Tiếng gió rít như tiếng khóc thổn thức, tuyết bay mù mịt, màn đêm tối tăm khôn cùng, Tây Nam trấn phủ sứ tụ tập trước doanh trại, tiền phương thông báo xong thì cổng doanh trại từ từ được mở ra, nhìn như dã thú đang há cái miệng đỏ lòm chực nuốt mồi. Hạ Tiêu cưỡi ngựa đứng cạnh Sở Kiều, bên hông lăm lăm chiến đao, dưới trăng thi thoảng phản chiếu ánh sáng xanh biếc chói mắt.
“Đại nhân, bây giờ đến bẩm báo với điện hạ sao?” Hạ Tiêu thấp giọng hỏi.
Sở Kiều lẳng lặng lắc đầu, gió lạnh thổi tung vài sợi tóc lòa xòa trên trán nàng. Thiếu nữ khẽ nhướng mày, chăm chú nhìn doanh trại sáng rực ánh đuốc trước mặt, trầm giọng nói: “Không cần, chuyện phức tạp khó giải thích, không bằng cứ tiền trảm hậu tấu.”
Hạ Tiêu hơi do dự, cau mày nói: “Làm vậy liệu có khiến điện hạ tức giận hay không?”
“Không biết.” Sở Kiều lãnh đạm đáp: “Làm đã rồi tính sau.” Dứt lời nàng liền thúc ngựa đi trước.
Đám binh sĩ canh cổng đồng loạt quy củ hành lễ với nàng nhưng Sở Kiều giống như không nhìn thấy, lạnh lùng thúc ngựa tiến vào doanh trại, gần hai ngàn quân binh của Tây Nam trấn phủ sứ vừa tìm được đường sống từ trong chỗ chết đều bước đi theo, vó ngựa gõ rầm rộ hất tung bông tuyết lên cao, bay tán loạn.
Rất nhiều binh sĩ đang ngủ say bị đánh thức, tưởng có kẻ địch tập kích, tất cả đều vội vã mặc y phục rồi cầm vũ khí lao ra ngoài, vừa ra khỏi lều liền bị tuyết bắn từ đầu xuống chân. Bọn họ nhìn thấy Tây Nam trấn phủ sứ hùng hổ đi về phía Đông doanh trại thì đều lộ vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời.
Một lão binh hơn bốn mươi tuổi y phục còn chưa mặc xong, thắt lưng chỉ mới buộc phân nửa chạy tới, nhíu mày nói, khuôn mặt đầy nếp nhăn càng nhăn nheo hơn, “Sao bọn họ lại hùng hổ như vậy? Nhất định là sắp có chuyện xảy ra, phải mau báo cho điện hạ.”
Ngay sau đó, ngoài trướng của Yến Tuân liền sáng rực ánh đèn, giấc mộng của người ngủ trong lều tức thì bị tiếng bước chân hối hả của thị vệ gác đêm phá vỡ.
…………………………………………………………………………………….
“Động thủ!” Sở Kiều lạnh lùng quát.
Hơn hai mươi đầu móc câu lập tức rời nỏ cắm vào lều trướng trước mặt, chiến mã bị quất roi lập tức hí lên rồi dựng vó chạy bốn hướng. Một giây sau, cái lều liền bị xé toạc thành từng mảnh vụn, Trình Viễn còn chưa mặc xong y phục, nhưng hắn vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu đứng giữa lều, tay cầm sẵn kiếm, nhìn thấy Sở Kiều thì tức giận quát lên: “Sở đại nhân! Đây là ý gì?”
“Trình tướng quân, ngươi giả quân lệnh, tư thông với địch mượn đao giết người, thủ đoạn thực độc ác!” Hạ Tiêu phẫn nộ hét to, bàn tay cầm đao siết chặt đến run run.
Trình Viễn nhướng mày, ra vẻ không hiểu hỏi lại: “Ngươi đang nói gì thế? Ta nghe không hiểu.”
