Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 27



.

.

Vì Trùng Trùng rất ghét sâu, Alphonse sợ cậu sẽ mắc chứng sợ hãi trong lúc mang thai, nên y đã tìm bác sĩ tâm lý giỏi nhất ở đế đô tới tháo gỡ khúc mắc cho Trùng Trùng.

Alphonse rất yêu thương Trùng Trùng, khóa nấu nướng bị dẹp bỏ, lễ nghi hoàng phu? Cút sang bên. Giờ công việc hằng ngày của Trùng Trùng chính là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, sau đó giữ tâm trạng thật tốt, chờ sinh em bé.

Hôm nay, bác sĩ tâm lý lại tới, Alphonse còn nhớ mấy lần trước lúc ra ngoài bác sĩ đều lắc đầu khiến y phải nhíu mày, chẳng lẽ Trùng Trùng sợ sâu tới vậy? Không phải cậu ta cũng là sâu hay sao?

“Điện hạ, tôi tới để phụ đạo tâm lý cho ngài!” Bác sĩ tâm lý mỉm cười, đẩy đẩy mắt kính của mình.

Trùng Trùng vốn đang vui vẻ, giờ thấy bác sĩ tâm lý tới, cái mặt bánh bao của cậu lập tức nhíu lại, đôi mắt to ngập nước nhìn về phía Alphonse.

Alphonse nhìn trời, cũng hết cách rồi, nhất định phải phụ đạo tâm lý, như vậy em bé sinh ra mới khỏe mạnh, bởi vậy y không thể mềm lòng.

“Điện hạ, hôm nay tôi mang tới cho ngài rất nhiều ảnh chụp, trong đó có nhiều ảnh thú vị nha!” Nói xong, bác sĩ tâm lý lấy một sấp ảnh trong cặp mình ra. 

“Là ảnh gì vậy?” Lúc này Trùng Trùng mới thấy phấn chấn hơn một chút.

“Là một số ảnh đáng yêu của các bé sâu!” Bác sĩ tâm lý mỉm cười, giải thích.

Tức thì, mặt Trùng Trùng trở nên rất khó coi.

“Đây là ảnh các bé sâu mới sinh!” Dứt lời, bác sĩ đưa một tấm tới, Trùng Trùng sợ tới mức nhắm mắt lại, có thế nào cũng không chịu mở mắt ra.

Alphonse thấy thế, cầm tấm ảnh lên nhìn nhìn, rồi nói: “Trùng Trùng, ảnh chụp không khủng bố đâu, không phải sâu!”

“Thật sao?” Trùng Trùng bắt đầu dao động.

“Đúng vậy, mẫu phụ của bé sâu này là nhân ngư, cha của bé cũng có một nửa huyết thống nhân ngư, cho nên bé sinh ra đã thành hình, không cần trải qua biến hóa đã có thể hóa thành hình người!”

Trùng Trùng mở một con mắt ra, trộm nhìn, trong hình quả thật không phải sâu mà là một đứa nhỏ trần truồng, mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn cậu. Trùng Trùng mỉm cười, nhìn Alphonse bằng ánh mắt chờ mong.

“Thật không phải sâu nha!” Trùng Trùng ngạc nhiên.

Alphonse nén cười, xoa nhẹ lên tóc Trùng Trùng.

“Tiếp theo, chúng ta nhìn bức này!” Nói xong, lại đưa một tấm tới.

Trong hình là một quả trứng tròn vo, Trùng Trùng tò mò, đưa mắt nhìn bác sĩ, bác sĩ cười nói: “Nhân ngư đầu tiên là đẻ trứng, sau đó đưa tới trung tâm ấp trứng chờ nở, như vậy em bé mới có thể phá lớp vỏ ra ngoài!”

Trùng Trùng nghiêng đầu qua, kéo kéo Alphonse, “Alphonse, chúng ta đẻ trứng đi, trứng rất đáng yêu, tôi không cần sâu đâu!”

Bác sĩ nói: “Điện hạ, hôm đó đã siêu âm rồi, trong bụng ngài là phôi thai, không phải trứng, cho nên ngài không sinh trứng được đâu!”

Câu nói của bác sĩ khiến Trùng Trùng hụt hẫng.

