Sáng hôm sau, trên TV các phố lớn ngõ nhỏ đều đưa tin ‘Quá trình xót lòng’ của nhà vua và hoàng phu của y, khiến mọi người sôi nổi tung tin vịt.
Người đi đường A: “Aizz, mọi người có hay tin gì chưa? Nhà vua và hoàng phu của ngài ấy vì túng dục quá độ mà nhập viện rồi!”
Bà tám B: “Ây da, tôi nghe là hai người họ tối qua cãi nhau, đánh nhau nhập viện đấy!”
Người khuấy nước tương C: “Vậy sao? Tôi nghe là tối qua hai người họ uống rượu quá nhiều, không cẩn thận té xuống hồ, ngâm một đêm, cho nên mới phải nằm viện mà!”
“……”
Có đôi khi, sự thật luôn ngoài sức tưởng tượng.
Trong phòng VIP ở một bệnh viện hoàng gia xa hoa ở đế đô.
“Bệ hạ, đều là lỗi của tôi, nếu không phải tôi quên chuẩn bị thức ăn khuya cho hai người, hức hức hức hức, thì đâu hại bệ hạ ngộ độc thức ăn phải vào viện…” Đầu bếp trưởng ngự thiện phòng khóc tối trời tối đất, đến cả nước mũi cũng chảy ra ngoài.
“Cầm tiền tháng này, rồi lấy thêm tiền vi phạm hợp đồng, ông đi nhanh đi!” Nhà vua xoa nhẹ thái dương, chết tiệt, vừa rồi y lại xuất hiện ảo giác, thật sự là đáng ghét.
“Bệ… hạ…” Đầu bếp trưởng lão lệ tung hoành.
“Hừ, đuổi việc người ta làm cái gì, còn không phải là do anh đã nấu ra cái thứ kỳ quái đó, hại tôi bị ngộ độc thức ăn!” Trùng Trùng quệt mồm, bực bội, nói.
Nhà vua ngẩn ra, hung tợn trừng Trùng Trùng một cái, ý chính là, không có gì thì bớt nói chút đi.
Tất nhiên là Trùng Trùng xem thường ý tứ của nhà vua, vẫn cứ nói, “Ui, thật là mất mặt, kết hôn kết tới thế này, quái gở hết biết!”
Nhà vua: “……”
Sau ba ngày nằm viện, cuối cùng hai người cũng được về, nhưng tất nhiên là phải có bác sĩ cung đình đi theo, giúp hai người bồi bổ.
Dĩ nhiên là chuyện nhà vua của chúng ta bị ngộ độc thức ăn cũng đã truyền tới dân gian, nhưng tất cả mọi người đều hâm mộ Trùng Trùng. Bởi vì cậu là người đã khiến nhà vua phải vì hoàng phu mà y yêu quý nhất nấu cơm, cậu đã khiến nhà vua phải vào bếp, đúng là một con sâu vĩ đại.
Kết quả là, đám háo sắc trong đế đô bắt đầu YY dáng vẻ của nhà vua lúc nấu cơm…
Một đêm động phòng hoa chúc đã bị phá hỏng như vậy. Vào lúc này, dưới con mắt mong chờ của Lý Thần, bác sĩ cung đình đẩy kính mắt, bình tĩnh nói: “Chắc là phải tạm thời cấm chuyện phòng the!”
Lý Thần nổi giận: “Cái gì là chắc là?”
Bác sĩ cung đình run lên: “Giống như là có thể hành phòng!”
Wright liếc xéo: “Cái gì là giống như?”
Bác sĩ cung đình đổ mồ hôi đầy mặt: “Có thể hành phòng!”
Kết quả là, hai ba ba quan tâm tới con mình đã lẻn vào phòng ngủ hai người kia, tạo một bầu không khí cực kỳ lãng mạn.
