Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 89: Chương 89




"Bệ hạ, nếu để điện hạ đọc hết cả quyển sách thì e là sẽ rất mất thời gian, chi bằng nhờ mỗi vị đại nhân ở đây chọn ra một đoạn để khảo bài Vương gia?" Minh Kính Châu đứng ra nói, "Thế này vừa có thể kiểm tra mức độ thuộc lòng của điện hạ, vừa có thể tiết kiệm thời gian cho Bệ hạ."
"Chư vị ái khanh không cần tìm cách cho nó, trẫm biết các khanh đều là người rộng lượng không nỡ làm nó mất mặt, nhưng nếu nó đã muốn đọc hết thì các khanh cứ yên tâm ngồi nghe nó trả bài." Long Phong đế dặn Lưu Trung Bảo, "Lưu Trung Bảo, dâng trà, để Thần Vương từ từ trả bài."
Nhóm đại thần ngớ người, sau đó mới hiểu ra, ý của Bệ hạ là sợ bọn họ móc nối với Thần Vương, giúp Thần Vương gian lận ư?
Nghĩ đến đây, bọn họ vừa tiếc vừa hận, sao ngay từ đầu bọn họ không nghĩ đến kế này chứ?
Không không không, bọn họ là người đọc sách, sao lại có suy nghĩ gian lận?
Nhận ra tư tưởng của mình bắt đầu sụp đổ, mấy vị đại nhân yên lặng nhìn Thần Vương, ký thác hết thảy hi vọng lên người hắn.
Cầu ông trời phù hộ độ trì cho Thần Vương có trí nhớ siêu phàm, hào quang bắn ra bốn phía.
"Nếu ai trộm quyển sách này, chặt..."
"Điện hạ, đây là câu do xưởng in in vào hòng mắng người trộm sách, không cần phải học thuộc lòng." Minh Kính Châu vội ho khẽ, diễn xuất có hơi lố, hơi xốc nổi rồi, phải tém lại một chút.
"Có người xưa đi trước làm gương, chúng ta tiện bề học..."
"Đây là nội dung ở đoạn nào thế?" Một vị quan viên khẽ hỏi quan viên bên Công bộ.
"Là Tự." Công bộ Thị lang trả lời, "Nông tang ký là do quan viên triều đình tổng hợp nghề làm ruộng và nuôi tằm từ bao đời nay rồi biên soạn thành sách, Tự là do tướng quân khai quốc của chúng ta viết."
"Thiên thời hòa hợp chớ làm lỡ, xuân đến trồng dâu chớ chểnh hời hợt."
Thần Vương càng đọc càng nhanh, câu chữ lưu loát, nhóm quan viên lau mồ hôi trên trán, chốc chốc lại quan sát vẻ mặt của Bệ hạ."
"Phía nam có hòn đảo ấm áp, lúa nhanh chính, vị rất ngon."
Mấy quan viên ban đầu còn ngồi ngay ngắn, dần dà có hai vị đại nhân nom lớn tuổi hơi ngả ra lưng ghế.

Thần Vương đọc nãy giờ lâu lắm rồi, có phải nội dung quyển sách này nhiều quá rồi không?
Bỗng nhiên, Thần Vương đang đọc bài chợt ngừng lại.
Bọn họ giật mình, đồng loạt nhìn về phía hắn, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Chuyện gì thế? Thần Vương không nhớ phần sau ư?
Nội dung phần sau là gì, có thể lén nhắc bài Vương gia không?
Thần Vương chẳng mảy may có biểu hiện gì gọi là sốt ruột, hắn nâng tách trà lên nhấp một ngụm, kế đó ngoái đầu nhìn Cửu Châu.

Cửu Châu cứ nghĩ điện hạ nhà mình hồi hộp, nàng dùng khẩu hình miệng nói với hắn, "Điện hạ giỏi lắm!"
Thần Vương đắc ý nhướng mày, chờ bổn vương đọc cho hết này.
Đến khi hắn bắt đầu đọc tiếp, đám quan viên mới thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, không quên bài là tốt rồi.
Vương gia nhìn Vương phi là muốn Vương phi cổ vũ mình sao?
"Đã thấy chưa, vừa nãy Vương phi cười với Thần Vương một cái, điện hạ đã có sức đọc tiếp rồi." Quan viên này nói với quan viên kia, "Quả là phu thê tình thâm."
Ông chợt phát hiện ra, kể từ khi Thần Vương đính hôn với con gái Minh gia, hắn rất ít làm ra chuyện hoang đường, bây giờ lại còn vì lợi ích của sĩ tử mà chịu thương chịu khó học bài.
Chẳng lẽ đây gọi là...!con hư biết nghĩ quý hơn vàng?
Nghĩ tới đây, ông quay đầu nhìn Minh Kính Châu bình tĩnh không lộ vui buồn kia, Minh gia đúng là khéo đẻ thật.
Nếu đọc hết bản Nông tang ký thì phải mất hơn nửa canh giờ, nhưng với tốc độc của Thần Vương dường như còn nhanh hơn khi đọc sách.
Hắn đọc rất trôi chảy, quan viên phụ trách kiểm tra xem hắn có đọc đúng hay không liên tục đối chiếu với nội dung trong sách, suýt nữa đã hoa mắt.
"Có đọc sai chỗ nào không?" Mấy vị quan khác vô thức hỏi quan viên Công bộ, bên này hiểu rõ nội dung của quyển sách này nhất.
Quan viên Công bộ lắc đầu, "Không thiếu một chữ, không sai một câu."
Chúng quan viên nghe thấy thế, tâm trạng càng thêm phức tạp, Thần Vương đã cố gắng đến mức nào để học thuộc quyển sách này?
"Con người là nền tảng của quốc gia.

