Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 4 - Chương 152: Hoàng tuyền trong gang tấc



Phía trước truyền đến tiếng chém giết kịch liệt, Hạ Tiêu chạy trở về, đỏ mắt kêu to: “Đại nhân, Trình Viễn cho đại quân mai phục ở chân núi Tây Sơn, quân của bệ hạ cũng đã đến đó, Gia Cát tướng quân đang ở trên mặt hồ Thiên Trượng.”

Gió lạnh lại nổi lên, phát ra tiếng hú thê lương. Sở Kiều cắn môi, đưa mắt nhìn Hạ Tiêu người đầy máu, chậm rãi hỏi: “Hạ Tiêu, có thể mở đường cho ta không?”

“Đại nhân.” Hạ Tiêu kiên định khuỵu một chân quỳ xuống, từ tốn nói từng chữ một: “Mạng của chúng ta thuộc về đại nhân, xin đại nhân cứ yên tâm mà đi, hai ngàn chiến sĩ của Tây Nam trấn phủ sứ quyết không làm đại nhân thất vọng.”

Sở Kiều cảm động nhìn Hạ Tiêu và các chiến sĩ sau lưng, đáy lòng như sôi sục.

Nàng chỉ cứu mạng bọn họ một lần, mục đích cũng chỉ vì không muốn Yến Tuân mất đi lòng dân. Thế nhưng bọn họ lại một lòng một dạ đi theo nàng, chưa từng hối hận, không những thế còn mấy lần cứu nàng khỏi tuyệt cảnh. Chỉ cần nàng hạ lệnh, vô luận là đúng hay sai, bọn họ chưa bao giờ do dự thi hành. Những người này là thuộc hạ, là chiến đao, là người thân trung thành nhất của nàng. Bất luận là nàng làm gì, bọn họ cũng không ruồng bỏ nàng, vĩnh viễn luôn đứng về phía nàng, chĩa mũi đao về phía bất kỳ ai muốn làm hại nàng.

Phần ân tình này quả thực nặng đến mức khiến nàng thở không thông. Sở Kiều nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đi đến cầm tay Hạ Tiêu, cố nén nước mắt chực trào ra, chân thành nói: “Hạ Tiêu, cảm ơn ngươi.”

“Đại nhân, đối với chúng ta, an nguy của đại nhân còn quan trọng hơn cả đại lục Tây Mông. Dẫu thiên hạ có loạn, giang sơn có khuynh đảo đến đâu, chỉ cần đại nhân còn sống, chúng ta sẽ vẫn còn lòng tin tiếp tục chống đỡ mọi thứ. Vì vậy, cứ xem như là vì chúng ta, xin đại nhân hãy bảo trọng lấy bản thân.”

Sở Kiều lặng lẽ gật đầu, đưa mắt nhìn kỹ từng người một, cuối cùng kiên định đảo mắt về hướng núi Mân Tây. Ở đó, trên đỉnh núi có một thánh miếu kỳ vĩ, trong miếu có tượng hai nữ thần tựa lưng vào nhau, tầm mắt như bao quát cả Bắc Yến, tựa như ngọn đèn soi sáng mọi vật.

Sở Kiều tung mình nhảy lên ngựa, chắp tay ôm quyền, kiên định nói: “Chư vị! Xin nhờ cậy mọi người!”

Đội ngũ đồng loạt hô to: “Đại nhân bảo trọng!”

Cuồng phong thổi tung vạt áo choàng, Sở Kiều khẽ quát một tiếng, chiến mã lập tức tung vó chạy đi. Hạ Tiêu dẫn đội ngũ theo sát phía sau, tất cả lao thẳng về phía khoảng không tuyết bay mịt mù trước mặt.

Tiếng kèn trận vang vọng bốn phía, Trình Viễn dẫn dắt hắc ưng quân bao quanh bờ hồ Thiên Trượng, vây một ngàn nhân mã của Gia Cát Nguyệt ở giữa, không ngừng bắn tên như mưa về phía bọn họ.

Nỏ và tên đều đã được Sở Kiều cải tiến nên lực bắn cực mạnh. Nguyệt Đại và các Nguyệt vệ vây quanh chủ soái đỡ tên, không lâu sau đã bị trúng tên chi chít, tiếng kêu la vang vọng khắp nơi. Nguyệt Cửu vung kiếm gạt tên, khàn giọng hô hào kêu gọi động viên tinh thần các chiến hữu nhưng Trình Viễn cũng không thèm để mắt, liên tục ra lệnh bắn tên.

