Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 101: Chương 101




"Tại sao?"
Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói đầy hoảng hốt của Hoài Vương vang lên, "Tại sao mẫu phi lại làm thế?"
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mẫu thân ốm yếu suốt bao năm nay của mình hóa ra là đang giả bệnh.
Nhưng vì sao bà lại làm thế?
Sợ Tô hậu gây khó dễ bà ư?
Hay là sợ các phi tần khác trong hậu cung tính kế?
Nhưng từ khi đăng cơ đến nay, phụ hoàng chỉ độc sủng Tô hậu, người mà chúng phi tần ganh ghét cũng chỉ có mỗi Tô hậu, mẫu phi hà tất phải khiến mình chịu ấm ức như thế?
"Ta làm mọi thứ cũng đều vì con cả thôi." Từ phi nhìn con trai, chậm rãi nói, "Lưu Ngạn à, con là con trai trưởng của phụ hoàng, hoàng vị tương lai vốn phải thuộc về con."
Hoài Vương kinh ngạc nhìn Từ phi, mẫu phi tràn đầy dã tâm trước mặt đây thật sự quá đỗi xa lạ.

Trong ký ức của Hoài Vương, mẫu phi là một người cực kỳ dịu dàng, bà sẽ không bao giờ giống Trịnh Lan Âm ép Tứ đệ đọc sách, cũng không giống Lữ Chiêu nghi bảo Nhị đệ nhường nhịn các huynh đệ, thậm chí bà còn chưa bao giờ nhắc đến chuyện trưởng tử hay thái tử trước mặt hắn.
"Bây giờ Tô thị đã được sắc phong làm hậu, dù con có là trưởng tử thì có ích gì." Hoài Vương đã cam chịu số phận, "Mẫu phi à, sau này...!đừng để bản thân phải chịu ấm ức nữa.

Thuốc thang cũng có ba phần độc, dù không bệnh nhưng thường xuyên uống cũng không tốt cho sức khỏe của mẫu thân."
"Nếu ta không bị bệnh tật quấn thân thì sao Bệ hạ có thể tha cho ta?" Từ Phi vén chăn bước đến cạnh bàn ngồi xuống, cười khẩy, "Phụ hoàng con là một người đàn ông rất giỏi ẩn nhẫn, năm xưa khi chư vương đoạt vị, ông ấy dùng mưu kế đơn giản nhất, cắn răng ở rúc trong tiềm để không lộ mặt, cuối cùng đã đoạt được ngôi vua..."
"Rõ ràng là phụ hoàng bị các hoàng tử khác hãm hại nên mới bị giam lỏng trong vương phủ suốt hai năm." Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, thời gian hai năm bị giam lỏng kia quả thật là khoảng thời gian mà hắn không muốn nhớ lại chút nào.
"Nhưng cuối cùng vị hoàng tử bị nhốt lại đăng cơ." Từ Phi nhìn đứa con trai vẫn còn ngây thơ của mình, "Vì sao lại là ông ấy?"
"Phụ hoàng chính là hoàng đế do ông trời định ra, tài đức vẹn toàn, ưu tú hơn hẳn những hoàng tử khác." Hoài Vương càng không tài nào hiểu nổi mấy lời này của Từ Phi, "Đây chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?"
"Trong kinh thành lấy đâu ra nhiều chuyện hiển nhiên như thế." Từ Phi nhíu mày, "Con vụng về thế này, sau này làm sao đi lôi kéo triều thần được đây?"
Hoài Vương cau mày, im lặng không nói gì,
"Ta cũng đã từng nghĩ phụ hoàng con là một người dịu dàng hiền hậu, nhưng có một ngày, ta bỗng phát hiện ra ánh mắt ông ấy nhìn ta không có lấy một chút dịu dàng nào cả." Từ Phi như chìm trong hồi ức, "Trong mắt ông ấy, ta chẳng khác gì nhành hoa bụi cỏ ven đường, dù ông ấy không giết ta, nhưng cũng chẳng thương yêu gì ta."
"Mẫu phi đang nói gì thế, sao phụ hoàng lại muốn giết mẫu phi?" Hắn hoảng hốt nhìn Từ Phi, nghĩ rằng bà bệnh nên đầu óc hồ đồ, nói chuyện mê sảng, "Để con dìu mẫu phi lên giường nghỉ ngơi."
"Mười sáu năm trước, người của Anh Vương tìm ta, nhờ ta trộm một danh sách từ thư phòng của phụ hoàng con.


