Ban đêm ở thành Tây Bạch hiển nhiên càng thêm náo nhiệt, ngựa xe như nước, người đến người đi, khắp nơi đều là tiếng rao hàng của thương nhân.
Xe ngựa của Yến Tuân xuyên qua đám đông, đèn đường đã bắt đầu sáng lên, bên đường bày đầy hàng hóa, chỉ liếc qua cũng biết là vật phẩm từ Biện Đường và Hoài Tống. Nơi này rất gần biên giới, thương nhân mua bán tấp nập nên cuộc sống của dân chúng cũng sung túc hơn những nơi khác.
“Thiếu chủ.” A Tinh trầm giọng nói: “Chúng ta phải mua thêm một chút lương khô bổ sung. Ngựa cũng cần phải thay, Duệ Hi đã đi chuẩn bị rồi, chúng ta phải ở đây chờ một lát. Bằng không, hay là chúng ta đi tìm chỗ nghỉ trọ trước?”
“Không cần.” Yến Tuân nói: “Đi suốt đêm.”
“Dạ.” A Tinh không phản bác. Trên thực tế hắn chỉ thử đưa ra đề nghị mà thôi chứ cũng không trông mong gì.
Kể từ khi rời khỏi Thượng Thận, Yến Tuân mải miết đi thẳng một mạch, rất ít dừng lại nghỉ ngơi. A Tinh đi theo Yến Tuân nhiều năm như vậy, tự nhiên hiểu rõ lý do. Chuyến đi này ngoài mặt tuy là để thăm dò tình huống ở Biện Đường, gặp mặt người nọ để thương thảo hiệp nghị liên thủ, nhưng trong lòng thiếu chủ nghĩ cái gì, hắn rất rõ ràng.
Hy vọng cô nương bình an vô sự!
Trong lòng A Tinh mặc niệm thêm một lần nữa.
Ban nãy đi một lúc lâu vẫn không thấy hàng hóa gì khác ngoài mấy đồ gia dụng cùng vòng vàng trang sức, chợ ngựa thì càng cách đây rất xa, bọn Duệ Hi chắc còn rất lâu mới trở lại, nghĩ vậy nên A Tinh mới dừng xe, chậm rãi quan sát chung quanh, bộ dáng hết sức thong dong, giống như khách du hành từ phương xa tới.
Ngay lúc này, ở phía Tây chợ đột nhiên vang đến một tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế, bọn A Tinh vẫn không hề dao động. Một nam nhân bộ dáng thư sinh không chút dấu vết tiến đến, nói với A Tinh: “Thuộc hạ đi xem một chút.”
“Nhạc lão đại, ngươi cũng đừng quanh co nữa. Ta muốn nữ nhân này, ngươi nhượng bộ thì chúng ta còn có thể thương lượng thêm một chút, còn lắm điều nữa thì bổn thiếu gia liền trực tiếp cướp người.” Một nam tử thân mặc trường bào trắng, tay cầm quạt, được vây quanh bởi mấy gia đinh hộ vệ, ung dung cất tiếng nói.
Nhìn gã y phục hoa lệ, đích thị là con cháu phú gia, nhưng trên mặt gã lại đầy vẻ vô sỉ khiến người ta chán ghét. Lúc nói chuyện, đôi mắt gã vẫn chăm chú nhìn chằm chằm cô gái người đầy vết thương đang ngồi dưới đất, trong mắt lộ vẻ tham lam khó giấu. Dân chúng chung quanh thấy có chuyện liền xúm lại hóng, cười cười nói nói không ngừng, tuyệt không hề để ý xem trong này có gì không ổn.
Cô gái kia đầu tóc dài đen nhánh, sắc mặt tái nhợt, đang cúi đầu ngồi dưới đất, tay chân cũng bị trói chặt, lặng yên không nhúc nhích. Tuy nàng cúi đầu nhưng qua làn da trơn mịn cùng độ cong hoàn mỹ dưới cằm, ai cũng đều có thể nhìn ra mỹ mạo của nàng. Hơn nữa y phục rộng rãi không phù hợp trên người cô gái hiện đang ướt sũng, dính sát vào da thịt để lộ dáng người lung linh, có lồi có lõm của nàng. Trên cánh tay để trần dày đặc vết roi, cho thấy nàng đã bị ngược đãi không ít.