Thân thể các Nguyệt vệ như bù nhìn rơm, dần ngã xuống từng người một. Đối mặt với kẻ địch đông hơn mình gấp mấy lần, vũ khí cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều nhưng bọn họ vẫn không ngừng thay nhau lao lên, không có khiên chắn thì dùng thân thể che cho chủ soái, máu tươi nhuộm đỏ lớp băng trên mặt hồ.

Được Hoắc An báo tin, hai mươi vạn hắc ưng quân đã mai phục ở đây từ sớm. Đây chẳng phải là một trận chiến giữa hai phe cân sức, dưới tràng diện mưa tên xé gió bắn ào ạt như hiện giờ, nói đây là một cuộc tru diệt thì đúng hơn. Cách biệt số lượng cùng vị trí bất lợi khiến các Nguyệt vệ hoàn toàn mất đi khả năng đánh trả, số người chết càng lúc càng nhiều, thi thể dần chất thành đống, người bị thương thì nằm trên mặt băng không ngừng rên rỉ. Một lúc sau, trung tâm dần lộ ra một thân ảnh, giữa đám đông vẫn vô cùng nổi bật.

Trình Viễn khẽ liếm môi, chậm rãi quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Yến Tuân đang đứng giữa đám thuộc hạ.

Cơ hội lập đại công ở ngay trước mắt, nguyên soái Đại Hạ tung hoành trên đại lục Tây Bắc sắp chết dưới tay mình, Trình Viễn kích động đến mức lòng bàn tay rịn ướt mồ hôi.

Ngay lúc đó, hướng Đông Nam đột nhiên truyền đến tiếng ngựa hí dài. Theo sau đó chính là bóng dáng một đội ngũ tay cầm chiến đao, thân mặc giáp đen tuyền, chính là quân phục của Tú lệ quân.

“Tây Nam trấn phủ sứ!” Có người kinh ngạc kêu lên.

Ánh mắt nhất trời trở nên lạnh hơn, Trình Viễn nghiến răng nói: “Lại là bọn chúng!”

Trình Viễn vừa định ra lệnh bắn tên về phía Tú lệ quân thì bên tai chợt nghe thấy một giọng nam trầm. Không biết từ khi nào, Yến Tuân đã rời khỏi hàng tiến về phía này, trầm giọng ra lệnh: “Bao vây bọn chúng, không được chém tận giết tuyệt.”

Trình Viễn thót tim, sau đó liền vội vàng khom lưng đáp: “Tuân lệnh.”

“Dừng tay!” Một tiếng nói trong trẻo đột nhiên vang lên.

Tất cả kinh ngạc ngẩng lên nhìn thì thấy trên bầu trời phía Đông Nam chợt xuất hiện một bóng ngựa nhảy vọt qua đỉnh đầu các chiến sĩ Tú lệ quân, đáp thẳng xuống giữa chiến trường. Thiếu nữ nhanh chóng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, sải bước chạy đến quay lưng về phía Gia Cát Nguyệt, cao giọng nói to: “Dừng tay!”

Hắc ưng quân sao lại không nhận ra nàng, sợ bắn nàng bị thương nên đều đồng loạt dừng tay, bối rối quay sang nhìn Yến Tuân.

“Yến Tuân, dừng tay!” Sở Kiều đứng giữa chiến trường, bình tĩnh nhìn về phía Yến Tuân, một lần nữa nói to.

Nhãn thần Yến Tuân càng lúc càng thêm thâm trầm, một lúc sau hắn mới chậm rãi nói: “A Sở, mau tránh ra!”

Sở Kiều chậm rãi giang hai tay ra, lạnh lùng nhìn hắn, trầm giọng nói: “Giết ta trước đi.”

“Tinh Nhi, tránh ra đi.” Phía sau truyền đến một giọng nam thanh lãnh.

Sở Kiều quay phắt người lại. Gia Cát Nguyệt đang đứng giữa vũng máu, vết thương trước ngực đã được băng bó nhưng vẫn không ngừng rỉ máu. Nam nhân đang nhìn nàng, ánh mắt vẫn vô cùng bình thản, không có vẻ gì của người đang bị dồn vào chỗ chết, cũng không hề có chút tức giận vì bị lừa. Xung quanh là các thuộc hạ đang chết dần dưới mưa tên nhưng hắn vẫn cao ngạo đứng thẳng lưng, không chút sợ hãi nhìn đại quân Bắc Yến.