Hắn ta hứa chỉ cần ta lấy được danh sách thì sẽ bảo vệ và đưa chúng ta rời khỏi Vương phủ." Từ Phi nở nụ cười giễu cợt, "Con người vào lúc cùng đường thì rất dễ mất đi lý trí, thế nên ta đã đồng ý với Anh Vương."
Hoài Vương nhìn Từ Phi bằng ánh mắt khó tin, "Mẫu phi đang gạt con có đúng không?"
Mẫu phi dịu dàng thiện lương, một lòng một dạ với phụ hoàng của hắn, cớ sao lại làm ra chuyện bán đứng Vương phủ như thế?
Khi ấy, toàn bộ Vương phủ phải hơn mấy chục nhân khẩu, nếu mẫu phi giao danh sách cho kẻ khác...
Hắn cất giọng khàn khàn, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó Anh Vương thất bại, bỏ mạng dưới đao của Kim Giáp vệ, máu của hắn ta nhuộm đỏ cả một miếng gạch trong hoàng cung." Nhắc đến chuyện cũ, Từ Phi thấy hơi hối hận, "Sớm biết hắn ta rơi vào kết cục như thế, ta sẽ không đồng ý bắt tay với hắn."
"Mẫu thân không trộm danh sách?" Hoài Vương len lén thở phào nhẹ nhõm.
"Có." Từ Phi cụp mắt, "Sau khi Anh Vương thất bại, ta đã mang đống danh sách đó đi đốt cả rồi."
Hoài Vương chợt nhớ đến cái lần mẫu phi đốt đồ ở trong phòng năm xưa, mắt bà đỏ ửng trông vô cùng đau lòng.
"Năm ấy mẫu phi nói với con là người đốt thơ của phụ hoàng." Hoài Vương suy sụp ngồi trên ghế, "Mẫu phi lừa con ư?"
Hắn tưởng mẫu phi nhìn thấy phụ hoàng và Tô thị thắm thiết nên mới đau lòng đốt thơ của phụ hoàng, hóa ra không hề có chuyện thơ tình nào cả, chỉ có bản danh sách liên quan đến sống chết của cả Vương phủ mà thôi.
Từ Phi không thừa nhận, nhưng bà cũng chẳng phủ nhận.
"Ta không biết phụ hoàng con phát hiện chuyện này từ khi nào, nhưng vì để ông ấy quên đi nỗi oán hận với ta, ta chỉ đành phải đóng vai bệnh đau liên miên, cố gắng để ông ấy không chú ý đến ta."
"Nhưng sau khi đăng cơ, phụ hoàng vẫn cho mẫu phi phi vị, cũng ban Vương vị cho con mà." Đầu Hoài Vương ong hết cả lên, "Nếu ông ấy để ý thì sao lại ban phi vị cho mẫu phi?"
"Con là trưởng tử, ta là mẫu thân của con nhưng chỉ được mỗi phi vị, ngay cả phong hào cũng chẳng có, chẳng phải quá hời hợt hay sao?" Từ Phi siết chặt bàn tay Hoài Vương, "Lưu Ngạn à, Trịnh thị đã bị Bệ hạ ban chết, nếu con không làm Thái tử thì mẫu phi cũng sẽ nối gót theo Trịnh thị, kết thúc đời mình dưới ba thước lụa trắng đấy con có biết không?"
Từ Phi dùng lực khá mạnh, Hoài Vương cúi đầu nhìn bàn tay bị bà siết chặt, "Không phải mẫu phi của Tứ đệ vì đầu độc hoàng tử..."
"Không phải, ả ta chết vì quá ngu xuẩn." Từ Phi ngắt lời Hoài Vương, "Năm đó khi ả ta gặp người nhà mình xong thì khí sắc đã tươi tỉnh hơn rất nhiều, chuyện ả ta bao lần lén tiếp xúc với thị vệ canh gác Vương phủ cũng chẳng phải là bí mật gì."
"Kế hoạch thất bại rồi mà vẫn không biết yên phận, đi đâu cũng khiêu khích Tô Mi Đại, ả ta không chết thì ai chết đây?" Nhắc tới Trịnh Lan Âm, giọng Từ Phi mang theo chút khinh thường, "Vân Diên Trạch được nuôi dưỡng giống hệt ả ta, mặt ngoài thì ra vẻ, nhưng bên trong chẳng khác gì một tên vô dụng.

