Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 26



.

.

Mỗi một đài truyền hình đều cử phóng viên đi theo chụp ảnh, cho nên, sau một giờ, chuyện Trùng Trùng bị bệnh đã lan khắp đế đô. Trùng Trùng mắc bệnh nan y, đức vua của chúng ta vô cùng thống khổ.

Tới bệnh viện, bác sĩ làm một loạt kiểm tra cho Trùng Trùng, Alphonse vẫn luôn ở bên cạnh cậu, thấy bác sĩ sờ sờ khắp người cậu, Alphonse ghen tị, đôi ngươi màu tím như sắp phun ra lửa.

Tuy nhiên, bác sĩ vẫn rất chuyên nghiệp, không hề khuất phục trước *** uy của nhà vua, cần sờ thế nào thì sờ thế ấy. Trùng Trùng thấy lòng mình rất nhẹ nhõm, không biết có phải vì Alphonse đột nhiên tỏ tình khiến cậu dồn hết tâm trí vào đó mà quên mất bi thương hay không, cho nên, giờ trông Trùng Trùng không giống một người mắc bệnh nan y chút nào.

Bác sĩ sờ một hồi, nhíu mày, thở dài, rồi lại kiểm tra một loạt, cuối cùng, đi tới nơi siêu âm, thế là các bác sĩ đã trông thấy một cảnh kinh thế hãi tục…

Trọng bụng điện hạ Zosya của chúng ta, thế nhưng lại phát hiện một cái phôi thai nho nhỏ.

“Sao… sao có thể như vậy?” Nhìn hình ảnh trên máy siêu âm, bác sĩ lau lau mồ hôi. Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy một hình ảnh kỳ quái như vậy, rõ ràng là không thể mang thai, nhưng, nhưng trong bụng của cậu đúng là có một phôi phai.

Các bác sĩ kề tai nói nhỏ:

“Liệu có phải là máy siêu âm bị gì không? Sao lại chiếu thành một phôi thai trong bụng điện hạ Zosya chứ? Lỡ như để bệ hạ biết, người nhất định sẽ đóng cửa bệnh viện đế đô của chúng ta!” Có người hoài nghi.

“Máy siêu âm mới kiểm tra tổng thể hôm qua mà, rõ ràng là còn tốt lắm, máy móc ở bệnh viện của chúng ta tốt nhất, tiên tiến nhất ở tinh cầu Lala, chắc là không có lỗi nào đâu!” Có người biện giải. Hoàng Phu Trùng Trùng

“Vậy tôi nói anh mang thai đứa con của tôi, anh sẽ thế nào?” Có người nổi giận.

“Vậy thì kết hôn thôi!” Có người bình tĩnh.

“Có khi nào là khối u không vậy?”

“Trên người cậu có khối u giống phôi thai à?”

“……”



Vì thế, sau khi đổi một máy siêu âm khác, viện trưởng bệnh viện đế đô đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi mình, nói: “Trên thế gian này, đúng là có rất nhiều chuyện lạ, điện hạ Zosya của chúng ta thật sự mang thai!”

Một lời của viện trưởng, khiến cả đám người gật đầu, sợ gì chứ, viện trưởng cũng đã nói là mang thai, vậy đó nhất định là mang thai, không phải khối u.

“Bệ hạ, điện hạ Zosya không sao cả, đây chẳng qua là phản ứng bình thường thôi, không cần phải ngạc nhiên!” Viện trưởng hòa ái giải thích với Alphonse.

Alphonse nghiêm mặt, nhìn Trùng Trùng, lạnh lùng nói, “Cái gì gọi là phản ứng bình thường, cho ông ăn rồi nôn ra một tháng xem có sao không!”

Viện trưởng hoảng sợ, vội vàng nói: “Điện hạ Zosya mang thai!”

“Cái gì?” Alphonse hỏi.

“Điện hạ Zosya mang thai, hai tháng!” Viện trưởng đổ mồ hôi ròng ròng, đẩy kính mắt.

