“Tiên trưởng, không biết đoán mệnh qua tinh tượng mà ngài nói là như thế nào?” Người Minh gia nghe thấy thế thì sợ run lên, nhưng lại lo mình hỏi nhiều gây phiền phức cho hai vị tiên trưởng, gắng gượng nhịn xuống một hồi lâu, cuối cùng để người phụ nữ trong gia đình là Thẩm Doanh lên tiếng hỏi.
“À.” Đại đạo trưởng ngẩng đầu nhìn trời, “Chính là bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện biến số, chỉ cần cúi người nhặt một chiếc lá, hay nói nhiều thêm một câu, thì cũng đủ để thay đổi số phận.”
Người Minh gia càng ngơ ngác.
“Đời người hãy cứ hành thiện tích đức, chớ hỏi chuyện tương lai.” Đại đạo trưởng cười, “Sinh tử có số hay không thì cũng chỉ trong một ý nghĩ.”
Người Minh gia đã hiểu, đây là cảnh giới của cao nhân, bọn họ có hiểu hay không cũng chẳng sao, miễn Cửu Châu không xảy ra chuyện là được rồi.
“Phong thủy ở kinh thành không thích hợp cho việc tu hành, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành về Lăng Châu.” Đại đạo trưởng hành lễ đạo gia với Minh gia, “Mọi người không cần chiêu đãi, chúng ta sẽ tự đi nghỉ ngơi.”
“Hai vị tiên trưởng, Cửu Châu rất nhớ hai vị. Xin tiên trưởng hãy nán lại kinh thành vài hôm, ôn chuyện với Cửu Châu một bữa.” Minh Ký Viễn thấy hai vị tiên trưởng định rời đi thì lên tiếng giữ lại, “Sáng sớm mai ta sẽ cho người vào cung đưa tin, để Cửu Châu xuất cung gặp hai người.”
“Chuyện ngày mai thì cứ để mai tính, giờ đi ngủ trước đã.” Đại đạo trưởng ngáp một cái, người kinh thành chỉ dở mỗi điểm này, ai nấy đều giỏi thức khuya, qua giờ Tý rồi mà vẫn tỉnh như sáo.
“Không dám làm phiền giấc nghỉ ngơi của hai vị tiên trưởng, xin mời đi hướng này.” Minh Ký Viễn thầm thở phào, hai người bọn họ không nhắc đến chuyện rời đi, có nghĩa là họ muốn gặp Cửu Châu.
Tờ mờ sáng, Cửu Châu đã bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nàng nhìn màn ngủ xinh đẹp trước mắt, giật mình hồi hồn.
“Nàng dậy sớm thế?” Vân Độ Khanh đưa tay choàng lấy eo nàng, giọng ngái ngủ, “Ngủ thêm chút đi.”
“Điện hạ, ta mơ thấy sư phụ.”
Nhận ra vẻ nhớ nhung và buồn bã trong giọng nói của Cửu Châu, Vân Độ Khanh mở mắt ra, ngồi dậy lấy chăn quấn Cửu Châu lại thật kín, “Có phải nàng nhớ bọn họ không?”
“Ta mơ thấy hai ngươi bưng một bát thuốc lớn dí theo sau ta.” Cửu Châu sợ run người, “Ta từng có giấc mơ đáng sợ như thế là vào cái lần ta lén đổ bát thuốc đi.”
“Minh Tiểu Trư, nàng lúc bé cũng quậy thật đấy, ngay cả thuốc mà cũng dám đổ.” Thấy dáng vẻ chột dạ của Cửu Châu, Vân Độ Khanh vò rối mái tóc của nàng, “Ngủ thêm nửa canh giờ nữa đi, lát nữa ta sẽ cùng nàng về thăm nhạc phụ và nhạc mẫu.”
“Vâng.” Cửu Châu mơ mơ màng màng vùi vào lòng hắn, nằm lại xuống giường, vẫn không quên kéo chăn che lại phần cánh tay bị lộ ra ngoài của Vân Độ Khanh.
Bị nàng giày vò như thế, Vân Độ Khanh chẳng còn buồn ngủ nữa, hắn nghiêng đầu nhìn Minh Tiểu Trư ngủ ngon lành mà giận đến bật cười, đúng là heo con, nói ngủ là ngủ ngay.