“Điện hạ, sao ngài lại sợ sâu tới vậy? Rõ ràng ngài cũng là Trùng tộc mà?” Bác sĩ bắt đầu tìm hiểu chứng sợ sâu của Trùng Trùng.

Trùng Trùng ấp úng, không muốn cho ra nguyên nhân.

“Trùng Trùng, sao em lại sợ sâu? Sâu đáng yêu lắm mà!” Alphonse cũng ở cạnh bên nói thêm vào.

Trùng Trùng nhớ tới cái dáng vẻ mập mạp trước đây của mình, nhíu mày, “Thật sự đáng yêu sao?” Nhưng mà theo cậu thấy, thì không đáng yêu chút nào nha…

“Đúng thế!” Bác sĩ lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp, “Tôi có đến chỗ ba ba của ngài điều tra rồi, có cả bạn của ba ba ngài nữa, bọn họ đều nói trước đây ngài rất đáng yêu, ai cũng rất thích ngài!”

Trùng Trùng trừng to hai mắt: “Thật sao?”

Bác sĩ gật đầu, “Đúng vậy, có chú Orsa của ngài, chú Lane, những người bạn cùng học nhà trẻ với ngài cũng vậy, tôi điều tra hết cả rồi!”

Trùng Trùng bĩu môi, “Bọn họ đều nói tôi là con sâu béo, không chịu chơi chung với tôi!”

Bác sĩ lại giải thích, “Thật ra thì có mấy người bạn học đã lén nói với tôi, bởi vì Wright ba ba của ngài đã cảnh cáo bọn họ, không cho họ ăn hiếp ngài, cho nên bọn họ đều không dám tới gần ngài, sợ bị Wright ba ba của ngài đánh!” Hoàng Phu Trùng Trùng

Trùng Trùng suy ngẫm, dường như đúng là có chuyện như vậy. Nhưng cậu vẫn thấy lo lắng, “Mọi người thật sự thích sâu sao?”

Alphonse nâng cằm Trùng Trùng lên, hôn nhẹ lên môi cậu một cái, “Chỉ cần tôi thích là đủ rồi!”

Biểu hiện của Alphonse khiến Trùng Trùng đỏ mặt, tim cậu cũng đập lên loạn xạ, Alphonse thật sự thích sao? Nhưng mà trước đây anh ta luôn nhìn mình bằng ánh mắt khó chịu nha!

Thấy Alphonse yêu thương mình như thế, Trùng Trùng mới nói ra nguyên nhân thật sự  làm mình sợ sâu.

Bác sĩ nghe xong, nhíu mày, nói: “Như vậy là từ lúc điện hạ trưởng thành tới giờ, không còn nhiều loài sâu vây quanh ngài nữa?”

Trùng Trùng gật đầu, phải biết rằng vì tiêu diệt đám sâu ấy, cậu đã mua rất nhiều thuốc diệt côn trùng, nhưng kết quả là còn không giết được bao nhiêu sâu thì cậu đã bị ngộ độc muốn chết lên chết xuống.

Cũng không biết tại sao mà từ lúc cậu trưởng thành tới giờ lại không hấp dẫn đám sâu ấy nữa. Khi đó Trùng Trùng vô cùng vui vẻ, còn tự cho là do cậu dùng nhiều thuốc diệt côn trùng đã tạo thành lớp kháng sinh, cho nên đám sâu ấy chỉ dám tôn kính nhưng không dám gần gũi.

“Thật ra, loài Trùng tộc như ngài vốn rất ít, bởi vì huyết thống rất thuần, cho nên lúc nhỏ, hơi thở phân bố không ổn định, dễ dàng hấp dẫn những loài sâu nhỏ. Sau khi trưởng thành, cơ thể thuần thục, cho nên triệu chứng đó cũng không còn nữa!”

Trùng Trùng nhíu mày, vậy thì thế nào? Có thế nào đi nữa thì cậu cũng sợ sâu nha!

“Điện hạ biết tại sao đám sâu ấy lại thích đi theo ngài không?”

Trùng Trùng lắc đầu.

