Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 124



Tiệc tàn, Cửu Châu thấy chúng quan viên tấp nập vây quanh phụ hoàng và điện hạ, nàng len lén giật tay áo của hắn, nhón chân thì thầm bên tai, “Điện hạ, ta và Đại tẩu, Nhị tẩu ra ngoài xem pháo hoa nhé.”

“Ừ.” Vân Độ Khanh thấy nàng tuy níu tay áo mình, nhưng tâm tư đã bay đến chỗ hai vị tẩu tẩu, hắn lấy một chiếc áo choàng mỏng khoác lên người nàng, “Đừng chơi lâu quá đấy.”

Cửu Châu cười tít mắt gật đầu, nhấc váy chạy xuống bậc thang, vui vẻ như chú chim nhỏ vô tư chẳng biết buồn lo là gì.

Quan viên đang nói chuyện với thái tử bắt gặp ánh mắt dõi theo bóng lưng Thái tử phi, đến khi Thái tử phi và hai vị hoàng tử phi bước ra cửa điện, Thái tử mới thu hồi tầm mắt, bọn họ liền biết địa vị của Thái tử phi trong lòng Thái tử không hề tầm thường.

“Tình cảm sâu đậm của Thái tử và Thái tử phi quả thật khiến vi thần cảm động.”

Một Thái tử biết quý trọng tình cảm vẫn tốt hơn là một kẻ lạnh lùng vô tình.

Vân Độ Khanh dùng vài câu để đuổi đám quan viên này đi, sau đó cầm bầu rượu bước tới chỗ Hoài Vương và An Vương.

“Thái tử…”

“Hai vị ca ca cứ gọi là Ngũ đệ được rồi.” Vân Độ Khanh rót cho mỗi người một ly rượu, “Tục ngữ có câu, huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim, hai vị ca ca có nhìn thấy mấy vị đại nhân đang đi tới đây không, giúp ta cản lại nhé.”

“Được, không thành vấn đề.” An Vương phấn khởi đồng ý.

Hoài Vương âm thầm thở dài, hắn biết ngay mà, lão Ngũ mà chủ động thân thiết với bọn hắn thì nhất định chẳng có chuyện gì tốt.

“Này, Ngũ đệ.” Hắn ta dùng cùi chỏ khẽ huých vào Vân Độ Khanh, “Ta thấy Ngũ đệ muội ngây thơ, đơn thuần, đệ cứ dựa dẫm muội ấy thế sao?”

“Đại ca có biết vì sao ta làm Thái tử không?” Vân Độ Khanh tự rót cho mình một ly, sau đó cụng ly với Hoài Vương, “Nàng ấy đã tặng cho ta một trái tim tuyệt vời nhất, thế nên ta phải giữ gìn, thương yêu và bảo vệ nó thật cẩn thận.

“Chỉ có thế mới không phụ lòng nàng.”

Khi pháo hoa nở rộ, cả bầu trời rực sáng.

Cửu Châu xem đến ngây người, nụ cười càng thêm ngọt ngào và thỏa mãn.

“Cửu Châu.” Hoài Vương phi nhìn sườn mặt Cửu Châu, nàng ta đứng bên cạnh nàng, chắn lại những ánh mắt dò xét của các mệnh phụ, “Không ngờ muội lại xuất hiện cùng Thái tử.”

Thật ra nàng ta muối nói rằng, những chuyện không hợp quy củ này tốt nhất đừng làm. Vì văn võ bá quan trong triều không dám lôi Thái tử ra chỉ trích, chỉ biết dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trí Cửu Châu mê hoặc Thái tử mà thôi.

“Vì ta biết, nếu ta đi cùng Thái tử lên đài, chàng sẽ vui hơn.” Cửu Châu vẫn ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên trời, “Đứng ở vị trí càng cao thì càng có ít người bầu bạn, ta không nỡ.”

“Không nỡ làm sao?”

“Không nỡ để chàng cô đơn.” Cửu Châu cúi đầu, nhoẻn miệng cười với Hoài Vương phi, “Mặt trăng trên trời còn có muôn vàn vì sao làm bạn, cớ sao điện hạ lại không thể chứ?”

Nghe nàng nói thế, lòng Hoài Vương phi như run lên, hé môi toan lên tiếng, nhưng pháo hoa liên tục bung nở trên bầu trời, ngăn lại bao lời muốn nói của nàng ta.

