Hoàng Sủng

Chương 102: Phiên ngoại năm



Edit: A Cảnh

Beta: Tiểu Pi

[Một câu chuyện cũ về sự xấu xa của Diệu Hoàng đế  o(`ω"*)o]

Buổi tiệc mừng Hoàng tử và Công chúa một tuổi cực kì long trọng, nhóm mệnh phụ tới kính rượu, trong lòng Tiết Tĩnh Xu cao hứng, uống hai ly liền khiến cho mặt ửng đỏ.

Ban đầu nàng không định uống rượu, thời điểm mới vào cung, bữa tiệc đại hôn uống vài chén rượu trái cây, khiến cho nàng say say xỉn xỉn hồ đồ. Sau lần đó, nàng xem thoại bản đến mê mụi vắng vẻ Hoàng Đế, trong lòng Hoàng Đế khó chịu liền đút cho nàng một chén rượu, quả nhiên khiến nàng say ngất, để cho Hoàng Đế chiếm tiện nghi không ít.

Sau này lại sinh hài tử, trong lúc ở cử, cũng uống một chén rượu bổ canh gà, nàng choáng váng vài lần cuối cùng cũng luyện được chút tửu lượng.

Giống như bây giờ, mặt dù mặt nàng hơi đỏ nhưng ý thức thì lại vô cùng thanh tỉnh. Nhưng Hoàng Đế lại không biết, hắn cho rằng Hoàng Hậu đã say.

(Nam mô! Bớ người ta có người làm chuyện xấu....(●__●). Diệu ca: *lườm lườm*....)

Nhớ tới vẻ mặt kiều diễm khi say trước đây của Hoàng Hậu, Hoàng Đế đứng ngồi không yên.

Cung yến kết thúc rất nhanh, Hoàng Đế gọi người ôm Hoàng tử và Công chúa xuống đi nghỉ ngơi, lại tự mình đỡ Tiết Tĩnh Xu trở lại Tê Phương Cung.

Đầu Tiết Tĩnh Xu có chút choáng, không có sức lực nói chuyện, chờ rửa mặt chải đầu xong, khóe miệng cong lên trầm mặc dựa đầu vào vai Hoàng Đế.

Hoàng Đế sờ sờ gương mặt nàng, bỗng nhiên dùng ngón tay chọc một chút.

Tiết Tĩnh Xu nghi hoặc nhìn hắn sao có cái hành động giống trẻ con như vậy, Hoàng Đế lại đưa ngón tay tiếp tục chọc gương mặt nàng, nói: "Gọi Diệu ca ca."

Tiết Tĩnh Xu nhíu mày, trong nhất thời không có phản ứng lại.

Hoàng Đế chuyển qua ngồi đối diện với nàng, cảm thấy có chút kỳ quái hỏi: "Hôm nay Mạn Mạn say rượu, sao lại ngoan ngoãn như vậy chứ?"

Trong lòng Tiết Tĩnh Xu nhộn nhạo, nhớ tới việc hai lần trước sau khi say rượu tỉnh lại thì trong đầu trống rỗng, không nhớ gì lại rất tò mò không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền theo ý Hoàng Đế, nói: "Diệu ca ca."

Hoàng Đế gật đầu, rồi lại dùng hai ngón tay nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, đối với ánh mắt lên án của Tiết Tĩnh Xu thì hắn cũng không cảm thấy chột dạ, ngược lại như vẻ hợp tình hợp lý: "Trên mặt dính nè, giống như mặt mèo vậy, để ta lau giúp nàng."

Tiết Tĩnh Xu nghe ngữ khí của hắn như vậy, phảng phất như đang nói chuyện với hài tử, trong lòng nàng xoay chuyển qua rất nhiều ý nghĩ, cũng học ngữ điệu drẻ con, dịu dàng nói: "Thiếp vừa mới rửa mặt xong, sao lại dính cái gì được?"

