ốt aLâm Hạo Thiên nhàn nhã thưởng thức trà Long Tĩnh trong đình viện bên hồ, hắn không thể không thừa nhận cuộc sống ở Long Hiên Các này thật sự khiến người ta dễ sa đọa. Ăn mặc tắm rửa nghỉ ngơi, mọi thứ đều có người hầu hạ chu đáo lại đều là loại phục vụ thượng đẳng không chút sơ sót khiến hắn chỉ biết thoải mái tận tình hưởng thụ.
Âu Dương Minh Vũ tạm thời không có việc gì, bắt đầu làm quen với một cuộc sống của hoàng tử chính cống. Lâm Hạo Thiên từng thắc mắc tại sao cậu là em trai của Hoàng đế mà không được phong vương chỉ mãi giữ danh hào hoàng tử và ở trong cung, câu trả lời vẫn là thái tổ khai quốc vì không muốn thấy cảnh huynh đệ tương tàn nên khi thái tử được chỉ định thì những người con khác liền ở lại trong cung phụng bồi gìn giữ tình cảm huynh đệ. Còn về hậu cung thì tần phi của tiên đế vẫn sống bình thường đến khi tân đế tuyển tú có hậu cung riêng mới sắc phong đưa vào Hoàng lăng phụng bồi tiên đế đến cuối đời. Lâm Hạo Thiên cứ nghĩ về vị thái tổ khai quốc mãi, cứ có cảm giác ông ấy đối xử với thiên hạ bằng một tình thương của một người gia chủ chứ không phải phong phạm của một đế vương, quả là một con người vĩ đại.
Hôm nay bầu trời trong xanh, ánh dương quang lại ấm áp cùng hương thơm cây cỏ lan tỏa trong không khí khiến tâm trạng của hắn tốt hơn một chút, hắn nằm trên tháp thượng để cho tỳ nữ xoa bóp toàn thân, lại có người ở bên phao trà, đánh đàn, khung cảnh thật như chốn tiên thượng khiến bao người ghen tị đỏ mắt!
- Chủ tử! Thoải mái không?
- Ừ! Tay nghề của các ngươi càng lúc càng tốt a!
Lâm Hạo Thiên thoải mái rên rỉ ra tiếng khiến các tỳ nữ đỏ mặt, tỳ nữ đang phao trà mỉm cười:
- Chủ tử a, người còn rên rỉ như vậy sẽ khiến người ta chịu không được a!
Các tỳ nữ đỏ mặt cười khúc khích, các nàng biết Lâm Hạo Thiên sẽ không nổi giận, hắn là một chủ tử thật tốt! Ban đầu khi được phân đến Long Hiên Các, các nàng nơm nớp lo sợ vị chủ tử một đêm bước lên vị trí cao cao tại thượng sẽ vô cùng khó hầu hạ, vì các tần phi tần quân bình thường đã đủ khiến người lo sợ bất an, nói chi vị Hoàng quân đứng đầu hậu cung này! Nhưng các nàng không ngờ tới, hắn lại rất ôn hòa dễ gần, lại đối xử với các nàng vô cùng tốt, các nàng làm sai hắn chỉ nhắc nhở chứ chưa bao giờ trách phạt, lại còn hay nói chuyện thú vị chọc cười các nàng khiến các nàng bất tri bất giác không còn sợ hãi hắn nữa.
Lâm Hạo Thiên lười nhác nâng mắt lườm nữ tỳ phao trà rồi nhàn nhạt lên tiếng:
- Các ngươi được ta chiều sắp hư hết rồi! Coi chừng có ngày bị người khác đánh đòn!
- Chúng ta biết chủ tử sẽ cứu chúng ta a!
- Haizzz ! Các ngươi a ! Tiểu Khuynh, lột nho cho ta !
- Vâng, chủ tử!
Nữ tỳ đang xoa bóp vai mỉm cười chuyển người cẩn thận lột nho rồi đút cho Lâm Hạo Thiên, hầu hạ hắn vui vẻ là niềm vui của các nàng nha, tuy dung mạo không xuất chúng, nhưng các nàng vẫn hi vọng hắn sẽ là người được Hoàng đế sủng ái nhất, vì nếu hắn làm chủ hậu cung, cuộc sống của các nàng sẽ càng dễ chịu! Được hầu hạ một chủ tử tốt thật hạnh phúc!
