Hoàng Quyền

Chương 48: Phản khách thành chủ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Boringrain

d38cd863d4d19207248fe2827f3791c1

Âm vào tai, bóng áo xanh cũng vừa đến cửa. Thu Ngọc Lạc – tam tiểu thư Thu gia, nhỏ hơn Tri Vi một tuổi, có thể nói cùng cô lớn lên, song tính cách lại hoàn toàn trái ngược, vô cùng kiêu căng đanh đá.

Thu Ngọc Lạc hùng hổ vào phòng, mắt chẳng buồn liếc Tri Vi, chỉ chằm chặp nhìn Thu phu nhân bằng dáng vẻ không tin nổi: “Thải Gia viện con hỏi xin mấy lần mẹ đều không cho, sao giờ lại để một kẻ ngoại tộc vào ở?”

Thu phu nhân ôm một bụng khổ không nói nên lời, kể chân tướng – không thể, mặc con hống hách – không đặng, nặng lời rầy la – không đành. Thói quen mười năm bỗng dưng bắt đổi, với hạ nhân bà còn có thể o ép cưỡng buộc, với con gái yêu sao nỡ đánh mắng rầy la? Lại lé mắt nhìn bộ dáng thản nhiên xem kịch của Phượng Tri Vi, lòng càng thêm bực.

Bực đấy nhưng nghi hoặc cũng theo đó tăng thêm. Phượng Tri Vi nay đã một bước lên mây, hà cớ chi phải nhọc công hồi phủ? Vì mẹ khó em dại? Vì mối nhục khó quên? Hay chăng còn mưu toan nào khác?

Song không dám đào sâu, bới kỹ, Thu phu nhân nhanh chóng xốc lại tinh thần, khẽ vỗ tay Thu Ngọc Lạc, hiền hòa bảo: “Mau qua chào Phượng tỷ tỷ đi con.”

“Tỷ tỷ con đã gả đến Bố Chính sử Nam Hải – Thường gia.” Thu Ngọc Lạc gằn giọng đáp. “Đâu ra ngữ nó?”

Hôm nay nàng vốn không cần đến thỉnh an mẫu thân, đang ở trong phòng thêu thùa thì An đại nương chạy đến. Từ nhỏ nàng đã được An đại nương chăm sóc, tình cảm như ruột thịt, nhìn thấy gương mặt bà bị vả đến sưng húp, nhất thời máu nóng xộc lên, quẳng khung thêu, xách váy chạy một mạch tới đây.

“Ngọc Lạc!” Thu phu nhân nghiêm mặt quát: “Con vô phép quá rồi đấy!”

Thu Ngọc Lạc lườm Tri Vi một cái rồi cười lạt: “Mẹ đừng để nó lừa, nhà ông ngoại há dễ cho nó tá túc vậy chắc?”

“Việc trong phủ không cần con quản.” Thu phu nhân đánh mắt ra hiệu cho thị nữ hai bên đến giữ nàng ta. “Con gái lớn rồi, làm gì nói gì cũng phải biết giữ thể diện cho nhà mình, mau về phòng thêu đồ cưới đi.”

Lời răn chửa dứt, mặt mày Thu Ngọc Lạc đã đỏ gay gay, tay siết chặt thảm lót ghế, mắt long lên sòng sọc: “Thêu! Thêu! Còn thêu làm gì nữa?” Lời sau rốt biến thành tiếng nấc nghẹn.

Thu phu nhân giật mình nhăn nhó, thầm trách bản thân vì sốt ruột mà nhỡ lời. Toan nhẹ giọng khuyên lơn thì bỗng thấy Tri Vi tươi cười đứng dậy.

“Tam tiểu thư chớ lo.” Cô chân thành cất tiếng. “Tri Vi phận hèn nào dám ở khuê phòng của đại tiểu thư. Mợ ạ, con thấy phòng ốc bên Tụy Phương Trai vẫn còn khá mới, bỏ không thì phí quá, hay cứ để con dọn qua đó vậy.”

“Hứ, cũng biết điều đấy.” Thu Ngọc Lạc hừ lạnh.

“Đương nhiên.” Tri Vi mặt cười lời đanh, yêu kiều đáp lại, “Thêu thùa may vá quan trọng nhất ở chỗ tâm bình khí định, nhỡ làm Tam tiểu thư ôm bụng ấm ức, thêu uyên ương thành vịt nước thì tội của tỷ đây lớn vô cùng.”