“Sao có thể chứ?” Alphonse hừ nhẹ, cái đám lang băm này có ý gì? Nếu như y cưới một nhân ngư thì chắc là y còn tin được, đằng này Trùng Trùng là nam nha, Trùng Trùng là sâu nha, làm sao mà mang thai cho được?

“Chúng tôi sao dám lừa bệ hạ!” Viện trưởng lau mồ hôi, “Vừa rồi chúng tôi đã kiểm tra rất lâu, cũng thấy kỳ lạ, tôi nhớ điện hạ Zosya là Trùng tộc, không thể sinh đẻ như nhân ngư, lúc ấy chúng tôi cũng hoảng hồn. Nhưng… nhưng đúng là trong bụng điện hạ Zosya, có một phôi thai…” 

Alphonse trầm mặc.

Viện trưởng lại nói tiếp: “Bởi vì điện hạ Zosya là Trùng tộc, nhưng theo tôi nghĩ thì rất có thể là một loài khác, cho nên mới có thể mang thai, tôi nghĩ là nên kiểm tra thêm vài lần nữa để tìm hiểu cho chính xác!”

Alphonse nhíu mày, nói: “Các người tự lo liệu đi!”

Vì thế, các bác sĩ lại rút máu, lấy t*ng trùng, bận rộn tới lui, lại còn thuận tiện mời chuyên gia phía di truyền học và gien học tới hội chuẩn.

“Alphonse, có phải là tôi đã mắc bệnh nan y rồi không?” Thấy bác sĩ kiểm tra liên tục, Trùng Trùng nhìn Alphonse, câu đầu tiên là hỏi xem mình có chết hay không.

Alphonse cười khẽ, xoa nhẹ đầu cậu, rồi kéo cậu vào lòng, “Không sao đâu, em sẽ không chết!”

“Hô… vậy là tốt rồi!” Nghe Alphonse nói thế, Trùng Trùng thở phào một hơi, vẻ mặt cũng thư thái hơn. Gần đây cậu hơi gầy, chiếc cằm nhọn lại, cậu đỏ mặt, hỏi khẽ, “Vừa rồi, những lời anh nói là thật sao?”

“Cái gì?” Alphonse giả ngu.

“Anh nói yêu tôi, có phải thật không?” Giọng Trùng Trùng ngày càng nhỏ.

“Không có nha, có phải là em bị ảo giác rồi không?” Alphonse cảm thấy là mình yêu Trùng Trùng trước thì mất mặt quá, thành ra quyết định giả ngu, “Vậy em có yêu tôi không?”

Trùng Trùng lắc đầu, mặt không chút thay đổi, “Không yêu!”

Alphonse của chúng ta dựng lông, véo má Trùng Trùng, “Tôi yêu em như vậy, vậy mà em không yêu tôi chút nào sao? Đồ vô lương tâm, xem ra là tôi đã uổng công thích em rồi!”

Trùng Trùng cười cười, xoa nhẹ bên má bị Alphonse véo đau, “Thì ra anh yêu tôi như vậy nha, nể tình anh yêu tôi, tôi sẽ cố gắng một chút, tranh thủ yêu anh!”

Đức vua không hài lòng, “Cái gì gọi là tranh thủ, tôi nói cho em biết, gả cho tôi là phúc của em đấy, em nhất định phải yêu tôi, bằng không, gia pháp hầu hạ!”

Trùng Trùng thở dài, “Con người của tôi không thích bạo lực, nếu anh luôn bạo lực gia đình như thế thì tính sao đây, coi bộ cả đời này tôi cũng không yêu anh được rồi!”

Alphonse buồn bực.

Quả nhiên, mấy vụ tỏ tình không thể tùy tiện nói lung tung, ai nói trước coi như bại trận.

Vì Trùng Trùng không làm sao cho nên Alphonse mang cậu về nhà. Còn chuyện Trùng Trùng mang thai, chỉ có mình người trong cuộc như cậu là không biết, chứ khắp phố lớn ngõ nhỏ ở tinh cầu Lala đều biết cả rồi.