Người kinh thành chỉ biết cân nhắc thiệt hơn, rất ít người nói mấy câu đại loại như “vì hắn cần nên ta cho hắn”, một trái tim thuần khiết là thứ hiếm có trong kinh thành này.

Pháo hoa nở bung tựa như hàng ngàn ngôi sao băng vụt qua.

Nếu sao băng có thể biến ước nguyện thành sự thật, nàng ta chỉ mong Thái tử chớ phụ tấm chân tình đáng quý này.

Lễ quan gõ biên chuông, pháo hoa đã ngừng.

Giờ Tý sắp đến, đại điển sắc phong Thái tử chính thức kết thúc.

Cửu Châu và hai vị tẩu tẩu quay về đại điện, thấy Vân Độ Khanh trộm ngoắc mình, thế là lon ton chạy đến ngồi xuống cạnh hắn. Hai người vai kề vai, đầu áp đầu.

“Pháo hoa đẹp không?” Vân Độ Khanh rót một ly nước trái cây đưa đến bên miệng nàng.

“Đẹp lắm.” Cửu Châu uống cạn, “Đại tẩu nói là, tẩu ấy gả vào cung đã bao năm, nhưng đây là màn pháo hoa đẹp nhất mà tẩu ấy từng xem.”

Long Phong đế thấy vợ chồng son chụm đầu thì thầm với nhau, ông khẽ ho một tiếng, nâng ly rượu, “Thái tử vẫn còn nhỏ dại, phiền chúng khanh tận tâm phụ tá Thái tử, tạo phúc cho bách tính trong thiên hạ.”

Chúng thần đồng loạt đứng dậy, chúc Đại Thành phồn thịnh vạn năm, thiên hạ thái bình.

Chuông điểm giờ Tý đã vang, ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn.

Thái tử đã lập, các hoàng tử khác ở lại cung cũng không thích hợp. Có quan viên nhân lúc Long Phong đế đang vui bèn nhắc đến chuyện để các hoàng tử trở về Vương phủ của mình, quay lại lục bộ làm việc.

Các quan viên đề nghị ý kiến này đều xuất thân từ thế gia. Long Phong đế nhìn đứa con trai tứ ba là Tĩnh vương im lặng ít nói, hơi gật đầu, “Chư vị ái khanh nói rất có lý.”

“Báo!” Một vị quan đưa tin vội vàng chạy vào, “Khởi bẩm Bệ hạ, khu lăng mộ bên ngoại ô phía tây bỗng dưng phát ra một tiếng nổ tung trời, sau khi Kim Ngô vệ dùng kính Thiên Lý Nhãn kiểm tra, phát hiện mộ bia trước Đế lăng đã vỡ vụn!”

Bầu không khí vui vẻ vụt tắt trong nháy mắt.

“Vừa nãy còn tốt lắm mà, sao vừa nhắc đến chuyện để các hoàng tử trở về lục bộ làm việc lại xảy ra chuyện này?” Một vị quan viên Lễ bộ bất chợt “nhỏ giọng” lẩm bẩm.

Vừa mới, bỗng dưng, kính thiên lý nhãn, những từ khóa này như muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng, chuyện này không hề liên quan đến Thái tử.

Giọng ông ta tuy nhỏ, nhưng Chính Dương điện hiện giờ cực kỳ im ắng, thế nên mọi người đều nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Giám chính Khâm Thiên Giám đứng dậy dưới ánh mắt nóng rực của mọi người, “Bẩm Bệ hạ, nếu tiên đế đã có chỉ thị, chi bằng tạm hoãn kế hoạch để các vị hoàng tử quay lại lục bộ?”

Lúc yến tiệc chúc mừng sắc phong Thái tử, trăng sao còn tề tụ chung vui, điềm lành liên tục kéo đến. Tiệc vừa tàn, mới nhắc đến các hoàng tử khác, mộ bia tiên đế lại vỡ nát, điều này muốn nói gì?

Chứng minh Thái tử không có vấn đề, có vấn đề chính là một trong những vị hoàng tử còn lại.

“Thế thì cứ theo lời Giám chính vậy, tạm hoãn việc này lại đi.” Long Phong đế nở nụ cười dịu dàng, “Xem ra phụ hoàng cũng biết trẫm không nỡ để bọn nhỏ rời khỏi mình, thế nên mới để bọn nọ ở bên cạnh trẫm lâu thêm một chút.”

