Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 126



Nha môn Kinh Triệu phủ.

Dưới sự kiên trì của Dư Giản và các anh em trong Kim Ngô vệ, manh mối của vụ án cuối cùng đã được tra ra.

“Nếu nói Đỗ gia to gan thì bọn hắn lại chỉ dám làm nổ mộ bia của tiên hoàng, không dám động vào mấy lăng mộ của hoàng đế khác. Nhưng nếu nói bọn họ nhát gan, vậy mà ngay cả Hoàng lăng cũng dám động vào.” Một Kim Ngô vệ vừa dứt lời, bỗng thấy lão đại xoay người nhảy lên lưng ngựa, dáng vẻ gấp gáp, cậu ta vội gọi lại, “Lão đại đi đâu thế?”

“Ta nghi ngờ Đỗ Thanh Kha có ý đồ xấu, ta phải bẩm báo lên trên ngay lập tức.”

“Hôm nay Bệ hạ và Thái tử đã ra ngoại ô tham gia tế lễ tiết Mang chủng, khắp nơi được canh phòng sâm nghiêm, chúng ta chỉ là một đám Kim Ngô vệ nhỏ bé, sao có thể gặp được Bệ hạ kia chứ?”

“Tin tức đã được Kinh triệu phủ truyền đến lục bộ, cái chúng ta cần làm chính là liều một phen.” Dư Giản vuốt ve bội đao bên hông, “Nếu có thể lập được công, là do tổ tiên của chúng ta tích đức. Còn nếu không thì cũng chỉ mất một chuyến công cốc, các ngươi có muốn cùng ta liều một trận hay không?”

“Quyết chiến!”

Nhóm Kim Ngô vệ lục tục nhảy lên lưng ngựa, tâm phúc của Dư Giản cưỡi ngựa đi tới bên cạnh hắn, khẽ nói, “Lão đại, ta thấy chuyện này có điều bất bình thường.”

“Bất thường chỗ nào?”

“Quản gia Đỗ gia nói hắn làm tất cả là vì muốn gây phiền phức cho Thái tử trong đại điển sắc phong Thái tử. Nhưng sau khi mọi chuyện xảy ra, Thái tử không những không gặp phiền phức, trái lại còn có lý do để Bệ hạ giữ các hoàng tử khác ở lại trong cung.” Kim Ngô vệ thiếu điều muốn nói huỵch toẹt ra rằng, đây đâu gọi là hãm hại, rõ ràng là đang giúp Thái tử mà.

Càng khiến người khác khó hiểu chính là, sau khi bọn hắn áp giải quản gia Đỗ gia về Kinh Triệu phủ, Đỗ gia không những không phái người đưa quản gia về, thậm chí còn chẳng thèm ra tay giết người diệt khẩu.

Đây là vẻ kiêu ngạo vốn có của thế gia hay là đã “chột nên chẳng sợ què”?

***

“Điện hạ.” Ngồi trong xe ngựa rộng rãi, Cửu Châu nhìn hai bên đường được phủ vải vàng, cứ cách vài bước lại có thị vệ đứng gác.

Không hề nghe thấy tiếng bách tính ồn ào, chỉ có tiếng xe ngựa và tiếng vó ngựa lộc cộc.

“Bầu không khí nghiêm trang như thế quả thật không quen cho lắm.”

“Thế nên bình thường phụ hoàng hiếm khi ngồi nghi giá xuất cung.” Vân Độ Khanh đưa tay kéo Cửu Châu vào lòng, cúi đầu định nói tiếp, nhưng suýt nữa đã bị cây trâm phượng chín đuôi của nàng đâm lủng cằm, hắn nghiêng đầu sang một bên, bắt đầu nhớ nhung búi tóc tròn tròn của nàng.

Cửu Châu ghé lên đầu gối của hắn bật cười thành tiếng.

“Thái tử phi vô lương tâm, ta suýt nữa bị trâm của nàng đâm lủng cằm, vậy mà nàng còn cười.” Hắn nhìn mấy cây trâm trên đầu nàng, “Mấy cây trâm này trông thì đẹp đấy, nhưng chỉ cần rút ra một cây cũng có thể giết người.”

“Điện hạ đừng nhúc nhích, mấy cây trâm này xinh lắm.” Cửu Châu che đầu lủng lẳng trâm cài, “Là mẫu hậu đích thân chọn cho ta đó.”

Nhớ đến đống châu báu của mẫu hậu đưa tới là Vân Độ Khanh lại đau đầu. Mẫu hậu cứ tặng quà tới tấp, làm phu quân là hắn đây không biết phải tặng gì cho Cửu Châu.

“Lần đầu tiên tham dự tế lễ tiết Mang chủng, lát nữa nàng cứ đứng bên cạnh mẫu hậu, mẫu hậu làm gì thì nàng cứ làm theo là được.” Vân Độ Khanh vén rèm nhìn thoáng qua, “Sắp đến tế đàn rồi.”