Hoàng Đế nói: "Cung nhân hầu hạ không có cẩn thận, nàng lại không nhìn thấy nên đương nhiên không biết được, nàng xem bên này cũng có nè."

Hắn nói xong, lại nhéo nhéo mặt bên kia của Tiết Tĩnh Xu.

Tiết Tĩnh Xu vội dùng tay ôm mặt né tránh, Hoàng Đế nói nàng không tin, nhìn tay hắn kia cũng biết là muốn nhéo mặt nàng chứ làm gì mà lau mặt giúp chứ. Nhưng mà nàng cảm thấy có chút mới lạ, hóa ra mấy lần trước sau khi mình say rượu, Hoàng Đế sẽ dụ nàng vậy sao?

Hoàng Đế ôm nàng lại không cho chạy, lại giơ tay nhéo nàng một chút, nói: "Lại gọi một tiếng Diệu ca ca coi nào."

Tiết Tĩnh Xu ôm mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Hoàng Đế thúc giục: "Mau gọi đi."

"Không muốn." Tiết Tĩnh Xu nói.

Hoàng Đế không đoán được nàng sẽ nói như vậy, hơi hơi nhíu mày nhìn nàng.

Tiết Tĩnh Xu bị hắn nhìn đến có chút khẩn trương, không có biết hắn có phát hiện ra là mình giả say không.

Hoàng Đế nhìn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên khóe miệng cong lên.

Vẻ tươi cười này của hắn không giống với thường ngày, khóe miệng cong lên, lông mày có phần nhếch cao hơn, trong mắt chứa vài phần chế nhạo, chỉ là có vẻ mờ ám rất nhỏ, khiến cho gương mặt lạnh lùng của hắn đột nhiên trở nên có chút hiền hòa.

Tiết Tĩnh Xu thấy Hoàng Đế như vậy, ngực nhảy bùm bụp vài cái.

Liền nghe thấy Hoàng Đế không có ý tốt nói: "Nếu không gọi, phải uống canh giải rượu, một chén canh rất lớn, lại rất đắng, nàng cũng phải uống hết."

Vậy mà hắn bắt đầu uy hiếp hả trời, Tiết Tĩnh Xu trừng lớn mắt.

"Không muốn gọi, hử?" Hoàng Đế lại hỏi.

Tiết Tĩnh Xu nhíu nhíu mũi, bất mãn nói: "Chàng quá xấu xa rồi."

Hoàng Đế khẽ cười ra tiếng, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn không có ý cười: "Ta gọi ngươi mang canh tiến vào."

Nói xong, hắn liền nhấc màn lên, như có vẻ chuẩn bị gọi người.

Nếu Tiết Tĩnh Xu thật sự say, có uống một chén canh giải rượu cũng đã muốn khổ rồi, huống chi bây giờ căn bản nàng không có say, đành phải chạy nhanh tới ngăn hắn lại: "Không muốn."

Hoàng Đế dừng lại nhìn nàng, trong mắt có vài phần đắc ý.

Trong lòng Tiết Tĩnh Xu buồn cười, khi dễ một người say rượu, còn không biết tự xấu hổ nữa. Chẳng qua khó thấy được dáng vẻ này của Hoàng Đế, nàng cũng vui vẻ phối hợp, nhéo đầu ngón tay, không tình nguyện nói: "Diệu ca ca."

Hoàng Đế gật đầu, nói: "Thật là ngoan."

Tiết Tĩnh Xu nhẹ giọng nói thầm: "Người xấu."

"Hử? Lại muốn uống canh giải rượu--"

"...... Người tốt."

Hoàng Đế nghe vậy rất vừa lòng, được nước muốn lấn tới: "Khen ca ca đi nào."