Nhạc lão đại tay phe phẩy một tời giấy trắng ở trước mặt nam tử áo trắng, kiêu ngạo nói: “Vương công tử, ngươi nhìn cho kỹ đi, đây là nữ nhân nhà thường dân hay sao chứ? Đây là nữ nhi của Chiêu Minh đại công, là thiên chi kiêu nữ hàng đầu của Đại Hạ chúng ta. Nếu là trước kia, đừng nói đến muốn mua nàng về làm của riêng, ngay cả ngươi muốn nhìn nàng một cái cũng sẽ có người móc mắt rồi. Nếu không phải tiểu thư người ta hôm nay sa sút, làm gì tới phiên huynh đệ chúng ta? Lấy thân phận cùng dáng vẻ kia của nàng, muốn hai trăm lá vàng còn ít sao?”
Lời vừa nói ra, tất cả nhất thời kinh hãi. Yến Tuân ngồi trong xe ngựa, bất giác khẽ nhíu mày kiếm. Hắn vén rèm lên, trầm giọng nói với A Tinh, “A Tinh, đi xem một chút.” Dứt lời liền nhảy xuống khỏi xe, đi về phía đám đông.
Nhóm hộ vệ lẫn trong đám đông nhìn thấy liền lập tức chen vào mở ra một khoảng trống.
Cô gái kia đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt quật cường nhìn Nhạc lão đại, nói gằn từng chữ: “Ngươi sẽ gặp báo ứng!”
Lúc này mọi người mới nhìn rõ dung mạo tuyệt đẹp của nàng, tất cả đều đồng loạt phát ra tiếng trầm trồ kinh ngạc. Mắt hạnh mày ngài, môi đỏ mọng cùng làn da trắng như tuyết, cổ thon dài ưu mỹ như cổ thiên nga, ngực cao eo nhỏ, vóc người vô cùng yểu điệu, tuy đang trong tình cảnh chật vật như vậy nhưng vẫn không che hết được vẻ diễm lệ của nàng. Nhất là đôi mắt như thu thủy, dù chất chứa thù hận lạnh như băng nhưng lại mang một phong tư khó tả.
Gã Vương công tử lần đầu nghe được giọng của nàng, cảm thấy tiếng nói kia ngọt ngào thanh thúy như tiếng chuông bạc cho nên cũng không chú ý nàng đã nói gì, chỉ trơ mắt nhìn nàng, con ngươi thiếu chút nữa đã lồi ra. Gã đột nhiên cắn chặt răng, dứt khoát nói: “Không mắc, ta mua!”
Nhạc lão đại nghe vậy liền cực kỳ vui vẻ, hớn hở cười nói: “Đồng ý rồi sao, vậy chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng, như thế nào?”
Vương công tử hết sức phấn khởi chuẩn bị đưa ngân phiếu ra, lại chợt đảo con ngươi, đưa tay sờ sờ cằm rồi nở nụ cười gian tà, nói: “Nhạc lão đại, ta phải tốn nhiều tiền như vậy, vẫn phải nghiệm hàng rồi mới yên tâm mua, có đúng không?”
Người đi đường vây xem vừa nghe liền đồng loạt ồ lên, Nhạc lão đại sửng sốt, ngay sau đó liền vỗ mạnh lên ngực Vương công tử, cười mắng: “Đồ dâm tặc nhà ngươi, nếu muốn ở ngay chỗ này kiểm hàng thì ta cũng không ngăn làm gì.”
Tất cả đều hiểu ngầm trong lòng, ai còn không rõ thì liền ồn ào phụ họa như sợ Vương công tử sẽ không thật sự kiểm hàng ngay tại đây. Cô gái kia rốt cuộc lộ vẻ hoảng sợ, nước mắt đã vòng quanh hốc mắt nhưng nàng vẫn cố nén không chịu rơi lệ, cắn chặt môi dưới, hô hấp dồn dập, hận không thể đụng đầu chết đi nhưng lại không thể động đậy.
Gã trông coi nô lệ bên cạnh lập tức quất roi, quát lớn: “Đàng hoàng chút!”
