Alphonse cầm ‘Đơn xin ly hôn’ lên, xem lại, thấy thế nào mình cũng không thiệt thòi, nhưng y lại chẳng thấy vui chút nào. Nhất là khi trông thấy cái vẻ thản nhiên của Trùng Trùng, y lại càng tức giận.
‘Xèo’ một tiếng, tờ giấy ly hôn bị Alphonse thiêu thành tro tàn, kế đó, có một ngọn gió thổi tới, đến cả tro bụi cũng bị gió thổi đi.
Trùng Trùng trừng y: “Anh làm gì vậy? Đồ xấu xa!”
Alphonse đoạt lấy Đoàn Đoàn trong tay Trùng Trùng, nói: “Tôi chính là xấu xa thế đấy, con là của tôi, tôi không thể để em tìm cha khác cho nó, em cũng là của tôi, không được tái hôn!”
Trùng Trùng nổi giận, phồng má lên.
Alphonse: “Tôi mặc kệ, tôi còn chưa suy nghĩ kỹ, tôi không ly hôn!”
Trùng Trùng: “Anh muốn bắt con thì cứ ôm đi đi, dù sao thì trong bụng tôi cũng còn một đứa!”
Mắt Đoàn Đoàn đã ngấn đầy nước mắt.
Alphonse chán nản, trong nhất thời không biết phải nói gì. Vì vậy, y trừng Trùng Trùng, trong đôi ngươi màu tím nhạt ấy đầy vẻ không cam lòng…”
Trùng Trùng đứng dậy, nói: “Chúng ta đi tìm luật sư!”
Alphonse giữ Trùng Trùng lại, ôm vào lòng, lực mạnh tới nỗi khiến Trùng Trùng khó thở: “Không được ly hôn, tôi thương em như vậy, yêu em như vậy, không thể ly hôn!”
Trùng Trùng khóc lóc nói: “Thương quái gì chứ, anh chỉ đùa giỡn với tôi thôi!”
Alphonse hoảng lên, thấy Trùng Trùng khóc thảm thương như vậy, y hôn lên trán cậu, đau lòng, nói: “Tôi không có đùa giỡn, đó giờ đều không có, tôi luôn thật lòng yêu em!”
Trùng Trùng tức giận, giẫm lên chân Alphonse một cái: “Anh bỏ mặc tôi và Đoàn Đoàn, ôm Narran đi!”
Alphonse: “…”
Trùng Trùng lại nói: “Anh còn hôn anh ta, anh nói đi, nếu không phải hôm đó tôi xông vào, thì anh nhất định sẽ làm với anh ta, đến khi sinh được thêm một tiểu thiên sứ nữa, có phải anh cũng sẽ không cần tôi nữa đúng không?”
Alphonse ôm chặt Trùng Trùng: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi cứ nghĩ là em sẽ không để ý, em hiền lành như vậy, chắc sẽ không thấy chết không cứu, tôi nghĩ là em sẽ mừng thay cho tôi, bởi vì tôi đã tìm được đồng loại của mình!”
Trùng Trùng tựa vào ngực Alphonse khóc nức nở, nhưng ở một góc độ khác, khóe miệng cậu lại câu lên một nụ cười.
“Là cậu ta cưỡng hôn tôi, chỉ chạm vào môi chút thôi, không có xâm nhập, tôi cũng không có đụng tới cậu ta, không có thật mà, tôi cũng đã đuổi cậu ta đi rồi!”
Trùng Trùng châm chọc: “Không phải anh ta là đồng loại của anh sao? Không phải gặp được anh ta anh rất kích động hay sao? Sao giờ lại đuổi người ta đi rồi?”
Alphonse: “Bởi vì tôi cảm thấy, không có em, cho dù bên cạnh có thêm một đồng loại, thì tôi cũng vui không nổi!”
Alphonse nâng cằm cậu lên, nhìn cậu bằng ánh mắt thâm tình, “Tôi yêu em, đó là sự thật, không thể nghi ngờ!”
Mắt ngấn lệ, lời của Alphonse khiến cậu cảm động, cảm động tới mém quên lời ba ba Lý Thần đã căn dặn cậu…
“Trùng Trùng, chúng ta đừng ly hôn nữa, mãi mãi sống bên nhau nha!” Alphonse lấy lòng.
Thiếu chút nữa Trùng Trùng đã gật đầu đồng ý, cậu không thể phụ đi kỳ vọng của ba ba Lý Thần, không thể phụ được, cậu tự mặc niệm trong lòng mình như thế…
“Sau này tôi sẽ không thốt ra những câu trừng phạt em linh tinh này nọ nữa, sẽ không làm em tức giận. Sau này, em nấu cơm tôi sẽ rửa bát, tôi sẽ tắm cho con, tắm thật sạch, không để em vất vả nữa…”
Trùng Trùng cúi đầu, không được, không được, cậu sắp bật cười rồi.