Vốn dĩ Tiết Tĩnh Xu không hiểu những lời này, nhưng mà những lời trước đó của Hoàng Đế cũng không bị nàng phát hiện ra, bên trong tầng ý nghĩa có những lời dụ hoặc, gì mà ca ca tốt, phu quân tốt, đều chỉ những tình nồng mật ý, những lời chỉ nam nữ yêu nhau nồng nàn mới có thể mở miệng nói ra được. Hiện giờ hai người đang ngồi đối diện nhau, Hoàng Đế lại không biết xấu hổ mà yêu cầu như vậy, không biết rốt cuộc da mặt hắn dày đến mấy tầng nữa!

Tiết Tĩnh Xu mím môi, trên mặt ửng hồng, do dự không mở miệng.

Hoàng Đế "a" một tiếng, rồi như lầm bầm lầu bầu: "Hôm nay Mạn Mạn so với trước kia không giống nhau, hai lần trước uống say sẽ không cự tuyệt ta."

Tiết Tĩnh Xu cũng không biết bản thân mình say rượu sẽ như nào, nhưng nàng giả say, trong lòng vốn dĩ không biết làm sao nên Hoàng Đế nói như vậy khiến nàng không khỏi chần chờ.

Hiện tại nếu như theo ý Hoàng Đế, kêu hắn ca ca tốt, nàng cảm thấy thật sự khó mở miệng, nhưng mà nếu không thỏa mãn hắn thì sợ bị phát hiện chân tướng.

Nàng có chút hối hận, sớm biết vậy không nên giả say.

Nhưng mà suy nghĩ lại thì nếu như có thể làm Hoàng Đế cảm thấy vui vẻ, vậy thì cứ làm cho hắn vui vẻ thôi.

Nàng cắn môi dưới, cực kỳ khó khăn nhỏ giọng nói: "Ca ca tốt."

Nàng chỉ lo ngượng ngùng, lại không có phát hiện, thời điểm nàng mở miệng trong nháy mắt cả người Hoàng Đế trở nên căng cứng, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

Hoàng Đế sờ gương mặt nàng, cầm tay nàng đang che mặt lấy xuống, đưa tới bên miệng mình nhẹ nhàng cắn một cái, âm thanh khàn khàn nói: "Ca ca có bảo bối tốt, nên cho nàng nhìn một chút."

Ngực Tiết Tĩnh Xu đập mạnh, theo bản năng hỏi: "Bảo bối gì cơ?" Lời vừa thốt ra, nàng liền cảm thấy có chút không ổn.

Quả nhiên Hoàng Đế lại cười, đặt nàng ở trên giường, ung dung thong thả cởi đai lưng ra: "Là thứ sẽ làm Mạn Mạn và ta cảm thấy sung sướng lắm."

Tiết Tĩnh Xu cùng chung chăn gối với hắn lâu như vậy, sao lại không nghe ra ám chỉ trong lời nói của hắn chứ?

Chỉ là đêm nay nàng có chủ ý muốn làm cho Hoàng Đế vui vẻ, nên thời điểm hắn nằm lên người nàng, thì nàng cũng không kháng cự, ngược lại đỏ mặt, càng chủ động đón nhận.

Dù sao...... Chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi.

Nhưng nàng đã quên rằng, hai lần say trước, Hoàng Đế giống như chính nhân quân tử vậy, cũng chưa từng chạm vào nàng, đêm nay lại có thái độ khác thường, hắn thật sự...không phát hiện ra sao?

Sau một hồi, Tiết Tĩnh Xu đã mệt cực kì, nặng nề nằm ngủ trong ngực Hoàng Đế. Hoàng Đế chưa từng mở mắt lên, chỉ có khóe miệng là hơi cong lên.

--HOÀN PHIÊN NGOẠI--

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhà mình thời gian qua. Đi một đoạn đường dài cuối cùng cũng đến điểm kết thúc. *cúi đầu* (ᗒᗨᗕ), Mong các bạn ủng hộ những bộ mới tiếp theo của nhà nha (*ゝ∀・)v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.