Chúng thần rối rít vuốt theo, nhưng ánh mắt nhìn mấy vị vương gia vẫn có hơi bất thường.

Vi Tiệp dư như muốn bóp nát ly rượu trên tay, bữa tiệc đã tàn, bà ta đi theo sau nhóm phi tần, quay đầu nhìn Đỗ Thanh Kha đứng dưới mái hiên, ánh mắt nhuốm đầy ý lạnh.

Đã bàn đâu vào đấy rằng sẽ làm vỡ mộ bia trước lăng tiên đế ngay trong lúc yến tiệc mừng sắc phong thái tử diễn ra, lấy chuyện này làm điềm gở khi sắc phong Vân Độ Khanh làm Thái tử. Sau đó nhân lúc này để các vị hoàng tử trở về Vương phủ, đến lục bộ làm việc, mưu cầu kế hoạch trong tương lai.

Kết quả điềm gở quả thật đã xảy ra, nhưng nó lại xảy ra ngay lúc Bệ hạ đồng ý để ba vị vương gia trở về lục bộ làm việc.

Rốt cuộc là Đỗ Thanh Kha muốn giúp bà ta, hay ông ta là nội ứng do Tô Mi Đại phái đến?

“Mẫu phi.” Tĩnh Vương đi đến bên cạnh, đỡ lấy cánh tay bà ta, “Nhi thần đưa mẫu phi hồi cung.”

Tĩnh Vương phi buông cánh tay đang đỡ Vi Tiệp dư, bước chân khựng lại, đi sau hai mẹ con bọn họ một bước.

“Tên Đỗ Thanh Kha này đúng là không đáng tin.” Vi Tiệp dư khẽ nói với Tĩnh Vương, “Ta nghi hắn chỉ giả vờ muốn hợp tác với chúng ta, lừa chúng ta để Vân Độ Khanh thuận lợi lên ngôi Thái tử.”

Nếu không phải vì bà ta và hoàng nhi đều ở trong cung, có nhiều chuyện không thể nhúng tay vào thì làm gì có cửa cho Đỗ Thanh Kha.

Nếu không phải sợ bị bại lộ, bà ta cũng sẽ không chờ đến tận hôm qua mới nói kế hoạch với Đỗ Thanh Kha. Bà ta vốn nghĩ rằng, với thực lực của Đỗ gia thì chuyện vặt thế này chỉ cần mấy canh giờ là làm xong, không ngờ lại xảy ra sơ suất lớn như thế.

Không bẫy được Vân Độ Khanh, trái lại còn tự đập chân mình, hay cho Đỗ Thanh Kha!

Vi Tiệp dư giận đến run người, nhưng trước mắt bao người, bà ta vẫn phải giữ nụ cười phải phép.

Nếu Đỗ Thanh Kha đã bất nhân thì đừng trách bà ta bất nghĩa!

***

Quản gia Đỗ phủ vừa hoàn thành nhiệm vụ, trên đường trở về lại bị Kim Ngô vệ bắt lại.

Người bắt hắn chính là Dư Giản. Hồi bé Dư Giản ở gần phường pháo, thế nên cực kỳ nhạy cảm với mùi pháo. Khi quản gia Đỗ phủ và mấy thuộc hạ tâm phúc cưỡi ngựa lướt qua Dư Giản, hắn đã ngửi thấy mùi pháo, bèn rút đao ra ngăn bọn kia lại.

“Quan gia à, tại hạ là quản gia của Đỗ phủ, mới từ nơi khác làm việc trở về.” Quản phủ Đỗ gia lấy lệnh bài ra, và cả những giấy tờ được cấp vào thành của các châu quận khác.

Dư Giản nhận lệnh bài rồi đưa lại cho huynh đệ đứng sau lưng mình, hắn đi tới chỗ con ngựa, gỡ ra mấy cánh hoa dính trên đuôi ngựa từ lúc nào.

Nếu hắn nhớ không lầm thì hoa này có nhiều nhất ở hoàng lăng ngoài ngoại ô phía tây.

Theo truyền thuyết thì loại hoa này do vật cưỡi Thanh điểu của Tây Vương mẫu mang từ Dao trì xuống nhân gian, người trong hoàng thất cho rằng, chỉ cần trồng hoa này xung quanh lăng mộ, thì linh hồn sẽ được Thanh điểu đưa về trời, hóa thành tiên.

