*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thoạt thấy kẻ đó hiện diện, đầu Tri Vi liền nổ tung, kinh hãi giật lùi ra sau, còn kẻ đến chỉ chắp tay sau lưng, ung dung đứng trên hành lang, khẽ ngoảnh đầu sang, hòa nhã trò chuyện dăm ba câu xã giao với Thuần Vu Mãnh, chốc chốc lại lia ánh mắt sắc lẻm như dao cứa qua người cô, mặt cười – mắt giết người.
“Nếu đã có duyên hội ngộ, chi bằng ba người cùng đi thôi.”
Tảng sáng, trời còn tờ mờ tối.
Tri Vi chia tay đám đồng bọn ngoài tiền sảnh rồi về phòng thay đồ – Ba ngày say chết giấc, quần áo nhàu nhĩ, nồng nặc hơi rượu, nếu cứ diễu bộ này đi lại lung tung thì chỉ tổ xấu mặt nhau thôi.
Song, thay đồ cũng chỉ là cái cớ, cô đang ngẩm tính phải trốn khỏi học viện ngay tắp lự, thế nên mới đi được nửa đường, cô đã kêu đau bụng rồi tức tốc chạy vào nhà cầu, cắt luôn cái đuôi Yến Hoài Thạch.
Rượu vẫn xộc lên mũi, mãi chưa tan, cũng phải thôi, thứ rượu này xếp đầu bảng danh mục những rượu nặng nhất Thiên Thịnh, thần rượu cũng chỉ dám uống hai ly, lớ ngớ như Tri Vi thì đang quặn bụng, quáng quàng lao vào một bụi rậm nôn thốc nôn tháo, đến khi mật xanh mật vàng được cho ra hết mới lử đử ngẩng đầu lên thì phát hiện ra quang cảnh xung quanh có chút quái dị.
Cây cối rậm rạp um tùm, vừa khéo che khuất tiểu lầu bên dưới, cửa nẻo đóng chặt, trong ngoài tối om như hũ nút.
Thoáng qua thì rất bình thường, giờ đi ngủ ai lại chong đèn, thế nhưng Tri Vi lại nheo mắt, chăm chú quan sát kĩ lưỡng.
Quanh nhà có bày trận pháp…Nhìn thì gần trong gang tấc, chứ đến được đó còn khó hơn lên trời.
Cô có thể vô tình lạc được đến đây, âu cũng nhờ vào quyển vở da nao kim tơ kỳ lạ kia, mấy bữa rảnh rỗi, cô toàn lấy nó ra ngồi mân mê nghiền ngẫm, trận pháp – bộ pháp đã sớm hằn vào não, biến thành phản xạ mất rồi.
Chỉ ngặt một nỗi, vô hình trung lại đi lạc vào cứ địa trùng trùng nguy hiểm thế này, quả là họa vô đơn chí.
Bèn đứng thẳng dậy, toan bỏ đi, đầu mới ló qua bụi rậm đã phải nhanh chóng ngồi thụp xuống!
Bốn bề bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, cộng hưởng cùng tiếng áo phần phật quất trong gió.
Hoa cỏ rào rạo lay động, xua tan chút nắng yếu ớt từ mãi xa vạn dặm, thế nhưng, tiếng động đó vô cùng quái lạ, chẳng phải cây cối lay lắt theo gió mà là một khoảnh cỏ thấp lè tè xanh mướt rậm rì từ từ chuyển động.
Tức khắc, mấy vật thể đen sì lù lù nhô lên từ khoảnh sân mới mở ra.
Động tĩnh xung quanh như bị ghìm xuống mức thấp nhất.
Trong bóng tối nhập nhoạng, dưới lòng đất bí hiểm bỗng lặng lẽ chui ra những vật thể không rõ hình dạng, sát khí rùng rợn tích tụ quanh cửa hầm gỉ sét dần lan tỏa ra bốn phía – Cảnh tượng quỷ dị đến ghê người!
Tri Vi nằm mọp dưới đất, án binh bất động, qua kẽ lá liền thấy những vật thể kỳ dị đó từ từ nhô cao, đến khi hoàn toàn trồi ra khỏi lòng đất, cô mới nhận ra thứ đen sì sì mới nãy chính là đầu người!
Một đại quân từ lòng đất chui lên!
Tri Vi nín thở, càng dán chặt người xuống đất.
Tiếng rạt rạt như áo choàng quất trong gió thình lình vang trên đầu, một bóng đen như con dơi khổng lồ lượn qua không trung, lướt tới mái nhà, đến giữa chừng thì xoay người đổi thế, chiếc mặt nạ gỗ lạnh tanh liền hiện ra giữa đêm tối nhập nhoạng.