Hạ Tiêu còn định nói tiếp thì Sở Kiều đã đưa tay ngăn hắn lại, lạnh lùng nói: “Không cần phí công nói nhảm với hắn.”
“Sở đại nhân, ta nghĩ đây chỉ là một sự hiểu lầm, có thể nói rõ rồi hãy…”
Nhưng hắn còn chưa nói xong thì Sở Kiều chợt rút trường kiếm bên hông ra, lạnh giọng quát:“Giết hắn!”
Nàng vừa dứt lời, quân binh Tây Nam trấn phủ sứ đều đồng loạt xông lên. Đám cận vệ của Trình Viễn cũng hoảng hốt tiến lên chống đỡ, bọn họ còn chưa kịp mặc giáp, bị gió tuyết thổi đến rét run, giơ đao lên cũng chỉ có thể chém tới mình ngựa đối phương, máu ngựa chưa kịp đổ thì đầu đã lìa khỏi cổ.
Tiếng chém giết đã hoàn toàn phá tan màn đêm yên tĩnh trong doanh trại, Trình Viễn luống cuống hô to: “Cứu viện! Mau gọi cứu viện! Tây Nam trấn phủ sứ phản rồi!”
Đội vệ binh phòng thủ gần đó rầm rập chạy đến nhanh như thủy triều, tiếng bước chân nặng nề như như gõ vào đầu mọi người.
Đội trưởng tiểu đội 3 của binh đoàn số 2 là Tưởng Xung dẫn binh chạy đến, vừa định lao vào tiếp tay thì lại nghe Sở Kiều đứng giữa loạn cục lớn tiếng nói: “Các chiến sĩ của binh đoàn số 2, các ngươi cũng muốn đối địch với Sở Kiều ta sao?”
Tưởng Xung lập tức ngẩn ra, hắn sao lại không biết Sở Kiều là ai. Sau trận đánh ở Bắc Sóc, Sở Kiều đã sớm nổi danh như cồn, hắn thậm chí còn luôn tự hào việc từng được sóng vai cùng nàng chiến đấu. Bây giờ nhìn thấy Sở Kiều đứng trước mặt Tây Nam trấn phủ sứ, Tưởng Xung thoáng sửng sốt, vội vàng chỉnh đốn đội ngũ rồi hỏi to: “Sở đại nhân, tình hình này là sao?”
“Ta đang xử trí phản đồ, các ngươi tạm thời chớ manh động, xong chuyện ta sẽ nói rõ nguyên do.”
Một bên là Tây Nam trấn phủ sứ từng mang danh phản đồ, một bên là Trình Viễn từng phạm tội đào ngũ trong trận chiến ở Bắc Sóc, cho dù là ai cũng là đề tài hết sức nhạy cảm trong nội bộ quân đội.
Tưởng Xung im lặng suy nghĩ trong chốc lát rồi ra lệnh: “Lập tức phong tỏa chiến khu, bất cứ ai muốn chạy trốn hay kích động toàn doanh trại thì thẳng tay giết không tha!”
Thấy Tưởng Xung không cố chấp xông lên nữa, Sở Kiều cũng tạm thời yên lòng, nhưng nhận thấy chuyện càng lúc càng náo động, nàng giơ kiếm lên, quay lại nói với Hạ Tiêu đứng sau lưng: “Tất cả cùng lên, nếu không giải quyết xong chuyện này trong thời gian một nén nhang (30 phút) thì về sau sẽ khó có cơ hội như vậy nữa.”
Nàng vừa dứt lời, nhóm chiến sĩ cuối cùng của Tây Nam trấn phủ sứ cũng vào cuộc. Thoáng sau tiếng chém giết đã nổi lên, vó ngựa ầm ĩ cùng tiếng kêu hét cuồng loạn vang lên tứ phía. Nhóm cận vệ của Trình Viễn rơi rụng từng mống một, tuyệt vọng kêu gào thảm thiết, muốn trốn cũng không có đường trốn.