Vành mắt chợt đỏ lên, Sở Kiều cố chấp lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta có lỗi với ngươi.”

Tuyết vẫn rơi mịt mù, trời đất như hòa làm một trong sắc trắng khôn cùng. Máu tươi nhuộm ướt mặt băng, ánh lên màu đỏ yêu dị, đẹp một cách lạnh lùng.

Bên tai chợt vang lên tiếng tên xé gió lao đến, Sở Kiều hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy Yến Tuân vừa thả tay khỏi dây của trường kim cung. Kim tiễn lao đến với khí thế như sấm sét, nàng không thể tránh cũng không cách nào cản tên. Gió rét luồn qua vạt áo như muốn đóng băng tim nàng, Sở Kiều trơ mắt nhìn Yến Tuân bắn ra mũi tên tuyệt tình kia, mũi tên như bàn tay của tử thần đang len lỏi qua bão tuyết tìm cách chộp lấy thân ảnh người kia.

Thời gian chợt trở nên vô cùng chậm, kim tiễn sượt qua cổ Sở Kiều, để lại một vết máu trên cổ nàng rồi cắm thẳng vào lồng ngực vừa được băng bó của Gia Cát Nguyệt. Trong nháy mắt, máu tươi lại bắn ra, bắn cả lên mặt nàng, da mặt lạnh như băng của nàng thậm chí cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi của máu.

Sở Kiều sững sờ đứng nhìn thân ảnh sừng sững trong gió tuyết của Gia Cát Nguyệt, trước mắt tràn ngập một màu máu. Phía sau lại truyền đến tiếng dây cung căng, nàng lập tức quay đầu lại, đập vào mắt là vẻ mặt tái mét của Yến Tuân, hắn đang giơ tay ngang ngực, tựa như sẵn sàng phất tay ra lệnh bất cứ lúc nào.

Trong khoảnh khắc đó, Sở Kiều đã bất chấp tất cả, mọi tôn nghiêm cùng kiêu ngạo hiện tại đều không thắng được nỗi sợ hãi cùng cực đang hiện hữu trong lòng. Nàng quỳ sụp xuống trên mặt đất, điên cuồng dập đầu với Yến Tuân, trên trán nhanh chóng rịn máu, vừa dập đầu vừa kêu to: “Yến Tuân, ta xin huynh. Đừng mà, Yến Tuân, cầu xin huynh…”

Yến Tuân nhìn nàng, nhìn vầng trán đầy máu của nàng mà tim như bị ai đó bóp chặt.

A Sở chính là chiến hữu duy nhất nguyện ý ở cạnh hắn khi hắn chỉ có hai bàn tay trắng, trong thời điểm hắn cô độc nhất, tuyệt vọng nhất. Trong tám năm bầu bạn cùng nhau trong lồng giam ở hoàng thành, hắn từng thề sẽ bảo vệ nàng cả đời, cho nàng một cuộc sống an vui hạnh phúc, thực hiện nguyện vọng cùng ước mơ của nàng. Đáng tiếc, lời thề khi xưa cuối cùng lại bị chính tay hắn phá bỏ.

Yến Tuân khẽ nhếch môi mỉm một nụ cười thản nhiên. Giống như rất nhiều năm trước, A Sở vừa trở về từ bên ngoài, vào phòng gặp được hắn đang cúi đầu viết chữ trên thư án. Hắn ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với thiếu nữ đang đứng ở cửa, dưới ánh nến trong phòng, nụ cười của hắn ấm áp như mùa xuân tháng ba.

A Sở, ta thật ra không hề thay đổi, chẳng qua, muội cho tới giờ vẫn chưa biết rõ lòng ta muốn gì mà thôi.

Vì vậy, hôm nay ta sẽ dùng cách này để cho muội biết rõ hoài bão của mình.

“Bắn!”

Vạn vật chợt trở nên vô cùng yên tĩnh, gió tuyết như cũng ngừng lại, Sở Kiều không còn nghe được bất kỳ âm thanh gì. Trên đầu nàng có cánh chim xòe cánh xẹt qua, thong dong bay về vùng trời tự do của riêng nó.

Hai vạn hắc ưng quân đồng loạt bắn tên về phía Gia Cát Nguyệt, mưa tên chi chít khiến không trung tối sầm lại. Đuôi tên đều có cột dây thừng, đầu tên khoằm lại như móc câu.

