Hoàng Sa Thành (Lâu Đài Cát)/ Từ Đây Trong Tim Tôi Có Một Người

Quyển 1 - Chương 4: Thứ phải gánh chịu không chỉ có mỗi cô đơn



Thị trấn Hoàng Sa xưa nay chưa từng xảy ra vụ án lớn như vậy, gần như dân trong cả trấn đều xúm đến nhà Sa Chu Dận hóng chuyện. Thành phố Lan Lăng cử cảnh sát hình sự xuống, mười mấy chiếc xe cảnh sát vây quanh nhà Sa Chu Dận, phong tỏa hiện trường, chụp ảnh bằng chứng, làm việc hơn nửa ngày.

Hoàng Kỳ là nhân chứng, về nhà xử lý băng bó xong vết thương thì bị cảnh sát gọi đến lấy lời khai. Chỗ lấy lời khai là một chiếc xe cảnh sát, khi cô đến Sa Chu Dận đã ở trong, một người cảnh sát trẻ khuôn mặt lạnh lùng đang hỏi cung cậu, đưa cho cậu xem ảnh chụp hiện trường: "Người chết Chu Vũ Tinh có quan hệ gì với cậu?"

Một xấp ảnh chụp rất rõ từng góc độ thi thể cô Chu, lật hết tấm này đến tấm khác, giống như cô Chu chết không nhắm mắt đang trở mình liên tục trước mặt, trông mà hoảng hồn. Sa Chu Dận nhìn chằm chằm những bức ảnh kia, mãi không nói gì, người cảnh sát thúc giục: "Chu Vũ Tinh là mẹ cậu đúng không?"

Sa Chu Dận khẽ gật đầu.

"Đúng thì nói là đúng, gật đầu không làm bằng chứng được, tôi còn phải ghi âm."

Sa Chu Dận đờ đẫn lặp lại: "Người chết Chu Vũ Tinh là mẹ cháu."

Hoàng Kỳ nhìn một bên mặt cậu, trái tim đau nhói, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Cảnh sát còn nói: "Thuật lại chi tiết hoàn cảnh trước và sau khi cậu phát hiện xác chết, nói thật rõ vào máy ghi âm này."

Sa Chu Dận không cử động, vẫn cúi đầu nhìn ảnh chụp trong tay. Cảnh sát đang muốn giục thì bị Hoàng Kỳ nhảy lên xe ngắt lời: "Cháu phát hiện trước, có gì thì chú cứ hỏi cháu đây."

Cô ngồi xuống cạnh Sa Chu Dận, lặng lẽ nắm chặt tay cậu. Ngón tay cậu lạnh buốt, hình như còn hơi run lên. Dường như cậu định rụt tay về nhưng bị cô nắm chặt lấy giữ trong lòng bàn tay mình. Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, ướt sũng.

Cảnh sát lạnh lùng nhìn cô: "Cậu ta là cậu ta, cháu là cháu, dần dần khắc đến lượt. Nói tiếp đi."

Hoàng Kỳ tức phát điên: "Người chết là mẹ cậu ấy, hung thủ là bố cậu ấy, vậy mà chú còn bắt cậu ấy nói những lời này, chú đừng quá đáng!"

Cô làm ầm ĩ một lúc, đánh động đến đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Người đội trưởng nhỏ giọng hỏi cảnh sát trẻ vài câu rồi nói: "Vụ án này không có gì để nói, chứng cứ rất xác thực, nghi phạm cũng nhận tội rồi, cậu xem mà giải quyết."

Lúc này người cảnh sát trẻ mới chịu thôi, ghi lời khai của Hoàng Kỳ, bảo hai người ký tên rồi dặn họ mấy ngày tới sẵn sàng để cảnh sát triệu tập bất cứ lúc nào.