Là hắc y nhân bí ẩn đã cản đường công kích của Cố Nam Y ba ngày trước tại phạn đường, lúc đó gã lừng lững như trái núi bất di bất dịch đứng ngay sau lưng Tân Tử Nghiên.
Gã đặt chân đáp xuống nóc nhà, nhẹ như lá rơi, vững như bàn thạch, rồi bất chợt phóng luồng mắt sáng quắc chằm chặp nhìn về hướng bụi rậm nơi Tri Vi đang nấp!
Hơi thở của Tri Vi như ngừng bặt, hai mắt nhắm nghiền, thắc thỏm không yên – Cao thủ võ lâm quỷ khốc thần sầu như gã, chỉ một ánh mắt giương lên, một tiếng thở se sẽ cũng đủ khiến cô rơi vào chỗ chết…
Gã lừ lừ đứng trên cao dõi xuống, tựa hắc ngao canh cổng địa ngục; gió lùa phần phật qua ống tay áo như âm điệu chiêu hồn rùng rợn; mắt sắc đăm đăm chiếu về một hướng, chính là mô đất dưới chân gã mười trượng.
Mồ hôi sau lưng túa ra ròng ròng, người Tri Vi càng dán chặt xuống đất, qua khinh công xuất quỷ nhập thần của gã, muốn giết cô còn dễ hơn di một con kiến!
Sống hay chết đều phụ thuộc vào thời khắc này!
“Kẹttttt” một tiếng, cửa sổ bỗng mở ra, tuy khá khẽ nhưng cũng đủ khiến chim chóc giật mình bay toán loạn. Lầu hai đột ngột mở cửa sổ, một bàn tay trắng nõn vươn ra, kéo gấu quần của gã đàn ông đang lù lù đứng canh trên nóc nhà, may mắn làm sao lại thành công lôi gã vào trong.
Hú hồn hú vía, Tri Vi lúc này mới thở hắt một hơi, hoàn toàn chẳng hay biết miệng mình đang cắm xuống đất.
Mới nãy kẻ vô tình cứu cô một mạng chắc chắn là Tân Tử Nghiên, ngoài ông ta ra, thì còn ai có bàn tay trắng nõn và đủ uy lực để kéo gã canh cổng đáng sợ đó vào nữa!
Dưới địa đạo vừa hé mở khi nãy càng trồi lên nhiều người, lâu sau mới tập hợp thành hàng dài dưới chân tiểu lầu, cuối cùng thì lặng lẽ tản đi.
Xem chừng đại quân này đã được đặc huấn kĩ lưỡng, hành động cực nhanh gọn dứt khoát, ngay cả binh khí cũng được bọc kĩ trong vải, tránh thứ ngân quang sắc lạnh phát ra giữa đêm đen, dẫn dụ sự chú ý.
Còn việc chúng đi đâu và làm gì, Tri Vi cũng không dám đoán mò.
Trời sáng là bắt đầu khảo thí…Câu nói của Lâm Thiều bỗng văng vẳng bên tai, người cô lại run lên từng chập, mồ hôi dâm dấp dính chặt sau lưng.
Thấy quân lính đã tản mác, cảnh vệ quanh nhà cũng thưa thớt dần đi, lúc này, cô mới lồm cồm bò dậy, định len lén lẩn ra khỏi cấm địa trước khi quỷ thần phát giác.
Kiểu gì cũng phải rời khỏi học viện ngay tức khắc!
Thế nhưng, vừa chạy ra khỏi chỗ nấp thì người đã chết sững!!
Chân như chôn tại chỗ, đầu óc trống rỗng bấn loạn, quên cả mọi cử động bản năng.
Cô nhầm rồi!
Đáng lẽ lúc này thì càng phải núp!
Địa đạo vẫn chưa đóng, chứng tỏ vẫn có người chưa lên!
Mà kẻ cuối đi lên, chính là…
Đủ thứ suy nghĩ liền xẹt qua não, nguy hiểm cận kề, chậm một bước là chết, nghĩ đoạn bèn vận khí lao vút về trước!
Chạy!
Song lại thốt nhiên nghe thấy tiếng cười trầm thấp chắn trước mặt.
Ý cười mát lạnh, không phải rét cóng, mà là mát lạnh! Như những bông tuyết li ti đọng trên những phiến lá mảnh khảnh, thấy phiến lá xanh non mơn mởn, căng tràn nhựa sống, liền lặng lẽ tan chảy, nhỏ giọt xuống tay người hứng, mang theo cái mát dễ chịu đã sớm dung hòa.
Sắc hoa vàng phai nở rộ trên nền nhung đen lật phật quất trong gió, in ngược bóng hình trong đôi mắt hoảng loạn của Tri Vi.
