạnh lùng.

“Nếu không bị bức đến đường cùng thì hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn ngươi, nếu không phải trong tình huống bị trọng thương không còn cách nào khác thì hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho những người đó hộ tống các ngươi. Thương thế của hắn, rất nghiêm trọng có đúng hay không?”

Là câu hỏi nhưng giọng điệu không có nửa phần nghi vấn, Sở Kiều không chút do dự đưa ra lời khẳng định như vậy.

“Đúng!” Triệu Tung đưa lưng về phía Sở Kiều, cất ngữ điệu âm trầm, “Hắn sống không được bao lâu rồi, nhưng ngươi vẫn còn kịp trở về chăm sóc cho hắn trước phút cuối đấy.”

Sau lưng đột nhiên im bặt, chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập đè nén, thật lâu sau, một tiếng nói khàn khàn truyền đến từ phía sau, “Đa tạ đã nói cho ta biết.”

Lời vừa dứt, một trận tiếng vó ngựa vang lên, thậm chí không kịp nói cả lời từ biệt, thiếu nữ lo lắng quay đầu ngựa, cấp tốc thúc ngựa chạy như điên về hướng Tây Bắc.

Người sau lưng đã rời đi nhưng Triệu Tung vẫn ngây người đứng nguyên tại chỗ. Con ngựa dưới thân nam nhân bất an cào cào chân trên mặt đất, gió lạnh thổi loạn, ống tay áo hắn bay múa trong không trung, bóng dáng thoạt nhìn đầy vẻ bi thương.

A Sở, từng câu từng chữ của cô, ta sao có thể đơn thuần đến những điều này cũng không biết? Tám năm qua, lo lắng sợ hãi về kết quả này luôn dằn vặt ta, nhưng ta vẫn một mực không buông tha cơ hội giữ cô lại. Không phải ta không biết mà chính là không muốn thừa nhận, ta vẫn cho là chỉ cần cố gắng hơn một chút thì sẽ có thể khiến cô lưu lại. Ta bỏ bao công sức lừa gạt bản thân bấy nhiêu năm, đến độ bất giác cũng dần tin lời nói dối của bản thân chính là thực. Đế quốc ngả nghiêng, ta một mực nói Yến Tuân phản bội Đại Hạ, thật ra thì chính là thương tâm vì cô rốt cuộc đã quay lưng với ta mà thôi.

Cho dù đã sớm đoán được kết quả, nhưng ta vẫn không thể buông tay. Một đường bảo hộ, đi vạn dặm hộ tống vẫn không hỏi một câu, nhưng cô cái gì cũng biết, cái gì cũng đoán được, chỉ là bởi vì đáy lòng cô vẫn không chút dao động, vẫn giữ một sự tín niệm kiên định như vậy. A Sở, ta từng cho rằng, phân lượng giữa ta và hắn trong lòng cô hẳn không sai biệt lắm, có kém hơn thì cũng không nhiều, nhưng cho tới bây giờ thì ta biết mình đã nhầm to.

Triệu Tung chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngửa đầu lên cười khổ. Rốt cuộc tình cảm của hắn vẫn như hoa trong gương, trăng trong nước (đẹp đến cỡ nào thì cũng không thể chạm tay vào được vì nó chỉ là ảo ảnh) mà thôi.

Một trận tiếng vó ngựa kịch liệt đột nhiên vang lên, Triệu Tung mở mắt nhìn, chỉ thấy Triệu Thuần cùng Triệu Triệt cùng nhau đi đến, sau lưng còn một đám đông quan binh Đại Hạ khoảng hơn ba trăm người.

“Sở Kiều đâu?” Triệu Thuần thúc ngựa chạy lên, khuôn mặt sớm mất đi sự ngây thơ mềm yếu thường ngày lộ vẻ sắc bén như lưỡi đao, nàng hung hăng ghìm dây cương, lớn tiếng hỏi: “Thập tam ca, người đâu?”

“Đi rồi.”

“Đi? Làm sao huynh có thể để cho ả đi?” Triệu Thuần nhăn trán, gay gắt hỏi: “Chạy hướng nào?”