Hắn khẽ khàng ngồi dậy mặc quần áo, phân phó Dương Nhất Đa chuẩn bị xe ngựa để hắn và Thái tử phi về Minh gia.
“Thái tử điện hạ.” Dương Nhất Đa do dự một lúc, “Ngài vừa được sắc phong làm Thái tử, nếu đưa Thái tử phi về thăm nhà Minh thị lang, tiểu nhân sợ các triều thần sẽ nghĩ ngài muốn làm thân với nhà vợ.”
“Chuyện này còn cần bọn họ nghĩ ư?” Vân Độ Khanh hùng hồn hỏi lại, “Chẳng phải là sự thật sao?”
Dương Nhất Đa ngớ người trước vẻ lý lẽ của Thái tử điện hạ, khiếp sợ đến độ không nói nên lời.
Tuy rằng là thế, nhưng đôi khi… không thể biểu hiện rõ ràng vậy được đâu.
“Điện hạ, quan viên Chiêm sự phủ đã được chọn xong, hôm nay ngài có muốn gặp mặt bọn họ không?” Dương Nhất Đa bỏ qua vấn đề vừa nãy, nói sang chuyện của Chiêm sự phủ.
Theo lý thuyết, quan viên của Chiêm sự phủ nên chọn từ những mưu sĩ tâm phúc của Thái tử điện hạ, nhưng điện hạ nhà bọn họ vừa trở thành Thái tử, lại không có thói quen nuôi mưu sĩ, thế nên toàn bộ quan viên trong Chiêm sự phủ đều do Bệ hạ và Lại bộ xử lý, bản thân điện hạ trái lại chẳng hề quan tâm.
“Dù không gặp thì ta vẫn đoán được, nhất định đều là người quen trong kinh thành cả. Có gặp hay không thì cũng chẳng khác gì, không cần phải đi tới đi lui làm chi cho hành xác nhau.” Vân Độ Khanh rộng lượng vẫy tay, “Đợi ba ngày sau bọn họ đến làm việc rồi gặp luôn cũng được.”
Người ta thường nói quan mới nhậm chức đốt ba ngọn lửa*, còn điện hạ đây lười đến nỗi chẳng buồn châm lửa luôn sao?
* Chỉ quan mới nhậm chức nên làm vài việc có ảnh hưởng để thể hiện tài cán, quyết tâm của mình.
“Vâng, tiểu nhân sẽ cho người đến phủ của các đại nhân truyền lời.”
Các quan viên sắp sửa nhậm chức trong Chiêm sự phủ nghe tin Thái tử điện hạ không gặp bọn họ ngay, không những không thấy nhẹ nhõm mà trái lại càng lo lắng bất an.
Lại bộ và Bệ hạ đã sắp xếp để bọn họ đến phủ Thái tử nhậm chức, Thái tử lại không muốn gặp bọn họ trước, không biết là do bất mãn hay là nghi ngờ năng lực của bọn họ?
Làm quan ở kinh thành rất dễ suy nghĩ nhiều. Bọn họ càng nghĩ càng không tìm ra đáp án, chỉ đành cố hết sức phát huy năng lực khi vào Chiêm sự phủ của Thái tử, để Thái tử phải nhìn mình bằng ánh mắt khác.
Nhân vật đang được vô số quan viên Chiêm sự phủ phỏng đoán tâm tư hiện giờ đang ngồi trên xe ngựa, cùng Cửu Châu đến trước cổng Minh gia, đụng mặt Minh Ký Viễn đang định vào cung truyền lời.
“Muội muội, muội về đúng lúc quá.” Minh Ký Viễn vui đến nở hoa trong lòng, “Sư phụ của muội đang ở trong phủ nhà chúng ta, muội mau vào gặp bọn họ đi!”
Sư phụ của Minh Tiểu Trư đến rồi?
Vân Độ Khanh vô thức cúi đầu kiểm tra lại trang phục trên người, không biết có chỗ nào bất nhã hay không.
Nghe thấy sự phụ đến kinh thành, Cửu Châu kéo Vân Độ Khanh chạy vào trong phủ, nào ngờ nàng kéo hắn mà hắn lại đứng yên bất động.
“Điện hạ?” Cửu Châu kinh ngạc ngoái đầu nhìn hắn.