Giang Đằng cầm kiếm chắn ở trước người Trình Viễn, cố sức hét to: “Bảo vệ tướng quân, bảo vệ tướng quân!” Dứt lời, thân thể hắn liền bị một mũi tên xuyên thủng.
Tây Nam trấn phủ sứ vây kín đám người Trình Viễn, không ngừng giương cung thả tên. Đội cận vệ không đến một trăm người lần lượt ngã xuống, bị vó ngựa giày xéo nát bấy. Mặt đất la liệt thi thể đẫm máu, cắm đầy tên nhọn như nhím.
Biết xin đầu hàng cũng vô ích, mắt Trình Viễn vằn tia máu. Hắn vốn cho rằng Tây Nam trấn phủ sứ hiện tại đã bị xóa sổ, cho dù Sở Kiều có tức giận đến đâu thì cũng chỉ như một mãnh hổ không răng, một trăm vệ binh cũng đủ đối phó với nàng. Nhưng không ngờ Tây Nam trấn phủ sứ vẫn chưa chết, còn dám trực tiếp đánh thẳng vào nơi hắn ở. Ả đàn bà này thật sự quá điên cuồng, chẳng lẽ hôm nay hắn thực phải bỏ mạng ở nơi này sao?
“Điện hạ có lệnh! Tất cả lập tức dừng tay, ai còn tiếp tục động thủ sẽ bị xử trí theo quân pháp!” Bên ngoài chợt vang lên tiếng của lính truyền tin.
Trình Viễn lập tức lộ vẻ mừng rỡ, song Sở Kiều vẫn như không nghe thấy, đâm kiếm vào ngực một gã cận vệ rồi nhảy xuống ngựa, rút kiếm ra kéo theo máu tươi bắn tứ tung. Chiêu thức quyết tuyệt cho thấy nàng quyết chí giết chết mục tiêu đến thế nào.
Mặt tuyết trắng phau như trở thành như một cối xay thịt khổng lồ, bùn máu lẫn lộn đầy đất. Cảm giác bị áp bức mấy ngày liên tiếp rốt cuộc bùng nổ, Tây Nam trấn phủ sứ vẫn cầm đao lao lên, thoáng chốc đã dẹp sạch chướng ngại vật.
“Điện hạ có lệnh! Tất cả lập tức dừng tay!”
Gã lính truyền tin còn đang không ngừng kêu gào thì Sở Kiều đã một cước đá cho Trình Viễn lăn quay ra trên mặt đất, máu tươi chảy dọc theo lưỡi kiếm sắc bén, nhỏ thành từng giọt giọt xuống trên mặt đất. Trước mắt Sở Kiều chợt xuất hiện vô số hình bóng, khuôn mặt tuấn tú của Tiết Trí Viễn, các chiến sĩ liều mình che tên cho nàng ở dưới thành Bắc Sóc, các binh lính bỏ mạng sau khi quân thủ thành chạy trốn, cả ánh mắt dần trở nên đầy hoài nghi của Yến Tuân…
Nàng giơ cao trường kiếm, khẽ nheo mắt lại, không hề nói lời nào, quyết liệt hướng cần cổ nam nhân chém xuống.
Con ngươi Trình Viễn trong nháy mắt nở to, hắn sợ hãi há to miệng nhưng không kêu nổi tiếng nào. Bình thường hắn vốn đã không có đường thoát dưới kiếm của Sở Kiều, huống chi hiện tại trên người còn bị trúng mấy mũi tên, đã mất sạch sức lực chiến đấu.
Ngay lúc trường kiếm sắp xẹt ngang cổ Trình Viễn, một mũi tên nhọn đột ngột xé gió bay đến, tốc độ cực kỳ nhanh, nhanh đến tóe lửa. Sở Kiều chỉ kịp thấy cổ tay thoáng tê dại, kiếm liền bị chệch khỏi tay nàng cắm mạnh xuống trên mặt tuyết. Trên cổ Trình Viễn xuất hiện một vệt máu dài đỏ tươi.