Trời tối như mực xe cảnh sát mới rời khỏi, cả thi thể cùng nghi phạm đều bị đưa đi, hiện trường bị dán giấy niêm phong, những hàng xóm vây xem cũng dần tản mất. Hoàng Kỳ một mực ở bên Sa Chu Dận, người đã đi hết, cậu vẫn ngơ ngác đứng một mình trước cửa ra vào, đờ đẫn nhìn giấy niêm phong trước cửa.

Sáng hôm nay cô sang rủ cậu cùng đi học, cậu vẫn vui vẻ đi ra từ đó, đến tối đã không còn vào được nữa. Chỉ trong một đêm, cậu bỗng chốc chẳng còn nhà để về.

Cô Đinh tới gọi họ: "Tiểu Kỳ, con đưa Tiểu Dận đến ở một đêm đi."

Hoàng Kỳ cũng đi tới giữ chặt tay cậu: "Đúng, Tiểu Anh, về nhà với tớ nào."

Cô nắm tay Tiểu Anh đi qua cầu. Lên cầu rồi, cậu vẫn ngoảnh đầu nhìn khoảng sân trước nhà.

Tiểu Kỳ an ủi cậu: "Tiểu Anh, sau này cậu ở nhà tớ nhé, ông tớ vẫn luôn thích có cháu trai, mọi người sẽ đối xử với cậu như người thân, tớ... Tớ cũng sẽ đối xử với cậu như người nhà." Nói đến đây, cô đỏ mặt, bổ sung thêm, "...như đối xử với em trai ruột."

Thầy Hoàng và cô Đinh đều dạy học trong trường, là hàng xóm thân thiết với nhà họ Sa nên Sa Chu Dận tạm thời ở lại nhà Hoàng Kỳ. Ông ngoại cậu ở thành phố vừa qua đời năm trước, bà ngoại tuổi đã cao sức khỏe cũng không tốt, cô Chu là con gái một, mọi người sợ bà cụ không chịu được chuyện này nên giấu không báo.

Thời gian này Hoàng Kỳ lén để ý Sa Chu Dận rất chặt, ngoài đi ngủ và đi vệ sinh, cô tuyệt đối không cách xa cậu hơn năm mét. Tiểu Anh bình tĩnh hơn cô tưởng, không sụp đổ cũng không khóc, nhưng tâm trạng rõ ràng đã tụt xuống đáy vực. Tính cậu vốn hướng nội ít nói, trải qua chuyện lần này càng thêm trầm lặng, lúc nào cũng ngơ ngẩn đờ đẫn, Hoàng Kỳ thường xuyên phải gọi ba bốn lần cậu mới có phản ứng.

Cô rất lo cho Tiểu Anh, nhưng một người tính tình phóng khoáng, không ghi thù hận như Hoàng thành chủ thật sự không biết an ủi cậu thế nào trong hoàn cảnh này. Cô chỉ có thể bám lấy cậu mỗi ngày, không ngừng trò chuyện, hỏi cậu những bài tập Toán cực khó, bắt cậu đi chạy cự ly dài, cố ý vứt cặp cho cậu đeo, tìm việc linh tinh cho cậu làm để cậu không có thời gian mà suy nghĩ lung tung.

Tin tức động trời kiểu vợ vượt quá giới hạn, chồng điên lên mà giết vợ thế này chẳng mấy hôm sau đã lên trang nhất báo xã hội địa phương, người trong phạm vi mấy chục cây số gần đó đều biết. Hiệu phó Hoàng suốt mấy ngày liền không đến trường.

Đi trong sân trường, Hoàng Kỳ có thể cảm nhận được các bạn học vừa xì xào bàn tán vừa nhìn Tiểu Anh bằng ánh mắt khác thường, nhưng khi cô quay đầu giận giữ trừng mắt với bọn họ, họ lại lập tức thẳng lưng vờ lớn tiếng nói những chuyện khác.

"Mặc kệ họ, đám vô vị!" Hoàng thành chủ bức bối mà không có chỗ xả giận, kéo Tiểu Anh đi thật nhanh.