Nông nghiệp kế sinh nhai của nhân dân."
Nửa canh giờ trôi qua, Thần Vương đã đọc đến trang cuối cùng, nhóm quan viên dù mệt mỏi nhưng vẫn ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn Thần Vương đong đầy sự yêu thương và tán thương.
"Xong rồi à?" Long Phong đế đứng dậy đi một vòng trong điện, ngồi một chỗ trong thời gian lâu, eo ông có hơi mỏi.
"Bẩm Bệ hạ, Thần Vương điện hạ đã đọc xong rồi ạ." Hai vị quan viên phụ trách việc giám sát đặt sách xuống, bước vào trong hành lễ với Long Phong đế.
"Sai mấy chỗ?" Long Phong đế nhìn sang con trai, phát hiện nó đã chạy tới bên cạnh Vương phi, chờ con bé đút trà tận miệng.
Cái thằng con trời đánh này!
"Bẩm Bệ hạ, Thần Vương điện hạ thông minh hơn người, chúng thần không tìm được một lỗi nào ạ." Quan viên kiểm tra cất giọng thoáng vẻ bất ngờ.
"Không sai chỗ nào sao?" Long Phong đế nghi ngờ nhìn sang Thần Vương, "Con đọc lại trang năm của phần nuôi tằm một lần nữa cho ta nghe."

Thần Vương khàn giọng đọc lại một lần nữa.
"Bẩm phụ hoàng." Hắn mặt dày mỉm cười, "Nhi thần đã thuộc lòng Nông tang ký, chuyện phụ hoàng đồng ý với nhi thần..."
"Nếu con có thể học thuộc Nông tang ký trong vòng năm ngày, cớ sao mấy năm qua không chịu học hành chăm chỉ?" Ánh mắt ông dần trở nên nguy hiểm, "Lưu Trung Bảo, mang cây tới đây."
"Bệ hạ, không được đâu, Bệ hạ." Chúng quan viên đang vui mừng vì Thần Vương thuộc bài, bất chợt nhận ra vẻ mặt khác thường của Bệ hạ, vội vàng chạy đến khuyên can, "Bệ hạ, Vương gia hẳn là đã chăm chỉ thức khuya học bài mới có kết quả này.

Vi thần nghĩ Bệ hạ hẳn phải khen ngợi điện hạ mới phải."
"Đúng vậy, có lẽ là do Vương gia thông suốt chậm mà thôi.

Lúc trước điện hạ còn trẻ nên không hiểu chuyện, bây giờ điện hạ biết quay đầu là chuyện tốt.

Bệ hạ đánh phạt vương gia sẽ chỉ khiến điện hạ nản chí cầu tiến, thế thì không hay đâu ạ."
"Xin phụ hoàng bớt giận." Cửu Châu dang hai tay bảo vệ Thần Vương ở sau lưng mình, "Vì ráng học thuộc quyển sách này mà suốt mấy hôm nay điện hạ phải chong đèn học cả đêm, vô cùng vất vả.