“Điện hạ! Điện hạ, xin cứu thuộc hạ!”
Hai mắt Sở Kiều cơ hồ sắp tóe lửa, nàng không nói không rằng tiếp tục rút chủy thủ đâm xuống, nhưng còn chưa kịp đâm trúng thì một mũi tên khác lại bắn tới, lần này không phải là bắn chủy thủ trong tay nàng mà nhắm vào người Hạ Tiêu ở bên cạnh. Hạ Tiêu đưa đao lên cản tên, lực tên bắn mạnh đến mức khiến hắn phải lùi lại mấy bước, còn chưa đứng vững thì lại thấy một mũi tên khác lao đến ngay trước mắt.
Sở Kiều lao đến chém tên, liên tục mấy mũi liền đều bị nàng cản trở, động tác linh hoạt hoa mỹ như múa. Trong thoáng chốc, nàng thấy mình như trở về rất nhiều năm trước, trong thâm cung âm u, hai đứa trẻ một bắn tên một đỡ tên, có khác chăng thì chính là đầu tên khi trước đều được vạt bằng chứ không phải là đầu tên bằng thép sắc nhọn như hiện tại.
Trình Viễn nhân cơ hội đã lủi chạy ra xa, Yến Tuân choàng áo lông đen như mực ngồi trên lưng ngựa, một tay cầm cự nỏ mạ ánh vàng rực, tay còn lại lăm lăm tên sắc, sau lưng là hắc ưng quân đóng giáp vũ trang đầy đủ. Nam nhân đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn chiến trường hỗn độn
Gió lớn quét qua khoảng không giữa hai người, bông tuyết bị gió cuốn bốc lên cao, xoáy tròn trên không trung.
“A Sở, muội đang làm cái gì vậy?” Ngữ khí của Yến Tuân vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không ai biết hắn đang nghĩ gì, sắc mặt lạnh lùng như thể người trước mặt không phải là thiếu nữ cùng mình chia sẻ hoạn nạn suốt tám năm trời.
Một dòng máu từ thái dương lăn dài theo sườn mặt Sở Kiều rồi rớt xuống nền tuyết trắng, có lẽ do một trong những mũi tên sượt qua đầu nàng khi nãy. Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn Yến Tuân, nhìn Trình Viễn cung kính đứng cạnh đang huyên thuyên đặt điều bẻ cong sự thật mà hắn vẫn không hề phản bác thì thấy lòng lạnh đi, môi khẽ giật nhưng nói không nên lời.
Sở Kiều vẫn cho rằng giữa họ tuyệt đối không thể tồn tại bất cứ hiểu lầm gì, không cần dùng lời lẽ hoa mỹ nói rõ cũng có thể hiểu nhau. Nhưng hiện tại nàng đột nhiên phát hiện, nếu nàng không lên tiếng giải thích phân bua, nàng sẽ thật sự trở thành loạn thần tặc tử tâm địa xấu xa. Thật nực cười, đáng mỉa mai thay.
Hạ Tiêu tiến lên nói rõ mọi chuyện, không nói đến chuyện được quân Hạ cố ý tha cho mà chỉ nói bọn họ sớm phát hiện có chuyện không ổn nên kịp thời mở đường máu thoát thân.
Yến Tuân im lặng lắng nghe Hạ Tiêu và Trình Viễn công kích lẫn nhau, nghe chúng quân sĩ của Tây Nam trấn phủ sứ tức giận phản bác mà không nói lời nào. Quân binh tụ tập bốn phía càng lúc càng đông, gió đêm càng lúc càng mạnh, trời lạnh cực độ nhưng Sở Kiều vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay chân lạnh đến tê dại, mọi âm thanh bên tai như xa dần. Nàng như không nghe được bất kỳ tiếng động nào khác, chỉ đăm đăm nhìn Yến Tuân, ánh mắt vốn sáng ngời như sao nay đã bị phủ một tầng sương lạnh, mơ hồ không nhìn rõ.