- Chủ tử! Có Tương tần quân muốn bái phỏng!
- Tương tần quân?
- Là Tam thiếu gia của Hình bộ thượng thư!
- Tuyên!
Một lát sau một thanh âm ôn nhuận như một dòng suối mát chảy vào lòng người vang lên:
- Tương tần quân tham kiến Hoàng quân!
- Miễn lễ! Không biết Tương tần quân gặp bổn quân có chuyện gì? Ta không thích dài dòng, cứ nói thẳng vào vấn đề chính là được!
Lâm Hạo Thiên liếc mắt đánh giá vị tần quân ôn nhuận như ngọc trước mặt, dung mạo như quan ngọc, đôi mắt sáng ngời lại chứa một làn nước xuân mềm mại, chiếc mũi thẳng, đôi môi hồng nhuận không son phấn, mái tóc đen dài đơn giản được một trâm ngọc cố định xõa đến thắt lưng, bộ y phục xanh ngọc trên người càng khiến vị Tương tần quân này như một làn gió làm lòng người thư thái. Tốt! Người này hắn có hảo cảm!
Tương Vân Phong nhìn vị Hoàng quân dáng vẻ nhàn nhã hưởng thụ trước mặt, khuôn mặt bình thường, vóc người có thể tạm coi là chuẩn, điểm nhấn chính là một đôi mắt đen láy bình thản vô ba, bình lặng sâu thẳm đến mức khiến người ta tự hỏi liệu còn có chuyện gì có thể khiến nó xao động đây? Tương Văn Phong mỉm cười:
- Nếu Vân Phong nói muốn kết giao với Hoàng quân, người có tin không?
- Tin!
- A?
Câu trả lời không chút do dự khiến Tương Vân Phong bất ngờ, trong phút chốc chỉ ngây ngốc nhìn người đang thoải mái tiếp nhận thêm một trái nho tỳ nữ đưa tới trước mặt! tiểu Khuynh mỉm cười:
- Tương tần quân không cần ngạc nhiên! Chủ tử là vậy, không thích vòng vo, người nói tin là tin không có chủ ý gì khác!
Nói xong lại đút thêm một quả nho nữa, Tương Văn Phong và người hầu trợn mắt, tỳ nữ dám vượt quyền ra mặt giải thích lại còn dùng giọng điệu bình thường như là chuyện hiển nhiên, mà chủ tử kia lại vẫn híp mắt hưởng thụ không có chút phật ý.
- Tương Vân Phong sao? Nơi hỗn tạp này không thích hợp với ngươi! Nếu khi nào muốn rời đi thì nói với ta! Ta cũng không thích một mảnh lụa tinh khiết bị hậu cung nhuộm thành một mớ hỗn độn!
- Hoàng quân? Ngài nói thật sao? Nhưng phụ thân…
Lâm Hạo Thiên nhìn thiếu niên ôn nhuận trước mặt tỏ vẻ bất lực liền cau mày ngồi dậy, các tỳ nữ liền trở nên nghiêm túc lui sang một bên, các nàng biết hắn khi nói chuyện nghiêm túc sẽ không còn như bình thường thoải mái, các nàng cũng biết giới hạn của mình!
Lâm Hạo Thiên đưa tay nâng cằm của Tương Vân Phong lên, ánh mắt thâm thúy nhìn vào đôi mắt trong suốt kia:
- Nếu như ta nói ta có thể giúp ngươi, ngươi có tin không?
Tương Vân Phong bị hành động của Lâm Hạo Thiên dọa sợ, nhưng khi nghe câu hỏi của của hắn liền gật đầu nhẹ, đôi mắt kia khiến cậu tin tưởng, chỉ cần người này muốn không chuyện gì hắn không làm được! Nhưng hành động kế tiếp của Lâm Hạo Thiên trực tiếp khiến cậu hóa đá, Lâm Hạo Thiên thế nhưng hôn cậu, lại còn trực tiếp đưa đầu lưỡi vào khám phá khắp mọi ngóc ngách, mãi đến khi cậu sắp vì hít thở không thông mà chết nụ hôn này mới kết thúc. Tương Vân Phong vô lực ngã vào người Lâm Hạo Thiên mà thở dồn dập, đến khi hô hấp khôi phục, thần trí tỉnh táo, cậu khiếp sợ lùi ra nhưng một đôi tay vững chắc dễ dàng bắt chéo hai tay cậu ra sau lưng rồi cố định thân thể cậu.