Vương công tử nhìn thấy liền đẩy gã đang quất roi lên người cô gái sang một bên, nói: “Tránh ra, người lão tử muốn mua mà ngươi còn dám đánh, rốt cuộc có để lão tử ở trong mắt không thế?”
Nói xong gã liền xoay người lại, nói với Nhạc lão đại: “Ở đây làm sao kiểm, chúng ta đi tìm khách điếm kiểm nghiệm, nếu ngươi không yên tâm thì có thể đứng ở một bên nhìn.”
Nhạc lão đại cười mắng: “Bảo lão tử nhìn ngươi ăn, coi thường lão tử à? Mà thôi, lão tử và ngươi tính ra cũng có nhiều năm giao tình, chúng ta cũng đi tới khách điếm phía trước vậy.”
Vương công tử cười gian trá, phân phó người hầu bên cạnh mấy câu rồi đi về phía cô gái kia, vừa đi vừa cười nói: “Tiểu mỹ nhân đừng sợ, bổn công tử sẽ cưng chiều nàng thật tử tế.”
Ánh mắt cô gái đau khổ như muốn chết đi, nhưng nàng vẫn quật cường trầm giọng nói: “Giết ta đi, ta sẽ không đi theo ngươi.”
Ngữ khí tuy cường ngạnh nhưng thanh âm của nàng lại thánh thót như tiếng sơn ca hót, Vương công tử nhếch môi cười càng thêm dâm đãng: “Đừng sợ! Bổn công tử sao có thể giết nàng được, nàng là tâm can bảo bối bổn công tử dùng nhiều tiền như vậy để mua về, bổn công tử thương nàng còn không kịp nữa là. Còn về phần nàng không muốn đi theo ta, đó cũng không phải chuyện nàng có thể định đoạt.”
“Một lũ súc sinh! Các chiến sĩ Hoài Âm sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
“Ha ha! Hoài Âm? Hoài Âm đã sớm bị hoàng đế tiêu diệt từ lâu, có biết là vì tội danh gì không? Phản bội đế quốc, tư thông ngoại địch! Bây giờ không ai cứu được nàng mà cũng không ai muốn đứng ra cứu, cho dù là sư tử Bắc Yến tới lão tử cũng có thể bóp chết chư bóp một con kiến!”
*Oành*, trong chớp mắt mọi người chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng màu xanh thoáng qua, Vương công tử còn đang vênh váo tự đắc đã như một con diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, văng xa đến bảy tám thước rồi mới nặng nề đáp xuống trên mặt đất.
“Thiếu chủ.” Thiếu niên thư sinh nho nhã lạnh lùng nhìn Vương công tử một cái rồi lập tức cung kính xoay người lùi lại.
Phía sau đám người xuất hiện một nam tử trường bào lục sắc từ tốn đi ra, bước chân chậm rãi, sắc mặt lãnh đạm nhìn không chút vui buồn. Hắn nhàn nhạt quét mắt qua mọi người, chỉ nhìn thoáng qua Vương công tử đang chật vật cố gắng đứng dậy rồi chỉ vào cô gái ngồi dưới đất, nói: “Mang nàng đi.”
Nhạc lão đại nhìn nhìn Vương công tử còn bò trên đất chưa thể đứng dậy, thấp thỏm nói: “Ngươi là ai? Định cậy mạnh đoạt người? Thật to gan, không sợ ta báo quan?”
Mọi người thấy Nhạc lão đại ấp úng hồi lâu nhưng lại nói ra một câu như vậy thì không khỏi ầm ầm cười to một trận. Phải biết rằng Nhạc lão đại chiêu binh mãi mã buôn bán nô lệ ở thành Tây Bạch cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, gã vẫn luôn là người lấn thiện sợ ác (thấy người hiền lành thì ăn hiếp, gặp người hung dữ thì rụt đầu), gặp quả hồng mềm thì ra sức bóp chẹt, đụng phải nhân vật lợi hại thì đòi báo quan, để cho quan phủ ra mặt. Bây giờ gã bị dọa sợ thành dáng vẻ này, hiển nhiên là đã có chút thấu hiểu.