Bác sĩ cười tới hòa ái vô cùng, “Bởi vì bọn chúng đều xem ngài như vua của chúng, không phải những kẻ yếu đều tìm cường giả để dựa vào sao?”

Trước giờ Trùng Trùng luôn bị coi là kẻ yếu, thật hiếm khi có người xem mình là cường giả, cho nên cậu rất vui, vội vàng gật đầu, cứ như cậu đã quên mất thời thơ ấu của mình rồi.

Sau một phen dụ dỗ, lừa gạt của bác sĩ tâm lý, cuối cùng thì Trùng Trùng không nghĩ tới chuyện trong bụng mình có sâu hay không nữa, nhưng những lúc ngẫu nhiên cậu cũng sẽ hỏi: “Alphonse, lỡ như sinh ra một con sâu béo thì tính sao đây?”

Alphonse chỉ đành thở dài, “Sâu béo thì thế nào? Sinh một con sâu béo giống em thì càng tốt!”

Trùng Trùng vui rạo rực.

Theo đề nghị của bác sĩ, Trùng Trùng lại tiếp tục học khóa nấu nướng, thật ra trong lúc mang thai, cậu không thể không hoạt động gì được. Mà ngược lại, cậu cần phải làm một số việc mà mình thích, như vậy mới có lợi cho sức khỏe và tinh thần của người mang thai.

Mỗi ngày đều học một món mới, không hề thấy phiền hà chút nào, lại còn rất vui vẻ. Trùng Trùng rất muốn cưỡi rồng, nhưng Alphonse không cho phép, vì vậy ngày nào cậu cũng tới xem Chiefly, rồi bắt nó bay cho cậu xem.

Trong lúc Trùng Trùng đang vui vẻ vì trêu đùa Chiefly, thì Alphonse lại đang buồn rầu.

Bệnh viện đế đô.

“Bệ hạ, sau quá trình nghiên cứu của các chuyên gia và học giả ở hành tinh Lala, chúng tôi đã cho ra kết luận là thân thể, tình hình sức khỏe và huyết thống Trùng tộc của điện hạ Zosya là rất bình thường, nói cách khác, điện hạ Zosya mang thai là một kỳ tích…” Viện trưởng cung kính nói.

Alphonse nhíu mày, viện trưởng thấy thế lại nói: “Tuy là chuyện điện hạ Zosya mang thai là một kỳ tích, nhưng cũng không có nguy hiểm gì tới tính mạng, chỉ cần kiểm tra định kỳ, dinh dưỡng ổn định, không bao lâu sau, nhất định sẽ sinh ra một tiểu hoàng tử!”

Alphonse vẫn nhíu mày như trước.

“Thật ra, chúng tôi đề nghị bệ hạ nên đi kiểm tra một chút!” Viện trưởng ấp úng, “Bởi vì thân thể của điện hạ Zosya rất bình thường, cho nên, các học giả nghi ngờ…”

“Không cần!” Alphonse phất phất tay, nói: “Thân thể của ta, ta rất rõ, ta nghĩ, nhất định là thần đã để cho hoàng phu mang thai đứa con của ta, kế thừa huyết thống tốt đẹp, nếu sau này ta chết già, vậy con trai ta sẽ thay ta kế tục!”

Viện trưởng đại nhân xấu hổ, cho tới bây giờ ông mới biết, thì ra đức vua của chúng ta cũng có thể tự kỷ như vậy.

Tuy rằng bị nhà vua cự tuyệt, nhưng viện trưởng vẫn không buông tay, nhỏ giọng đề nghị, “Cũng nhiều năm rồi bệ hạ không có kiểm tra sức khỏe, cho dù sinh bệnh cũng chỉ uống thuốc là xong, tôi nghĩ là nên nhân cơ hội này kiểm tra tổng quát, nhờ có ngài, hành tinh Lala mới có ngày hôm nay, nếu ngài có chuyện gì, chúng tôi phải tính sao đây?”

Alphonse thản nhiên nói, “Khỏi đi, sức khỏe của ta rất tốt!”

“Thật ra, không làm kiểm tra tổng quát cũng được, chỉ cần bệ hạ chịu cho một chút t*ng trùng…” Viện trưởng vẫn kiên quyết không bỏ qua.