“À, không có gì, đi thôi.” Vân Độ Khanh sửa sang lại vạc áo, đang định bước vào một cách bình tĩnh thì lại bị Cửu Châu kéo hắn chạy đi như một làn gió lướt vào Minh gia.
“Đại sư phụ, Nhị sư phụ!” Nhìn thấy các sư phụ, Cửu Châu buông tay hắn ra, chạy ùa vào lòng hai vị đạo trưởng đang ăn điểm tâm.
Hai vị đạo trưởng một tay giơ bát lên, một tay đỡ Cửu Châu, cháo trong chén không hề sánh ra ngoài, “Từ từ, từ từ thôi, coi chừng đổ cháo.”
“Con nhớ hai người lắm.” Cửu Châu chẳng quan tâm cháo cơm gì cả, cọ tới cọ lui trên người bọn họ.
Vân Độ Khanh chỉnh lại phác quan, sửa sang tay áo, sau đó đi tới trước mặt hai người, chắp tay hành lễ của vãn bối, “Vãn bối Vân Độ Khanh ra mắt hai vị sư phụ.”
“Thái tử điện hạ chớ đa lễ.” Đại đạo trưởng ấn Cửu Châu ngồi xuống ghế, lấy cái bánh ngọt trên bàn nhét vào tay nàng, quay đầu mỉm cười gật đầu với Vân Độ Khanh, “Mời điện hạ ngồi.”
Tuy hai người là đạo nhân chốn sơn dã, nhưng không hề kiêu ngạo cũng chẳng tự ti khi đối mặt với Vân Độ Khanh, vẻ mặt thân thiện như rất có hảo cảm với hắn.
“Cửu Châu thường nhắc đến điện hạ trong thư.” Nhị đạo trưởng cũng cầm một cái bánh đưa cho Vân Độ Khanh, động tác giống hệt với động tác dỗ Cửu Châu của Đại đạo trưởng, “Trăm nghe không bằng một thấy, điện hạ thần thanh khí sáng, dáng vẻ lại rất tuấn tú.”
“Đa tạ sư phụ đã khen ngợi.” Vân Độ Khanh bưng ghế đến ngồi xuống bên cạnh Cửu Châu, bắt đầu gặm miếng bánh ngọt mà Nhị sư phụ cho.
Người Minh gia nhìn nhau, lặng lẽ rời khỏi phòng, nhường lại không gian cho hai vị sư phụ và vợ chồng Cửu Châu.
“Béo lên rồi.” Nhị đạo trưởng nhéo gương mặt trẻ con bầu bĩnh của Cửu Châu, “Xem ra sau khi về kinh con ăn uống rất hợp khẩu vị.”
“Nhị sư phụ này, trưởng bối nhà người ta gặp con trẻ đều hay chê gầy.” Cửu Châu che mặt vùi vào lòng Vân Độ Khanh trốn.
Vân Độ Khanh mỉm cười với hai vị đạo trưởng, lấy ống tay áo rộng che Cửu Châu lại.
“Ờm.” Nhị đạo trưởng rụt tay lại, cúi đầu và cơm.
Đại đạo trưởng nhìn thấy Vân Độ Khanh che chở Cửu Châu không chút do dự, bà đặt đũa xuống, “Thấy con sống tốt như thế, ta và Nhị sư phụ cũng an tâm rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ trở về Lăng Châu.”
“Đại sư phụ.” Cửu Châu níu tay áo bà, “Người và Nhị sư phụ nán lại kinh thành một thời gian có được không?”
“Phong thủy kinh thành không tốt.” Đại đạo trường bình tĩnh nhìn Vân Độ Khanh, “Ta và Nhị sư phụ của con không quen sống ở đây.”
“Lần này hai người vào kinh là muốn xem con sống có tốt không ạ?” Lăng Châu cách kinh thành cả ngàn dặm, hai vị sư phụ trèo non lội suối chỉ vì muốn thăm nàng.
“Con đừng có tưởng bở.” Nhị đạo trưởng định đưa tay chọc trán Cửu Châu, nhưng thấy dáng vẻ xót mà không tiện cản lại của Vân Độ Khanh, ngón tay bà cong lại, khẽ gõ lên trán Cửu Châu một cái, “Có người chi một số tiền lớn mời chúng ta đến làm pháp sự, thế là tiện đường ghé sang thăm con thôi.”
