Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 5 - Chương 168: Bình nguyên nổi gió



Trước cơn bão lớn luôn là khoảng yên bình đến dị thường. Đầu tháng giêng, năm mới vừa đến nên toàn thành Chân Hoàng chìm đắm trong tiếng cười nói hân hoan. Trận tuyết to rơi một đêm đã phủ trắng thành, kéo dài đến vạn dặm. Ngoài thành chợt xuất hiện một nhóm nhân mã nhanh chóng phi về phía cổng thành, từ xa thủ thành đã thận trọng giơ tay kính chào theo nghi thức quân đội, mãi đến khi vó ngựa biến mất ở cuối con phố dài.

Gia Cát Nguyệt theo cửa sau vào phủ, nô tài trong Thanh Sơn viện đều đã chuẩn bị xong từ nhiều ngày trước, người bên ngoài vào hỏi thăm đều bị từ chối khéo. Gia Cát Nguyệt mặt không đổi sắc bước vào viện, cởi áo khoác lông xuống ném cho Hoàn Nhi rồi trầm giọng hỏi: “Người đang ở đâu?”

 

“Dạ, đang ở bên trong, đã đợi thiếu gia lâu rồi.”

 

Cửa phòng bị đẩy ra, mùi đàn hương lan tỏa khắp nơi, một nam tử áo đen đứng dậy. Nam tử dáng vẻ tuấn tú, thần sắc kiên định, ánh mắt sắc bén, khí tức trầm ổn nhưng vẫn không mất vẻ ung dung phóng khoáng.

Ánh mắt hai người giao nhau, khóe môi luôn lãnh đạm như băng sương của Gia Cát Nguyệt đột nhiên cong lên nở một nụ cười nhàn nhạt, hắn tiến lên một bước, hai người thân mật vỗ vai đối phương rồi ôm chầm lấy nhau.

“Đi đường thuận lợi chứ?” Gia Cát Nguyệt cởi bảo kiếm bên hông ra, ngồi xuống trên ghế, thoải mái nâng chén trà trước mặt nam tử nọ lên uống một hớp rồi mở miệng hỏi.

Triệu Triệt mỉm cười, nhiều năm sinh sống nơi biên quan, trải qua bao khó khăn thiếu thốn đã khiến nam nhân này thêm mấy phần phóng khoáng tiêu sái, ánh mắt trầm ổn và thâm thúy hơn, không còn bóng dáng của vị hoàng tử kiêu ngạo hống hách khi xưa nữa, “Vẫn ổn, chỉ là không quen mùi phấn hương trong thành, vừa nãy đi ngang qua phố Thập Hoa, bị nhảy mũi hết mấy bận.”

Gia Cát Nguyệt nghe nói thì bật cười, “Mấy lời này may mà nói cho ta nghe, nếu là người khác thì chắc đã muốn hung hăng đánh điện hạ một trận rồi.”

 

Triệu Triệt đoạt loại chén trà của mình, liếc mắt đánh giá Gia Cát Nguyệt một lượt rồi thong thả nói: “Lúc này mà còn có thể nói cười như vậy, xem ra thủ đoạn của vị ở Bắc Yến kia không hề khiến ngươi bận tâm.”

 

Gia Cát Nguyệt đang uống trà, nhướng mày mỉm cười nói: “Điện hạ cũng cảm thấy là do bên đó động tay động chân?”

 

“Rõ ràng như thế mà còn phải hỏi?” Triệu Triệt cười lạnh, “Trận Bắc Phạt đầu tiên, Hoài Tống bí mật viện trợ lương thảo cùng quân nhu cho Bắc Yến, để Bắc Yến mượn thủy lộ Nam Cương đi vòng đến Tây Bắc. Lần Bắc Phạt thứ hai, Hoài Tống nhiều lần đúng lúc tiến hành luyện diễu binh ở biên giới phía Đông để phân tán sự chú ý của chúng ta đối với Bắc Yến. Bắc Yến và Hoài Tống tuyệt đối có phương thức liên lạc bí mật mà không ai biết, chỉ là ta vẫn chưa rõ đến tột cùng là ai mới có thể tác động Nạp Lan trưởng công chúa ra mặt phối hợp với Bắc Yến thi triển kế sách giật dây như vậy.”

 

“Không cần biết là ai, chỉ cần biết mưu đồ đích thực của bọn họ thì cũng dễ đối phó thôi.” Gia Cát Nguyệt hờ hững nói, tựa như không thích thú việc phải phí thời gian vào đề tài này cho lắm, rồi thuận miệng tiếp lời hỏi: “Tình hình Đông Bắc gần đây ra sao, điện hạ chuẩn bị thế nào rồi?”