Yến Tuân nhàn nhạt quay đầu lại, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Vị cô nương này là thiên kim của Hách Liên thị ở Hoài Âm, thân phận nàng tôn quý như vậy mà ngươi cũng dám động, quả thật là lớn gan!”
Nhạc lão đại cả gan kêu lên: “Hách Liên thị thì thế nào? Hoài Âm đã bại, cho dù là ai cũng có thể tới giẫm một cước. Đừng nói là nàng, khi trước cho dù là Bắc Yến vương, lúc bị giải đến thành Chân Hoàng cũng không phải bị người gặp người lấn đó sao? Thế sự đổi dời, đám người bề trên này một khi gia tộc xuống dốc thì ngay cả chó cũng chả bằng, ta đây làm ăn mua bán hợp pháp, có gì là không thể?”
Yến Tuân không nói gì, chỉ chậm rãi nheo mắt lại nhàn nhạt nhìn Nhạc lão đại, nhãn thần khẽ lóe quang mang.
Nhạc lão đại bị nhìn đến có chút sợ hãi nhưng vẫn cố ra vẻ trấn định, nói: “Đại lộ triều thiên, ai cũng có đường riêng. Huynh đệ, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, nếu đã có duyên gặp gỡ kết bằng hữu, vậy ta cũng sẽ không truy cứu chuyện này nữa, ngươi thấy sao hả?”
“Mụ nội nó, còn ngây ngốc đứng đó làm gì? Đều lên đi, đánh chết tên khốn đó cho ta!” Vương công tử bị quăng như một bao cát cuối cùng cũng bò dậy được, điên cuồng lớn tiếng ra lệnh cho đám thủ hạ.
Yến Tuân lại như không nghe thấy lời hắn mà trực tiếp đi về phía cô gái kia. Nhạc lão đại cắn răng, vung mạnh tay lên, đám thủ hạ của lão cũng đồng loạt xông lên, xắn tay áo chuẩn bị tham chiến. Nhưng ngay lúc đó, mấy người thường dân vốn đang đứng hóng chuyện lại đột nhiên mạnh mẽ tiến ra thuần thục tiếp chiêu với bọn chúng. Trong thoáng chốc đám người của Vương công tử và Nhạc lão đại đã lăn lê bò càng ra trên đất, không ngừng kêu la thảm thiết.
Yến Tuân đứng trước mặt cô gái, cúi đầu nhìn thì thấy y phục nàng đã rách nát, bèn quay sang nói với A Tinh: “Đi lấy một bộ y phục.”
A Tinh sửng sốt, lập tức cởi ngoại bào của mình ra. Yến Tuân nhận lấy đưa cho cô gái ngồi trên mặt đất, nói: “Mặc vào đi.”
Tiểu thư Hách Liên gia nhất thời ngây ngẩn cả người, không thể tin ngẩng đầu lên rồi run rẩy giơ tay ra đón lấy bộ y phục. Mấy ngày liên tiếp chịu hành hạ vũ nhục, phiêu bạc khắp nơi không chốn nương thân, bị bán trao tay hết người này đến người khác đã khiến nàng sớm không còn chút sức lực. Nhưng nàng vẫn nén nhịn, không khóc cũng không náo loạn, gắng gượng duy trì tôn nghiêm cuối cùng của Hách Liên gia, nhưng hiện tại vành mắt nàng đột nhiên đỏ lên, nàng mím chặt khóe miệng, nhận lấy y phục cuống quít mặc vào, nước mắt rơi lã chã xuống mu bàn tay.
Vương công tử biến sắc, không ngờ đội hộ vệ vô địch thành Tây Bạch của mình lại tan tác chỉ qua một cái phất tay của người ta. Hắn sợ đến răng cũng đánh vào nhau, run rẩy nói: “Ngươi chờ đó cho ta, có ngon thì đừng chạy.” Dứt lời thì liền chạy mất, thoáng cái đã không còn bóng dáng.
Nhạc lão đại nhìn thấy Vương công tử chạy thì cả người đều luống cuống, vẻ kiên cường lúc trước đã biến không còn tăm tích. Gã đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Yến Tuân, lớn tiếng khóc ròng, “Xin đại hiệp thương ta trên có mẹ già đã tám mươi, dưới còn có mười tám nương tử mà tha cho ta một con đường sống!”