Cửu Châu không tin, hai vị sư phụ của nàng lười đến nỗi bát còn chẳng chịu rửa, sao lại vì chút tiền mà chạy đến một nơi xa xôi làm pháp sự cho người ta chứ.
Nhưng nàng không vạch trần, chỉ khẽ níu tay hai vị sư phụ.
“Tiểu Trư, nàng và hai vị sư phụ trò chuyện đi, ta ra ngoài tìm nhạc phụ.” Vân Độ Khanh đứng dậy, hành lễ với hai vị đạo trưởng, lúc đóng cửa lại giúp thầy trò bọn họ, hắn bắt gặp ánh mắt đong đầy yêu thương của hai vị đạo trưởng khi nhìn Cửu Châu.
Hắn không đi tìm Minh Kính Châu mà đứng dưới tán cây lựu trong sân, ngẩng đầu ngắm nhìn hoa lựu nở rộ, khẽ cười.
Minh Ký Viễn đứng ngoài viện trông thấy cảnh này, bước chân đang định vào trong chợt khựng lại. Hắn do dự một lúc, sau đó quay người đi tới tường rào trong viện, gọi Minh Tồn Phủ đang dùi mài kinh sử bên kia tường.
“Tam ca có gì mau nói, đừng làm phiền ta thi khoa cử.” Minh Tồn Phủ tựa vào tường, ánh mắt vẫn dán lên quyển sách.
“Không có gì, chỉ muốn tìm người đứng đây với ta thôi.”
Nhìn xem, đàn ông không có vợ đáng thương biết bao nhiêu, chẳng có ai ở cùng cả.
“Ánh mắt gì đấy hả?” Minh Ký Viễn cau mày.
“Ánh mắt sùng bái ấy mà.” Minh Tồn Phủ thấy Minh Ký Viễn bóp nát một góc tường, nuốt nước miếng, “Đệ đang hâm mộ huynh đậu khoa cử, không giống như đệ, ngày ngày bị nhốt trong nhà học bài.”
“Đệ nói xem…” Minh Ký Viễn không so đo với hắn, “Vận mệnh là gì?”
“Vận mệnh ư?” Minh Tồn Phủ bận nhồi nhét sách vở nên đầu óc không mấy tập trung, nghe thấy thế thì nói ngay không suy nghĩ, “Có lẽ là sáng thức dậy thấy đói bụng, muốn ăn bánh bao nhưng chỉ có sủi cảo, hoặc là muốn ăn bánh bao là có bánh bao. Cái trước là tiếc nuối, cái sau là viên mãn.”
“Đệ nói rất đúng.” Minh Ký Viễn hoảng hốt gật đầu, “Lục đệ đúng là kiến thức sâu rộng.”
Nhìn Minh Ký Viễn xoay người rời đi, Minh Tồn Phủ ngơ ngác, Tam ca bị chuyện gì kích thích thế?
***
“Mẫu phi, Đỗ Thanh Kha cho người mang món này đến.” Tĩnh Vương đưa một quyển sách cho Vi Tiệp dư, “Hắn ta nói chuyện hôm qua là do hạ nhân tắc trách, không phải ý của hắn, trong đây có thứ mà người muốn.”
Vi Tiệp dư cười khẩy, bà ta sẽ không tin Đỗ Thanh Kha nữa.
Bà ta mở sách ra, là một quyển thoại bản.
Trong thoại bản viết rằng, có hai kẻ mang huyết mạch tiền triều còn sót lại đã xuất gia, nuôi một đồ đệ, rồi để đồ đệ của mình mê hoặc hoàng tử, cuối cùng làm rối loạn triều cương, báo thù rửa hận cho tổ tiên.
“Thứ nhảm nhí gì đây…”
Vi Tiệp dư đóng sách lại, toan ném đi thì sắc mặt bỗng chốc lóe lên nét hưng phấn, bà ta quay sang nhìn Tĩnh Vương, “Con à, con nói xem nếu có người ám sát đế hậu, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉa mũi dùi về Minh Cửu Châu thì sẽ ra sao?”