Viện trưởng nói, tâm trạng của thai phụ có ảnh hưởng trực tiếp tới em bé, như vậy cần phải giữ trạng thái tốt, dinh dưỡng cân đối mới có thể sinh ra một đứa nhỏ khỏe mạnh, xinh xắn.

Vì vậy, Alphonse lại ưu sầu vì chuyện cho Trùng Trùng biết cậu đã mang thai.

Về tới nhà, lập tức chuẩn bị cho Trùng Trùng một bàn ăn, món nào cũng có. Tuy nhiên, dạo này Trùng Trùng có hơi yếu, nhất là ăn thứ gì mà có dầu mỡ cậu sẽ nôn ra.

Nếu ăn quá ít, sẽ không đủ dinh dưỡng nha!

Sau nhiều lần ăn vào, nôn ra, cuối cùng thì cậu cũng no bụng, nụ cười bên khóe môi cũng thật rõ ràng. Alphonse hít sâu một hơi, định nói cho Trùng Trùng biết sự thật.

“Trùng Trùng à…” Alphonse ngập ngừng, vẻ mặt ấy thật không phù hợp với bầu không khí hiện thời.

Nghe Alphonse gọi mình bằng giọng điệu kỳ lạ, cậu sợ tới mức nổi da gà, “Alphonse, anh sao vậy? Bị bệnh sao?”

“Tôi muốn nói với em một việc, em đừng quá kích động!” Alphonse ôm Trùng Trùng, đặt cậu lên đùi mình.

“Được!” Trùng Trùng gật đầu, hai má hồng hồng.

“Em mang thai rồi!” Alphonse nói.

Trùng Trùng ngoáy ngoáy lỗ tai, “Alphonse, chuyện cười của anh vô duyên quá nha!”

Alphonse đưa tay vuốt vuốt cái bụng hơi nổi lên của cậu, “Vừa rồi, sở dĩ bác sĩ kiểm tra lâu như vậy, là vì, em, đã, có, thai!”

Mấy từ cuối cùng, Alphonse nói ra từng từ một. Tức thì, nụ cười của Trùng Trùng như đông lại.

“Mang thai hai tháng!” Alphonse lại nói tiếp, “Dạo này em luôn thấy buồn nôn không phải do viêm dạ dày, mà là phản ứng khi có thai!”

“……”

“Trùng Trùng, em đừng ngất, như vậy sẽ không tốt cho em bé đâu…”



Từ khi biết mình mang thai, Trùng Trùng lại càng gầy, bởi vì cậu không thể tiếp nhận được sự thật là mình mang thai. Với lại, phản ứng do mang thai của cậu đúng là rất nghiêm trọng, Trùng Trùng cứ ăn vào sẽ nôn ra, ăn vào nôn ra, vậy thì không ăn nữa, thật là khó chịu.

Nhưng nếu không ăn gì thì bụng sẽ đói đến phát hoảng, gần đây không biết làm sao, cậu lại muốn ăn mấy món mà ba ba cậu làm, mà đã thèm thì ngày càng thèm. Vì thế, Alphonse quyết định nghỉ một ngày, dẫn vợ về nhà xin cơm.

Vừa bước vào phủ bá tước, Trùng Trùng đã bị Lý Thần và Wright giáo huấn một trận.

“Không phải là con đã đè được bệ hạ rồi sao? Sao người mang thai lại là con chứ?” Wright nổi điên, ông vốn là công, sao con ông lại biến thành phía dưới?

Trùng Trùng bẻ bẻ ngón tay, “Con nói đè thì cũng chỉ là đè thôi, hai người đừng nghĩ lung tung có được không vậy!”

“Con trai, nhiều năm như vậy, là ba đã uổng công dạy dỗ con sao?” Lý Thần khóc lóc.

Trùng Trùng tiếp tục bẻ bẻ ngón tay, “Ba chỉ dạy con phải làm người tốt, không được nói dối, không được đánh nhau, không được cãi vã, con đã lớn như vậy, nhưng xem tạp chí 18+ vẫn là chuyện mấy hôm trước nha!”