- ….Hoàng quân… người… người đang làm gì?…. Đây là đại nghịch bất đạo…. là dâm loạn hậu cung…
- Có liên quan đến ta sao? Hoàng Phủ Vân Long đã dám đưa ta vào vị trí này thì hắn cũng phải tự lường hậu quả ! Người ta coi trọng thì đâu để hắn chiếm tiện nghi ! Nụ hôn vừa rồi là thù lao cho việc ta giúp ngươi, sau này không ai nợ ai ! Nhưng lại thêm việc dàn xếp ở chỗ phụ thân ngươi… cũng nên thêm chút phụ thu a…
- Hoàng… hoàng quân…ân…a…
Các tỳ nữ đỏ mặt chứng kiến khung cảnh thân mật trước mặt, ngay cả người hầu của Tương Vân Phong cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn vị chủ tử ngày thường ôn nhuận tao nhã lộ ra bộ dáng câu nhân phạm tội.
Lâm Hạo Thiên dùng đai lưng trói chặt tay của Tương Vân Phong ra phía sau rồi bắt đầu giải khai y phục nửa thân trên để lộ ra làn da trắng noãn không tỳ vết cùng hai đóa phù du nhạt màu mê người trước ngực, một tay đùa bỡn chúng cùng những điểm mẫn cảm, một tay lại không an phận đưa vào trong khố hạ đùa giỡn vùng cấm địa. Tương Văn Phong bị khoái cảm đánh úp lại nên trí óc không thể hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng một tia lý trí sót lại khiến cậu kháng cự:
- … không nên…Hoàng quân…Hoàng thượng…a..ân…
Đáp lại chỉ là đôi bàn tay càng thêm bừa bãi, đến khi Tương Vân Phong run rẩy kịch liệt rồi hét lên một tiếng chói tai thì Lâm Hạo Thiên mới dừng lại, dịu dàng ôm con người ôn nhuận lại quần áo hỗn độn, gò má ửng đỏ, đôi mắt đen láy phủ một tầng sương mù cùng đôi môi mềm mại sưng đỏ hé ra hợp vào tiếp nhận không khí vào lòng. Thiếu niên này đơn thuần y hệt cậu bé đã từng cứu hắn, nếu người hôm nay đùa bỡn cậu không phải hắn, thì số phận của cậu sẽ thê thảm không còn ánh sáng, hắn sẽ không để nơi tạp nham này vấy bẩn cậu, xem như thông qua cậu hắn trả ơn cậu bé kia đi!
- AAAA…. Các ngươi…các ngươi đang làm gì?…
Tiếng thét chói tai khiến mọi người hồi phục tinh thần, chỉ thấy một đám tần phi cùng tần quân xám mặt trừng mắt nhìn hai người, nhưng lại ẩn chứa chút tình tự là vui sướng khi người gặp họa, dâm loạn hậu cung, không phải là thứ một Hoàng quân có thể gánh, đó là trực tiếp khiêu khích tôn nghiêm của Hoàng đế a!
Lâm Hạo Thiên không để ý đến bọn họ, chỉ sửa sang chút y phục lại cho Tương Vân Phong nhưng vẫn không cởi trói cho cậu cũng không buông cậu ra, chỉ để cậu vùi mặt vào ngực hắn mà run rẩy. Hắn liếc một đám người rồi nhàn nhạt lên tiếng:
- Thấy Hoàng quân không tham kiến, các ngươi đã biết tội?
- Tiện nhân…a…
Âm thanh đánh vào da thịt vang dội khiến mọi người sững sờ, nhìn lại thì thấy một tỳ nữ đang ai oán nhìn Lâm Hạo Thiên:
- Chủ tử! Đau tay quá a!
- Lát sẽ ban dược!
- Cám ơn chủ tử!
Tiểu Khuynh hí hửng lùi lại, các tần phi tần quân trừng mắt nhìn Lâm Hạo Thiên rồi một nam nhân bước ra:
- Hoàng quân đây là dung túng thuộc hạ sao? Có lý nào tỳ nữ có thể đánh tần phi?