Cho nên, khi Trùng Trùng và Alphonse trở về tẩm cung, hai người liền ngửi thấy một mùi thơm, giống như có gì đó hấp dẫn, khiến cả hai cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, muốn tắm rửa sớm một chút rồi đi ngủ.
Vì cánh của Alphonse là bí mật cho nên lúc ở bệnh viện, y đã ba ngày không tắm. Tuy là trên người không có mùi gì lạ, nhưng với một người luôn thích sạch sẽ như Alphonse mà nói, chuyện này là quá sức chịu đựng. Còn Trùng Trùng thì mỗi ngày tắm hai lần, khiến Alphonse phải nghiến răng nghiến lợi.
Bảo Trùng Trùng rửa cánh giúp y một chút, nhưng con sâu chết tiệt ấy chẳng những không để ý tới y, lại còn oán hận nói: “Đáng đời, ai kêu anh nấu bậy bạ cho tôi ăn làm gì!” Cứ thế, cậu bỏ đi tắm rửa một mình.
Cho nên khi về tới phòng mình, nhà vua của chúng ta vừa đóng cửa lại xong đã cởi áo khoác ra, quẳng đầy trên đất, định nhảy vào hồ tắm một trận cho đã.
Lúc còn ở bệnh viện, tuy là phòng VIP được trang bị rất đầy đủ, nhưng bồn tắm rất nhỏ, chứa một mình y thì được, nhưng khi y mở cánh ra, thì muốn tắm ở nơi nhỏ hẹp đó là không thể nào.
Mành lụa màu trắng xen kẽ màu tím nhạt, trong hồ tỏa ra nhiệt khí, trên mặt hồ còn có nhiều cánh hoa màu đỏ yêu dị đang trôi nổi, nếu như cảnh này mà xuất hiện trong bức tranh mỹ nhân dục đồ, thì có lẽ là sẽ khiến người ta phải chảy máu mũi, dục vọng dâng trào…
Ngay khi nhà vua của chúng ta vừa định xuống ngâm mình, thì đột nhiên, có một vật thể không rõ rơi xuống hồ, bọt nước văng tứ phía, khiến đức vua đáng thương ướt nhẹp, toàn thân đều bị vây trong trạng thái chật vật không tả nổi.
Mà lúc này, vật vừa rơi xuống hồ đã nhô cái đầu nhỏ màu trà lên, chớp chớp đôi ngươi màu xanh nhạt, “Anh ba ngày chưa tắm tửa, bẩn lắm, cho nên, chờ tôi tắm xong rồi anh hãy tắm!”
Mặt của nhà vua đen y chang đáy nồi, mà nói không chừng còn đen hơn một chút.
Vì thế, lá gan của Trùng Trùng càng lúc càng lớn, cậu vừa tắm rửa vừa ngâm khe khẽ.
Alphonse bực bội, đi xuống hồ. Y đi về phía Trùng Trùng, định dạy cho con sâu này một bài học. Cánh phía sau mở ra, đôi ngươi màu tím nhạt âm trầm nhìn ai đó.
Trùng Trùng đang tắm vui vẻ đột nhiên cảm giác được độ ấm xung quanh giảm đi rất nhiều, cậu rùng mình một cái, kinh ngạc phát hiện có một đôi cánh chim thật to đang tới gần mình, đương nhiên, sau lưng còn có thứ khiến cậu đau mắt.
Trùng Trùng dựng lông tơ, sợ hãi xoay người qua, cười cười: “Ha ha, Alphonse, tôi chà cánh giúp anh nha!”
Alphonse tiếp tục tới gần, âm trầm nhìn cậu.
“Oa, tôi sai rồi…” Trùng Trùng định xoay người chạy trốn, nào ngờ chỉ mới đi được mấy bước đã bị đôi cánh thật to của Alphonse kéo trở về.
Da thịt trần trụi chạm vào nhau, mùi thơm lan tỏa, đôi cánh thật to của Alphonse vây hai người lại trong một không gian nho nhỏ, lúc này, vòng eo mảnh mai của Trùng Trùng đã bị Alphonse ôm lấy.