Lý Thần chán nản, nhưng lại nghĩ, con của mình đã có mang em bé rồi, đúng là chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép nha. Tuy nhiên, ông vẫn xem cậu như quốc bảo, ‘thỉnh’ vào trong nhà, dâng mấy món ngon lên.

Cũng hết cách rồi, ai bảo con ông mang thai chứ?

Lý Thần từng là người, đương nhiên là ông biết phụ nữ sinh con cần phải chú ý những gì. Dù có nói thế nào, thì ông cũng đã làm cha, vì thế ông bắt đầu giảng cho Trùng Trùng biết những điều cần chú ý và phải làm khi mang thai.

Sinh hoạt ***, nhất định phải cấm, dù sao thì chuyện Trùng Trùng mang thai cũng là một kỳ tích, nếu như vì chuyện đó mà không cẩn thận để mất em bé, vậy biết tính sao đây?

Mỗi ngày cần uống bao nhiêu nước, ăn gì, vân vân và vân vân. Mặt khác, Lý Thần cũng lấy dưa chua trân quý của mình ra, đây là món mà ông mới nghiên cứu ra được đó nha!

Dùng cơm chiều xong, ôm một vò dưa chua, Trùng Trùng hào hứng về cung. Cậu chợt phát hiện, thì ra mang thai cũng tốt lắm, có rất nhiều người tốt với mình, có ăn, có mặc, lại được ngủ nhiều, thật tốt!

Bởi vì Trùng Trùng mang thai, cho nên Alphonse không dám làm bậy, mỗi ngày chỉ ôm cậu ngủ. Tuy là y biết như vậy sẽ rất khổ sở, nhưng vào những lúc cấp bách y chỉ có thể vừa nhìn Trùng Trùng vừa dùng tay làm, chứ tuyệt không dám chạm vào cậu. http://heobi.combi89.wordpress

Thật ra thì ôm ngủ cũng không tồi, nhưng do dạo gần đây Trùng Trùng nôn nhiều, người gầy hẳn đi nên ôm không êm lắm, Alphonse thật nhớ ngày tháng Trùng Trùng vẫn còn mập mạp.

Sắp ngủ, Alphonse lại cảm thấy Trùng Trùng trong lòng y đột nhiên bừng tỉnh, y hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy, hỏi: “Trùng Trùng, em sao vậy? Đói bụng sao? Muốn ăn gì không?”

Trùng Trùng lắc đầu, mặt trắng bệch.

“Thấy ác mộng sao?” Alphonse thấy thế, vội vàng kéo Trùng Trùng vào lòng, hôn khẽ một cái.

Bấy giờ, Trùng Trùng mới gật đầu, diễn cảm cực kỳ khó coi.

“Mơ thấy gì? Sao lại sợ tới như vậy?” Alphonse lo lắng.

“Alphonse, anh nói, em bé trong bụng tôi có khi nào là sâu hay không?” Đột nhiên cậu lại nói, “Tôi cảm thấy, có cánh giống anh sẽ tốt hơn!”

“Sâu rất tốt nha, sao phải giống tôi chứ?” Alphonse không muốn sinh ra một đứa con giống mình, là đứa trẻ ngoại tộc, như vậy con của y sẽ bị người đời chán ghét, như thế cũng chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là thân phận ngoại tộc của y cũng có thể bị bóc trần.

“Ui…” Trùng Trùng khóc không ra nước mắt, “Tôi ghét nhất là sâu, lỡ như tôi sinh ra một con sâu béo ú, tròn vo thì tính sao đây?”

“Nuôi lớn thì sẽ tốt thôi!”

“Không được, tôi muốn làm thịt nó!”

“……”

“Alphonse, tôi vừa nằm mơ, thấy tôi sinh ra một trăm con sâu…”

“……”

“Tính sao đây? Tôi không cần sâu nha…”

“……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.