Nhìn thấy Triệu Tung trầm mặc, nàng liền giận dữ quát lên: “Thập tam ca, chúng ta bị bọn chúng hại thành dạng gì, huynh đều đã quên rồi có phải hay không?”

“Thập tam đệ, nàng đi hướng nào?” Triệu Triệt một thân chiến giáp đen tuyền, ánh mắt của hắn nhìn thoáng tay chỗ tay cụt của Triệu Tung nhưng cũng không hỏi nhiều, hiển nhiên là đã tường tận mọi chuyện từ chỗ Triệu Thuần.

Trong phút chốc, chuyện cũ trong tám năm như một cơn cuồng phong quét qua đại não, Triệu Tung nhớ tới ngày đó, cô bé một thân váy trắng thêu hoa hải đường, trên đầu cắm trâm ngọc khắc hai đóa hoa, chân mang giày lông trắng, mặt nở nụ cười tươi như hoa, thản nhiên nói: “Ta tên Hư Tử, ở tại Ô Hữu viện, là tiểu nha hoàn dưới quyền của Đậu đại nương, công việc mỗi ngày chính là nặn tượng đất cho các thiếu gia tiểu thư chơi, nhớ kỹ chưa?”

Triệu Thuần nhướng cao mày, lớn tiếng quát: “Triệu Tung! Huynh rốt cuộc có phải là nam nhi Triệu gia hay không?”

“Hướng kia.” Triệu Tung giơ tay chỉ về hướng Sở Kiều vừa rời đi. Lời vừa dứt, ba trăm nhân mã lập tức chạy đi, thoáng cái chỉ còn lại mảnh khói bụi tung bay.

A Sở, ta và cô, rốt cuộc vẫn là một mối quan hệ hư ảo giả tạo, từ lúc bắt đầu đã mang lập trường bất đồng, chưa bao giờ có thể sánh vai. Ngươi mạo hiểm đưa ta về nhưng ta lại không thể để ngươi rời đi. Giả dối hư ảo, câu nói đùa ngày đó hôm nay lại trở thành sự thật. Trời đất đầy cuồng phong xoáy tít mù, Triệu Tung chậm rãi thúc ngựa đi về cổ thành Chân Hoàng, bóng lưng lộ ra vẻ cô đơn tiêu điều…

…………………………………………………………………………………….

“Thất điện hạ, phía trước không có.” Thám báo phi ngựa chạy trở về báo cáo.

Triệu Triệt lộ vẻ âm trầm, còn chưa mở miệng thì Triệu Thuần đã giành nói trước: “Ngựa của ả tốc độ cực nhanh, lập tức phái ra mười trung đội, nhanh chóng truy kích cho ta. Một nữ nhân đơn độc đường dài vốn cần phải ăn uống nghỉ ngơi, sớm muộn gì cũng sẽ bị chúng ta đuổi kịp. Đồng thời lập tức dùng bồ câu đưa tin báo cho châu phủ các huyện trấn dọc đường, Sở Kiều là tay sai của liên quân Bắc Yến, lại đơn độc một mình không có đại quân tùy thân, ta tin tưởng thiên hạ này hận ả tận xương, tuyệt đối sẽ có rất nhiều người nguyện ý thay chúng ta xuất thủ. Thiên la địa võng, bản thân ta muốn nhìn xem ả làm thế nào trở lại Bắc Yến.”

Triệu Triệt chau mày, quay đầu lại nhìn tiểu muội mình, nói: “Thuần Nhi, muội ở trên đường đã gặp phải chuyện gì?”

Triệu Thuần sửng sốt, khẩn trương ngẩng đầu lên hỏi: “Thất ca vì sao hỏi như thế?”

“Muội thay đổi rất nhiều.”

Ánh mắt Triệu Thuần sâu thẳm, tình cảm thê thảm kia lại một lần nữa xẹt qua trong đầu, nàng lành lạnh cười nói: “Thất ca, muội không thay đổi mà chỉ trưởng thành.”

“Hây!” Triệu Thuần quát một tiếng chói tai rồi thúc ngựa chạy về phía trước, Triệu Triệt cùng đông đảo binh lính vội vàng đuổi theo sau lưng nàng.