Lúc đến nơi, Cửu Châu không được xuống xe ngay, mà phải ngồi ở trong xe đợi một lúc, chờ một hồi trống dồn dập khí thế qua đi mới có lễ quan đến mời bọn họ đến tế đàn.

Hoài Vương phi và An Vương phi đã chờ sẵn ngoài xe ngựa, thấy Cửu Châu xuống xe thì chào nàng. Cửu Châu trả lễ xong lại nhìn một vòng, khẽ hỏi, “Sao không thấy Tam tẩu?”

Hoài Vương phi mỉm cười hành lễ với Vân Độ Khanh, chờ hắn và lễ quan rời đi, nàng thả chậm bước chân theo sau Cửu Châu, khẽ nói, “Tối qua Tam đệ và Tam đệ muội cãi nhau rất hăng, sáng nay Tam đệ báo Tam đệ muội không được khỏe nên không thể xuất hành.”

Một buổi lễ quan trọng như thế, nếu Vương gia và Vương phi không trở mặt với nhau thì sẽ không thể có chuyện không để Vương phi xuất hiện. Không ngờ Tam đệ trông bình tĩnh như thế mà làm việc lại rất dứt khoát.

“Thỉnh an Thái tử phi, thỉnh an hai vị Vương phi.” Hương Quyên hành lễ với ba người, “Thái tử phi, nương nương bảo nô tỳ đưa người sang đó.”

Thấy cảnh này, Hoài Vương phi thầm cảm khái, hoàng hậu đúng là cưng Thái tử phi như con ruột. Trường hợp này lại đưa Thái tử phi đến bên cạnh, rõ mười mươi ý muốn chiêu cáo với mọi người rằng Thái tử phi chính là nữ nhân tôn quý thứ hai thiên hạ.

Trên thế gian này, số mẹ chồng chèn ép con dâu còn nhiều hơn số mẹ chồng nâng đỡ con dâu, càng đừng nói tới chuyện nâng đỡ đến mức này.

“Cửu Châu, tới đây nào.” Tô hậu thấy Cửu Châu đã đến, bà vẫy tay với nàng, chờ nàng đến gần thì khẽ nói, “Lần đầu tiên tham gia lễ tế, con có hồi hộp không?”

Cửu Châu lắc đầu, “Đông người thì vui ạ.”

Tô hậu bật cười, “Đúng là đông thật.”

Bà dặn dò Cửu Châu vài câu, vỗ lên mu bàn tay nàng, “Bắt đầu rồi, con đứng cạnh ta đi, chỉ cần có ta ở đây, mọi lời nói và cử chỉ của con đều đúng mực hết, chẳng ai dám chỉ trích đâu.”

Tiếng kèn tù vang lên, buổi lễ sắp bắt đầu.

Dưới tế đàn, văn võ bá quan và nhóm mệnh phụ, công chúa lục tục xếp hàng ngay ngắn, mọi người đều giữ im lặng.

Cảm giác như có gì đó rơi xuống chân mình, Tô hậu cúi đầu, tức thì phát hiện đó là quả hồ lô bằng gỗ đào mà Cửu Châu đã tự tay khắc cho mình.

Trước khi xuất cung, rõ ràng bà đã thắt nó ở bên hông rất chặt, sao tự dưng bây giờ lại rơi xuống.

Thấy quả hồ lô sắp sửa lăn xuống bậc thang, Tô hậu bèn khụy gối, đưa tay nhặt lấy quả hồ lô sắp rơi xuống rìa tế đàn.

Vút.

Khi tiếng xé gió vụt qua bên tai, bà vẫn chưa nhận ra điều bất thường, chỉ nghe vang lên một tiếng.

Ngay khi ngẩng đầu lên, bà thấy Cửu Châu nắm chặt cây trâm vàng của tặng và một nửa mũi tên, nửa còn lại thì rơi xuống đất.

“Phụ hoàng, mẫu hậu, có thích khách.” Cửu Châu đỡ Tô hậu dậy rồi đẩy bà vào lòng Long Phong đế, sau đó đứng chắn trước hai người, tiện tay rút một cây trâm trên đầu mình xuống nhét vào tay Vân Độ Khanh, “Điện hạ, cầm cái này hộ thân.”

Trên tế đàn, ngoại trừ quan phụng lễ, những người còn lại không thể lên đây. Hộ Long vệ phát giác có điều bất thường, vội vàng phi thân xuống hộ giá, nhưng quan phụng lễ còn nhanh hơn họ một bước, rút phi đao giấu trong mũ ra đâm thẳng vào cổ họng Tô hậu.

Long Phong đế không chút suy nghĩ đã kéo Tô hậu vào lòng, lấy thân mình ra đỡ hòng bảo vệ bà an toàn.

Nhưng Cửu Châu còn nhanh hơn cả ông, ngay khi “quan phụng lễ” ném phi đao, nàng như đã phán đoán được hướng đến của phi đao, nhanh tay ném cây trâm đồng sang.