“Ngươi…” Thu Ngọc Lạc tức nghẹn cả họng, thầm hận Tri Vi biết rõ nỗi đau của nàng còn cố tình đâm dao xát muối!

Nghĩ tủi phận nhân duyên lắc léo, áo vàng tuyết trắng, hương đưa lưu luyến chỉ còn là giấc mộng xa vời, áo cưới nay thêu chẳng đợi gả cho người. Lệ rưng rưng mà quật cường không rơi, nàng ta cắn răng phẩy tay trở gót.

“Lạc Nhi không hiểu chuyện, con chớ để bụng…” Thu phu nhân xuề xòa cười nói, “Nào chúng ta dùng bữa thôi.”

Nhìn theo bóng lưng Thu Ngọc Lạc đi khuất, Tri Vi bỗng nhớ tới những tin tức trà dư tửu hậu Yến Hoài Thạch thu lượm về. Đồn rằng, tiểu thư Thu gia lần đầu định hôn, nhà trai liên lụy Thái tử nghịch án, thất thế lưu đày. Lần sau hứa gả, An quốc công dính líu oan án công thần, quan lộ trúc trắc. Từ giọng điệu của Yến Hoài Thạch cho thấy, sau độ Thái tử vong mạng, Ngũ vương thất thế, Thu Thượng Kỳ có tâm muốn dựa hơi bám càng Sở vương. Sẵn có một đại tiểu thư gả vào Thường gia – nhà ngoại của Ngũ hoàng tử. Nay nếu gả được Tam tiểu thư vào phủ Sở Vương, thắng thua bên nào cũng chả thiệt.

Ngặt nỗi từ sau hai mối hôn sự không thành, ác danh ‘phương phu’ đã gắn vào Thu Ngọc Lạc tự lúc nào. Thu Thượng Kỳ mặt mo tới mấy cũng không dám cầu danh phận Sở phương phi, mà con gái Thu gia đời nào chịu khom mình làm thiếp, bèn quay sang định hôn với trưởng tôn nhà Lý học sĩ. Tính rằng, văn thần thanh cao, vương nào chẳng cần? Rút kinh nghiệm từ hai lần trước, ổng tin chắc lần này mình chọn không sai.

Thế nhưng vị công tự nọ cũng xuất kinh chạy biến, nói là ra ngoài học hỏi, tân hôn ráng đợi năm sau.

Nghe tên thấy quen, đăm chiêu ngẫm kỹ, Tri Vi giật mình sực nhớ – ‘Ngọc’ quý rớt tay đêm nọ chẳng phải của gã họ Lý đó sao?

Đường hôn nhân của Tam tiểu thư… thật thênh thang lắm thay…

“Cô cũng ở lại ăn cơm đi, nhà bếp đã chuẩn bị cả rồi.” Trong lúc Tri Vi mải suy tư xuất thần thì Thu phu nhân đã quay sang mời hai mẹ con Phượng phu nhân nán lại, kế đó là giọng Phượng phu nhân nhỏ nhẹ từ chối.

Tri Vi nhếch cười.

“Mẹ!!!.” Đoạn nũng nịu kéo tay Phượng phu nhân. “Xa cách lâu vậy, mẹ không nhớ con tẹo nào sao?”

Đã dặn lòng lưng quay tình bạc, dịu dàng nhu thuận vẻ ngoài, lòng căm tâm lạnh mới là bên trong, mà cớ sao chỉ một câu nũng nịu thốt lên, bao chua xót liền trào dâng trong dạ.

Phượng phu nhân nhìn Tri Vi một lát, giơ tay khẽ vuốt má cô. Mùi hương quen thuộc vờn quanh chóp mũi khiến Tri Vi giật mình, ngoảnh mặt lùi chân.

Rồi phản khách thành chủ, cô thản nhiên rót rượu mời: “Mộc Hộc Châu hương rượu đậm đà, dư vị khó tan, mọi người cùng cạn nào.”

…………….

Bàn tiệc ‘đón gió tẩy trần’ bày biện vô cùng công phu sang trọng, song  trừ Phượng Hạo vục mặt ăn lấy ăn để, những người còn lại đều đầy bụng tâm tư, chỉ gắp vài miếng cho có lệ.