Còn trẻ mà suốt ngày bô bô cái danh hiền vương, văn võ song toàn ra ngoài, chỉ hận không thể dán hai chữ quân tử lên trán."
"Mẫu phi..." Hoài Vương quay đầu nhìn ánh chiều tà đang leo qua song cửa sổ, "Bỏ đi."
"Trữ vị, long tọa gì đó con không cần nữa." Hắn như mất hết ý chí, "Chỉ cần chúng ta bình an là tốt lắm rồi."
"Bổn cung nhẫn nhịn bao năm nay cũng là vì con, vậy mà bây giờ con lại nói với bổn cung là bỏ đi?!" Từ Phi rút khăn ra nhẹ nhàng lau hàng lệ nơi khóe mắt, "Con có biết khi Trịnh thị bị ban chết, mẫu phi đã sợ thế nào không?"

"Chẳng lẽ con nhẫn tâm trơ mắt nhìn mẫu phi nối gót theo Trịnh thị hay sao?"
Tiếng khóc của bà như một tấm lưới, trùm kín hắn từ đầu tới chân, siết chặt khiến hắn không tài nào thở nổi.
"Coi như con hãy vì mẫu phi." Giọt lệ to như hạt đậu rơi xuống mu bàn tay Hoài Vương, "Lưu Ngạn à, mẫu phi chỉ có mình con mà thôi, nếu ngay cả con cũng không muốn giúp ta, ta sẽ trở thành Trịnh Lan Âm thứ hai đấy, con có biết hay không?"
Hoài Vương gần như là chạy trối chết, hắn giấu đi mu bàn tay thấm đẫm nước mắt, rời khỏi Triệu Tường cung cũng không dám ngoái đầu lại.
Từ Phi chầm chậm lau đi giọt lệ trên mặt, nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
Hoàng vị đã gần trong gang tấc, cớ sao lại phải từ bỏ?
Chỉ hận Bệ hạ đã bảo vệ Tô Mi Đại quá tốt, bà ta không tìm được chỗ hở để ra tay.
Dù là Trịnh thị hay là Vi thị đều không phải uy hiếp lớn nhất của bà.
Nếu vẫn chưa trừ được Tô Mi Đại và Vân Độ Khanh thì đó vẫn là mối họa trong lòng bà ta.
Rời khỏi Triệu Tường cung, Hoài Vương cắm đầu đi thẳng về phía trước, thái giám đi sau không dám hỏi nhiều, chỉ chạy lẽo đẽo theo sau.
Không biết đi được bao lâu, hắn cũng dần dần bình tĩnh lại, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy một con diều đang bay trên trời.
"Ai mà lại to gan dám thả diều ở trong cung thế?" Vì tiền triều có cung phi dùng thủ đoạn thả diều để truyền tin ra ngoài cung, gây ra biết bao mối họa lớn.

Thế nên hậu cung ngày nay dù không có giấy tờ cấm thả diều rõ ràng, nhưng nhóm phi tần đều ăn ý không đụng vào món đồ chơi này.
"Bẩm Vương gia, hạ nô không biết." Hắn theo hầu Vương gia, làm sao mà biết ai đang thả diều.
Ánh chiều tà bao phủ cả tòa cung điện, Hoài Vương đi vòng qua thành cung, cuối cùng cũng trông thấy người đang thả diều kia.
"Đại tẩu đừng làm thế, kéo hư con diều mất." Cửu Châu đưa con diều trên tay mình cho Xuân Phân giữ, cột tà váy vào eo, "Đợi chút, để ta lấy xuống cho tẩu."
Hoài Vương phi chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Minh Cửu Châu nhảy tọt lên cây.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau chạy lại đỡ Vương phi." An Vương phi vội phản ứng lại, ném dây diều cho cung nữ sau lưng, vội đi tới dưới tàng cây, "Ngũ đệ muội mau xuống đây, chuyện này muội cứ giao cho cung nữ thái giám là được rồi, đừng để bản thân té ngã."
"Lấy được rồi." Cửu Châu ném diều xuống đất, hai ba bước đã nhảy khỏi cây, nhặt con diều dưới đất lên cho Hoài Vương phi, "Đại tẩu yên tâm, diều không bị hỏng chỗ nào hết."
Hoài Vương phi nhận con diều, xoay người sửa sang lại váy cho Cửu Châu, "Diều hỏng rồi thì có thể làm lại một con khác, nhưng nếu muội mà ngã thì phải làm sao?"
"Con diều này do chính tay đại tẩu vẽ, đâu có giống mấy con diều khác." Cửu Châu vuốt phẳng nếp nhăn trên làn váy, "Ta leo cây từ nhỏ nên quen rồi, không ngã được đâu."