Trâm đồng và phi đao va chạm vào nhau trên không trung, sau đó cùng nhau rơi xuống đất.

Tên “quan phụng lễ” kia như không ngờ lại xảy ra biến cố, trong lúc sững sờ đã bị Cửu Châu bay lên đạp một cái, lăn từ trên tế đài xuống.

Văn võ bá quan vô cùng hoảng sợ trước biến cố bất ngờ này, vừa kịp kêu một tiếng hộ giá đã thấy một trong những tên thích khách bị Thái tử phi dáng người nhỏ nhắn đạp bay thẳng xuống đài.

May nhờ Cửu Châu phản ứng nhanh nhạy mới khiến Hộ Long vệ có cơ hội tiếp cận bốn người bọn họ, bảo vệ cực kỳ chặt chẽ.

Trong nháy mắt, Vân Độ Khanh lại thấy Cửu Châu rút một cây trâm khác từ trên đầu xuống, cảnh giác quan sát bốn phía. Vào lúc này, ánh mắt nàng nhìn Hộ Long vệ cũng mang theo lòng cảnh giác.

Chuyện nguy hiểm nhất hiện giờ chính là, không biết tên từ nơi nào bay đến.

Theo lý mà nói, nơi này được kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt trong phạm vi hai cây số, thân phận người tham dự cũng được thẩm tra kỹ càng, trừ phi có người quyền cao trức trọng nội ứng ngoại hợp, thích khách mới có thể trà trộn vào trong.

Nhìn cây trâm trên tay Cửu Châu và búi tóc đã bị lệch đi của nàng, Vân Độ Khanh bắt đầu nghi ngờ tất cả mọi chuyện là do lúc nãy ngồi trên xe ngựa hắn đã lỡ lời nói điều xui rủi.

Đang yên đang lành, tự dưng lại đi nói trâm cài có thể dùng để giết người làm gì chứ?

Đúng lúc này, mưa tên vùn vụt bay tới từ khắp nơi. Hộ Long vệ một tay ngăn lại, một tay che chở bốn người bọn họ di chuyển xuống dưới tế đàn.

Có vài trung thần muốn lên tế đàn hộ giá, nhưng Hộ Long vệ sợ có liên quan đến thích khách nên không cho bọn họ đến gần.

Các thượng thư của lục bộ lấy lại tinh thần, lập tức sắp xếp để quan viên và mệnh phụ rút lui. Minh Kính Hải rút bội đao bên hông của một thị vệ ra, oai phong lẫm liệt hộ giá vòng ngoài, đám quan viên ở Lại bộ núp phía sau ông bỗng dưng có cảm giác an toàn hẳn.

***

“Lão đại, huynh nhìn trên cây kia xem, có phải có người đang bắn tên không?” Lúc nhóm Kim Ngô vệ đuổi tới bên ngoài tế đàn, bỗng phát hiện tình hình bất thường, vài thủ vệ đã ngã xuống, trên cây có hai tên cung thủ mặc áo xám che mặt.

“Nhanh nhanh nhanh.” Dư Giản nhanh tay rút bội đao bên hông, dùng hết sức bình sinh ném về phía cái cây kia, một tên cung thủ ngã xuống, “Bắt thích khách!”

“Các huynh đệ, cơ hội lập công đã đến!”

Nhóm Kim Ngô vệ nghe thấy thế thì đồng loạt xông lên, hiệp lực phi đao, trong nháy mắt, tên cung thủ còn lại bị bắn thành con nhím.

“Bên tế đàn chắc chắn đã xảy ra chuyện.” Dư Giản rút đao khỏi người tên thích khách, thấy tên này vẫn còn thoi thóp, hắn bảo các huynh đệ trói lại, chuẩn bị đi tìm Thái tử tranh công.

“Đám thích khách này thậm thò thậm thụt, nhất định không có ý tốt, chúng ta kiểm tra xung quanh xem sao, chắc chắn là còn cá lọt lưới.”

Vừa dứt lời, bọn họ trông thấy Kim Giáp vệ cưỡi ngựa chạy về phía này, tuy đều là vệ binh bắt đầu bằng chữ Kim, nhưng thân phận Kim Giáp vệ cao hơn hẳn Kim Ngô vệ.

Kim giáp vệ cũng không ngờ lại gặp Kim Ngô vệ bình thường chỉ xuất hiện khi tuần tra đường phố ở đây, chỉ nghĩ bọn họ bắt phạm nhân nên đi ngang qua, móc lệnh bài ra, “Chúng ta đang phụng lệnh làm việc, xin huynh đệ của Kim Ngô vệ giúp đỡ.”

Dư Giản hâm mộ liếc nhìn áo giáp trên người Kim Giáp vệ, khách sáo nói, “Chư vị đại nhân định đi bắt thích khách đúng không?”

