Hoàng Sủng

Chương 15: Gia yến



Edit: Tử Lam

Beta: A Cảnh

Tiết Tĩnh Xu vừa nghe, vội đứng lên đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lại thấy trên cây không có một bóng người, chỉ có nhánh cây hơi lay động, vài mảng tuyết đọng bị rơi xuống.

"Hả? Hắn đi rồi?" Liễu Nhi ló đầu ra nhìn trái nhìn phải, không từ bỏ ý định mà chạy đến ngoài cửa đứng dưới tàng cây nhìn, mới xác định người nọ thật sự đi rồi.

Nàng nhíu mày nghi hoặc đi trở về, đột nhiên linh quang chợt lóe, vỗ tay nói: "Tiểu thư, nô tì nhớ ra rồi! Hắn chính là thần võ Đại tướng quân, người đã ngã ở bên ngoài am ni cô chúng ta!"

"Trước vào bên trong rồi nói tiếp, bên ngoài lạnh!" Tiết Tĩnh Xu nói.

Liễu Nhi chạy vào được vài bước, lại nói: "Vừa rồi nô tì bị dọa đến đần, nhất thời không phản ứng kịp, hiện tại nghĩ lại, đúng là hắn. Nhưng mà hắn tới đây làm gì?"

Buổi chiều vừa mới nghe Hoàng Thượng nhắc qua người này, hiện tại lại thấy hắn xuất hiện ở trong phủ... Trong đầu Tiết Tĩnh Xu hiện lên rất nhiều ý niệm, cuối cùng lại nói: "Có lẽ hắn chỉ là đi qua nơi này".

Liễu Nhi nhăn nhăn chóp mũi: "Thật quái nhân (người kì lạ)! Có đường lại không đi, leo cây làm cái gì?"

Mặc dù nàng nghi hoặc, nhưng cũng không có miệt mài theo đuổi. Tuy nói không có phát sinh chuyện gì, nhưng trong tiểu viện của tiểu thư nàng đột nhiên xuất hiện một nam nhân, bị người có dã tâm biết, khó tránh khỏi xuất hiện những tin đồn nhảm nhí. Nàng chôn giấu những việc này ở đáy lòng, không hề nhắc tới.

*****

Ngày hôm sau, những vị tiểu thư của Tiết gia đã gả đi và đám tôn bối ở bên ngoài đều đã trở lại.

Tiết phủ có bảy vị tiểu thư bốn vị thiếu gia, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư đã xuất giá, lúc này trừ bỏ Đại tiểu thư ở góa[1], sáu vị tiểu thư còn lại của Tiết phủ đều tề tựu.

[1] Ở góa: Có chồng hay vợ đã chết (chỉ nói về những người ít nhiều còn trẻ).

Ngay cả vài vị thiếu gia, Đại thiếu gia là thứ xuất của Đại lão gia, hôm nay cũng xin Bộ Binh nghỉ để hồi phủ. Nhị thiếu gia Tam thiếu gia đều là con của Tam lão gia, trước đây vẫn luôn ở Thư viện ngoại thành nghiên cứu học hỏi, cũng bị Tiết lão thái gia gọi trở về.

Bọn hạ nhân sắp xếp lại phòng khách sau đó quét dọn từ trong ra ngoài, sau lại bày bốn năm cái bàn tròn lớn, dùng bình phong[2] để ngăn cách nam đinh và nữ quyến.

[2] Bình phong: Bình phong là một loại đồ dùng được đặt đứng, nó bao gồm nhiều tấm bảng được kết nối với nhau bằng bản lề hay một phương tiện nào đó. Bình phong có nhiều dạng thiết kế và được làm từ nhiều loại vật liệu khác nhau, chủ yếu dùng để trang trí. Nó có xuất xứ từ Trung Hoa cổ đại, sau đó được du nhập vào các nước Đông Á, châu Âu và những nơi khác trên thế giới.

Bàn nữ quyến tiểu bối, sáu vị tiểu thư ba vị thiếu phu nhân ngồi chung với nhau. Nhị thiếu phu nhân và Tam thiếu phu nhân vào cửa muộn, hiện tại chưa có con cái. Người ngồi bên cạnh Đại thiếu phu nhân là một bé trai ba bốn tuổi, là trưởng tử của Đại thiếu gia, cũng là tiểu thiếu gia duy nhất hiện tại trong Tiết phủ.