Lời hứa của đế vương đáng giá ngàn vàng, phụ hoàng không ban thưởng cho điện hạ cũng được, nhưng cớ gì lại phạt chàng?"
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn đám thái giám đang định tiến lại gần, "Không ai được đụng tới Vương gia nhà ta!"
"Cửu Châu." Minh Kính Châu ngẩng đầu lên, cau mày răn dạy con gái, "Không được vô lễ với Bệ hạ, con lui xuống đi."
Cửu Châu cắn môi im lặng không nói, nhưng nàng vẫn dang tay như cũ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Thần Vương được nàng che chở phía sau, nhìn bóng lưng kiên định, hai tay thẳng tắp của Cửu Châu, hắn vươn tay nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, khẽ thì thầm bên tai, "Tiểu Trư ngốc, phụ hoàng không đánh ta đâu, nàng đừng sợ."
Biết bao cảnh đẹp trên đời cũng không sánh bằng giây phút nàng bất chấp đứng lên trước bảo vệ hắn thế này.
Thậm chí hắn bắt đầu tin rằng, dù phía trước có thiên quân vạn mã, liệt hỏa đao kiếm thì nàng vẫn sẽ xông lên trước bảo vệ hắn giống hôm nay.
Thần Vương kéo Cửu Châu đến bên cạnh mình, mỉm cười lấy lòng Long Phong đế, "Phụ hoàng, Vương phi nhà con chỉ là quá lo cho con thôi, xin phụ hoàng đừng xem là thật."
Long Phong đế im lặng một lúc, rồi bật cười thành tiếng, bầu không khí ngột ngạt trong chính điện cũng được thổi bay.

"Độ Khanh à, con có một nàng vương phi tốt lắm đấy." Ánh mắt Long Phong đế nhìn Cửu Châu đong đầy vẻ dịu dàng của bậc trưởng bối, không hề bất mãn vì hành động vừa nãy của nàng.
Ông phất tay áo, ngồi xuống long tọa, "Truyền chỉ, hậu cung nhiều năm vô, trẫm thuận theo ý trời lập Tô thị làm hậu.

Đây là chuyện vui đáng chúc mừng.

Nhớ đến sĩ tử trong thiên hạ khổ công dùi mài, nay trẫm quyết định mở thêm ân khoa để các sĩ tử chăm chỉ học hành, thể hiện tài năng của mình."
Thánh chỉ này được đế vương tự mình đóng dấu, sau đó truyền xuống Lại bộ, cuối cùng Lại bộ sẽ thông báo khắp các châu quận cả nước.
"Tạ ơn Bệ hạ." Nhóm quan viên xúc động đến rơi nước mắt, chắp tay hành lễ.
Chuyện này cuối cũng đã được giải quyết.
"Phụ hoàng, vừa nãy con dâu thất lễ, xin phụ hoàng trách phạt." Buồn vui của mọi người không giống nhau, Cửu Châu cúi đầu bước tới trước mặt Long Phong đế, hành đại lễ thỉnh tội.
"Độ Khanh, mau đỡ Cửu Châu dậy." Long Phong đế cười híp mắt nhìn Cửu Châu ủ rũ cúi đầu, an ủi nàng, "Với tư cách là một người phụ thân, ta không những không phạt con mà còn muốn cảm ơn con nữa."
Cửu Châu kinh ngạc ngẩng lên nhìn ông, Thần Vương đi tới bên cạnh nắm tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau vô cùng thân mật.
"Nó là hoàng tử, nhận được địa vị và quền thế mà người đời đều hâm mộ, ai nấy đều kính sợ hắn, chỉ muốn dỗ hắn vui.

Nhưng không ai vì nó mà dám đứng ra bảo vệ nó trước mặt trẫm." Long Phong đế nhìn hai đứa nhỏ nắm tay nhau, cười hỏi, "Trước khi con làm, có nghĩ đến chuyện sẽ khiến trẫm không thích con không?"
"Dạ không, con chưa kịp nghĩ đến ạ." Cửu Châu dè dặt nhìn ông, "Phụ hoàng sẽ không đánh điện hạ đúng không ạ?"
"Nó lớn tòng ngòng thế này, dù trẫm có đánh thì nó cũng chẳng nhớ lâu." Dứt lời, Long Phong đế thấy Cửu Châu ngoái đầu cười với con trai, cười đến là vui vẻ.
Mà ánh mắt con trai mình nhìn con bé ngập tràn tình yêu và sự trân trọng.
Đây là ánh mắt của một người đàn ông trưởng thành nhìn người phụ nữ mà mình yêu thương nhất.
Thằng nhóc không chịu lớn này cuối cùng cũng sắp trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, có người cần bảo vệ rồi.
"Phụ hoàng nói thế Cửu Châu sẽ nghĩ trước đây phụ hoàng thường xuyên đánh con đấy." Thần Vương cười hì hì, vờ thì thầm với Cửu Châu, "Từ nhỏ đến lớn, phụ hoàng không bao giờ đánh ta cả.