Hoài Vương phi cầm con diều, gương mặt lúc nào cũng giữ nét thận trọng cuối cùng cũng lộ ra ý cười.
Đã lâu rồi nàng không được vui vẻ như hôm nay, từ khi được gả cho Hoài Vương, trở thành Hoài Vương phi, nhất cử nhất động của nàng đều không thể vượt quá khuôn phép.
Mẫu phi vẫn còn đang bệnh nặng, nhưng khi rời khỏi viện, nhìn hai đệ muội đang ngồi bên bàn làm diều, có lẽ nụ cười của hai người họ quá ư là hồn nhiên, khiến nàng buông bỏ mọi thứ, nên mới to gan làm ra chuyện này.
"Đa tạ đệ muội." Nàng ngại ngùng vuốt ve con diều, giao nó cho cung nữ đứng sau, bảo nàng ta cất giữ cẩn thận.
"Chuyện nhỏ thôi không cần phải cảm tạ." Cửu Châu nhận dây thả diều từ tay Xuân Phân, ngẩng lên nhìn con diều đang bay trên bầu trời, "Đại tẩu nghiêm túc quá."
An Vương phi trêu, "Đại tẩu này, lát nữa nướng thịt hươu tỷ cứ nướng cho muội ấy thêm một miếng, coi như là lời cảm ơn."
"Được." Hoài Vương phi vui lây bởi hai đệ muội, "Lát nữa không những nướng thịt cho Cửu Châu, ta cũng sẽ nướng cho muội một miếng, tránh để muội nói ta bất công."
"Oan quá đi mà, ta đã nói gì đâu." An Vương phi kéo tay Cửu Châu, chưa kịp vờ đáng thương đã tự mình bật cười trước.
Cửu Châu cũng cười theo, vừa cười vừa nói, "Hay là đại tẩu và nhị tẩu đều nướng cho ta đi, ta mặt dày ăn nhiều, sẽ không chê trù nghệ của hai người đâu."
Hoài Vương phi thấy bọn họ cười hơi ngốc, nhưng chính bản thân mình cũng vô thức cười theo.
Nàng tạm thời quên đi mẫu phi còn đang bệnh, thân là con dâu, nàng không thể cười đùa.
Vào thời khắc này, quy cũ lễ giáo đã không còn quan trọng nữa.
Có thể là do trời chiều quá đẹp, con diều bay rất cao, cao đến mức phóng thích mọi quy cũ lễ giáo trong người nàng, quay trở về làm một cô nương ngây thơ của ngày xưa.

"Đại tẩu." Cửu Châu xoay người hái một đóa hoa vừa chớm nở cài lên tóc mai của nàng, "Hoa tươi xứng với mỹ nhân, chẳng hay cô nương là tiểu nương tử nhà ai thế?"
Hoài Vương phi trợn tròn mắt, sau đó cười trêu, "Tên lưu manh này từ đâu chui ra, sao tùy tiện cài hoa cho con gái nhà người ta thế này?"
"Ta chỉ say mê sắc đẹp của cô nương, chứ nào phải lưu manh gì." Cửu Châu vờ ngạc nhiên trừng mắt, "Tiểu sinh rất rất buồn, cô nương phải nướng thịt hươu cho tiểu sinh một canh giờ mới có thể khiến tiểu sinh nguôi ngoai được."
"Hóa ra không phải là lưu manh mà là một tên lừa thịt hươu." Hoài Vương khẽ véo má nàng, "Thôi, nể tình ngươi ưng mắt nên ta sẽ chiều theo ý ngươi."
An Vương phi đứng bên cạnh nhìn đại tẩu ưu sầu khó tan lại bị vài câu đôi điều của Cửu Châu dỗ cho cười tươi rói, nàng thấy thế cũng vô thức mỉm cười theo.

Bảo sao một hoàng tử phách lối như Thần Vương cũng phải dịu giọng trước mặt nàng, còn bảo vệ nàng khắp nơi.
Trong cung vốn đã quen nhìn bản chất xấu xí của con người, nếu may mắn tìm được một trái tim thuần khiết thì quả thật đó chính là món quà quý giá nhất của ông trời.

Đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng phải mềm lòng khi nhìn vào đôi mắt biết cười của nàng.
"Vương gia..." Thái giám đi sau Hoài Vương thấp thỏm trong lòng, hắn không dám ngờ đến Vương phi nhà mình cũng đang thả diều.
"Đi thôi." Hoài Vương xoay người rời đi, bóng của hắn bị ánh hoàng hôn kéo ra thật dài, hắt lên tường cung, bị bóp méo trông không giống bóng người.
"Chuyện vừa nãy..." Bóng người dừng lại, nhưng vẫn là dáng vẻ bị bóp méo, "Không được nói với người khác."
"Vâng." Tiểu thái giám vội vàng đáp lại.