“Chỉ cần em không ly hôn với tôi, chuyện gì tôi cũng hứa với em hết, tôi biết em yêu tôi mà, Trùng Trùng…” Alphonse nói khẽ vào tai Trùng Trùng.
Cuối cùng Trùng Trùng cũng chịu lên tiếng, cậu ai oán, nói: “Tôi cũng là nam nha, mỗi lần làm tôi đều ở phía dưới, rất khó chịu…”
Alphonse: “Vậy sau này em dùng miệng giúp tôi là được, sẽ không khó chịu nữa!”
Trùng Trùng không nói lời nào.
Alphonse run lên, “Đừng nói là em muốn đè tôi nha?”
Trùng Trùng gật đầu, “Mãi mãi luôn nha!”
Alphonse hít sâu một hơi, “Tôi mang thai rất mất mặt!”
Trùng Trùng: “Đừng lo, vi phu sẽ hết lòng yêu cưng!”
Alphonse hảo tâm khuyên bảo: “Kỹ thuật của em không tốt, sẽ rất đau, tôi sẽ không cảm nhận được chút thoải mái nào!”
Trùng Trùng: “Lần đầu lạ, lần thứ hai sẽ quen, tôi nhất định sẽ làm cho anh thấy thích!”
Đoàn Đoàn lại học được thêm một từ, hét lên:”Thích, thích, thích…”
Alphonse thở dài, “Trùng Trùng, nếu giờ tôi hứa với em, về sau lại đổi ý, tôi sẽ trở thành người xấu, tôi chỉ muốn đè em cả đời, yêu em cả đời!”
Trùng Trùng có chút cảm động, thật ra, cũng không phải cậu muốn đè Alphonse, chẳng qua là…cậu muốn nói như vậy mà thôi…
“Trừ chuyện này ra, chuyện gì tôi cũng có thể hứa với em!” Alphonse nhìn cậu, đôi ngươi màu tím nhạt chứa đầy nhu tình.
“Vậy anh cũng phải tuân theo tam tòng tứ đắc và năm điều không cho phép!” Trùng Trùng tranh thủ giành chút quyền lợi cho mình, “Trùng Trùng nói gì, cũng phải nghe theo, Trùng Trùng bảo làm gì, cũng phải phục tùng, bất kể là Trùng Trùng đi đâu, cũng phải đi theo!”
Alphonse: “…”
“Làm chồng của Trùng Trùng, nhất định Alphonse phải chịu được cơn giận của Trùng Trùng, chịu được nắm đấm của Trùng Trùng, chịu được khổ, làm được ‘yêu’!”
Alphonse đen mặt, nói: “Tôi không có ý kiến!”
Trùng Trùng nhắc nhở: “Còn năm điều không cho phép nữa, chờ anh nghe xong rồi hãy đồng ý cũng không muộn!”
Alphonse: “…”
Trùng Trùng: “Không được ăn vụng sau lưng Trùng Trùng, không thể lén Trùng Trùng nhớ người khác, không được bỏ rơi Trùng Trùng, không được biến mất vào lúc Trùng Trùng cần nhất, không được trừng phạt Trùng Trùng. Sau này, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do Trùng Trùng làm chủ!”
Alphonse cảm thấy toàn bộ quyền lợi của mình đều bị tướt đi hết…
Thấy Alphonse nhăn mặt, cậu nhíu mày, ra vẻ như không thèm, nỏi: “Nếu anh không thích, có thể ký tên ly hôn, tôi sẽ viết lại một tờ khác!”
Dứt lời, cậu ngồi xuống, giống như ban nãy, bắt đầu viết thêm một tờ.
“Đừng, đừng ly hôn với tôi! Em nói gì, tôi cũng đồng ý hết!” Alphonse hoảng sợ, cướp giấy bút, cẩn thận giấu phía sau.
“Được, vậy tôi sẽ viết tam tòng, tứ đắc, năm điều không cho phép!” Trùng Trùng giật giấy bút lại, bắt đầu viết, viết xong, cậu ký tên mình vào, rồi đưa sang cho Alphonse, Alphonse sợ Trùng Trùng đổi ý, lập tức ký tên mình vào.
Thấy Alphonse ký tên, khóe miệng Trùng Trùng cong lên một nụ cười giảo hoạt, “Sau này phải xem biểu hiện của anh, nếu không tuân thủ sẽ ly hôn!”
Alphonse gật đầu, y chợt cảm thấy nụ cười của cậu có gì đó là lạ, nhìn kỹ lại, Trùng Trùng vẫn là Trùng Trùng, nụ cười ấy thật đáng yêu, thật khiến người ta nổi lên dục vọng muốn chà đạp.
Y lắc đầu, nhất định là y đã nhìn nhầm rồi, Trùng Trùng khờ như vậy, sao lại đặt bẫy lừa y chứ…
Ly hôn không thành, một nhà ba người lại vui vẻ ở cùng nhau, lại còn vào một quán nhỏ ăn một bát mì, rồi tới khu mua sắm mua một đống đồ chơi.