“Bảo vệ tướng quân!” Người Nguyệt Đại đã cắm đầy tên, một chân đã bị chặt đứt nhưng hắn vẫn lao đến chắn trước người Gia Cát Nguyệt. Các Nguyệt vệ còn sống sót cũng người đầy máu, nhưng dẫu chỉ cử động được một ngón tay thì bọn họ vẫn dốc toàn lực che chắn cho chủ soái của mình.

Nhưng, mưa tên không bắn trúng người mà lại cắm sâu xuống mặt băng dày. Sau hiệu lệnh của Yến Tuân, hai vạn chiến mã đồng loạt xoay người, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.

Dây thừng căng mạnh, mặt băng cứng rắn lập tức xuất hiện vết nứt rồi vỡ vụn trong nháy mắt. Sở Kiều tuyệt vọng quay đầu lại, chỉ kịp trơ mắt nhìn thân ảnh của Gia Cát Nguyệt rơi thẳng vào trong hố băng. Mảnh băng vỡ cứa vào da thịt tóe máu, ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn bình thản như vậy, không có oán hận, không có mừng rỡ cùng không có tuyệt vọng. Vẫn như rất nhiều năm trước, hắn luôn dùng ánh mắt bình thản như vậy nhìn nàng, nhìn nàng hết lần này đến lần khác quay lưng rời đi, nhìn nàng hết lần này đến lần khác đứng đối diện với hắn, chĩa cung tên cùng mũi kiếm về phía mình.

Nàng chính là vết thương mãi không liền miệng trong lòng hắn, vết thương như có độc, thối rữa sâu đến tận xương tủy, đến chết cũng không lành được.

Mọi thứ xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, Sở Kiều hoảng hốt mở to mắt, lập tức nhào đến bên cạnh hố băng muốn níu lấy Gia Cát Nguyệt, nước mắt rơi lã chã, ánh mắt thất thần như một con rối. Ánh mắt hai người giao vào nhau, nam nhân chậm rãi chìm xuống. Gió tuyết vẫn thổi, phát ra âm thanh *u u* như tiếng dã thú gào. Tuyết vẫn bay mịt mù, trắng trời trắng đất, tựa như vô số vong linh vừa mất.

Thân ảnh nam nhân trong nháy mắt chìm xuống hồ băng, bị làn nước giá rét che phủ, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng kia, phần cằm luôn khẽ nhếch một cách cao ngạo, ngay cả mái tóc đen nhánh kia đều đã mất dạng.

Sở Kiều há to miệng muốn kêu nhưng lại không kêu được tiếng nào, gió lạnh xộc vào họng khiến nàng họ khụ khụ không ngừng. Nàng lập tức đứng dậy, lùi lại mấy bước lấy đà rồi nhảy ùm xuống hồ nước lạnh thấu xương kia.

Lạnh quá, cái lạnh cắt da cắt thịt khiến chân nàng cứng đờ, toàn thân như bị ngàn vạn mũi kim nhọn châm chích. Sở Kiều quạt nước, hai mắt mở to trong nước ra sức tìm kiếm. Ánh mặt trời trên đầu nhạt dần theo độ sâu, trước mắt không ngừng xẹt qua bọt khí cùng gợn máu lợn cợn.

Không thể nào, không thể nào, nhất định không thể nào. Sở Kiều tuyệt vọng bật khóc, nước mắt chảy ra liền lập tức hòa lẫn với máu tươi và nước lạnh căm căm. Lúc thân thể dần trở nên cứng ngắc, động tác cũng không còn linh hoạt như cũ, nàng chợt cảm nhận bên hông bị vật gì đó cuốn lấy, có ai đó đang cố sức kéo nàng lên.

Không, nàng không muốn trồi lên.

Sở Kiều rút chủy thủ bên hông ra, quay đầu lại muốn cứa đứt sợi dây không biết đã quấn ngang eo nàng từ khi nào. Ngay lúc đó, một đôi tay lạnh như băng đột nhiên đè cổ tay nàng, động tác rất quyết liệt, ngăn cản nàng cắt dây.

Sở Kiều quay đầu lại, một khuôn mặt tuấn tú đập vào mắt, con ngươi đen nhánh, sống mũi cao thẳng, nhưng đôi môi đã trắng bệch. Hắn đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, giữ chặt tay nàng, dùng sức đẩy nàng lên, vết thương trước ngực hắn không ngừng trào máu, trào cả vào mũi miệng nàng.