 

Nói đến thế cục Đông Bắc, trên mặt Triệu Triệt không tự chủ lộ vài phần kiêu ngạo, ung dung nói: “Ngươi không cần phải lo lắng, Đông Bắc do ta quản đã sớm vững vàng như thép, thương đạo Nhu Lan đã được khai thông, đã bắt đầu mua bán với người Hồ người Nga ở Tây Vực. Đông Bắc đất đai rộng rãi, hoang sơ nhưng màu mỡ, người dân không những chất phác mà còn anh dũng. Chúng ta đã bí mật xây dựng suốt hai năm, hiện giờ toàn Đông Hồ đều nằm trong tay ta, cũng đạt được chút thành tựu bước đầu, tin rằng không quá năm ba năm nữa sẽ phát triển không kém bổn thổ Đại Hạ.”

 

“Điện hạ âm thầm di dời dân chúng, phía trên không phát hiện sao?”

 

“Chuyện này nhắc đến đúng là khổ cho Ngụy Thư Diệp, cũng nhờ có hắn ở trên triều chu toàn cho ta, cộng thêm Đông Hồ quả thực quá xa xôi, lại bị dãy Bạch Nga ngăn trở, dân chúng ở đó lại hỗn tạp nên trước giờ vẫn không được phía trên coi trọng.”

 

Gia Cát Nguyệt gật đầu, trầm giọng nói: “Vậy thì tốt.”

 

Triệu Triệt thở dài, vỗ vỗ vai Gia Cát Nguyệt, ánh mắt thoáng xẹt qua chút tang thương rồi trở lại bình thường, mỉm cười nói: “Ngươi cũng xem như tận tâm tận lực với Đông Hồ, nếu có thời gian thì đến thăm một chút, ngươi và A Nhu cũng đã lâu không gặp rồi.”

 

Gia Cát Nguyệt nghe nói liền nhếch môi cười, trêu đùa: “Vậy phải chờ xem công lực của điện hạ thế nào, nếu nàng nhìn thấy ta còn la hét đòi giết đòi báo thù thì xin miễn, ta đây cũng không dám tự mình đi tìm rủi ro đâu.”

 

Triệu Triệt cười to, “Ngươi làm nhiều việc ác, bị báo ứng như thế cũng đáng đời.”

 

Lò than cháy bập bùng tỏa hơi ấm khắp phòng, thời gian như nước chảy, thoáng cái mà đã hai năm, hai nam nhân từng trắng tay lại có cơ hội ngồi cùng một nơi, không khỏi sinh ra cảm khái nhân sinh phù du.

 

Năm đó Triệu Dương thất bại trong trận Bắc Phạt lần thứ nhất, Triệu Tề chết thảm, đế quốc cùng đường liền dứt khoát ném Gia Cát Nguyệt và Triệu Triệt ra chiến trường. Hai người mang tàn binh bại tướng còn sót lại một đường hành quân đến thẳng Nhạn Minh Quan tiến hành phản kích, bắt đầu trận Bắc Phạt lần hai.

Suốt một năm, bọn họ từ tử địch suốt ngày hằm hè đã dần dần trở thành chiến hữu thân cận. Cuộc chiến tàn khốc đẫm máu kia đã hun đúc nên tình hữu nghị bền vững như sắt thép giữa các nam nhân, cũng như đã trui trèn nên mối đồng minh kiên cố nhất đại lục Tây Mông. Cùng trải qua quan lộ gập ghềnh khó dò, hai người không khó phát hiện bọn họ có cùng nhận thức, từ ban đầu dò xét, phòng bị rồi dần đến kinh ngạc, thưởng thức, tin tưởng lẫn nhau, thậm chí còn nhiều lần cùng sinh cùng tử.

Đến khi Gia Cát Nguyệt bị dồn ép phải chạy đến thành Cống Duyệt, sống chết không rõ còn Triệu Triệt bị đế đô tước binh quyền thì bọn họ mới tạm thời mất liên lạc với nhau.

Sau khi trở lại thành Chân Hoàng, Triệu Triệt cũng không hề hối hả phủi sạch quan hệ với Gia Cát Nguyệt, ngược lại vẫn thúc đốc nhân mã của mình ở Bắc Yến ra sức tìm kiếm cứu hộ, hơn nữa còn ở trên triều cố vãn hồi danh dự cho Gia Cát Nguyệt. Thế nhưng chuyện xảy ra hết sức đột ngột, dưới tình cảnh văn võ cả triều đều phẫn nộ, Triệu Triệt không thể tránh khỏi bị liên lụy, cuối cùng bị đày đi trấn thủ biên cương Đông Bắc cằn cỗi cực hàn.