“A Sở.” Yến Tuân chậm rãi trầm giọng gọi, âm lượng không lớn nhưng lập tức khiến tất cả mọi huyên náo xung quanh ngừng bặt. Hắn chăm chú nhìn Sở Kiều, ôn tồn hỏi: “Là thật sao?”
Sở Kiều lẳng lặng nhìn Yến Tuân, hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người như muốn đi ngược dòng thời gian, tất cả đều đổi khác, chẳng còn gì tồn tại, chỉ có ánh mắt của hắn vẫn vậy.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy nhau trên trường săn ở hoàng thành Đại Hạ, vận mệnh đã buộc hai sinh mạng ở hai thời không khác nhau lại với nhau. Rất nhiều lúc, mỗi khi ngẫm lại Sở Kiều đều tự hỏi, không rõ bản thân nàng vượt qua thời gian ngàn vạn năm đi đến không gian này, có phải là vì Yến Tuân hay không? Chính vì vậy nên vô luận là phải trải qua bao gian khổ, đối đầu với nghịch cảnh ra sao, bọn họ cũng sẽ luôn cùng nhau sánh vai vượt qua, không bao giờ tách rời, vĩnh viễn tin tưởng nhau.
Thiếu nữ gật đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhưng trong tim dần nóng rực, cuối cùng nàng quyết đánh cược tất cả vào một ván này, nói gỏn lọn: “Là thật.”
Xung quanh bất chợt tĩnh lặng như tờ, trước mắt Sở Kiều như chỉ có hình ảnh của Yến Tuân. Nam nhân từ tốn nheo mắt lại, cánh môi khẽ động như đang nói gì đó, nhưng Sở Kiều đều nghe không hiểu. Lời hắn nói như nổ tung bên tai, nàng nghe mà thấy mơ hồ, từng câu từng chữ như biến thành ký hiệu mà nàng có cố đến đâu cũng không hiểu được ý nghĩa.
Yến Tuân hỏi: “Đã thế thì sao Tây Nam trấn phủ sứ lại không hề có chút thương vong nào? Theo lời các ngươi nói thì kẻ địch được Trình tướng quân báo tin, đã điều động hơn ba ngàn người giăng sẵn vòng vây chờ các ngươi sập bẫy. Vì sao các ngươi lại không chút tổn hao?”
“Điện hạ, thuộc hạ cho rằng đây đều là hiểu lầm. Lúc trước ở Bắc Sóc thuộc hạ từng đắc tội Sở đại nhân, bị kẻ gian che mắt nên mới nhỡ đả thương thuộc hạ của Sở đại nhân. Và Tiết tướng quân còn là bằng hữu tốt của Sở đại nhân, thuộc hạ cũng có một phần trách nhiệm đối với cái chết của hắn. Chẳng trách được vì sao Sở đại nhân có thành kiến với thuộc hạ.”
Đám tướng lĩnh trẻ tuổi vừa được chọn vào binh đoàn số 1 cũng thi nhau đưa ra nghi vấn, vì sao Tây Nam trấn phủ sứ có thể thoát thân nhanh như vậy, nếu kẻ địch có hơn ba ngàn người, đã dày công bày mưu như vậy thì sao có thể khinh địch để bọn họ chạy thoát?
Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn bên tai giống như tiếng bầy ruồi vo ve, Sở Kiều có miệng nhưng khó trả lời. Chẳng lẽ muốn nàng nói Gia Cát Nguyệt niệm tình cũ nên mới thả nàng đi? Đông người nhiều miệng, nếu chuyện này bị lọt ra ngoài, liệu Gia Cát Nguyệt có bị Đại Hạ trừng phạt không? Hơn nữa, nàng bây giờ cũng không có khí lực phản bác Yến Tuân, mà cũng chẳng buồn phản bác.
Đối mặt với cái nhìn của Yến Tuân dành cho mình, ánh sáng trong mắt Sở Kiều dần trở nên ảm đạm, nàng lạnh lùng bật cười một tiếng, không nhịn được hỏi một cách giễu cợt: “Huynh không tin ta?”