Yến Tuân sửng sốt, nhìn gã đại hán khóc đến kinh thiên động địa tựa hồ như người bị bán làm nô lệ chính là gã, trong lòng dâng lên một trận chán ghét, bất động thanh sắc chậm rãi nói: “Ngươi muốn tiền? Ngươi bán nàng cho tên khốn kia bao nhiêu?”
Nhạc lão đại nhất thời cả mừng trong bụng, không ngờ người này thật sự có phong thái của đại hiệp, thích mềm chứ không thích cứng. Gã liền vừa khóc vừa liên mồm nói cái gì cuộc sống bức bách không còn cách nào khác, vì cha mẹ, vợ con mới phải bí quá hóa liều dấn thân vào con đường buôn nô lệ này, nói cái gì hiện tại huynh đệ trong nhà phần lớn đều chết vì chiến loạn, vô số người già phụ nữ và trẻ em đều đang đợi gã chăm sóc, nói cái gì gã là người làm công của dân phải chăm sóc mẹ góa con côi. Cuối cùng mới nói tuy giá của cô gái kia là hai trăm lá vàng nhưng gã dĩ nhiên không dám thu của đại hiệp nhiều tiền như vậy, nhưng vì miếng ăn cái mặc của huynh đệ cha mẹ, vì để cho con cái của gã có thể đi học tử tế, cho dù phải mặt dày trở thành kẻ vô sỉ nhất thiên hạ thì gã cũng sẽ làm. Cuối cùng gã quyết định giảm giá, nói chỉ cần lấy của Yến Tuân một trăm chín mươi lá vàng mà thôi.
Lúc quần chúng đứng xem nghe không nổi nữa thì Yến Tuân rốt cuộc nhân đạo ngắt lời gã buôn người đang thao thao bất tuyệt kia, lên tiếng nói một câu khiến gã đau lòng đến không muốn sống nữa, “Ngươi nói nhảm nhiều như vậy để làm cái gì? Ta không có tiền.”
Vẻ mặt của Nhạc lão đại đông cứng chỉ trong nháy mắt, cả người ngây như phỗng, xém nuốt cả lưỡi, không ngừng liếc mắt về phía cô gái kia, chỉ thiếu chút nữa đã mở miệng nói ‘không có tiền thì buông người xuống cho ta.’
Yến Tuân nhìn bộ dạng tham lam của gã, lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Nhưng ta có vàng, ngươi nhìn thế này đã đủ chưa?”
Yến Tuân vừa dứt lời liền nhìn sang cô gái dị tộc mắt xanh vóc người cao gầy đứng một bên. Nàng kia nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt long lanh như nước nhìn mọi người chung quanh một lượt, sau đó đến sau xe ngựa lấy một cái túi, đổ tất cả đồ trong túi xuống trên mặt đất.
Một đống nhỏ tiền vàng ào ào rớt ra, Nhạc lão đại cùng tất cả người đứng xem chỉ một thoáng đã dại mặt ra, trợn mắt há hốc nhìn đống vàng sáng lập lòe trước mắt, xung quanh một mảnh an tĩnh.
Yến Tuân cười nhạt nói: “Xem ra là đủ rồi, vậy ta đi đây.”
Nhạc lão đại đã mất khả năng nói chuyện, nhiều vàng như vậy đủ mua cả thành Tây Bạch, huống chỉ là một nữ nô nho nhỏ? Mắt nhìn thấy Yến Tuân cùng thuộc hạ bên cạnh ôm lấy cô gái kia đi về phía cuối đường thì gã mới hồi hồn, nhận ra mình không phải đang nằm mơ.
Đợi Yến Tuân đi xa thì đám người vây xem mới phản ứng kịp, liền lập tức nhào tới đống vàng óng ánh kia. Đám người Yến Tuân đi xa nhưng vẫn còn có thể nghe thấy tiếng hét chói tai đến khàn giọng của Nhạc lão đại, “Đây là của ta, đều cút ngay cho ta!”
Yến Tuân từ tốn nở một nụ cười lạnh, đều một đám người tham lam, để xem bọn chúng đấu đánh nhau sứt đầu mẻ trán ra sao.