Tiểu Anh không có ý kiến gì, nhưng Hoàng Kỳ có thể cảm giác được đầu cậu cúi thấp hơn. Khi xưa dáng đi cậu đường hoàng, mắt nhìn thẳng về phía trước, vậy mà chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, cậu đã quen với tư thế rụt người, cúi đầu mà bước đi.

Đến cửa lớp đúng lúc gặp lớp phó học tập Lý Minh Chí – cũng là bạn cùng bàn của Sa Chu Dận: "Sa Chu Dận, cô phụ trách công tác học sinh bảo cậu đến phòng làm việc của cô ấy."

Hoàng Kỳ hỏi: "Có việc gì?"

Lý Minh Chí lạnh lùng nói: "Chuyện xấu nhà họ làm sao tôi biết được! Còn gọi cả cô Lưu đi, làm giờ Toán tiếp theo cô không thể lên lớp cho làm bài thi, ảnh hưởng đến tất cả bạn học!" Cô Lưu chính là chủ nhiệm lớp họ, cũng là giáo viên dạy Toán.

"Cậu..." Hoàng Kỳ đang tức tối định cãi tay đôi với cậu ta thì Lý Minh Chí sầm mặt quay người đi vào lớp.

Sa Chu Dận đưa cặp của Hoàng Kỳ cho cô: "Cậu vào trước đi, tớ đi gặp cô phụ trách."

Hoàng Kỳ đẩy cặp ra: "Tớ đi với cậu." Nghe giọng của Lý Minh Chí, chắc hẳn việc cô phụ trách công tác học sinh tìm Tiểu Anh là có liên quan đến việc nhà cậu, sao có thể để cậu đi một mình?

Hai người đến khu giáo viên tìm cô phụ trách công tác học sinh, đến hành lang thì gặp cô Lưu chủ nhiệm lớp đang bị một người phụ nữ trông có vẻ khắc khổ lôi kéo. Người kia nói giọng địa phương vừa nhanh vừa vội, Hoàng Kỳ nhận ra đó chính là mẹ của Lý Minh Chí.

"Có nhầm không mà để Tiểu Chí nhà tôi ngồi cạnh con trai của tội phạm giết người? Giết vợ lại càng biến thái, bạo lực và biến thái đều có tính di truyền đúng không? Ai biết thằng nhóc biến thái kia sẽ làm gì Tiểu Chí nhà tôi? Tiểu Chí nhà tôi sắp thi vào trường Nhất Trung, về sau sẽ thi vào đại học tốt nhất rồi đi du học, lỡ có gì thì kêu tội phạm giết người hay chủ nhiệm lớp như cô chịu trách nhiệm đây?"

Rõ là cô Lưu đã bị người phụ nữ vô lý này làm cho đau đầu, lại không thể nặng lời, chỉ có thể nói: "Chị yên tâm, tôi sẽ cân đối quan hệ giữa bạn học cùng lớp, nhất định sẽ để các học sinh có thể yên tâm đi học, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học hành và thi cử của các em..."

Sắc mặt Hoàng Kỳ còn khó coi hơn cả Sa Chu Dận. Cô chạy đến nói: "Cô Lưu, cô chuyển Sa Chu Dận đến ngồi cạnh em là được. Cậu ấy thông minh học giỏi, có bài nào không hiểu em hỏi cậu ấy cũng dễ. Lý Minh Chí suốt ngày bám lấy cậu ấy hỏi hết cái nọ đến cái kia, em còn sợ Lý Minh Chí làm ảnh hưởng việc học của cậu ấy."

Mẹ của Lý Minh Chí nói: "Thông minh học giỏi thì ghê gớm lắm à? Tiểu Chí nhà này cũng rất thông minh, đứng thứ ba trong kỳ thi cuối kỳ đấy!"