Mấy vị tiểu thư dựa vào thứ tự ngồi xuống, hai bên trái phải Tiết Tĩnh Xu là Nhị tiểu thư và Tứ tiểu thư.

Nhị tiểu thư là trưởng nữ của Tam lão gia, bằng tuổi với Tiết Tĩnh Xu, chỉ sớm hơn mấy tháng. Quan hệ Nhị phu nhân và Tam phu nhân cũng không tệ, hai người khi còn nhỏ có thể nói là lớn lên trong cùng một phòng, thập phần thân cận, hơn nữa vì tuổi gần bằng nhau, hai người đều không muốn gọi tỷ muội, chỉ gọi nhũ danh của đối phương.

Sau mười năm xa cách, tỷ muội thân mật khăng khít ngày xưa đã trở thành phụ nhân (phụ nữ có gia đình). Tiết Tĩnh Xu nghe Nhị tiểu thư cười khanh khách gọi mình là Tam muội, cũng cười nói Thanh Nhị tỷ.

Tiết Tĩnh Uyển cách vài người hỏi Nhị tiểu thư: "Nhị tỷ, tại sao tiểu chất nữ (cháu gái) không trở về cùng với tỷ?"

Nhị tiểu thư cười nói: "Tổ mẫu dẫn con bé đi dâng hương".

Tiết Tĩnh Uyển lại tò mò nhìn bụng nàng: "Tiểu bảo bảo này khi nào mới có thể ra đời?"

Nhị cô nương vuốt ve cái bụng nhô lên, trên mặt một mảnh nhu hòa: "Chắc là tháng tư năm sau, nếu nhóc gấp gáp, có lẽ sẽ sớm một chút".

Mặt Tiết Tĩnh Uyển đầy tò mò, còn muốn hỏi tiếp, Tứ tiểu thư bỗng nhiên nghiên về phía trước dựa vào trên bàn, ngăn cách nàng.

"A?" Tiết Tĩnh Uyển nhíu mày nhìn nàng, bất mãn nói: "Ngươi chắn tầm nhìn của ta!"

Tứ tiểu thư hừ một tiếng: "Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, quy củ ngươi chạy đi đâu rồi?"

Tiết Tĩnh Uyển không cam lòng yếu thế: "Ngươi học quy củ tốt, còn Tam tỷ? Nàng học chính là quy củ trong cung, Tam tỷ cũng chưa nói cái gì, ngươi muốn xen vào việc của người khác!"

Từ khi Tiết Tĩnh Xu hồi phủ, Tứ tiểu thư ghét nhất chính là người khác mang hai người các nàng ra so sánh, lại còn nói nàng so ra không bằng Tiết Tĩnh Xu, Tiết Tĩnh Uyển nhiều lần cố tình chọc vào nỗi đau của nàng.

Nàng lạnh lùng nghiêm mặt đang muốn phản bác, Tiết Tĩnh Xu lại nói: "Uyển nhi, không cần nhiều lời, ngươi muốn tìm Nhị tỷ ôn chuyện, lát nữa tàn tiệc liền có thời gian nói".

Tiết Tĩnh Uyển nhíu nhíu cái mũi, ngoan ngoãn đáp một tiếng, làm mặt quỷ với Tứ tiểu thư, sau đó quay đầu tìm Lục tiểu thư nói chuyện: "Lục muội, ngươi ăn cái bánh hoa mai kim sa cao[3] này đi, hương vị rất ngon!"

[3] Bánh hoa mai kim sa cao: Bánh làm từ bột mì, in hình hoa mai màu vàng.

"Cám ơn Ngũ tỷ".

Không có đối tượng cho nàng trào phúng, Tứ tiểu thư bị nghẹn khuất trong cổ họng, tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ lên.

Tiết Tĩnh Xu cũng không nhìn nàng, quay đầu đi cùng nhị cô nương nói vài câu về việc nhà.

Bàn nữ nữ quyến trưởng bối kia, nhân số ít hơn một chút, ngồi chỉ có Chu lão thái quân, Đại phu nhân Vương thị, Nhị phu nhân Tần thị và Tam phu nhân Lâm thị. Mặt khác còn có một người phụ nhân trung niên lạ mặt, là con của di nương Tiết lão thái gia sinh ra.