Trong khoảnh khắc, kết hợp với hương thơm bay lượn trong không trung, bầu không khí lại càng ám muội. Đôi ngươi màu tím nhạt của Alphonse lại càng trở nên u tối, mê ly, chóp mũi của hai người cơ hồ chạm vào nhau, nếu như nhích gần lại một chút, sẽ chạm vào môi đối phương.
Trùng Trùng vươn hai tay trắng nõn đỡ bả vai rắn chắc của Alphonse, cả người cậu như tựa hết lên người y. Bởi vì đang ở trong nước, Alphonse tiện tay kéo cậu lên một chút, cho nên hiện tại hai chân của Trùng Trùng chúng ta vốn không chạm đất, chỉ có thể nhờ vào Alphonse để giữ thăng bằng.
Dần dần, trong hồ chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, tiếng thở hào hển, có cả tiếng bọt nước nhỏ từ trên người cả hai xuống…
“Ờ… Anh không tắm rửa sao?” Trùng Trùng cũng cảm thấy có gì đó khác thường, với lại cậu cũng không biết hiện giờ mình mê người thế nào, cũng chẳng biết người đang ôm mình là một con sói sắp bùng nổ.
Đôi ngươi màu tím nhạt của Alphonse nhìn chằm chằm Trùng Trùng, thật lâu sau, y ngây ra, quay mặt sang chỗ khác, vì nuốt nước bọt vào mà hầu kết di chuyển lên xuống.
“Để tôi chà cánh giúp anh nha!” Trùng Trùng rất biết thời thế, lấy lòng, cầm sữa tắm đổ lên đôi cánh ướt sũng của Alphonse, bắt đầu xoa xoa.
Alphonse tựa vào thành hồ, uống một chút rượu vang. Còn Trùng Trùng thì đang mệt tới toát mồ hôi, bởi vì lông chim của nhà vua rất nhiều, rất mềm mại, Trùng Trùng không muốn ăn đòn, cho nên đành phải cố sức mà chà.
Tắm rửa sạch sẽ, nhà vua bắt đầu cọ rửa thân thể. Lúc này Trùng Trùng cũng đã bơi tới một góc khác gội đầu. Alphose rửa cánh xong, thấy Trùng Trùng lọ mọ ở đằng kia, nhà vua tò mò, bơi tới. Alphonse trút dầu gội vào tay, xoa xoa hai cái, tạo bọt, đưa lên đầu Trùng Trùng xoa xoa.
Tóc của Trùng Trùng thật mềm, sờ rất êm tay, Alphonse cảm thấy thật thoải mái, chẳng trách lúc Trùng Trùng tẩy cánh cho mình lại sờ thêm một hồi, thì ra thích đến vậy. (= = Của anh là cánh, người ta là tóc, có biết không!)
Mới bắt đầu Trùng Trùng thấy rất lạ, không hiểu sao tên vua này lại chạy tới gội đầu cho cậu. Nhưng cậu sực nhớ là vừa rồi anh ta bắt cậu tẩy cánh cho anh ta, thành ra cũng thuận lý mà hưởng thụ.
Bọt đầy cả đầu Trùng Trùng, Alphonse cảm thấy rất vui vẻ, vì thế lại càng không ngừng xoa xoa, nhưng lại không chịu xả sạch cho Trùng Trùng, bởi vì trên căn bản là trước giờ y chưa từng tắm rửa cho người khác bao giờ.
Trước đây vì y là ngoại tộc, cho nên đi đâu cũng lén lén lút lút, tắm không được cánh rất bực bội, sau cùng y dứt khoát là nhảy xuống sông cho thoải mái. Về sau y trở thành vua, chuyện tắm rửa lại càng thêm bí mật. Rõ ràng vua là người có tiền nhất, nhưng y chưa từng được tắm thoải mái một lần. Đột nhiên Alphonse lại nghĩ, cưới Trùng Trùng cũng không tồi nha, tuy là con sâu chết tiệt này thường hay khiêu chiến với cực hạn của y, nhưng kỹ thuật chà cánh lại rất tốt, y thấy rất thoải mái.