Yến Tuân nói: “Ta cần một lời giải thích hợp lý.”
Giả thích hợp lý? Trình Viễn dùng lệnh giả khiến Tây Nam trấn phủ sứ tử vong tám người, bị thương hơn hai mươi, chẳng lẽ những điều này còn không đủ hợp lý? Nhất định phải là toàn quân bị diệt mới có thể chứng minh?
Sở Kiều chợt thấy buồn cười, nỗi thất vọng như lưỡi đao sắc cứa từng nhát lên tim nàng. Thiếu nữ cắn chặt môi dưới gần như bật máu, cố gắng cười một cách khổ sở, hỏi ngược lại: “Yến Tuân, ta và huynh biết nhau đã nhiều năm như vậy, có bao giờ ta từng làm chuyện gì bất lợi cho huynh chưa?”
Yến Tuân cau mày, im lặng không đáp.
Sở Kiều vẫn cong môi cười, gió lạnh phả lên mặt khiến khóe môi nàng trở nên cứng ngắc, nhãn thần cũng dần mờ sương, cuối cùng biến thành rã rời như cành mai rụng trước gió. Thiếu nữ lạnh lùng lướt mắt nhìn từng người một bên cạnh Yến Tuân. Một khi nghi ngờ và hiềm khích nảy sinh thì tất cả sẽ không còn như cũ, Yến Tuân nay đã trở thành Bắc Yến vương, không còn là vị thế tử thất thế trắng tay lúc trước. Hiện tại bên cạnh hắn có nhiều người như vậy, nàng đã sớm không còn là người duy nhất như xưa nữa.
“Ta đã nói hết lời, có trời cao làm chứng, có tinh tú soi xét, nếu huynh không tin thì cứ việc định tội mưu phản giết ta đi.” Nói xong cũng không nhìn biểu tình của những người xung quanh, Sở Kiều mệt mỏi sải bước, dưới chân hơi lảo đảo suýt ngã. Đám Hạ Tiêu nhanh chóng đưa tay đỡ đều bị nàng gạt đi.
Bóng lưng thiếu nữ nhìn từ phía sau vô cùng gầy gò, phần gáy trắng nõn như có thể nhìn thấy mạch máu. Không trung chợt có cánh chim đêm xẹt qua, cất tiếng kêu thê lương. Sở Kiều vứt tất cả lại sau lưng, không nói tiếng nào đã lẳng lặng rời đi, tựa như muốn dùng phương thức quyết liệt này để ép yến Tuân quyết định, một là bắt nàng lại định tử tội, hai là đuổi theo ôm lấy nàng, nói cho nàng biết rằng lời nàng nói không đúng, hắn làm sao có thể không tin nàng?
Thế nhưng, Yến Tuân không hề có bất kỳ động thái gì, chỉ im lặng đứng đó, được ngàn vạn người vây quanh. Ánh đuốc sáng rực hắt lên mặt tô đậm đường nét hoàn mỹ của hắn. Nam nhân nhìn thiếu nữ rời đi mà ánh mắt vẫn thực trầm tĩnh, không đuổi theo, không nói gì, cũng không ra lệnh bắt giết. Thời gian lẳng lặng trôi qua, bão tuyết vẫn bay tán loạn, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, như muôn sông nghìn núi đột ngột mọc lên chắn giữa, tựa như chớp mắt đã qua mười năm. Từ mới quen đến nắm tay nhau cùng sánh vai, từ gắn bó nương tựa lẫn nhau đến kề vai chiến đấu, lời lẽ cũ vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng những lời thề son sắt đó hôm nay đã không còn chút giá trị.