Mẫu thân Tiết thị mất sớm, từ nhỏ lớn lên bên cạnh mẹ cả, bởi vậy Chu lão thái quân đối với nữ nhi thứ xuất này cũng có vài phần tình nghĩa. Đáng thương cho nữ nhân còn trẻ phải thủ tiết, thỉnh thoảng cũng cho nàng về nhà mẹ đẻ ở.

Lúc Tiết Tĩnh Xu sinh ra, Tiết thị đã xuất giá, hai người vẫn chưa gặp mặt qua lần nào, hiện tại Tiết thị liền không thể không nhìn qua bàn tiểu bối, vừa nhìn vừa tán thưởng: "Không tệ! Không tệ! Khó trách Thái Hoàng Thái Hậu vừa thấy Tam tiểu thư liền thích, ta thấy cũng thích không thôi. Dung mạo như thế, toàn thân cũng cũng phát ra khí phái, người đời chỉ nói dung mạo Nhị tiểu thư của phủ Vĩnh Ninh quận chúa là độc nhất vô nhị, mĩ mạo vô song. Ta thấy, đó là bọn họ chưa thấy qua Tam tiểu thư của chúng ta! Quả nhiên chỉ có người bên cạnh lão thái thái, mới có thể dưỡng ra tiểu thư có linh khí như vậy!"

Chu lão thái quân vui vẻ nói: "Ngươi nha, miệng vẫn ngọt như vậy!"

Tiết thị được bà khen một câu, cười đến châu ngọc đầy đầu đều run loạn lên.

Nhị phu nhân và Tam phu nhân mỉm cười nhìn, Đại phu nhân nhấp miệng, chỉ nhìn chằm chằm chiếc khăn trải bàn trước mắt mình.

Cảnh tượng trước mắt thật quen thuộc, mười năm trước nữ nhi của bà được ban cho Thái tử làm chính phi, yến hội Tiết gia so với hiện tại còn long trọng hơn, tiệc tổ chức liên tiếp ba ngày, gánh hát cũng mời ba bốn đoàn. Mà lời nói của cô em chồng lúc này, cơ hồ cũng giống y như đúc lúc ấy.

Lúc này mới qua mấy năm, cảnh đời đổi thay. Nữ nhi đáng thương của bà hiện giờ tư cách tham dự gia yến cũng không có.

Những ngày bà ở trong phủ cũng không quá dễ dàng, nếu không phải còn có nhà mẹ đẻ chống đỡ, chỉ sợ quyền lợi quản gia cũng bị thu mất.

Bà hận! Hận trượng phu bạc tình, hận thứ tử chướng mắt, hận cha mẹ chồng tham hư vinh, hận trời cao bất công...

Cũng may, bà còn có một nữ nhi nữa.

*****

Yến hội bắt đầu không bao lâu, Nhị tiểu thư đi đầu, mang theo chúng tỷ muội kính trà Chu lão thái quân. Mấy đứa trẻ nhỏ tuổi thay phiên nhau nói cát tường, làm lão nhân gia cười đến không thể khép được miệng.

Đang lúc náo nhiệt, một gia nhân chạy từ bên ngoài vào truyền lời: "Lão thái gia, lão thái quân, Hoài Văn Thái tử phi giá lâm!"

Hoài Văn Thái tử chính là Thái tử trước, Thái tử phi này là Đại tiểu thư Tiết phủ gả ra ngoài mười năm trước.

Nghe nói nàng tới, không khí nhất thời đình trệ, thần sắc trên mặt mọi người khác nhau.

Ngay cả mấy tiểu hài tử đều nhận thấy được không khí không đúng, ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám nói nữa.

Tiết Tĩnh Xu lặng lẽ ra dấu, bảo bọn tỷ muội theo nàng ngồi trở lại.

Mới vừa xong, ngoài cửa có hai thị nữ mở đường đi vào. Rất nhanh sau đó, một nữ tử ăn mặt lộng lẫy bước vào bên trong cánh cửa, nhìn nàng khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt diễm lệ có vài phần tương tự Tứ tiểu thư trong phủ, chỉ là đôi mắt phượng kia làm mỹ mạo của nàng ta càng thêm xinh đẹp bức người.

Ánh mắt nàng ta quét qua mọi người trong phòng, miệng cười khanh khách nói: "Hôm nay ngày lành như vậy, sao có thể thiếu ta được?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.