“Con đường từ nơi khác vào kinh e là không đi qua Hoàng lăng ở ngoại ô phía tây.” Dư Giản lấy vải bọc lại mấy cánh hoa, vung tay lên, “Giải người đi.”

“Đại nhân à, ta là quản gia của Đỗ gia đấy, ngươi không phân biệt trắng đen mà đã bắt bọn ta đi, không sợ Đỗ gia kiếm chuyện với ngươi sao?”

“Chủ nhân của Đỗ gia ta còn bắt chứ nói gì một quản gia như ngươi.” Dư Giản cười khẩy, “Ta nghi ngờ các ngươi có liên quan đến chuyện phá hủy mộ bia của lăng tiên đế, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, đành để các vị ấm ức ở lại đại lao Kinh Triệu phủ.”

Không có sấm sét cũng chẳng có lấy giọt mưa, mộ bia sao bảo nổ là nổ được, Kim Ngô vệ bọn hắn chẳng mê tín đâu.

Hôm nay là ngày lành Thần Vương được sắc phong Thái tử, khó tránh có người lén lút làm những chuyện xấu xa, thế nên trước đó một ngày hắn đã lấy kính Thiên lý nhãn duy nhất trong đội Kim Ngô vệ mang theo bên mình.

Không ngờ, đúng là có công lớn đang lởn vởn trước mắt chờ hắn bắt lấy.

Công lớn thế này, nếu không lập thì quả thật có lỗi với kính Thiên lý nhãn bảo bối đang treo bên hông hắn.

“Không những giải người đi, giải cả ngựa theo cùng. Cởi giày và áo khoác của bọn hắn ra, cẩn thận điều tra cho kỹ, xem bọn hắn đã đi qua những đâu.”

Nếu không làm được chó săn của phủ Thần Vương, vậy thì làm chó săn của phủ Thái tử càng nở mày nở mặt.



“Phụ thân, người nói chuyện mộ bia của tiên đế bị vỡ…”

“Đương nhiên là có người làm rồi.” Minh Kính Châu ngồi trên xe ngựa tròng trành, giọng nói chẳng mấy cung kính, “Đại Thành chúng ta có bao nhiêu đời minh quân, nếu thật sự có cảnh báo gì thì ít nhất cũng là mộ bia của các vị hoàng đế khác bị vỡ, chứ không đến lượt ông ta.”

Minh Ký Viễn im lặng.

Phụ thân nói rất có lý.

Nếu là do người làm, bọn hắn sẽ không dám động vào bia mộ của các hoàng đế khác, nhưng tiên đế thì khác, ông ta là một hoàng đế vừa vô năng vừa háo sắc, làm nổ mộ bia của ông ta không những không khiến người trong hoàng gia phẫn nộ, nói không chừng cũng chẳng có người điều tra tường tận.

“Có người giúp Thái tử điện hạ ư?”

Ngũ hoàng tử vừa trở thành Thái tử, các vương gia khác đến lục bộ làm việc không phải là chuyện tốt với Thái tử. Chuyện này vừa xảy ra, dù là người làm hay là ý trời thì Bệ hạ sẽ không để bọn họ trở lại lục bộ, các quan viên khác cũng không tiện ý kiến gì.

“Chẳng lẽ là… Bệ hạ làm?” Minh Ký Viễn nuốt nước miếng, để trải đường cho Thái tử, có phải Bệ hạ có “hiếu” quá rồi không?

Minh Kính Châu vội ho khan, “Đừng nói bậy bạ, Bệ hạ hiếu thuận lương thiện, không thể làm ra chuyện này.”

Cỗ xe dừng lại trước cổng Minh gia, Minh Ký Viễn bước xuống xe, đang định đỡ Minh Kính Châu thì trông thấy hai vị đạo trưởng đang ngồi trước cửa.

Hai nữ đạo trưởng ngồi trên bậc thềm say sưa gặm cái màn thầu lớn một cách ngon lành, thấy hai cha con xuống xe thì đồng loạt ngẩng đầu lên.

“Không biết hai vị đạo trưởng từ đâu đến?” Thẩm Doanh bước xuống từ cỗ xe ngựa phía sau, đi tới trước mặt hai người rồi khẽ chào, “Trời đã tối, nếu hai vị đạo trưởng không chê thì vào hàn xá nghỉ ngơi nhé?”