Mấy lời vừa nãy của phụ hoàng đều dọa chơi thôi."
Nghe con trai và con dâu "thì thầm" với nhau, Long Phong đế ghét bỏ phất tay, "Đi đi, đi nhanh đi, đừng chọc cho trẫm đánh con thật."
"Phụ hoàng, nếu trước kia chưa từng đánh mà bây giờ bắt đầu đánh thì dân gian gọi là "khai ấn"." Cửu Châu nhỏ giọng nhắc nhở, "Ngày cuối cùng của năm mà đánh con trẻ thì gọi là phong ấn, phụ hoàng định "khai ấn" điện hạ sao?"
Thần Vương không dám tin trợn mắt nhìn Vương phi nhà mình, chuyện gì thế này?
Vừa nãy khi phụ hoàng đòi đánh hắn, nàng dũng cảm chạy lên trước bảo vệ hắn, thế sao bây giờ lại chủ động nhắc tới các cách gọi đánh con ở dân gian?

"Phụ hoàng, nhi thần xin phép cáo lui." Thần Vương đánh hơi có điều chẳng lành, vội vàng kéo thê tử bỏ chạy mất khói.
Nhìn bóng lưng đôi vợ chồng trẻ, Lưu Trung Bảo cười, "Bệ hạ, Vương gia và Vương phi thật xứng đôi."
"Đúng vậy." Long Phong đế nở một nụ cười từ tận đáy lòng, "gặp được cô nương Minh gia đúng là may mắn đời này của con trai ta."
"Vương phi rất tốt, lần đầu gặp Vương phi lão nô đã có cảm giác cô nương này xinh đẹp, rất có phúc khí."
"Đúng thế." Long Phong đế thở dài, nhớ đến tai nạn bất ngờ ở trại ngựa hoàng gia lúc ấy, nếu không nhờ Độ Khanh gặp Minh cô nương giữa đường, đưa nàng đi chọn tiểu bạch mã...
Có một vài chuyện, là phụ thân, ông không dám nghĩ nhiều.
Bởi vì ông không có cách nào chấp nhận được hậu quả, dù chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy sợ hãi.
Đối với Độ Khanh, ông chỉ là một người phụ thân bình thường trên thế gian này.
Ông mong nó khỏe mạnh không bệnh tật, mong nó được bình an trường thọ, hy vọng có người thích nó, hy vọng nó có thể hiểu được tình yêu là gì.

Đợi đến khi ông và Mi Đại già đi, không thể ở bên cạnh làm bạn với nó, người yêu nó và người nó yêu vẫn còn đây, đến khi tóc bạc pha sương cũng không sợ cô độc.
"Điện hạ, Thần Vương điện hạ xin dừng bước!"
Nhóm quan viên rời khỏi Thái Ương cung, vội vàng đuổi theo Thần Vương và Cửu Châu, cúi đầu đầy trịnh trọng, "Chúng thần xin thay mặt sĩ tử khắp thiên hạ cảm ơn điện hạ."
"Sĩ tử trong thiên hạ đều là con dân của Đại Thành, bổn vương là Vương gia Đại Thành, học bài để giúp con dân thì có gì đáng để cám ơn?" Thần Vương lướt nhìn nhóm quan viên trước mắt, ai cũng thấy quen mặt.
Người mặc quan bào thêu hoa văn hai tấc này, cách đây hai năm đã từng ở trên triều vạch tội hắn bức người nhảy sông.
Còn người mặc quan bào hoa văn năm tấc, một năm trước từng mắng hắn vô học vô nghề.
Nhưng hắn là người khoan dung độ lượng, nể tình bọn họ có công với Đại Thành nên không thèm so đo.
"Ngày xưa...!chúng thần có chỗ hiểu lầm điện hạ." Quan viên mặc quan bào tím chắp tay, "Đa tạ điện hạ khoan dung không so đo với chúng thần."
Thần Vương sợ bọn họ lỡ miệng nói mấy chuyện trước đây của hắn trước mặt Cửu Châu, vội vàng ngắt lời, "Chuyện nhỏ thôi, chư vị đại nhân chớ để trong lòng."
Đừng nói nữa, nếu các ông mà nói nữa, hình tượng bất tài của bổn vương sẽ bị lộ trước mặt vương phi, tới lúc đó là có chuyện liền đấy.

"Tứ đệ, người đang được các vị đại nhân vây quanh có phải là Ngũ đệ không?" Tĩnh Vương thấy nhóm quan viên đứng tụ tập trước Thái Ương cung, hắn bèn dừng lại nhìn, "Chẳng biết Ngũ đệ có thuộc bài không nữa?"
Vân Diên Trạch nhìn thấy nụ cười của nhóm quan viên, lòng chợt chùng xuống.
"Trước đây Vương đại nhân mắng Ngũ đệ bất tài vô học, bây giờ lại cười đến là dịu dàng với đệ ấy." Đôi mắt An Vương sáng rực, "Chẳng lẽ Ngũ đệ thuộc hết Nông tang ký rồi sao?"
Lợi hại thật, ta phải đi bợ mông Ngũ đệ thôi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.