Thoang thoảng hương hoa dịu nhẹ vấn vương nơi đầu mũi.
Liền nhận ra kẻ đó là ai, song cũng vì thế mà càng kinh sợ. Ba lần trước hắn còn nhắm mắt làm ngơ, lần này, may mắn bỏ lơ, cái chết lần về theo khoảnh khắc.
Bàn tay vốn chắp sau lưng liền vung ra như ánh chớp, đập thẳng vào Thiên Linh Cái của cô!
Nhanh như cắt, Tri Vi đã hụp người tránh chiêu đoạt mạng đó.
Cú hụp mau lẹ của cô liền biến thành chiêu ‘cẩu sục bùn’, lúc nhào người, đầu liền cắm xuống đất, cũng khiến tay của kẻ kia chưng hửng giữa chừng.
Một tiếng ‘Ồ’ kinh ngạc pha lẫn nghi ngại vang lên, hiển nhiên, kẻ đó đang bất ngờ với chiêu thức quái dị của cô. Vừa nãy trông cô lóp ngóp bỏ chạy như kẻ chẳng biết võ công, thế mà loáng một cái đã có thể né ám chiêu lợi hại như vậy!
Tuy nhiên, lợi hại còn chờ phía sau nữa kìa.
Chiêu hụp người mượn thế ‘cẩu sục bùn’ đâu chỉ đơn giản có vậy. Chiêu này cô mới học từ trong cuốn vở, hay ở chỗ là chủ nhân của nó vốn là dị nhân chuyên nghiên cứu những thế võ kỳ quặc nhưng cực kỳ vi diệu, chừng như người đó chẳng hề bận tâm tới thân phận địa vị, chỉ cần có thể vừa đánh người vừa thoát chết thì tư thế gì cũng đem ra vận dụng. Thế nên, chiêu ‘cẩu sục bùn’ liền được biến hóa thành ‘lương cẩu sục’, nghĩa là, khi người tiếp đất, toàn bộ da thịt khớp xương sẽ được thiên biến vạn hóa, tạo thành thế lăn, lăn xa tới cả chục trượng.
(Lương cẩu: chó khôn…)Đương nhiên, Tri Vi vẫn chưa luyện đến thành đó, lúc co người, dùng hết sức bình sinh cũng chỉ lăn được mấy vòng, áng chừng tầm khoảng năm thước, thế nhưng nhiêu đấy cũng là quá đủ.
Cô tính kĩ cả rồi, sau năm thước sẽ là triền đất dốc, thuận đà có thể lăn được mấy trượng, hoàn toàn có thể nhân cơ hội mà tháo chạy.
Kẻ phía sau cũng chẳng lấy làm vội, chỉ thản nhiên đứng đó thích thú nhìn cô lăn lộn thê thảm. Cơ mà, trước khi cô vượt xa khỏi tầm mắt lại bất ngờ xuất chiêu, giữa đầu ngón tay bỗng nhiên xuất hiện một cái nỏ tinh xảo dị hình dị dạng.
Có vẻ không giống được chế tạo tại Trung Nguyên, hai bên cánh cung cong như hình rắn, hai đầu mút gắn tua hồng, tên nỏ đỏ thẫm góc cạnh so le, như cây cung máu đột ngột bắn ra giữa đêm đen.
Chụm ngón tay, nắp tên, giương cung, gió thổi, cà độc dược nở bùng khoe sắc, tua hồng lùa cùng tóc đen, mơn trớn làn da trắng mịn như ngọc, giữa bình minh mờ ảo, hắn rực cháy như quầng hồng rạng rỡ.
Mũi tên sắc nhọn nhắm thẳng vào lưng Tri Vi.
Phía kia, Tri Vi bỗng nhấc tay, đầu không ngoảnh, lưng không quay, bất chợt giơ cao một vật lên không.
Một vật tròn dài, ngoài bọc kim tuyến, đuôi gắn khoen giật, ngón tay cô đương móc chặt qua khoen giật đó.
Là pháo sáng!
Dây cung đang căng bỗng chùng lại, trước khi mũi tên màu huyết dụ kịp lao đi, ngón tay kéo nỏ đã im lặng thu về, rồi từ từ hạ xuống.
Nháy mắt, Tri Vi đã đầu xuôi đuôi lọt bật người phóng đi; kẻ kia chỉ lặng người đứng nhìn cô linh hoạt lách qua trận pháp bày bố lắt léo chạy thoát thân.
Hừng Đông xa xăm, mặt trời dần ló dạng, giữa nắng mai chan hòa, dáng hắn tĩnh tại phong lưu tao nhã, nhưng chẳng ai biết, trong đôi mắt đen sậm kia lại là vực sâu hun hút, nhìn không rõ đáy.