Nhân tình thoáng ấm rồi lại thoáng lạnh lại một lần nữa khiến cho Triệu Triệt nhìn rõ sự bỉ ổi thối nát của vương triều Đại Hạ. Nhìn tình cảnh cha mẹ huynh đệ vẫn có thể sát hại lẫn nhau, hắn chán nản lên đường đi Đông Bắc, khi gần đến nơi lại gặp được Gia Cát Nguyệt từ vạn dặm xa xôi đuổi đến.

Đứng giữa trời băng đất tuyết lộng gió, hai vị công tử thế gia mất đi tất cả đã cùng nhau lập lời thề son sắt, cũng như đồng lòng sẽ tương trợ khi đất nước lâm nguy.

Khi ấy, bọn họ một Bắc một Tây, tích cực bôn tẩu, giúp đỡ lẫn nhau, cùng phấn đấu vì nhiệt huyết sâu tận xương dành cho cố quốc. Và Triệu Triệt cũng biết, sở dĩ Gia Cát Nguyệt vẫn một lòng ủng hộ Đại Hạ, nhiều lần trợ giúp Đại Hạ trong chiến trận với Bắc Yến, chủ yếu là vì ân tình với mình.

Gia Cát Nguyệt là một người trong nóng ngoài lạnh, ân huệ nhỏ nhất từ người khác cũng sẽ khiến hắn ghi tạc trong tim.

“Bệnh của hoàng thượng thế nào rồi?”

Triệu Triệt bất giác nhướng mày, hờ hững nói: “Đang trong tình trạng nguy kịch, có lẽ không chống đỡ được lâu nữa.”

 

Gia Cát Nguyệt hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Chúng ta vẫn cần thêm thời gian.”

 

Triệu Triệt gật đầu, sau đó khẽ mỉm cười, “Có điều cũng chưa thể khẳng định, mấy năm trước thái y cũng nói ông ta đang nguy kịch, không còn nhiều thời gian, nhưng đã nhiều năm như vậy, ông ta vẫn là người sống thọ nhất, thân là đế vương một nước, sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu.”

 

Gia Cát Nguyệt xoay đầu lại, cau mày nói: “Ông ta dù sao cũng là phụ thân của điện hạ.”

 

“Vậy sao, chỉ e ta và ông ta chỉ có cái danh phụ tử mà thôi, còn không thì giống quân thần hơn. Ban đầu nếu không có Ngụy Thư Diệp cầu xin, không chừng ngay cả cơ hội bị đày đi biên cương ta cũng không có, mà trực tiếp bị kéo lên đài Cửu U xử trảm rồi. Tất cả mọi người đều rõ, ông ta ngoài mặt giả mù sa mưa, nhưng thật ra là là người tàn nhẫn hơn ai hết.”

 

Hai năm bươn chải nơi tái ngoại đã khiến Triệu Triệt thêm vài phần trầm ổn, hắn nhìn sang Gia Cát Nguyệt, lẳng lặng hỏi: “Còn ngươi, định ứng phó với chuyện lần này thế nào?”

 

Gia Cát Nguyệt nhướng mày nhìn sang, “Điện hạ nói thử xem?”

 

“Muốn nghe thì ta nói, chi bằng ngươi cứ đồng ý kết thân với công chúa Hoài Tống kia, xem bọn họ sẽ có phản ứng ra sao. Không phải bọn họ đang phỏng đoán ngươi sẽ cự tuyệt hôn sự sao, cho bọn họ thất vọng đi vậy.”

 

Gia Cát Nguyệt thoáng nhíu mày, dĩ bất biến ứng vạn biến* quả thực là phương pháp tốt nhất, có điều… Hắn khẽ nhếch môi mỉm cười, thần sắc vẫn ung dung, cũng không đáp lời.

*Dĩ bất biến ứng vạn biến: lấy bình tĩnh chống lại ngàn biến động, lòng ta không “biến” thì ắt không còn bất cứ “vạn biến” nào lung lạc được ta.

“Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản*, e ngươi bây giờ chính là là đang như vậy. Chuyện đã đến giờ mà ngươi vẫn chưa chết tâm sao?”

*Tình yêu nam nữ quyến luyến với nhau không rời thì sẽ khiến ý phí phấn đấu của nam nhân tiêu tan.

 

Gia Cát Nguyệt tránh né không trả lời, chỉ nói: “Cũng không hẳn chỉ có cách này, nếu bọn họ đã muốn đùa thì ta đùa bọn họ một phen vậy, vừa vặn thu hút sự chú ý của người khác, cho điện hạ một cơ hội.”

 

Triệu Triệt trầm giọng nói: “Bọn họ lần này dụng tâm như vậy mà ngươi vẫn tìm được kẽ hở thoát thân à?”

 

“Không có kẽ hở?” Gia Cát Nguyệt cong môi cười lạnh, “Vậy thì tạo kẽ hở chui ra.”