Cơm nước xong xuôi, Tri Vi liền viện cớ về Tụy Phương Trai nghỉ ngơi. Chỉ qua thời gian một bữa cơm mà toàn bộ Tụy Phương Trai đã được quét tước sạch sẽ, bài biện sang trọng, còn chuẩn bị cả phòng ốc để mẹ con Phượng thị dọn qua ở chung, thế nhưng lần này Phượng phu nhân vô cùng cương quyết từ chối.

Tri Vi nhún vai chẳng màng, đoạn vào phòng đóng cửa. Lát sau, có hai bóng người nhảy phóc qua mé tường hẻo lánh trong hậu viện ra ngoài, chính là Tri Vi và Cố Thiếu gia lúc này đã thay y phục.

“Có khách.” Yến Hoài Thạch đứng đợi bên dưới lập tức thông báo.

Nom sắc mặt hắn, Tri Vi cười cười phỏng đoán: “Không phải là quý nhân đấy chứ?”

“Huynh mở tiệm xem bói được rồi đấy.” Yến Hoài Thạch cũng cười theo. “Muốn tránh không?”

“Tránh gì?” Tri Vi thong dong cất bước về phủ. “Bùn nhơ chẳng đã vấy rồi sao?”

“Bùn nhơ là thế nào? Ngụy phủ tao nhã lung linh thế kia, nếu là bùn nhơ há chẳng phải vương phủ của ta chỉ xứng danh chuồng ngựa?”  Người nọ nói xong cười dài một tiếng, từ trong đi ra bễ nghễ đĩnh đạc hệt như chủ nhân Ngụy phủ vậy.

Tri Vi mỉm cười thi lễ, “Không biết Ngụy vương điện há đại giá quan lâm, thứ cho hạ quan không kịp nghênh đón từ xa.”

Ngụy vương – nhị hoàng tử Ninh Thăng phóng khoáng đỡ tay Tri Vi, giữa chừng, ánh mắt bỗng khựng lại ra chìu mất hứng.

“Nhị ca khiêm tốn cũng chưa thật đúng.” Đằng sau truyền đến một tiếng cười từ tốn, “Ngụy vương phủ quy tụ cao nhân dị sĩ, sao gọi là chuồng ngựa được, ít nhất cũng phải là chuồng bò chứ.”

Thuần Vu Mãnh phụt cười ra tiếng. Số là Nhị hoàng tử xưa nay kém tài thi từ ca phú, có lần Thiên Thịnh đế quạu quá quở nặng “Đồ ngu như bò” khiến trên dưới triều đường được vài phen đàm tiếu xôn xao, nay trước mặt đương sự, Ngũ hoàng tử lại khơi lên xỉa xói, bảo sao kẻ tính thẳng như ruột ngựa – Thuần Vu Mãnh không nhịn được cười.

Thấy Ninh Thăng lườm nguýt Thuần Vu Mãnh, Tri Vi bèn lạng sang che mắt, giả lả cười: “Ngũ điện đại hạ rồng đến nhà tôm.”

“Ngụy tiên sinh không cần khiêm tốn với đệ ấy.” Nhị hoàng tử ra chiều thân thiết vỗ vai Tri Vi. “Nom lão ngũ mặt mày lạnh tanh vậy thôi chứ bụng nóng hơn lò lửa, hễ gặp chuyện bất bình là chẳng nề hà chen chân.”

Lại bóng gió vụ vu án công thần bị lật lại có liên quan đến Ngũ hoàng tử Ninh Nghiên đây mà. Tri Vi thầm than khổ trong bụng: huynh đệ hai người giương cung bạt kiếm cũng đừng kéo đến trước cửa nhà tôi chứ.

“Các huynh làm gì mà chặn cửa chủ nhà thế kia?” Lần này cất lên là một giọng nói nồng ấm trong trẻo, Thất hoàng tử Ninh Nghệ – nổi danh ‘Thất Hiền vương’, kịp lúc đi ra giải hòa.

“Ngày tốt lành quý nhân hội tụ.” Tri Vi niềm nở chìa tay tỏ ý: “Mời các vị vương gia vào nhà.”