Qua một hồi lâu, Trùng Trùng thật sự không thể chịu đựng cảnh Alphonse ‘chà đạp’ đầu mình, cậu như một con sâu thực thụ, trốn khỏi Alphonse, lặn xuống nước, rửa sạch đống bọt trên tóc.
Ngoài chuyện tắm rửa, còn có một chuyện khác khiến Alphonse vô cùng buồn bực, đó chính là thổi cánh. Nếu như tắm bên ngoài, thì chỉ cần y vỗ cánh một chút, bay trên không trung mấy vòng, lại có tia hồng quang chiếu vào, qua một lát sẽ khô.
Nhưng nếu tắm trong hồ, thì y phải dùng máy sấy.
Tóc của Alphonse đã sớm khô, chỉ có cánh của y là còn ướt sũng. Alphonse không thổi cánh, lạnh run lên.
Cuối cùng, nhà vua của chúng ta đành phải quay sang cầu cứu với Trùng Trùng, “Nè, tới sấy khô cánh giúp tôi đi!” Mặt nhà vua lạnh như băng, không biết nên cười hay thế nào, nói chung là mất tự nhiên.
“A, tôi đang thoa kem dưỡng da, chờ một chút!” Trùng Trùng đáp.
Vì thế, hai phút sau, Trùng Trùng mặt mày tỏa sáng đi tới. Vì hai người vừa xuất viện, cho nên tinh thần cũng không tốt lắm, mà hễ trạng thái tinh thần không tốt thì tất nhiên là da dẻ cũng không khá hơn chút nào.
Thấy mặt mày Trùng Trùng sáng rỡ, Alphonse nghi hoặc, hỏi: “Cậu thoa mỹ phẩm gì thế, dường như hiệu quả rất tốt thì phải!”
Trùng Trùng tự hào, giơ cằm lên: “Là Mân Côi cao ba ba Wright tặng cho tôi đó, anh có muốn thoa thử một chút không? Nghe nói thứ này không chỉ thoa mặt mà còn có thể thoa lên người nữa, hay là để tôi thoa cho anh nha?”
Alphonse nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu.
Hương Mân Côi cao rất dễ chịu, Trùng Trùng giúp nhà vua thoa một ít lên lưng rồi cầm máy sấy lên, cẩn thận giúp y sấy khô đôi cánh.
Mười phút sau, cánh sắp khô hết, nhưng hai má Trùng Trùng và Alphonse có hơi đỏ lên. Cả người Trùng Trùng đều ửng hồng, tim cũng đập nhanh hơn.
“Alphonse, dường như tôi bị bệnh rồi, toàn thân nóng lên!” Tim cậu đập thật mạnh.
Nhà vua đỏ mặt: “Dường như tôi cũng bệnh rồi!”
Hai người sực nhớ lại lúc uống thuốc, làm kiểm tra ở bệnh viện đã thấy đau đầu, vì thế Trùng Trùng đề nghị: “Chúng ta uống chút nước, lên giường nằm ngủ một giấc đi, có lẽ đến sáng mai sẽ ổn thôi!”
“Ừm, đúng lắm!” Nhà vua tự gạt mình.
Do đó, hai người uống một ly nước lọc xong, ngoan ngoãn nằm trên giường.
Lại qua thêm mười phút, Trùng Trùng lăn qua lăn lại: “Alphonse, tôi nóng quá… Tính sao bây giờ? Tôi còn cảm thấy kỳ quái… ưm… Quả thật rất khó chịu…”
Alphonse cũng đầu đầy mồ hôi, trong lòng có một cảm giác là lạ. Nhìn người đang lăn lộn phía bên kia, lần đầu tiên trong đời, Alphonse có cảm giác muốn ôm đối phương…