Kim Giác vệ cảnh giác ngay lập tức, vì không muốn gây hoang mang cho bách tính, chuyện xảy ra ở tế đàn không hề để lộ ra ngoài, sao nhóm Kim Ngô vệ này lại biết?

Bọn họ siết chặt đuôi đao, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, cực kỳ căng thẳng.

“Xin chư vị đại nhân chớ hiểu lầm.” Dư Giản thấy bọn họ hiểu lầm, vội vàng giải thích, “Đây là thích khách bắn tên mà bọn tôi đã bắt được.”

Hắn chỉ vào tên thích khách bị trói gô trước mặt, rồi lại chỉ lên cây.

Kim Giác vệ nhìn tên thích khách bị bắn thành con nhím, mắt mở trừng trừng trên cây, bỗng dưng rơi vào im lặng.

“Chư vị đại nhân, đám huynh đệ chúng tôi đều là nhân thủ tốt trong Kim Ngô vệ, trong thời khắc nguy cấp thế này, chúng tôi nguyện ý trợ chút sức mọn cho các vị đại nhân.”

Kim Giáp vệ cũng sợ sau khi bọn họ rời đi sẽ làm lộ chuyện ở đây, sau khi suy nghĩ liền đồng ý giữ bọn họ lại.

“Thế thì làm phiền các huynh đệ của Kim Ngô vệ vậy.”

“Mọi người đều là con dân Đại Thành, tận trung với Bệ hạ chính là chức trách của chúng tôi.”

Hộ Long Vệ lo lắng không hề dư thừa, trong nhóm quan viên đúng thật có thích khách ngụy trang, nhân lúc hoảng loạn, mấy tên thích khách xé bỏ quan bào, lộ ra võ trang bên trong.

Mấy quan viên đứng cạnh bọn hắn sợ đến ngây người, bảo sao mấy đồng liêu này lại im ắng nãy giờ, hóa ra là do thích khách giả mạo!

Ngay lúc này, bọn chúng rút chủy thủ giấu sẵn dưới giày, vung vào quan viên đứng gần mình nhất. Bỗng dưng có một hòn đá từ đâu bay đến, đập vào cánh tay của hắn.

Chủy thủ rơi xuống, tên thích lạnh lùng nhìn về phía người vừa ném đá.

Minh Kính Châu yếu đuối mặt mày trắng bệch nghiêm lại, trong tay vẫn còn cầm một viên đá chưa kịp ném.

“Minh Thị lang, chạy mau.” Quan viên được cứu lấy lại tinh thần, bổ nhào qua ôm lấy đùi tên thích khách, “Bác là cánh tay đắc lực của triều ta, bác không thể xảy ra chuyện được.”

Nào ngờ Minh Kính Châu không những không chạy, mà còn phi như bay sang bên này, hai tay ôm chằm lấy bắp đùi còn lại của tên thích khách.

“Chúng ta là đồng liêu của nhau, sao tôi lại bỏ bác mà chạy được!”

“Muốn chết à?” Tên thích khách cười lạnh, “Thế thì để ta thành toàn cho các ngươi.”

Hắn ta cuộn chặt tay lại, nhắm vào cổ hai người chém tới, toan bẽ cổ hai người.

“Rắc.”

Bỗng dưng cơn đau từ cổ chân truyền tới, tên thích khách kêu lên thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống đất.

“Hắn hắn hắn… hắn sao thế?” Vị quan kia sợ tới nỗi liên tục lùi về phía sau, nhớ tới Minh Kính Châu vẫn còn ngồi bệt dưới đất, ông ta vội vàng đỡ ông dậy, “Minh Thị lang, bác không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Minh Kính Châu phủi bụi trên tay áo, “Tên thích khách này có lẽ xương cốt không được tốt cho lắm, tôi vừa mới ôm chân hắn một cái mà đã gãy rồi.”

“Xương cốt yếu ớt mà còn đòi đi làm thích khách.” Quan viên thấy tên thích khách còn đang kêu rên, xoay người nhặt một hòn đá dưới đất lên rồi ném một phát khiến tên đó bất tỉnh.

“Minh đại nhân, chúng ta cùng nhau trói hắn lại đi.” Ông ta vừa nói vừa tháo dây lưng.

Minh Kính Châu không nhịn được nhìn ông ta lâu hơn, không ngờ nhạc phụ của Hoài Vương lại hành sự… không chút câu nệ như thế.

Vị quan viên mà Minh Kính Châu cứu chính là phụ thân của Hoài Vương phi, Công bộ Ngô Thị lang.

Vì sao thích khách lại muốn ám sát phụ thân của Hoài Vương phi?

Cúi đầu giúp Ngô Thị lang trói thích khách lại, một suy đoán chợt nhảy ra trong đầu Minh Kính Châu. Ông đứng thẳng người dậy, nhìn về phía đế hậu, lại thấy con gái mình gỡ trâm cài đầu xuống làm phi tiêu, vừa lật tay một cái cây trâm đã bay vút ra ngoài, đâm vào một tên thích khách.