Tiểu thư Hách Liên gia cả người đầy vết thương được A Tinh dìu vào trong xe ngựa của Yến Tuân. Nàng ngẩng đầu lên, nói: “Đa tạ công tử cứu giúp, tiểu nữ thật không biết lấy gì để báo đáp.”
Yến Tuân không đáp, chỉ tựa người ra sau dường như đang suy nghĩ chuyện gì. Cô gái thấy hắn không nói lời nào thì cũng không dám mở miệng, chỉ đành ngồi yên một bên.
“Chiêu Minh đại công chết như thế nào?” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.
Hách Liên tiểu thư sửng sốt, vội vàng vui mừng hỏi: “Công tử biết gia phụ? Người là bằng hữu của gia phụ sao?”
“Không phải.” Yến Tuân lắc đầu, “Ta chỉ là tò mò.”
Vẻ mừng rỡ trên mặt Hách Liên tiểu thư dần dần lịm đi, nàng khẽ cắn môi dưới, im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Phụ thân bị thuộc hạ bán đứng, lúc cửa thành còn chưa bị phá thì đã bị lấy đầu. Nhị thúc mang lệnh bài của Hoài Âm dâng cho Thập tứ hoàng tử, mở cửa thành đầu hàng.”
Dẫu có cố gắng hồi tưởng thì hắn cũng không có ấn tượng gì về người này, nhưng xem ra ông trời vẫn không phụ Triệu thị, nếu không nhờ Triệu Triệt trấn giữ thành Chân Hoàng ổn định lòng người, nếu không có Triệu Dương xuất binh tứ phương đánh đổ phiên vương không đầu phục đế quốc thì trận náo loạn lúc trước đã đủ kết thúc vương triều của Triệu thị. Dù sao thì bạo động lần đó không đơn thuần chỉ ảnh hưởng mỗi đế đô, nó giống như một mồi lửa làm cháy bùng lửa giận âm ỉ suốt tám năm của Bắc Yến, dẫn đến sự vùng dậy của Đại Đồng Hành mai phục ẩn nhẫn đã mấy chục năm, làm bùng dậy cơn giận của dân chúng dưới sự thống trị cay nghiệt của hoàng triều Đại Hạ kéo dài hơn ba trăm năm, khiêu khích chế độ nô lệ tàn ác hơn mấy ngàn năm ở đại lục Tây Mông.
“Ta tên là Hách Liên Lăng, công tử đã cứu ta, sau này ta chính là người của công tử.” Cô gái chậm rãi cất giọng mềm mại, song Yến Tuân lại không có chút phản ứng mà vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không hề đáp lời.
Hách Liên Lăng khẽ thở dài một tiếng, trong lòng không rõ vì sao lại có chút chua xót. Lúc đó bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gào lớn, rất nhiều tiếng la hét tựa hồ như có rất nhiều người cùng nhau kêu lên, nghe qua vô cùng thê thảm.
Hách Liên Lăng sững sờ, vén rèm cửa sổ lên định nhìn ra ngoài nhưng không ngờ Yến Tuân lại đưa tay ra che ở trước mắt nàng, trầm giọng nói: “Không nên nhìn.”
Hách Liên Lăng nhất thời ngây ra, cả người cứng đờ, hai má từ từ hiện lên hai rặng đỏ hồng, ngoan ngoãn ngồi yên để cho Yến Tuân che mắt, không hề phản kháng, chẳng qua chỉ không ngừng chớp hàng mi, lông mi thật dài phớt qua lòng bàn tay nam nhân, có chút nhồn nhột.
“Những kẻ này nằm mộng cũng nghĩ tới tiền, vậy ta cứ cho bọn chúng toại nguyện. Chẳng qua chỉ e bọn chúng không có phúc khí hưởng thụ mà thôi.” Yến Tuân cất giọng trầm thấp, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
Trên đời này có quá nhiều người bụng dạ khó lường, theo lý cứ nên giết hết rồi thay người khác.
Năm 775 nhất định là niên đại đầy loạn lạc khiến đời sau có ấn tượng sâu sắc, tối thiểu là như thế đối với thành thủ Vương Thủ Chi của thành Tây Bạch ở phía Đông Nam Đại Hạ là như thế. Nghe nói nhi tử ở trong thành bị ức hiếp, Vương Thủ Chi lập tức mang theo một đám đông binh lính nha môn chạy tới hiện trường. Nhưng cảnh trạng ở đó đủ khiến hắn về sau giật mình tỉnh giấc từ trong ác mộng vô số đêm.