Sở Kiều mừng đến chực khóc, giơ hai tay ôm chặt lấy hắn, cố gắng muốn kéo cả hắn lên cùng.

Gia Cát Nguyệt đoạt lấy chủ thủy của Sở Kiều, kéo tay mở lòng bàn tay nàng ra, nhanh chóng nghệch ngoạc viết vài chữ, “Phải sống, phải sống sót…”

Sở Kiều há miệng muốn nói ‘Lên với ta’ nhưng chỉ có bọt khí thoát ra.

Hắn từ tốn lắc đầu, tiếp tục viết, “Hãy tiếp tục sống.”

Sở Kiều liều mạng lắc đầu, điên cuồng túm chặt lấy Gia Cát Nguyệt.

Cùng với ta! Cùng với ta! Xin hãy lên cùng ta!

Ta không muốn tiếp tục một mình, không muốn tiếp tục sống mà phải thiếu nợ ngươi cả đời, ta không muốn ngươi chết, ta không muốn, không hề muốn!

Dây thừng quấn ngang hông không ngừng kéo Sở Kiều lên, tứ chi nàng đã cứng ngắc vì lạnh, chỉ có ngón tay vẫn nắm chặt Gia Cát Nguyệt không buông. Nàng chưa từng nhận ra, thì ra hắn chết sẽ khiến nàng hoảng loạn như vậy, thì ra hắn bất giác đã ở sâu trong lòng nàng như vậy, thì ra cái gọi là thù hận bất quá chỉ là cái cớ để nàng dối lòng, thì ra đối mặt với sự thật là hắn không còn nữa, tim nàng sẽ đau như bị ai đục khoét.

Gia Cát Nguyệt, Gia Cát Nguyệt, cầu xin ngươi, xin ngươi đừng tàn nhẫn như thế, đừng để ta phải đau khổ mà sống cả quãng đời còn lại. Nếu ta đã không cách nào hoàn trả ân tình, vậy hãy để ta dùng mạng theo ngươi xuống hoàng tuyền, còn hơn là sống trong tuyệt vọng.

Ánh sáng càng lúc càng mạnh, Sở Kiều vô thức khóc to trong lòng, tầm mắt dần mơ hồ, không rõ là vì nước hồ hay vì nước mắt, cái gì nàng cũng không nhìn thấy, trong mắt nàng chỉ có ánh mắt dịu dàng của Gia Cát Nguyệt, ngón tay nàng tuyệt vọng níu lấy khuỷu tay hắn, như muốn gửi gắm mọi lời lẽ muốn nói qua cái níu kéo kia. Nàng vẫn liên tục lắc đầu, khẩn cầu một cách tuyệt vọng.

Khoảnh khắc đó, nàng chợt hối hận, hối hận vì đã nói ra những lời cay đắng đã chôn giấu suốt một năm qua. Tại sao nàng lại chọc giận Yến Tuân? Tại sao nàng lại không dịu dàng cầu xin Yến Tuân? Nếu nàng làm vậy, có lẽ Gia Cát Nguyệt đã không phải chết.

Cảm giác thống khổ cùng sợ hãi như vực sâu không đáy nhấn chìm Sở Kiều. Nàng kiên trì níu lấy tay Gia Cát Nguyệt, nhất quyết không buông tay.

Khuôn mặt anh tuấn của Gia Cát Nguyệt vẫn chăm chú hướng về phía Sở Kiều. Lần đầu tiên trong đời, hắn nhìn một người bằng ánh mắt dịu dàng đến như vậy. Tâm nguyện nhiều năm tựa như một giấc mộng ngắn đến đáng thương. Trong nháy mắt nhận được hồi đáp, nam nhân dùng sức rẽ nước ôm lấy thân thể mảnh khảnh của Sở Kiều, sau đó lưu lại trên môi nàng một cái hôn lạnh lẽo nhưng rất đỗi dịu dàng, khóe môi nếm được vị mằn mặn của nước mắt thiếu nữ hòa lẫn trong làn nước.

Nỗi tuyệt vọng tựa xuyên thủng tim Sở Kiều, nước lạnh như rót vào lòng nàng, đóng băng mọi cảm xúc.

Thân thể đã hoàn toàn cứng ngắc, dây thừng quấn ở eo không ngừng kéo lên, Sở Kiều chậm rãi ngước mắt lên nhìn. Gia Cát Nguyệt đang gỡ bàn tay đang níu chặt hắn của nàng, hai bàn tay cuối cùng cũng tách ra, hai thân thể càng lúc càng rời xa. Sở Kiều dõi mắt nhìn hắn từ từ chìm xuống, ánh mắt trong suốt khuất dần trong làn nước băng giá tối tăm, đáy lòng dâng lên cảm giác đau đớn đến cùng cực.