“Minh Thị lang này, Thái tử phi lợi hại quá.” Ngô Thị lang đứng bên cạnh ông, nói bằng giọng điều đầy kính nể, “Có thể dùng trâm khiến đám thích khách hôn mê.”

“Con bé học được chút y thuật nên hiểu sơ sơ huyệt vị của cơ thể, thế nên mới được thế.” Minh Kính Châu khẽ ho, “Ngô Thị lang chớ khen con bé.”

Ngoại trừ trâm phượng chín đuôi, tất cả trâm cài trên đầu Cửu Châu đã bị nàng sử dụng hết, nàng gỡ trâm phượng xuống nhét vào tay hoàng hậu, mái tóc xõa tung, “Mẫu hậu, người chờ con một lát.”

Trình ném phi đao của nàng không được tốt cho lắm, mấy cây trâm bị ném đi có một nửa không trúng vào huyệt vị mà nàng dự tính, thế nên nàng phải đi tìm mấy vị nương nương khác để “mượn” thêm trâm.

“Đợi đã…” Vân Độ Khanh chưa kịp ngăn lại đã thấy nàng lắc mình một cái chạy vọt ra ngoài.

Trước đây nàng cứ nói mình tuổi chó, bây giờ thì hắn đã tin rồi, vì nàng chạy còn nhanh hơn cả chó.

Mấy vị phi tần địa vị cao trốn cùng nhau, thấy Thái tử phi chạy tới trước mặt bọn họ, chỉ nói một câu đắc tội rồi hốt hết đám trâm trên đầu họ xuống.

Khi Cửu Châu đang định chạy đến chỗ mình rút trâm, Vi Tiệp dư nổi lòng hung ác, đưa tay níu váy Cửu Châu hòng khiến nàng trượt chân.

Oạch một cái, Vi Tiệp dư lại là người té nhào xuống đất, gương mặt cà hẳn xuống nền, đau điếng.

“Xin lỗi Vi Tiệp dư nhé.” Cửu Châu vừa nói xin lỗi xong đã chạy vút đi xa.

Vi Tiệp dư nằm rạp dưới đất, thần người một hồi lâu.

Bà ta túm phải một con trâu ư?

Sao người ngã lại là bà ta chứ?

Thật là vô lý.

Gom một đống trâm cài trong lòng, áp lực của Cửu Châu cũng giảm đi rất nhiều, nhưng nàng vẫn luôn đâm sai huyệt đạo. Cửu Châu hơi chột dạ, nhưng cũng âm thầm cảm thấy may mắn.

May mắn là vì hai vị sư phụ không có ở đây, nếu không nàng lại bị chê là không có căn cơ.

Trông thấy một thích khách xông tới bị nàng phóng đến năm, sáu cây trâm mới ngã xuống, Cửu Châu che mặt trốn sau lưng Vân Độ Khanh.

Lâu rồi không luyện, học hành không đến nơi đến chốn, mất mặt quá.

Dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của Kim Giáp vệ và Hộ Long vệ, tất cả thích khách đều bị chế ngự. Trong ba tên thích khách có ý đồ làm hại quan viên, có một tên đã bị Minh Kính Hải dùng dao chém một nhát, còn một tên không hiểu vì sao xương đùi đã bị vỡ vụn, được Lễ bộ Minh Thị lang và Công bộ Ngô Thị lang trói lại.

Hoài Vương phi nghe tin cha mình an toàn, lại còn cùng với phụ thân Thái tử phi bắt được một tên thích khách, trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.

Thảm nhất là tên thích khách bị Kim Ngô vệ phóng đao.

Còn mất mặt nhất chính là mấy tên bị trâm cài của phụ nữ cắm chi chít trên người, muốn chết nhưng không chết được, cả người bất động. Bọn hắn nhìn trừng trừng Minh Cửu Châu đang còn cầm một nắm trâm trên tay, tròng mắt suýt chút nữa cũng lọt khỏi hốc mắt.

Nếu hận ý có thể hóa thành đao, có lẽ giờ này toàn thân Cửu Châu đã bị đao găm chi chít.

“Thái tử phi, bọn ta đều nghe theo lệnh của người, vì người mà báo mối thù tiền triều, cớ sao người lại phản bội chúng ta?”

Một tên thích khách vẫn còn mở miệng được cao giọng mắng mỏ, to đến nỗi mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy.

Cả triều trở nên xôn xao.

Mối thù tiền triều?

Thái tử phi?!

Đám người kinh ngạc nhìn về phía Thái tử phi, lại thấy Thái tử kéo nàng ra sau bảo vệ không chút do dự.

“Kế hoạch của các người bại lộ liền bôi nhọ Thái tử phi, đúng là nực cười.” Ánh mắt Vân Độ Khanh sắc như dao đảo qua đám người kia, bọn họ vội vàng thu tầm mắt, không dám nhìn nữa.