 

Triệu Triệt gật đầu rồi nhanh chóng đứng dậy, tay đặt lên chuôi kiếm, trường bào đen thẫm trên người tăng thêm vẻ uy vũ, hắn trầm giọng chậm rãi nói: “Bày mưu tính kế mãi cũng vô ích, cuối cùng vẫn phải dựa vào đao kiếm nói chuyện mà thôi. Lão Tứ, chúng ta không còn như lúc trước, nếu không được thì không cần phải nhẫn nhịn, cứ thoải mái để lộ thực lực, sẽ không ai dám miễn cưỡng ngươi.”

 

Gia Cát Nguyệt cười nói: “Sao lại nói ta như nữ tử nhu nhược bị bức ép như vậy? Ý tốt của điện hạ ta xin ghi nhớ, lần này điện hạ liều mạng vào thành, hành sự phải cẩn thận.”

 

Triệu Triệt nói: “Ít nhất cũng phải gặp mặt ngươi một lần.”

 

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa thật nhỏ, Nguyệt Thất thấp giọng báo: “Thiếu gia, lão gia đã biết người trở lại, trong cung cũng phái người triệu thiếu gia vào cung.”

 

Triệu Triệt cầm áo lông khoác lên người, lật mũ trùm kín đầu không lộ mặt, trầm giọng nói: “Ta đi đây, một mình ngươi phải cẩn thận.”

 

“Điện hạ cũng vậy, hãy dùng mật đạo mà đi, bảo trọng.”

 

Hai người gật đầu với nhau, Triệu Triệt kéo cửa theo mấy người Hoàn Nhi rời đi, khuất dạng trong gió tuyết đầy trời.

“Thiếu gia.” Nguyệt Thất đi vào, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt đứng trong phòng, sắc mặt trầm tĩnh, không rõ là đang nghĩ gì.

Cảm giác có bằng hữu quả nhiên thật tốt.

Hắn từ trước đến nay luôn là người xa cách khó gần, ngay cả với huynh đệ trong gia tộc cũng không có chút tình cảm thân cận. Hiện tại trong thành canh phòng cẩn mật như vậy mà Triệu Triệt vẫn có thể mạo hiểm đến gặp hắn, thật sự không khỏi khiến hắn cảm động.

“Thiếu gia? Thời gian không còn sớm.” Nguyệt Thất nhắc nhở.

Gia Cát Nguyệt đột nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó trầm giọng nói: “Chuẩn bị xe.”

 

Nguyệt Thất nhất thời sửng sốt, “Thiếu gia muốn đi đâu?”

 

“Vào triều.”

 

“Vào triều?” Nguyệt Thất sững sờ hỏi: “Thiếu gia không cần tắm rửa thay y phục rồi mới diện thánh sao? Hơn nữa, thiếu gia là Tư Mã, võ tướng không thể ngồi xe, nên cưỡi ngựa mới đúng.”

 

Gia Cát Nguyệt cúi đầu, trong mắt chậm rãi lộ ra vẻ lạnh lẽo bức người, khinh thường chậm rãi nói: “Ta không chỉ là Tư Mã của Đại Hạ mà còn là phiên vương tay cầm năm mươi vạn binh mã Thanh Hải, ta nghĩ bọn họ chắc đã quên điểm này rồi.”

 

Ánh mặt trời xuyên thủng tầng mây, Gia Cát Nguyệt bước ra khỏi phòng, Phương Chử ở phía sau khoác áo lông lên vai hắn. Mười tám cánh cổng lớn của Gia Cát gia đồng thời được mở rộng đón chào ánh sáng, Gia Cát Nguyệt mặt như quan ngọc, môi đỏ như chu sa, sống lưng thẳng tắp, ung dung rời khỏi phủ Gia Cát. Ngoài cửa phủ có nhóm quan viên đứng tụ một chỗ, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt đi ra lập tức chen lên, các Nguyệt Vệ liền bước ra, một mực giữ khoảng cách một trượng ngăn bọn họ với Gia Cát Nguyệt.

Gia Cát Nguyệt mắt nhìn thẳng, giẫm lên bục đá ngồi vào cỗ xe ngựa tráng lệ được kéo bởi tám bảo mã, lẳng lặng ra lệnh: “Đi.”

 

“Thiếu gia muốn đi đâu ạ?” Phu xe quay đầu hỏi.

Phương Chử mặt không đổi sắc bình tĩnh trả lời thay, “Cung Thịnh Kim.”

 

Gió lạnh luồn vào trong xe, Gia Cát Nguyệt trầm tĩnh tựa vào thành xe lót nệm mềm.

Bản lĩnh khuấy đục nước của hắn chưa bao giờ kém, đã như vậy thì hắn sẽ khiến cho ván cờ này càng thêm khó đoán, ai cũng đừng mong chỉ lo cho thân mình, đứng ngoài cuộc bàng quan nhìn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.