“Ta nói không cần là không cần!” Nhà vua tức giận, đôi mắt hung ác đó khiến viện trưởng đổ mồ hôi ròng ròng, “Chẳng lẽ ta làm vua còn phải nghe lệnh của ông à? Vậy có cần ta nhường luôn vị trí này cho ông không?”

Viện trưởng hoảng hồn, vội vàng khom lưng giải thích, “Xin lỗi, là tôi đã quá lo lắng cho sức khỏe của bệ hạ, quá lo lắng… Ngài cũng biết rồi đó, nếu sức khỏe của ngài có xảy ra vấn đề gì, thì hành tinh Lala này không còn tìm được một rường cột giống như ngài nữa!”

Nhà vua hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Viện trưởng sợ tơi mức lập tức khuỵu xuống đất, sợ thật, sợ thật, hào khí của bệ hạ quả nhiên người thường không cách nào chịu nổi!

Thật ra, lúc Trùng Trùng mang thai, Alphonse cũng từng nghĩ tới nguyên nhân là do mình. Nhưng y vẫn ôm một chút hi vọng, chờ kết quả kiểm tra của Trùng Trùng.

Là như vậy, nhất định là như vậy…

Từ nhỏ y đã là một ngoại tộc, đến cả nam nhân mà y cũng có thể làm cho mang thai, vậy, còn có gì y không thể làm được nữa?

Alphonse buồn rầu, tại sao trên thế giới này chỉ có mình y như vậy? Tại sao y lại không giống người bình thường?

Nếu… nếu như đứa nhỏ mà Trùng Trùng sinh ra cũng có đôi cánh, vậy nhất định sẽ bại lộ. Alphonse nắm chặt tay, trong thoáng chốc, ý định loại đi đứa nhỏ trong bụng Trùng Trùng đã thoáng qua đầu y.

Bỏ đi có ổn không? Như vậy Trùng Trùng sẽ rất đau lòng, cậu ta rất thích trẻ con.

Alphonse còn nhớ, khi tới hành tinh Kana, lúc Trùng Trùng đưa tay sờ bụng Lạc Lạc – thanh mai trúc mã của cậu, hai mắt cậu sáng lên…

Tính sao đây?

Rốt cuộc thì y nên vì sự sinh tồn ở Lala, vì không bị ghét bỏ, hưởng thụ những đãi ngộ cao nhất? Hay là nên để đứa nhỏ ấy ra đời, cho dù thân phận có bị vạch trần cũng không sao, y và Trùng Trùng sẽ ở bên nhau cả đời?

Alphonse chợt nhớ tới những gì Laka từng nói, thường thì người ta luôn thích vật chất đầy đủ, nếu có một ngày y không còn gì cả, vậy Trùng Trùng có còn cần y nữa không?

Nghĩ tới đó, Alphonse lại thở dài.

“Alphonse, Alphonse!” Nghe tiếng Trùng Trùng, Alphonse vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ngẩng đầu lên, nhìn Trùng Trùng bằng ánh mắt cưng chiều.

“Sao vậy?” Alphonse kéo Trùng Trùng tới gần mình, “Đừng gấp, phải đi từ từ, tuyệt đối không được chạy, có biết không?”

“Ừm!” Trùng Trùng gật đầu, “Alphonse, tôi cảm thấy, nếu em bé sinh ra có thể giống anh, có một đôi cánh thì hay biết mấy!”

“Tại sao chứ?” Alphonse ngẩn ra.

Trùng Trùng nở nụ cười, “Bởi vì tôi không muốn Alphonse phải cô đơn một mình, có cục cưng làm bạn với anh, như vậy, sau này anh sẽ không cô đơn nữa!” 

Alphonse cảm thấy sống mũi mình cay cay, y muốn khóc, đồng thời y cũng thấy lòng mình ấm áp.

“Ừm, vậy thì sẽ sinh một em bé giống anh… Ưm…” Trùng Trùng còn chưa nói hết câu, đã bị Alphonse ngăn lại, Trùng Trùng cũng không cự tuyệt, ôm cổ y, đáp lại nụ hôn.

Thật ra Alphonse muốn nói, có em, tôi đã không còn cô đơn nữa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.