Hoàng Kỳ cười gằn: "Vậy cô biết người đứng thứ nhất và thứ hai là ai không? Xin lỗi nhé, chính là hai chúng cháu. Lý Minh Chí nhà cô ngày trước toàn đứng thứ mười mấy hai mươi mấy, từ khi ngồi cùng bàn với Sa Chu Dận rồi học hỏi cậu ấy mới leo được lên top 5! Đúng là vô ơn!"

Giọng mẹ Lý Minh Chí the thé: "Ôi trời, con bé hỗn xược này từ đâu ra vậy? Dám nói chuyện với người lớn như thế, thật không biết lễ phép! Đứng nhất nhì khối thì hay lắm à? Có biết thế nào là phát triển toàn diện cả đạo đức, trí tuệ và thể chất không? Thành tích tốt không thôi thì làm ăn gì? Vẫn vô lễ vô giáo dục, vẫn thành tội phạm giết người phải bị xử bắn bình thường."

Hoàng Kỳ tức tái mặt, nếu người bằng vai mà nói chuyện như thế e là đã bị cô đè xuống đất đánh cho rơi răng lâu rồi. Nhưng Sa Chu Dận giữ cô lại, lắc đầu nói: "Chúng ta đi gặp cô phụ trách đi.

Cô Lưu cũng khuyên mẹ Lý Minh Chí, xua tay với họ: "Đúng đúng, các em đến văn phòng cô phụ trách. Hoàng Kỳ, bố mẹ em cũng ở đó đấy. Mau đi đi."

Hóa ra cô phụ trách gọi họ không phải vì mẹ của Lý Minh Chí? Có chuyện gì mà gọi cả bố mẹ cô?

Khi hai người đến cửa phòng cô phụ trách, trong phòng ngoài cô, thầy Hoàng và cô Đinh thì còn một đôi nam nữ trung niên lạ mặt khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế sofa, trông có vẻ bực bội.

Hoàng Kỳ nhìn Sa Chu Dận dò hỏi. Cậu nhíu mày, dường như cũng không biết hai người kia.

Nhưng người phụ nữ trung niên vừa trông thấy Sa Chu Dận đã đứng bật dậy kéo cậu tách khỏi Hoàng Kỳ rồi liên tục vỗ vai vỗ tay cậu: "Tiểu Dận, cháu là Tiểu Dận đúng không? Ôi đứa cháu số khổ của bác, để bác xem cháu có khỏe không nào? Nhà có chuyện lớn như vậy sao không nói gì với bác, làm hai bác phải đọc báo mới biết!"

Hoàng Kỳ nghe vậy mới hiểu hai người này là chị gái và anh rể của ông chủ Sa, sống ở thị trấn Hậu Đường cách đây gần mười cây số. Cô từng nghe người lớn kể qua chuyện nhà ông chủ Sa, biết được quan hệ của ông ta và chị gái không tốt, sau khi lập gia đình thì không qua lại gì.

Bác gái vẫn lôi kéo Sa Chu Dận hỏi han: "Các bạn trong trường có vì chuyện này mà bắt nạt cháu không? Tiểu Dận, cháu đừng sợ, về sau dù cháu không có bố mẹ thì vẫn còn bác gái và bác rể nuôi dưỡng, làm chỗ dựa cho cháu."

Hoàng Kỳ cảm động, xảy ra chuyện lớn, người thân suy cho cùng vẫn là người thân, có tình máu mủ, sẽ không chỉ biết hóng chuyện rồi phủi sạch quan hệ như người ngoài.

Sa Chu Dận có vẻ hoang mang. Cậu chưa bao giờ gặp người bác này, một người hoàn toàn xa lạ giờ bỗng biến thành người thân gần huyết thống với cậu nhất."

Hoàng Kỳ kéo tay áo mẹ, cô giáo Đinh thở dài. Cô phụ trách nói: "Sa Chu Dận, bác gái bác rể em muốn đón em đến nhà họ ở, cô muốn biết ý em thế nào."