“Chưa kịp dụng hình mà đã vội vàng khai ra là Thái tử phi sai khiến các ngươi. Ý đồ vu oan hãm hại rõ ràng như thế, có là đồ ngu cũng chẳng thèm tin.” Vân Độ Khanh đá một phát vào người tên thích khách, “Bôi nhọ Thái tử phi, tội nặng thêm một bậc.”

“Nếu không phải Thái tử phi thề thốt với chúng ta, nói rằng nàng ta vào kinh để báo mối thù tiêu diệt tiền triều cho sư phụ, thì sao chúng ta lại nghe theo lệnh nàng ta xông vào tế đàn hôm nay?” Thích khách căm hận nói, “Minh Cửu Châu, ngươi ham vinh hoa phú quý mà phản bội sư phụ, phản bội chúng ta, ngươi sẽ phải…”

Hắn còn chưa nói dứt câu đã bị Vân Độ Khanh đạp gãy cả răng cửa.

“Ăn nói xằng bậy, lôi xuống chém.” Nếu bây giờ mà hắn còn không nhận ra đây là âm mưu nhằm vào Cửu Châu và Minh gia thì hắn là đồ ngu.

“Điện hạ…”  Cửu Châu chưa kịp mở miệng, Vân Độ Khanh đã nắm chặt tay nàng, “Ta sẽ không tin lời bọn chúng.”

Mấy cây trâm cài trên tay rơi hết xuống đất, Cửu Châu nhìn vẻ mặt kiên nghị của Vân Độ Khanh, và cái siết tay thật chặt này, đôi mắt to tròn cong lên thành hai vầng trăng khuyết.

Nhưng vào lúc này, toàn bộ quan viên trong triều không một ai lên tiếng, cũng chẳng có người chỉ trích Thái tử phi.

Vừa nãy Thái tử phi đã liều mạng che chở đế hậu và Thái tử, mọi người đều nhìn thấy cả.

Tiền triều bị diệt vong đã một, hai trăm năm rồi, dù có còn sót lại huyết mạch cũng không thể làm được gì.

Thế nên chỉ có một chân tướng, có người muốn hãm hại Thái tử và Thái tử phi.

Ánh mắt chúng thần đổ dồn về phía ba vị hoàng tử, đây là ba nhân vật khả nghi nhất.

Hoài Vương và An Vương bị ánh mắt của toàn bộ triều thần nhìn chăm chú mà xấu hổ không thôi, nhưng lại không thể gào lên rằng chuyện này không liên quan gì đến mình, chỉ đành cúi gầm đầu, vờ như mình không biết gì.

Vi Tiệp dư quay đầu nhìn về phía các đại thần, hi vọng người mà Đỗ Thanh Kha an bài sẽ đứng ra nói vài câu.

Nhưng bên phía triều thần cực kỳ yên lặng.

Không một ai lên tiếng, thậm chí cũng chẳng có người nào nghi ngờ Minh Cửu Châu.

Người hoàng gia cực kỳ đa nghi, chuyện liên quan đến sự an nguy của đế vương, triều thần cũng sẽ cẩn thận hơn. Theo lẽ thường, dù bọn họ có nghi ngờ Minh Cửu Châu bị thích khách bôi nhọ, thì ít ra cũng phải hỏi Minh Cửu Châu vài câu chứ.

Ví dụ những năm qua nàng đã làm gì ở Lăng Châu, sư phụ nàng là ai.

Nhưng Minh Cửu Châu lại phá vỡ lẽ thường.

Vì nàng dùng thân mình che chở cho Đế hậu, nàng còn đạp thích khách rơi xuống tế đàn, dung trâm bạc chặt đứt mũi tên, còn dùng trâm cài ngăn cản thích khách tấn công.

Đại bá nàng đã cứu mạng triều thần, phụ thân nàng còn liên hợp với phụ thân của Hoài Vương phi chế ngự một tên thích khách.

Trong trận ám sát này, nếu không nhờ có Minh Cửu Châu, hoàng hậu đã chết, có lẽ ngay cả hoàng thượng cũng không giữ được tính mạng.

Đây đâu gọi là báo thù, rõ ràng là báo ân mới đúng.

“Thái tử phi đừng lo, trẫm và hoàng hậu sẽ không tin những lời hoang đường này.” Long Phong đế lên tiếng, “Truyền chỉ, Thái tử phi lấy thân cứu trẫm và hoàng hậu trong lúc nguy hiểm, nhưng chúng ta là người một nhà, không nên nói cám ơn. Phụ thân của thái tử phi là Minh Kính Châu có công nuôi dạy con gái tài hoa hơn người, từ hôm nay phong thành Thái phó, Phụ quốc công.”

Thái độ của Bệ hạ đã cho mọi người thấy rõ, ông không những không nghi ngờ Thái tử phi, mà còn trọng dụng Minh gia.