Trên đống tiền vàng lập lòe là chi chít thi thể không còn lành lặn, đều đã nhìn không ra bộ dạng vốn có. Có người mắt đều bị móc mất, vẻ mặt vặn vẹo cho thấy lúc còn sống bọn họ đã chịu hành hạ đau đớn đến cỡ nào. Máu của đám người tứ chi cong vẹo kia bị kéo lê thành mấy chữ màu đỏ chói mắt trên mặt đất: Người táng tận thiên lương, trời phạt!
Người có mặt đứng trước những chữ kia đều có thể cảm thấy được một trận khí lạnh dần xâm chiếm sống lưng. Nhi tử của Vương Thủ Chi càng run rẩy tợn, gã đột nhiên nhảy dựng lên, trên người chợt xuất hiện một lỗ máu nhỏ, từ lỗ máu bò ra một con sâu độc màu xanh. Sâu độc kia đang sinh sôi nảy nở mới một tốc độ cực kỳ nhanh mà mắt thường có thể nhìn thấy rõ, không đầy một khắc đã lan rộng toàn thân vật chủ. Gã công tử con thành thủ mới vừa rồi diễu võ giương oai trong chớp mắt đã biến thành bộ xương trắng, phút cuối trước khi đứt hơi gã còn liều mạng gào thét một cách thê lương vì bị sâu độc cắn xé hai mắt.
Tất cả người ở hiện trường đều bị chấn động dữ dội bởi một màn này. Vương Thủ Chi chậm chí cũng không ra lệnh cho người đi cứu con mình. Đại hạ và các dị tộc ở Tây Bắc như Khuyển Nhung và Hung Binh không qua lại tiếp xúc đã hơn ba trăm năm qua, nên chẳng ai ở dải đất Đông Nam này biết gì về thủ đoạn tàn nhẫn như vậy của người từ Tây Bắc lạnh lẽo kia. Những thứ sâu trùng kia không phải là thứ mà bọn họ có thể đối phó.
Cho nên sau khi tin này truyền ra ngoài, trong một đêm toàn bộ thương nhân buôn nô lệ trong thành Tây Bạch đều trốn đi, cũng không hề mang theo đám nô lệ còn chưa bán được. Mà ngay trong đêm đó, thành thủ Vương Thủ Chi cùng đám quan lại khác cùng đồng loạt phóng thích nô lệ trong phủ, hơn nữa còn dâng hương tế trời cầu xin khoan thứ. Vương Thủ Chi có mười tám nhi tử, tự mình an ủi là chết một cũng không có gì đáng nói. Cho nên chuyện này cứ như vậy mà cho qua, không ai dám truy xét thêm nữa, mà đống tiền vàng trên đường kia cũng không có ai dám động vào, dần dần bị cát vàng phủ lấp.
Cho đến một ngày rất lâu sau đó, có mấy hài tử ba bốn tuổi chạy tới đó chơi, đào ra trong đống cát vàng được vài đồng tiền vàng, bọn nhỏ vui vẻ dùng mấy đồng tiền này chơi trò tung hứng, không hề biết đó chính là vật bị người trong trấn xem là cấm kỵ mang đến điềm hung. Người đời sau chỉ biết Bắc Yến là nơi đầu tiên hủy bỏ chế độ nô lệ, trở thành biểu tượng hào hùng, mở ra đế chế Vạn Tượng vĩ đạo cho hậu thế. Nhưng không ai biết được, trên thực tế thành Tây Bạch ở Đông Nam Đại Hạ đã hủy bỏ chế độ này từ trước. Trong lịch sử của thành Tây Bạch có ghi lại, thành thủ Vương Thủ Chi lễ hiền nhân đạo nhìn xa trông rộng, oán than thế đạo bất bình, cảm thông với nỗi khổ của nhân dân nên đã ra lệnh hủy bỏ chế độ nô dịch, có thể nói đã trở thành vĩ nhân đương thời trong thành. Bất quá đó là chuyện rất lâu về sau…
Ngày 17 tháng 8 năm 775 lịch Bạch Thương, phía Đông Nam Đại Hạ, trong một đêm mưa gió mịt mù, cố đô Đường Kinh của Biện Đường với hơn ngàn năm lịch sử rốt cuộc đã tuyên cáo khắp thiên hạ về hôn lễ của Hoàng thái tử Lý Sách, cưới vợ là Cửu công chúa của Đại Hạ – Triệu Nghiên, đại xá thiên hạ, cả nước hân hoan ăn mừng.