Thầy Hoàng nói: "Giờ Tiểu Dận đang học lớp Chín, việc học căng thẳng và gấp rút, nếu ngày nào cũng đi gần mười cây số thì vất vả quá. Tôi có ý kiến là để em ấy sống ở nhà chúng tôi đến khi thi vào cấp Ba xong, đi học gần, Tiểu Kỳ với em ấy còn là bạn cùng lớp, có thể giúp nhau cùng tiến bộ."

Bác gái nói: "Nơi này có gì tốt, nhà mình đâu phải không có người thân, ở nhà người khác lâu như vậy ai không biết lại tưởng chúng tôi vô lương tâm không màng đến cháu trai. Nếu là bạn học nam thì còn dễ nói, chứ ở nhà bạn nữ thì ra thể thống gì, khác nào đi ở rể."

Hoàng Kỳ ban đầu còn định nói đỡ, nghe thấy bà ta nói vậy thì đỏ mặt, không dám mở miệng.

Cô phụ trách nói: "Thầy Hoàng và cô Đinh đều là thầy cô dạy khóa Sa Chu Dận, lại là hàng xóm, từ nhỏ đã quan tâm chăm sóc nhiều cho em ấy, giờ đang là giai đoạn đặc biệt, em ấy ở nhà thầy Hoàng cũng hợp lý."

Bác gái cười một điệu cười quái dị: "Ha! Đừng có tiếp tay cho giáo viên trường cô lừa chúng tôi. Các người đều là người làm văn hóa, đừng tưởng nông dân chúng tôi quê mùa không biết gì. Trước khi đến đây tôi đã hỏi người ta rồi, quan hệ thầy cô hàng xóm gì cũng vô dụng, tôi là bác ruột của thằng bé, bố nó là em trai ruột của tôi, pháp luật chỉ thừa nhận quan hệ của chúng tôi."

Cô phụ trách giải thích: "Chị đừng nhạy cảm quá, chúng tôi chỉ muốn học sinh có thể yên tâm học tập. Thành tích của Sa Chu Dận rất tốt, chúng tôi đều mong em ấy có thể thi đỗ cấp Ba, không xảy ra sự cố gì vào giai đoạn quan trọng này."

Bác gái nói: "Họ Sa chúng tôi chỉ có một đứa cháu trai này, chẳng lẽ không muốn nó được tốt đẹp? Tôi đón thằng bé về cũng vì muốn nó có thể yên tâm sống trong nhà mình, dù sao vẫn hơn ăn nhờ ở đậu chứ? Xa nhà thì chúng tôi sẽ đưa đón thằng bé đi học mỗi ngày, gần chục cây số chỉ cần đi xe máy mười phút là đến nơi, chẳng việc gì phải ở cái chỗ như thế này."

Hoàng Kỳ nghe giọng điệu của bác gái có vẻ không có ý tốt, thấy bố mẹ hơi tức giận, cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô phụ trách còn đang muốn khuyên thì Sa Chu Dận bất ngờ lên tiếng: "Cô ơi, em muốn đến ở nhà bác gái. Cảm ơn thầy Hoàng cô Đinh đã chăm sóc cho em, dù ở đâu em cũng sẽ cố gắng học cho giỏi, thầy cô không phải khó xử đâu ạ."

Cô Đinh bất lực xoa đầu cậu. Cô phụ trách cũng thở dài: "Vậy thì tôn trọng ý của học sinh. Hai em còn có tiết học, về đi học đi đã, bao giờ tan học thì về nhà thu dọn đồ."

Ra khỏi phòng cô phụ trách, Hoàng Kỳ phát hiện mẹ của Lý Minh Chí chưa đi mà vẫn đứng trong hành lang nghe ngóng, thấy họ ra ngoài mới thẳng lưng quay đầu đi khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.