Vi Tiệp dư chật vật ôm vết thương trên mặt, bàng hoàng chứng kiến hết thảy.

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này, không thể nào.

“Báo! Bệ hạ, tiểu đội trưởng Dư Giản của Kim Ngô vệ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo ạ.”

Dư Giản là ai?

Chúng triều thần khó hiểu.

“Thưa phụ hoàng, con từng gặp người này, đây là một người vừa thông mình vừa có năng lực.” Vân Độ Khanh nói tiếp, “Có thể gặp hắn ta xem sao.”

Long Phong đế gật đầu, “Nghe theo Thái tử, cho truyền.”

Dư giản vừa bước vào đã hành đại lễ với Long Phong đế, sau đó nói đến chuyện quản gia của Đỗ gia và chuyện mộ bia của tiên đế bị vỡ.

Thế gia đại tộc Đỗ gia?

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đỗ Thanh Kha, nhưng ông ta không hề bối rối, thậm chí còn mang theo cả ý cười.

“Đỗ khanh gia, ngươi có gì muốn nói không?”

“Bẩm Bệ hạ, chuyện Dư Giản đại nhân nói không sai.” Đỗ Thanh Kha cởi mũ quan trên đầu, quỳ xuống, “Thần nhận tội.”

“Vi Tiệp dư, sao bà lại ngồi bệt dưới đất thế?” Lữ Chiêu nghi thấy Vi Tiệp dư lảo đảo ngã ngồi dưới đất, đang định đưa tay đỡ bà ta dậy thì lại thấy toàn thân bà ta run lẩy bẩy.

“Mẫu phi.” An Vương phi kéo bà sang bên cạnh cách Vi Tiệp dư một khoảng khá xa mới khẽ nói với bà, “Mẫu phi đừng đứng gần Vi Tiệp dư quá, con thấy bà ấy hơi là lạ.”

“Lạ ở đâu, giật kinh phong à?”

Trước đây đâu có nghe bà ta có bệnh này.

“Bệ hạ, thuộc hạ phát hiện trên binh khí của thích khách có ký hiệu của cửa hàng sắt Đỗ gia.”

Đỗ Thanh Kha vẫn quỳ trên mặt đất, không phân bua cho bản thân.

Mọi người cảm thấy chuyện này không được bình thường, không ai dám tùy tiện lên tiếng.

“Bẩm Bệ hạ, binh khí mà đám thích khách này dùng quả thật là do vi thần cung cấp, nhưng bọn hắn không phải là người của vi thần.” Đỗ Thanh Kha lấy vài phong thư từ trong ngực ra, “Tội của vi thần không thể tha, vi thần cam nguyện chịu phạt.”

Nhìn thấy mấy phong thư mà Đỗ Thanh Kha móc ra, Vi Tiệp dư càng run dữ dội hơn. Hắn điên rồi ư, làm thế thì hắn được lợi gì?

Tĩnh Vương nhận thấy tình hình bất ổn, nhân lúc mọi người không chú ý bèn xoay người lẩn vào đám đông, vội vội vàng vàng chạy trốn khỏi đây.

Dư Giản diện thánh xong thì lui ra, chân như bước trên mây. Đến một góc hẻo lánh, hắn mới kích động siết chặt quả đấm nhảy tưng tưng tại chỗ.

Nhảy xong mới phát hiện ra Tam hoàng tử lén lút chạy theo lối vắng người, hình như đang định lẩn vào bụi cỏ chạy trốn.

Chuyện ám sát vừa được dẹp xong, Tam hoàng tử không ở lại bên cạnh hoàng thượng và Vi tiệp dư mà chạy đi đâu thế?

Hắn nhíu mày chạy theo sau.

Lúc này, trong tế đàn trở nên xôn xao hẳn lên.

Đỗ Thanh Kha lại dám thừa nhận màn ám sát hôm nay là âm mưu nội ứng ngoại hợp của hắn và mẹ con Tĩnh Vương.

Ly gián Minh gia ư?

Để Thái tử và Thái tử phi trở mặt thành thù, khiến Bệ hạ nghi ngờ Thái tử phi?

Nhân lúc rối loạn tiêu diệt phụ thân Hoài Vương phi, khiến Hoài Vương phi trút cơn hận lên Thái tử phi?

Mọi người nghe thấy đều xây xẩm mặt mày, một hồi lâu sau vẫn không có phản ứng.

Lúc mũi tên kia bắn tới, nếu không phải Hoàng hậu bỗng nhiên khuỵu gối ngồi xổm xuống, thì có lẽ kế hoạch đã thành công.

Nếu không nhờ Thái tử phi tung cước đạp thích khách, liều mình hộ giá, có lẽ kế hoạch đã thành công.

Nhưng hoàng hậu lại khuỵu gối vào thời khắc quan trọng nhất.

Thái tử phi…

Ừm…

Thân thủ Thái tử phi cực kỳ cao cường, khác hẳn với phụ thân và ca ca ốm yếu của mình.