Lúc nhận được tin thì Yến Tuân vẫn còn đang trên đường, A Tinh vén rèm xe lên, trầm giọng nói: “Thiếu chủ, cô gái kia vẫn còn theo ở phía sau.”
Bên ngoài mưa to trắng trời, không gian một mảnh tiêu điều.
Yến Tuân khẽ cau mày, sắc mặt có chút tái nhợt, chậm rãi mở mắt ra, trầm giọng nói: “Đều đưa đồ cho nàng rồi?”
“Văn thư chứng nhận thân phận giả, ngân phiếu hơn một trăm lượng vàng, còn có lương khô và hành lý. Nhưng nàng lại cố chấp không chịu ở lại trong thành mà vẫn một mực đi theo phía sau.”
“Thế thì đành vậy.” Yến Tuân từ tốn nói. Đi liên tục mấy ngày đã khiến nam nhân trông có vẻ mệt mỏi, hắn tựa vào trong xe rồi buông rèm xuống.
A Tinh quay đầu lại, nhìn thấy xa xa ở sau lưng, bóng dáng vị thiên kim tiểu thư kia lảo đảo mấy lần suýt ngã thì không khỏi thở dài một tiếng.
“A Tinh.” Yến Tuân đột nhiên kêu lên: “Cầm một cái áo tơi tới cho nàng, bảo nàng không nên đi theo chúng ta nữa.”
A Tinh sửng sốt, vội vàng đáp ứng một tiếng rồi truyền đạt mệnh lệnh cho thủ hạ bên cạnh.
Một lát sau, mưa dần nhỏ hạt, sắc trời sập xuống rất nhanh, chỉ mới xế chiều mà đã một mảnh mờ mờ. Phía trước có một quán trà ven đường, mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi, A Tinh dọc đường vẫn mang một bụng thắc mắc, thỉnh thoảng còn đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Yến Tuân.
A Tinh sửng sốt, gãi gãi đầu, ngượng ngập cười nói: “Thiếu chủ, thuộc hạ chỉ tò mò, bình thường người không thích xía mũi vào chuyện của người khác. Nhưng đối với vị Hách Liên tiểu thư này lại…”
Ý tứ của nửa câu còn lại không nói cũng rõ, Yến Tuân cũng không phản bác mà chỉ chợt trở nên trầm mặc. A Tinh không khỏi mắng bản thân lắm mồm, thiếu chủ dù gì cũng là một nam nhân, hơn nữa còn quyền cao chức trọng, đang lúc tráng niên mà cô nương không có ở bên cạnh một thời gian lâu như vậy, có nhìn nữ nhân khác nhiều thêm một chút thì có gì kỳ quái chứ, hắn cần gì phải hỏi ra miệng.
“A Tinh, ngươi tin có quỷ thần không?” Yến Tuân đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
A Tinh sửng sốt, hồ đồ há to mồm, hỏi lại: “Hả? Thiếu chủ nói gì cơ?”
Yến Tuân tiếp lời: “Lúc trước ta không tin, nhưng bây giờ cũng có chút tin cái gì là nhân quả báo ứng.”
Hắn đặt chén trà xuống, đột nhiên khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn về hướng Đông Nam, chậm rãi hít sâu một hơi.
“A Sở một mình ở bên ngoài, nếu muội ấy gặp phải chuyện như vậy, hy vọng cũng có người có thể ra tay giúp đỡ.”
Trong mắt Yến Tuân lộ vẻ xa xăm, trong lời nói mang theo vẻ mệt mỏi nồng đậm.
Mây đen ở chân trời chậm rãi tan đi, sau cơn mưa trời lại sáng. Biện Đường đã không còn xa.