- Ta nói có thể liền có thể! Hơn nữa là Vân tần phi xúc phạm ta, một bạt tai đã là nhân nhượng!
- Chẳng lẽ Hoàng quân không biết vì sao nàng mắng người? nàng nói như vậy đã là quá nhẹ…a..
Lần này là tiểu Lan ra tay, nàng hừ nhẹ:
- Không biết lớn nhỏ! Hoàng quân là để cho các ngươi muốn nói gì là nói sao?
- Tiện nhân! Dâm loạn hậu cung còn không biết xấu hổ!
Một mảnh hỗn loạn nhốn nháo, Lâm Hạo Thiên nhàn nhã uống trà lại dịu dàng trấn an thân hình run rẩy trong lòng:
- Nghe rõ chưa Vân Phong? Đây là hậu cung! Chỉ một gợn sóng nhỏ cũng sẽ làm nên sóng to gió lớn! Ngươi không thích hợp chốn này! Nhớ kĩ lời ta, tìm kiếm cuộc sống mà mình mong muốn! Dù sau này có chuyện gì cũng không liên can đến ngươi, Lâm Hạo Thiên ta sẽ chắn hết mọi thứ cho ngươi, từ giờ phút này ngươi sẽ là đệ đệ của Lâm Hạo Thiên ta, nhớ kĩ, đừng làm ta thất vọng! Người đâu!
- Hoàng quân có gì phân phó?
Lâm Hạo Thiên nhìn thị vệ cung kính quỳ xuống trước mặt rồi đứng dậy ôm người rời đi chỉ để lại một câu nói:
- Các tần phi tần quân không biết chủ nhân là ai, cần phải được dạy dỗ, tần quân nhận hai mươi trượng, tần phi hai mươi tát, không truyền ngự y!
- Tuân mệnh!
Một mảnh hỗn loạn chỉ còn tiếng la hét, kêu rên, Lâm Hạo Thiên đem Tương Vân Phong vào phòng, cởi trói rồi đặt cậu nằm xuống:
- Tiểu Phong! Nơi đây không đơn giản như ngươi nghĩ, không cần lo, ngày mai sẽ có người đưa ngươi ra cung!
- Hoàng quân… Hoàng thượng sẽ không trách tội người đi?
- Ngốc! Ngươi tưởng Hoàng Phủ Vân Long ngu ngốc sao? Nếu hắn can thiệp thì từ lúc ta hôn ngươi hắn đã cử người đến gây rối rồi! Hắn là mượn tay ta dẹp yên hậu cung để mũi dùi hướng vào ta còn hắn thì nhàn nhã chuẩn bị việc của hắn! Ngươi có tin không dù ta giết bọn họ, hắn cũng sẽ dàn xếp thành thích khách xâm nhập loạn đao tử vong?
Tương Vân Phong khiếp sợ, màn vừa rồi là cố ý kích thích các tần phi tần quân luống cuống để có cớ trừng phạt khiến họ không dám vọng động một thời gian, cậu chỉ là một quân cờ a.
- Hoàng quân…
- Gọi ta Thiên ca!
- A…Thiên…Thiên ca! ngươi sẽ giúp ta thật sao? Chúng ta chỉ mới gặp nhau…việc của ngươi đã xong… sẽ… sẽ giúp ta nữa sao?
Tương Vân Phong cúi đầu, giọng nói nhỏ dần mang theo giọng mũi, rõ ràng một bộ dáng đang chịu ủy khuất, Lâm Hạo Thiên mỉm cười:
- Ngốc! Ta đã nhận ngươi là đệ đệ ta nên bị ta lợi dụng chút cũng là hiển nhiên a! Còn việc ta đã hứa ta sẽ không bao giờ nuốt lời! Nghỉ ngơi thật tốt rồi thu thập mọi thứ mai sẽ có người đưa ngươi ra cung!
- ….Tạ Thiên ca!
Lâm Hạo Thiên nhàn nhã lượn lờ khắp nơi, hắn rất hài lòng khi các tần phi tần quân nhìn thấy hắn liền cung kính hành lễ, nơm nớp lo sợ, hiệu quả rất t!