Hắn ta hơi bất ngờ, với tính tình trước đây của Vương gia, nhất định ngài ấy sẽ chạy đến chất vấn vương phi vì sao lại cười đùa trong lúc mẫu phi đang bệnh nặng, nhưng không ngờ hôm nay Vương gia lại nhịn được.
"Cửu Châu, bên kia có gì sao?" Hoài Vương phi thấy Cửu Châu cứ liếc nhìn sang nguyệt môn phía bên kia.
"Không có gì, muội có cảm giác như có ai đó đang nhìn sang đây." Cửu Châu thu hồi tầm mắt, "Có lẽ là cung nữ hay thái giám nào đó."
Hoài Vương phi khẽ cười, không để chuyện này trong lòng.
Vừa bước vào đại môn của Chương Lục cung, Hoài Vương đã ngửi thấy mùi ướp thịt nướng.
Dõi mắt nhìn theo, giữa sân được bày một cái bàn nướng cỡ lớn, nhóm cung nữ thái giám bận rộn chỗ bàn nướng, lão Nhị và Vân Độ Khanh ngồi một bên đánh cờ, lão Tam thì gục gặc bên cạnh, đủ chứng mình ván cờ của hai kẻ này nhàm chán đến mức nào.
Không biết Vân Diên Trạch đang ở đâu, không thấy bóng hắn trong viện.
"Đại ca, cuối cùng huynh cũng về rồi." An Vương thấy Hoài Vương xuất hiện thì vội vàng quẳng quân cờ trong tay đi, đi tới chỗ Hoài Vương như vừa được giải thoát.
Đánh cờ với Ngũ đệ thật mệt mỏi, mỗi một nước cờ của hắn đều bất ngờ, hoàn toàn không có quy luật gì.
Nếu không phải Ngũ đệ thắng hắn vài ván, suýt nữa hắn đã nghi ngờ Ngũ đệ chỉ đánh đại mà thôi.
Nhưng tất cả chỉ vì công cuộc nịnh bợ!
"Tìm ta có chuyện gì thế?" Khi An Vương đi tới trước mặt mình, Hoài Vương mới có phản ứng lại.
"Hôm nay vừa có một mẻ thịt hươu tươi, huynh đệ chúng ta liên hoan một trận cho đã đời." An Vương nắm tay Hoài Vương kéo hắn đến bàn ngồi xuống, "Đợi lát nữa chúng ta nâng cốc cùng vui, không say không về."
"Xem đi, đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, chỉ chờ huynh thôi đấy."
"Được." Hoài Vương gật đầu đồng ý.
Bàn tay đang nhặt cờ của Thần Vương chợt khựng lại, hắn ngẩng lên nhìn Hoài Vương, mỉm cười hỏi, "Đại ca thích ăn thịt nướng hay ăn lẩu?"
"Ăn nướng ngon hơn." Hoài Vương xốc lại tinh thần, "Không cần phải chuẩn bị lẩu làm gì."
"Được." Thần Vương mỉm cười sâu xa, ném cờ vào hủ đựng cờ, lại có một quân cờ nhảy ra ngoài.
Tĩnh Vương nhặt lên, tiện tay nhặt luôn một quân đen nằm bên hủ đựng quân trắng bỏ lại hủ đựng quân đen.
"Lúc nướng thì nhớ quét một lớp dầu, rắc thêm vài hạt vừng, lúc ăn nhấp thêm ngụm rượu mới đủ vị." Hoài Vương muốn say một trận để quên hết những lời mẫu phi mình đã nói.
Mẹ đẻ bệnh nặng, hắn vẫn có tâm trạng suy nghĩ làm sao để nướng thịt hươu cho ngon?
Đúng là thú vị thật.
Thần Vương khẽ cười, nhặt vài quân cờ lên ngắm nghía, bất cẩn lại có vài quân đen rơi vào hủ đựng quân cờ trắng, "Nghe theo đại ca vậy."
Tĩnh Vương nhìn chằm chằm mấy quần cờ màu đen kia, một lúc sau mới quay đầu đi.
Chờ ba vị Vương phi thả diều về, mọi người ngồi tụ lại quanh bàn, An Vương chợt lên tiếng, "Hình như chúng ta quên gì đó thì phải?"
Lạ thật, rốt cuộc là quên gì thế nhỉ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.