……
Nhảy bụi luồn cây cả một chặng dài, kết quả là người mướt mồ hôi. May có gió chớm mai thổi qua, nên cô mới thấy mát mẻ tí chút.
Vừa nãy, nếu không kịp thời lôi pháo sáng ra uy hiếp, đảm bảo mũi tên sắc lẻm kia kiểu gì cũng cắm vào tim cô.
Pháo sáng giơ lên ý như cảnh cáo đối phương – Giết tôi, được thôi, song trước khi tên kịp xuyên thủng tim tôi thì pháo sáng đã bắn lên rồi!
Thời khắc then chốt, sai một ly sẽ đi vạn dặm, sóng cuộn triều dâng chủ đích tràn bờ có khi lại bị lốc xoáy dội ngược ra biển, nuốt chửng thuyền bè chực sẵn. Kế hoạch bao năm dự trù đã được thực hiện tới bước áp chót, chắc chắn kẻ chủ mưu như hắn cũng chẳng muốn bị một cây pháo sáng nhỏ nhoi dẫn dụ mọi người ùa ạt lao tới phá hỏng mưu kế đã dày công bày bố đâu.
Tri Vi dám cá, hắn thà để cô trốn thoát rồi ngấm ngầm điều tra giết người diệt khẩu còn hơn để cô bắn cây pháo sáng lên trời.
Đều là người thông minh cả, đâu ai dại mà đào huyệt chôn nhau!
Bèn mân mê nghịch cây pháo sáng cứu nguy trong tay, cũng may, cô mới xin được Yến Hoài Thạch thứ này. Tuy hắn có hộ vệ chực sẵn trong thành nhưng đã trót vào Thanh Minh viện bằng thân phận tùy tùng nên không thể lôi hộ vệ theo được, đành dắt pháo sáng phòng thân, cô phát hiện ra bèn trấn của hắn một cây, chẳng ngờ, lại cứu cô thoát chết trong gang tấc.
Do không dám nán lại đây lâu, cô bèn lẻn vào một lối nhỏ không mấy người lai vãng, định bụng sẽ trốn khỏi học viện từ sân sau. Thế nhưng mới rẽ vào một hành lang heo hút, một bóng người đã nhảy bổ ra chắn đường, rồi nhe răng ra cười: “Tìm mãi mới thấy, hóa ra là ở đây. Đi, đi xem hội thi thôi!”
Thuần Vu Mãnh!
Tri Vi đần mặt nhìn hắn, mãi mới mở được miệng: “Chúng ta hẵng bị cấm túc mà, xuất đầu lộ diện tại nơi trang nghiêm đó sao đặng?”
“Chả việc gì đâu! Chúng ta lén xem cơ mà, thực ra có lỡ tham gia cũng chẳng chết ai. Thi tốt, được vinh danh, viện trưởng lại chả mừng quýnh lên, xóa hết mọi tội trạng cho ấy chứ!” Thuần Vu Mãnh vô tâm vô tư lôi cô xềnh xệch: “Đi mau!”
Tên ngốc này, chết cũng không biết tại sao mình bị giết!
Tri Vi ngẩng đầu ngó sắc trời, ruột gan nóng như lửa đốt, bèn khẽ khàng khuyên nhủ: “Hay là chúng ta cứ quay về đi, đừng qua đó kiếm chuyện nữa, những lúc có hoàng tộc công thần tề tựu thế này, có chạy ra chen lấn cũng chẳng tới lượt mình đâu…”
“Hoàng tộc công thần tề tựu, sao lại tính bỏ lỡ vậy?”
Một bóng người thong thả từ sau hành lang bước ra, cẩm bào tao nhã, vạt áo phiêu dương, nắng mai soi rọi vầng trán cao quý tôn nghiêm, như muôn vàn áng mây ngũ sắc rực rỡ tỏa sáng trên bầu trời.
Thuần Vu Mãnh sảng sốt ‘A’ lên một tiếng, đoạn hoan hỉ chạy tới bái kiến: “Điện hạ đã đến rồi ạ?”
Thoạt thấy kẻ đó hiện diện, đầu Tri Vi liền nổ tung, kinh hãi giật lùi ra sau, còn kẻ đến chỉ chắp tay sau lưng, ung dung đứng trên hành lang, khẽ ngoảnh đầu sang, hòa nhã trò chuyện dăm ba câu xã giao với Thuần Vu Mãnh, chốc chốc lại lia ánh mắt sắc lẻm như dao cứa qua người cô, mặt cười – mắt giết người.
“Nếu đã có duyên hội ngộ, chi bằng ba người cùng đi thôi.”