Kể từ khi tìm được Cửu Châu, Minh gia cực kỳ nhiệt tình với người đạo gia.

“Cũng được.” Đại sư phụ nhét màn thầu vào tay Nhị sư phụ, đứng dậy vỗ đạo bào phủi bụi, “Chẳng hay có nước nóng hay không, chúng ta muốn tắm rửa trước.”

“Có, có chứ.” Thẩm Doanh hơi ngớ ra, “Xin đạo trưởng đi theo ta.”

“Đa tạ, làm phiền phu nhân rồi.” Đại sư phụ bước vào cổng Minh gia, đưa mắt nhìn bốn phía rồi gật đầu khen ngợi, “Quý phủ tràn ngập chính khí, quả là toàn gia có phúc.”

“Đa tạ đạo trưởng đã khen.” Thẩm Doanh mỉm cười cảm ơn, “Không biết hai vị đạo trưởng tu hành ở nơi nào?”

Đại sư phụ dừng bước, “Quên nói với phu nhân, hai chúng ta là sư phụ của Cửu Châu. Cả hai chúng ta không quan tâm đ*o hiệu, xưa nay Cửu Châu hay gọi là Đại sư phụ và Nhị sư phụ, mọi người cứ gọi chúng ta là Đại đạo trưởng và Nhị đạo trưởng là được rồi.”

“Hóa ra là hai vị tiên trưởng.” Thẩm Doanh dừng bước, Minh Kính Châu và Minh Ký Viễn cũng bước tới.

“Ân cứu mạng của hai vị, toàn bộ Minh gia suốt đời khó quên, xin hai vị tiên trưởng hãy nhận của chúng tôi một lạy.” Minh Kính Châu vén áo bào, định quỳ xuống hành lễ với hai người.

“Minh đại nhân, là chúng ta có duyên với Cửu Châu, Minh đại nhân không cần làm thế.” Đại sư phụ cúi người đỡ Minh Kính Châu và Thẩm Doanh, tuy không dùng sức, nhưng hai vợ chồng không tài nào quỳ xuống được.

“Các vị vì bách tính trong thiên hạ, chính trực bất khuất, thế nên mới bị lưu đày, chia cắt với con gái. Ông trời để chúng ta cứu Cửu Châu là vì các vị lương thiện, chứ không phải là công lao của chúng ta.” Đại sư phụ bình tĩnh nói, “Nếu các vị cứ một hai quỳ lạy chúng ta, chúng ta chỉ đành thay mặt bá tánh bái lạy lại.”

“Huống chi, sự xuất hiện của Cửu Châu đã mang đến cho chúng ta biết bao vui vẻ. Chúng ta nuôi nấng con bé trưởng thành, con bé mang lại hạnh phúc cho chúng ta, không ai nợ ai cả.”

“Vâng.” Minh Kính Châu hiểu ý Đại đạo trưởng, sau khi bà buông ông ra thì khom người vái một cái thật sâu.

“Ta vừa mới xem tinh tượng, thấy mệnh của Cửu Châu gặp biến.” Đại đạo trưởng thấy người Minh gia rất thức thời, không còn ý định quỳ lạy nữa thì hài lòng gật đầu, “Hôm nay có chuyện gì quan trọng với Cửu Châu sao?”

“Thưa tiên trưởng, hôm nay là ngày Bệ hạ sắc phong Thái tử. Thái tử là Vân Độ Khanh, phu quân của Cửu Châu ạ.”

“Hóa ra là thế.”  Đại đạo trưởng nhìn bầu trời đầy sao, sau lại cười, “Nếu biết sớm thì chúng ta cũng không cần phải vào kinh.”

Sau khi Cửu Châu hồi kinh không lâu, bà từng xem mệnh cho Cửu Châu chín lần, nhưng lần nào cũng cho ra kết quả Cửu Châu sẽ gặp kiếp nạn lớn trong năm nay.

Nhưng hôm nay khi ngồi xổm trước cổng Minh gia, bà xem lại lần nữa thì phát hiện ra kiếp nạn đã biến mất, trái lại còn có quý khí lượn lờ.

Kinh thành này, bà không muốn nán lại dù chỉ là một khắc.

Chạy thôi.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.