Yến Tuân, chúng ta từng họa phúc cùng chia, sinh tử gắn liền, từng cùng nhau vượt qua những lúc gian khổ nhất trong đời. Chúng ta từng nói sẽ cùng nhau trở về cố hương, từng nói sẽ cùng nhau xây dựng lại Bắc Yến, từng nói sẽ cùng chung tay báo thù rửa hận, từng nói phải luôn tin tưởng nhau, vĩnh viễn không chia lìa…
Nhưng thế sự cuối cùng vẫn không diễn ra theo như hai chúng ta đã mong muốn. Huynh từng nói ta là người duy nhất còn lại trên đời mà huynh có thể tin tưởng, ta biết huynh không hề gạt ta khi nói những lời này. Có điều ấy là vì chính huynh còn chưa biết, sau khi trải qua hết mọi chuyện, huynh đã sớm quên mất phải tin tưởng là thế nào, trừ bản thân, huynh không còn có thể tín nhiệm bất kỳ thứ gì mà mình không thể nắm giữ trong tay. Và những thứ đó, có Đại Đồng Hành, có Ô tiên sinh được lòng dân, có Vũ cô nương tài thao vũ lược, có A Tinh nhiều năm theo cạnh hiểu biết quá nhiều về huynh, có Tây Nam trấn phủ sứ chỉ thần phục ta, dĩ nhiên cũng có cả Sở Kiều ta, người được xưng là công cao lấn chủ lại có mối quan hệ thân cận với huynh.
Nước mắt chậm rãi trào ra khỏi vành mắt, Sở Kiều nặng nề cởi chiếc áo choàng lông bạch hồ quý giá trên người, để mặc nó rơi xuống trên nền đất*.
*Còn ai nhớ là chiếc áo này do Yến Tuân tặng cho Sở Kiều không? Mời xem lại
Một khắc đó, bóng dáng nữ danh tướng từng rung chuyển cả đại lục Tây Mông, làm cả hoàng triều Đại Hạ kinh sợ đã biến mất, thay vào đó là bóng dáng thiếu nữ đang bàng hoàng như vừa mất đi thứ gì đó vô cùng quý giá, nét mặt gầy tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, đôi cánh tay từng linh hoạt múa kiếm hiện lại vô lực buông thõng ở hai bên, ánh mắt vốn sáng như sao hiện thất thần mờ sương, lộ vẻ bi ai đến cùng cực. Nước mắt không ngừng lăn xuống trên mặt thiếu nữ, bị gió lạnh thổi làm đóng băng, buốt giá đến tận tim.
Đến bây giờ Sở Kiều mới chợt nhận ra, thì ra tình cảm nàng dành Yến Tuân đã sớm khắc sâu đến tận xương tủy. Những tình cảm tích lũy nhiều năm kia từ lâu đã như chất gây nghiện xâm nhập toàn bộ lục phủ ngũ tạng nàng. Khi Yến Tuân đính hôn cùng Triệu Thuần nàng vẫn chưa phát hiện, cũng không nhận ra khi hai người xa cách rồi nàng phải đi Biện Đường, sống chết ở trước mắt cũng không, lúc đứng trên đầu tường thành Bắc Sóc giành được chiến thắng cũng vậy. Bởi khi đó, dẫu không ở bên nhau thì tim hai người vẫn luôn đập chung một nhịp, nàng biết Yến Tuân yêu nàng, và yêu rất sâu đậm, thậm chí còn chưa từng e ngại hắn sẽ ở bên người nào khác, chưa từng sợ hãi khoảng cách muôn sông nghìn núi, chưa từng sợ hãi cái chết, chưa từng sợ hãi hoàng tuyền xa xôi sẽ ngăn cản hai người gặp lại.
Nhưng hiện tại, biết Yến Tuân chỉ đứng nhìn thân ảnh cô độc của nàng lảo đảo rời đi thì Sở Kiều chợt hiểu ra, tất cả đạo nghĩa, tín ngưỡng hay luân lý chính nghĩa gì đó đều không thắng nổi sự hoài nghi đang đục khoét tim hắn.