Tĩnh Vương đang định nói thì Vi Tiệp dư đưa tay ngăn hắn lại, “Không, còn có Đỗ Thanh Kha nữa. Nếu ta nhớ không lầm, Đỗ gia là thế gia truyền thừa mấy trăm năm, lúc tiền triều chưa bị diệt vong, bọn hắn đã là danh môn vọng tộc.”
Gia chủ của thế gia đại tộc liên thủ với Thái tử phi để báo thù cho tiền triều bị diệt vong, đây đúng là một trò hay.
Bị Minh Cửu Châu liên lụy, Vân Độ Khanh không thể nào trở thành đế vương đời tiếp theo được.
“Mấy ngày nữa là tiết Mang chủng, Hoàng thượng và Tô Mi Đại sẽ ra ngoại ô tham gia nghi lễ gieo mạ.” Vi Tiệp dư bỏ quyển thoại bản vào chậu than, nhìn nó cháy thành tro, “Nói với Đỗ Thanh Kha, để hắn sắp xếp thích khách ổn thỏa, ta sẽ cho người nội ứng ngoại hợp với hắn.”
“Mẫu phi, bên cạnh phụ hoàng và Tô hậu đều có hộ vệ bảo vệ, ta sợ ám sát bất thành.”
“Thành công hay không không quan trọng, quan trọng là kẻ chủ mưu của vụ ám sát này phải là Minh Cửu Châu và Đỗ Thanh Kha.” Vi Tiệp dư cầm bình trà đổ vào đống tro tàn, “Nếu Tô hậu chết trong tay thích khách, Thái tử và Thái tử phi trở mặt thành thù, ta lại càng vui.”
“Nhi thần đã hiểu ý của mẫu phi.” Gương mặt lãnh đạm của Tĩnh Vương hiện rõ sát ý.
***
Dưới sự mè nheo của Cửu Châu, thời gian rời kinh của hai vị đạo trưởng đã được định sau tiết Mang chủng.
Thứ làm bọn họ lung lay ý chí, chính là mỹ thực trong tiết Mang chủng.
Người tu hành không trọng ăn uống, bọn họ không gọi là háu ăn, mà chỉ muốn nếm thử trăm vị của thế gian.
Nghi lễ gieo mạ của tiết Mang chủng mang ý nghĩa cầu mùa màng bội thu, bách tính bình an, thế nên mỗi khi đến ngày này thì cực kỳ náo nhiệt.
Tô hậu thay phượng bào, lúc chọn đồ trang sức thì nhìn thấy hồ lô gỗ đào do chính tay Cửu Châu khắc tặng mình nằm trong hộp.
Hồ lô trông cực kỳ đáng yêu, bà cầm lên đeo vào bên hông.
“Nương nương, hôm nay đeo vật này có phải… không thích hợp lắm không ạ?”
“Sao lại không thích hợp?” Tô hậu vuốt ve hồ lô, cười nói, “Hôm nay là lễ cầu phúc với trời, hồ lô này mang theo ý tốt, đeo lên người phúc khí tràn đầy, vận may sẽ tới.”
Hương Quyên cười, “Vâng vâng vâng, đồ do chính tay Thái tử phi điêu khắc hiển nhiên là tốt rồi ạ. Người đeo nó vào, bách tà bất xâm, gặp dữ hóa lành, phúc khí vây quanh, khí lành lượn lờ.”
Toàn bộ Minh Nguyệt cung đều biết hoàng hậu nương nương cực kỳ yêu quý Thái tử phi, thế nên nhóm cung nhân nghe thế đều nở nụ cười.
Bầu không khí vô cùng vui vẻ.
“Đừng cười nữa, sang Kỳ Lân cung xem thử Thái tử phi đã chuẩn bị xong chưa.” Tô hậu cười nói, “Đây là lần đầu tiên Thái tử phi tham gia lễ tế, lát nữa để lễ quan sắp xếp cho Thái tử phi và Thái tử đứng sau ta. Có ta và Độ Khanh chăm sóc, tránh để con bé hồi hộp.”
Dứt lời, bà cúi đầu vuốt ve hồ lô bên hông, “Đúng rồi, chuẩn bị quần áo để bọn nó thay, sau khi nghi lễ gieo mạ kết thúc sẽ có vài cặp vợ chồng son đi nghịch bùn, ta đoán hai đứa nó nhất định sẽ tham gia trò này.”