Cưỡi Chiefly về cùng, Alphonse càng cảm thấy Trùng Trùng rất lạ, nhưng Trùng Trùng ngốc như vậy, sao có thể lừa y? Mà quan trọng nhất chính là, Trùng Trùng sẽ không nghĩ ra được cách thông minh như vậy để uy hiếp y nha…
Càng nghĩ, Alphonse càng buồn bực…
Narran bị đuổi đi, Trùng Trùng vui vẻ, có tên Thiên Sứ yêu nghiệt nọ ở, Trùng Trùng cảm thấy đời này cậu đừng nghĩ tới chuyện có cuộc sống yên lành.
Khoảng một tuần sau sự kiện ly hôn, Trùng Trùng đang tắm, Alphonse vốn muốn nhảy xuống ăn sạch cậu, nào ngờ, di động Trùng Trùng vang lên, theo bản năng, y cầm lên xem, tức thì, mém chút y đã tức hộc máu.
Ba ba Lý Thần: Con à, con à, bệ hạ có bị con dạy bảo thành ngoan hơn không? Nếu như anh ta vẫn không nghe lời, vậy thì dùng chuyện ly hôn uy hiếp anh ta, nhưng mà con phải nhớ nha, hai chữ ly hôn này không thể nói lần thứ ba, có biết không?”
Alphonse thở phì phì, soạn tin nhắn: Tôi là Alphonse đây, giờ con của ông đang bị tôi dạy thành ngoan ngoãn. Vừa định gởi đi, nhưng nghĩ lại, y sửa thành: Ba ba, giờ Alphonse rất nghe lời con nha, giờ anh ta đang ở trong hồ tắm chờ con sủng ái đó.
Gởi xong, y xóa tin nhắn của Lý Thần, sau đó cởi sạch, nhảy vào trong hồ, ôm Trùng Trùng, cắn lia lịa.
“Anh anh anh…không được hôn bậy nha!” Alphonse hôn hầu kết đáng yêu của cậu, khiến cậu rên rỉ không thôi.
“Ngoan, em sẽ rất thoải mái!” Alphonse cắn nhẹ, thật ra y đang nén giận, “Không phải em nói phải làm được ‘yêu’ sao? Giờ chúng ta bắt đầu đi!”
Trùng Trùng vốn định cự tuyệt, nhưng ngẫm lại thì đó là do cậu nói ra, cậu chỉ có thể cố gắng hưởng thụ một phen thôi. Cậu gật đầu, nói: “Vậy nhanh lên, tôi mệt lắm rồi, tôi muốn ngủ!”
Alphonse tựa thành hồ, đặt Trùng Trùng ngay tại giữa háng mình, hôn lưng cậu, hai tay đùa giỡn hai điểm trước ngực cậu, “Trùng Trùng, yêu tôi không?”
“Ưm…Yêu…” Trùng Trùng cảm thấy dây thần kinh toàn thân mình đều đang căng thẳng, đầu mơ mơ màng màng.
“Có yêu nhiều không?” Alphonse cọ thứ đã cứng rắng của mình vào khe mông Trùng Trùng, giọng khàn khàn, hỏi.
“Ưm…” Trùng Trùng rên rỉ một tiếng, cậu bị Alphonse trêu chọc tới sắp chết rồi.
“Em có muốn tự tới một lần hay không?” Alphonse cười xấu xa.
Alphonse ngậm vành tai cậu, cắn cắn: “Được rồi, không ăn hiếp em nữa! Không làm loạn nữa!” Nói xong, y buông vành tai cậu ra, khoanh hai tay ngồi trong hồ tắm.
Trùng Trùng thật buồn bực, giờ cậu đã hưng phấn, phía trước cũng đã cứng rắn, nhưng hận nhất chính là thứ đó của Alphonse đã chỉa vào người cậu, vậy mà anh ta còn có thể bình tĩnh nói ra câu đó rồi ngồi yên không nhúc nhích…
“Tôi…Tôi…” Trùng Trùng lắp bắp, mặt đỏ bừng, cậu xoay qua nhìn Alphonse, nói: “Tôi tự mình tới, có bản lĩnh thì anh đừng hưởng thụ!”
Alphonse nhún vai.
Trùng Trùng phồng má, vịn bả vai Alphonse, đặt mông ngồi xuống…
Tức thì, Alphonse thét lên như sói tru…
“Xin lỗi, xin lỗi, làm đau anh rồi!”
“…”
“Ô, ô, tôi nghĩ là tự nó sẽ trượt vào…”
“…”
“Đều tại anh, không chịu nói là phải giữ nó lại rồi mới ngồi xuống, anh là người xấu!”
“…”
“Alphonse, chỗ đó của anh có sao không? Hay là tìm bác sĩ tới xem đi nha?”
“…”
“Anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, hay là, tôi lấy thùng thuốc tới băng lại giúp anh nha?”
“…”
“Yên tâm đi, nếu anh không còn cương được nữa, tới lúc đó tôi sẽ yêu anh!”