Sở Kiều được kéo lên khỏi mặt nước, hai mắt bị ánh mặt trời làm chói lòa khiến nàng không nhìn thấy gì cả, trong đầu chỉ quanh quẩn ánh mắt ôn nhu mà kiên định của Gia Cát Nguyệt đang nhìn mình, môi hắn nhẹ mấp máy như muốn nói: phải sống sót, phải tiếp tục sống…

Phải sống, đừng quên, còn rất nhiều tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành…

Trước đó không lâu, nàng đã từng nói như vậy với một người khác, thế nhưng, khi chợt quay đầu thì mới đột nhiên phát giác có một đôi mắt khác vẫn luôn lặng lẽ dõi mắt nhìn nàng.

Khoảnh khắc bị kéo lên khỏi mặt nước, Sở Kiều thấy mình như đã chết, cảm giác được ánh mặt trời chiếu lên mặt càng khiến nàng thêm đờ đẫn. Yến Tuân nóng lòng ôm lấy nàng, lớn tiếng gọi tên nàng nhưng Sở Kiều vẫn hoàn toàn không nghe thấy.

Linh hồn nàng như đã chết dưới mặt hồ, hiện giờ, được kéo lên chỉ là một thi thể bất động lạnh lẽo như băng mà thôi.

Tuyết đã ngừng rơi nhưng gió rét vẫn lẳng lặng thổi, mặt trời đã khuất sau rặng núi, lưu lại một khoảng trời đỏ rực như máu, đẹp một cách ma mị.

Người đó đã không còn, nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa.

Sở Kiều bất chợt bắt đầu hoảng hốt, trong nháy mắt, thân thể như được tiếp thêm sức, nàng đẩy mạnh Yến Tuân ra, vùng dậy lảo đảo chạy về phía mặt băng nứt. Yến Tuân kinh hoàng đuổi theo ôm chặt lấy Sở Kiều.

Cách hố băng chỉ năm bước nhưng lại bị giữ chặt không thể tiến thêm được bước nào, sự tuyệt vọng như thủy triều đánh úp tâm trí Sở Kiều, cuối cùng, nàng không thể kìm được, suy sụp quỵ xuống, bi thương gào lên: “Trồi lên! Ngươi mau trồi lên đi!”

Vừa dứt lời, Sở Kiều đột nhiên phun ra một búng máu, máu tươi bắn đỏ cánh tay Yến Tuân đang giữ chặt nàng.

Thiếu nữ tuyệt vọng ngã xuống trên mặt đất, thân thể run rẩy kịch liệt, không ngừng nức nở.

“A Sở!”

Bên tai vang lên tiếng Yến Tuân gọi tên nàng nhưng Sở Kiều lại thấy âm thanh đó vô cùng chói tai. Nàng bỗng quay đầu lại, tiếng nức nở ngừng bặt, đưa ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt.

Trong mắt của nàng, mọi phẫn nộ, căm hận, thất vọng, bi thương dần dần xẹt qua, cuối cùng chỉ còn lại sự tuyệt vọng và đau đớn đến tột đỉnh.

Tất cả lo lắng cùng đau lòng của Yến Tuân đều bị cái nhìn lạnh như băng này đẩy lùi, hắn gượng gạo buông tay ra rồi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Gió lạnh lại nổi lên, phả lên khuôn mặt trắng nhợt không chút huyết sắc của Sở Kiều, tâm trí nàng lại dần bay xa, trong thoáng chốc, nàng như lại nhìn thấy đôi mắt đen như mực dưới đáy hồ sâu thăm thẳm kia.

Phải sống, phải tiếp tục sống…

Bên tai như lại vang lên tiếng nói trầm thấp, Sở Kiều tuyệt vọng nhắm mắt lại, rã rời buông tay, mặc cho ý thức chìm vào bóng tối không điểm dừng, mong đây đều chỉ là một giấc mơ, nàng không muốn tỉnh lại để phải đối mặt với hiện thực nữa…

Gió rét càng lúc càng mạnh, tuyết bị gió cuốn bay ào ạt, dần dần lấp kín mặt băng bị vỡ toác. Trời đất tiêu điều, hoàng tuyền chỉ trong gang tấc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.