Một lúc lâu sau, một bóng dáng mảnh mai đột nhiên đứng lên từ trong bụi cỏ bên đường, nàng nhìn về phía Triệu Thuần vừa biến mất, đáy lòng đột nhiên lan tràn nỗi khổ sở lớn lao.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Triệu Tung quả thật bán đứng nàng. Nàng cố ý chọn đường trở về Bắc Yến, nếu Triệu Tung không nói thì đám người Triệu Triệt nhất định đã chọn đường khác truy kích.

Còn Triệu Thuần, vốn một đường an tĩnh trầm mặc, cũng không biểu lộ địch ý, thì ra chính là muốn để nàng hộ tống nàng ấy trở về đế đô rồi mới thống khoái giết chết nàng. Thì ra vị công chúa này đã sớm có sát ý với nàng.

Sở Kiều đứng giữa hoang nguyên trống rỗng, không trung vang lên tiếng trường ưng, nhìn lên thì thấy có một cánh ưng trắng như tuyết đang chao liệng. Nàng cong ngón tay đưa lên môi thổi một tiếng sáo vang dội. Từ trạm gác ở rất xa, một chiến mã đen tuyền nhanh chóng chạy đến bên cạnh Sở Kiều, vui vẻ điquanh nàng.

Sở Kiều tung mình nhảy lên lưng ngựa, bình tĩnh cười nói: “Huynh đệ, chúng ta phải đi đường vòng thôi, đường phía trước bị người phong kín rồi.”

Con đường dẫn từ thành Chân Hoàng đến Bắc Yến là một bình nguyên bằng phẳng, ban đầu vì đề phòng quan quân của trấn phủ sứ Tây Nam chạy trốn nên các chốt canh phòng dọc đường đã sai người khai quang cỏ dại rập rạp cùng đốn ngã toàn bộ cây cối ven đường, tất cả cửa sông cùng đường núi đều bố trí trạm canh gác. Lúc trước bọn họ cho rằng Sở Kiều chỉ dám len lén trốn ra nhưng không ngờ nàng lại dẫn trấn phủ sứ Tây Nam một đường đại khai sát giới, phá vỡ vòng vây đánh thắng mấy trận liên tiếp, không những khiến bọn họ hao binh tổn tướng mà lãng phí công sức bố trí trước đó.

Nhưng hiện tại những bố trí này lại phát huy tác dụng cực lớn, người ở các chốt canh gác biết được Sở Kiều dự định một mình xuyên qua ngàn dặm trở về Bắc Yến, làm sao không căng mắt bày ra thiên la địa võng chờ nàng tự mình chui đầu vào lưới chứ. Bây giờ bắt được nàng sẽ chính là một đả kích không nhỏ với tân vương của Bắc Yến, dù sao sự kiện thiếu nữ này mang theo bốn ngàn nhân mã của trấn phủ sứ Tây Nam một đường đánh ra ngoài, không một thất bại đã đủ khiến các thế gia đại tộc cố kỵ.

Vì vậy, nếu nàng còn theo đường cũ trở về thì sẽ không khác gì tự chui đầu nạp mạng, đừng nói gì đến hy vọng an toàn trở về. Trước mắt, con đường duy nhất chính là đi về phía Đông Nam, xuyên qua Biện Đường mượn lối vào phía Nam núi Thanh Đồng, từ đó tiến vào thượng lưu sông Ô Huân rồi mới xuôi dòng trở về Bắc Yến.

Chiến mã dùng sức cọ cọ chân Sở Kiều, nàng cười một tiếng, ghìm chặt cương ngựa, khẽ quát một tiếng tự tin rồi thúc ngựa đi về hướng Đông.

+++++

Haiz, chương trước thương Triệu Thuần bi nhiêu thì chương này ghét bấy nhiêu. Trưởng thành cái gì, yêu hận mù quáng thì có. Nhưng mà nói đi nói lại, phải có vậy mới đẩy chị Kiều càng lúc càng xa Yến Tuân để có chỗ cho gian tình với anh Nguyệt chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.