Tình yêu cùng lòng trung thành của nàng, cao như núi sâu như biển, dẫu máu có đổ, thân có cháy thành tro cũng không bao giờ thay đổi. Chỉ cần còn tin tưởng thì cho dù có một ngày hắn quyết định đối đầu với cả chính nghĩa trong thiên hạ, nàng cũng có thể không chút do dự tha thứ cho hắn. Cho dù hắn chìm đắm trong máu lửa hận thù, dù hắn trầm luân trong địa ngục, dù hắn phạm tội tày trời bị thiên hạ ruồng bỏ thì nàng cũng sẽ không quay lưng, vẫn sẽ một mực ở bên cạnh giúp hắn thu dọn tàn cuộc sửa sai.
Chính vì vậy mà khi hắn bỏ rơi Tây Nam trấn phủ sứ ở hoàng thành, nàng hiểu và không hề tức giận. Khi hắn vứt bỏ Bắc Yến, nàng cũng nhanh chóng lượng thứ cho hắn. Sau đó, hắn bắt đầu từ việc giết Hách Liên Lăng, giết người của Tây Nam trấn phủ sứ, bao che Trình Viễn, dần dần trượt dài trên con đường này. Rốt cuộc là lỗi do ai? Là những đau thương cùng cực trong quá khứ? Là thù hận cuồn cuộn? Là điên cuồng sau nhiều năm bị áp bức? Hay là do nàng, nàng đã không thể kéo hắn đi đúng đường?
Thân ảnh thiếu nữ hơi chao đảo rồi khuất bóng sau một chiếc lều phủ đầy tuyết trắng. Đám lính đều đã đến doanh trướng của Trình Viễn hóng chuyện, hướng doanh trại Sở Kiều đi lại tĩnh mịch như nghĩa trang.
Sở Kiều chợt dừng bước, cả người ngã rạp trên nền tuyết lạnh. Nàng đưa tay chống muốn đứng dậy nhưng lại vô lực.
Một tiếng nghẹn ngào đột nhiên thoát khỏi môi, thiếu nữ nằm sấp trên mặt tuyết, nắm tay siết chặt tuyết đọng như đang cầm cán đao. Bả vai run run, bi thương không kiềm được dâng trào, nước mắt thi nhau rơi xuống, Sở Kiều đau đớn bật ra tiếng khóc nức nở.
Yến Tuân, sao huynh có thể không tin ta? Sao huynh có thể hoài nghi ta?
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, thân ảnh màu trắng nằm vùi trong lớp tuyết, thiếu nữ ôm miệng cố nén tiếng nấc bi thương, bông tuyết rơi trên vai nàng dày thêm từng lớp một.
…………………………………………………………………………………
Sáng sớm hôm sau, Sở Kiều dâng tấu thỉnh cầu Yến Tuân cho phép mình rời khỏi chiến khu, mang Tây Nam trấn phủ sứ trở về Bắc Yến, lên Hồi Sơn giúp dân chúng làm thủy lợi phát triển nông canh, tiến hành kế hoạch khôi phục kinh tế thời hậu chiến đã được định ra từ trước.
Yến Tuân nhìn bức tấu chương được viết bằng lời lẽ cung kính nghiêm chỉnh theo quy củ thì thất thần hồi lâu, sau đó lặng lẽ viết xuống một chữ ‘Chuẩn’. Một chữ này không quá nhiều nét nhưng hắn lại mất rất nhiều thời gian mới viết xong. Viết xong, trời bên ngoài đã sáng rực, nắng cao nguyên chiếu lên mặt tuyết trắng càng tô thêm vẻ quạnh quẽ của Tây Bắc.
Hôm Sở Kiều rời đi, bầu trời trong trẻo không một gợn mây, hoàn toàn khác với vẻ u ám trước đó. Ngoài Bình An thì toàn quân không có một người đến đưa tiễn, cả Yến Tuân cũng không. Sở Kiều ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh trong vời vợi, tầng không có cánh ưng trắng chao lượn vòng quanh, cất tiếng kêu nghe thật thê lương.