Khó trách Minh gia không thích nhắc đến chuyện Thái tử phi được nuôi ở đạo quán, hóa ra bọn họ đã đào tạo con gái thành một cao thủ, khiêm tốn bầu bạn bên cạnh Thái tử, bảo vệ an toàn cho hoàng gia.

Lòng trung thành của Minh gia đối với Hoàng thất quả thật khiến người ta phải cảm động.

Minh Kính Châu không hề biết triều thần đang nghĩ gì, chẳng qua trông ánh mắt của bọn họ nhìn mình có hơi… sáng thì phải.

“Phụ thân, muội muội lợi hại quá.” Minh Ký Viễn ghé vào tai ông thì thầm, “Hai vị tiên trưởng đúng là cao nhân.”

Minh Kính Châu im lặng không nói, cúi đầu chỉnh lại quan bào.

Đừng hỏi ông, ông chỉ là một quan văn yếu ớt trói gà không chặt mà thôi.

Long Phong đế nhận mấy phong thư do Đỗ Thanh Kha trình lên, vừa liếc nhìn đã nhận ra nét chữ trên thư có một phần là do Tĩnh Vương viết, một phần khác có nét chữ xinh đẹp của nữ, hẳn là của Vi Tiệp dư hoặc là Tĩnh Vương phi.

“Vi thần tự biết nghiệp chướng nặng nề, không mong Bệ hạ tha thứ, chỉ mong được chết để đền tội.” Đỗ Thanh Kha quỳ xuống, tựa như một ông cụ gần đất xa trời, không có chút mong muốn sinh tồn.

Ông ta đã muốn chết.

Cửu Châu có thể cảm nhận được tử khí trên người ông ta, và cả suy nghĩ điên cuồng muốn kéo người khác chôn cùng của mình.

Như nhận ra ánh mắt của Cửu Châu, Đỗ Thanh Kha ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Cả đời vi thần sinh ra trong một thế gia, những thứ mà gia tộc này cho ta đều là thân bất do kỷ.” Đỗ Thanh Kha cười khẩy, “Quy củ thể diện, đều biến thành nước bùn hôi tanh hất thẳng vào người ta.”

“Trong gia đình như thế, người không phải là người mà là con rối đại diện cho mặt mũi của thế gia.” Ý cười vặn vẹo trên gương mặt ông ta biến mất, ông ta nhìn Long Phong đế, “Ta không thể chọn thứ ta muốn, mà người phụ nữ bên cạnh ngươi vì lợi ích mà phản bội ngươi, ngươi thì nở mày nở mặt hơn ta được bao nhiêu.”

“Ngươi nói quá rồi, trước mặt phụ hoàng, ngươi chẳng là cái thá gì để so với người cả.” Cửu Châu nói với lý lẽ công bằng, không thiên vị ai, “Phụ hoàng có mẫu hậu yêu thương, có điện hạ hiếu kính, hơn nữa còn được bách tính trong thiên hạ quý mến, được triều thần ủng hộ, đương nhiên là phải hơn ngươi rồi.”

Long Phong đế mất tự nhiên khẽ ho một tiếng, vờ như mình chẳng nghe thấy gì.

Đỗ Thanh Kha lặng thinh.

Vi Tiệp dư bị thái giám đưa tới, đang quỳ dưới đất chỉ muốn xé nát miệng Cửu Châu.

Bà ta quay sang nhìn Đỗ Thanh Kha, “Ngươi làm tất cả là vì muốn hãm hại ta sao?

“Tiệp dư nương nương nói đùa, chẳng phải ngươi cũng trăm phương ngàn kế muốn hại ta sao?” Đỗ Thanh Kha cười khẩy, “Ngươi nhốt Tĩnh Vương phi trong cung chẳng phải là muốn phủi sạch quan hệ với Đỗ gia sau khi sự việc bị bại lộ sao?”

“Loại đàn bà vừa ngu xuẩn vừa tham lam như ngươi là cái thá gì?” Ông ta cười khinh, “Cũng dám lợi dụng ta?”

“Nếu không phải vì muốn cho mọi người trong thiên hạ xem cảnh phi tần và hoàng tử phản bội hoàng đế, thì ngươi nghĩ ngươi dựa vào đâu mà sai bảo ta làm theo ý ngươi?” Đỗ Thanh Kha nhìn sang Long Phong đế, “Hoàng thượng, con trai ngươi muốn lấy mạng ngươi kìa, ngươi có đau lòng không?”

Long Phong đế không đáp lại, Cửu Châu khẽ hỏi, “Điện hạ, Tĩnh Vương đâu rồi?”

“Bệ hạ, Bệ hạ.” Bên ngoài vang lên giọng nói cực kỳ hùng hồn.

“Tĩnh Vương lén chạy trốn đã bị tiểu nhân bắt về rồi ạ!”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.