Bọn họ từ sớm đã có tâm lôi kéo kết thân Quốc sĩ, hiềm vì quy định hoàng tử – ngoại thần không được kết giao nên chưa dám ra tay. Nay phụ hoàng đánh tiếng mở đường, rằng ‘Triều ta lắm nhân tài học sĩ, các ngươi không biết đường thỉnh giáo học hỏi hay sao?’ Lời ra mây tan trăng tỏ, ‘nhân tài học sĩ’ chẳng ‘quốc sĩ vô song’ là gì?

Lão nhị ngay đêm tức tốc cho gọi tất cả cơ thiếp trong phủ, trải vài phen đắn đo sàng lọc chọn ra mỹ nhân tuyệt sắc nhất, hôm sau vừa sớm liền thẳng tiến phủ Ngụy đại nhân. Ai ngờ giữa đường ngẫu ngộ Ngũ hoàng tử, đành buồn bực vứt lại mỹ nhân rồi cùng hoàng đệ song hành. Hai người đi ngang Sơn Nguyệt thư phòng, Ngũ hoàng tử nói muốn vào mua sách thỉnh giáo Ngụy tiên sinh, trùng hợp gặp mặt Thất hoàng tử, nhóm hai người liền biến thành ba.

Nhị hoàng tử Ninh Thăng do đó ôm một bụng tức anh ách, thấy ai cũng mặt lạnh mỉm cười nom đến sởn gai.

Tri Vi thấy cả, mỉm cười lặng tăm. Đồn rằng Nhị vương nóng nảy, Ngũ vương lạnh lùng, Lục vương phong lưu, Thất vương hiền đức, thật chăng ai tỏ? Như quả Nhị hoàng tử là kẻ nông nổi cạn nghĩ, châm chọc xỉa xói lại từ đâu thốt ra? Con cháu hoàng tộc không khoác thêm chiếc áo thủ đoạn thâm trầm, e đã sớm rục xương trong cung cấm.

Điều khiến cô nhẹ nhõm là người nọ không tới góp vui. Mừng thay, mừng thay.

Nhóm vương gia – quốc sĩ, lòng không thiện ý, thân thiết vời nhau vào phủ. Tri Vi sắm vai chủ nhà, cất tiếng: “Mùa hè trong phòng oi bức, chi bằng các vị vương gia cùng dời gót đến Lãm Nguyệt đình cho mát mẻ.”

“Phải đấy.” Nhị hoàng tử vui vẻ đáp ngay. “Trạch viện này khi trước thuộc về Trung Duẫn lão vương, nghe đồn Lãm Nguyệt Đình của ông ấy đón gió tránh nóng, ngự cao thưởng nguyệt, vui nghe nước chảy, là một kỳ quan của kinh thành, hôm nay phải hưởng thụ một phen mới được.”

“Chỉ là thú chơi nho nhỏ của kẻ văn nhân.” Tri Vi khiêm tốn đáp dài. “Như điện hạ đây càng thích hợp tấu nhạc phú thi…”

Lời đương nói bỗng dưng tắt lịm.

Tám chân đi cùng không hẹn mà ngừng, đầu ngước cao, mắt trợn lớn, bốn gương mặt thoắt liền đổi sắc.

Trước mắt hiện lên một ngọn núi nhỏ, trên núi ngự một tòa đình, xung quanh giăng mắc rèm châu. Gió khẽ đưa qua, châu đinh đang đánh. Lạ thay mỗi sợi châu đánh lên lại tạo ra một âm thanh riêng biệt, hòa vào nhau trở thành một bản đàn tuyệt diệu của tự nhiên.

Trong đình thấp thoáng bóng người.

Tay nâng chén ngọc, môi nhấp bích tửu, lưng tựa thành lầu, ống áo trắng nhạt thêu Kim Ly* sắc vàng, đầu đội kim quang gắn minh châu sáng lóa, gió lướt qua khẽ nâng đôi làn tóc, hắn liền đưa tay vén lại.

*Ly: rồng nhỏ, không có sừng, kim: màu vàng

Thị nữ vây quanh nhất thời nín thở.

Tuyệt đại phong hoa đến thế là cùng.

Tư thái nhàn tản tựa hồ chủ nhà hưởng thụ, cạn xong giơ chén, rượu rót đầy chung.

Bốn người bên dưới ngây người hóa đá.

“Đến rồi à?” Hắn ngự trên cao, phản khách thành chủ, nâng chén mỉm cười, “Bình Giang Xuân hương rượu đậm đà, dư vị khó tan, mọi người đừng khách khí, lên thử một chén nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.