Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 97-98



Chương 97:


Ánh mắt của Cửu Châu, Thần Vương, An Vương đồng loạt nhìn về phía An Vương phi.
An Vương phi lẳng lặng quay đầu đi, đánh mắt sang ngự y - người duy nhất không nhìn mình, "Đại nhân, mấy hôm nay mẫu phi có dùng loại huân hương này vài lần, liệu nó có ảnh hưởng đến sức khỏe của mẫu phi không?"
"Mới dùng vài lần thì không có ảnh hưởng gì lớn." Ngự y nhìn nàng, còn lén ăn vặt được thì chứng tỏ sức khỏe vẫn chưa bị ảnh hưởng gì.
"Thế thì tốt rồi." An Vương phi thở phào nhẹ nhõm, bảo cung nữ thưởng ngân lượng cho ngự y, rồi quay sang nhìn An Vương, "Vương gia, huân hương này là do Vi Chiêu Nghi mang đến, có nên..."
Mấy chuyện liên quan đến các phi tần khác, bọn họ là vãn bối nên không dám tùy tiện ra quyết định.
"Ngũ đệ." An Vương tuy nhát gan, ngại phiền phức, nhưng chuyện liên quan đến an nguy của mẫu phi nhà mình nên cũng to gan hơn mọi ngày, "Vi huynh nghĩ cần phải bẩm báo chuyện này lên Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu là chủ hậu cung, dù mọi chuyện có thế nào thì cũng không thể vượt mặt Hoàng hậu nương nương.
Hắn quả thật không hiểu, từ nhỏ văn võ của hắn chỉ ở mức bình bình, tính cách cũng không có gì nổi bật, không tranh với các huynh đệ, cũng chẳng a dua theo ai.

Chuyện quá đáng nhất mà hắn từng làm, chính là đi cùng đám huynh đệ đến chỗ Tứ đệ đang bị thương ăn lẩu.
Nhưng lúc ấy người nghĩ ra trò này là Ngũ đệ, người sai cung nhân đi chuẩn bị là Đại ca, dù Tứ đệ có hận thì cũng không nên hận hắn.
Về mẫu phi nhà hắn, sau khi phụ hoàng đăng cơ đã phong cho bà là Chiêu Nghi.

Bao nhiêu năm qua, mẫu phi chưa từng được tấn vị, là kiểu người bình thường phụ hoàng đi lướt qua cũng sẽ không ngó ngàng tới.
Ai lại hao tâm tốn sức mưu hại mẹ con bọn hắn thế này?
Vì cái gì?
Chẳng lẽ là vì muốn giúp phụ hoàng giảm bớt một khoảng tiền nuôi mẹ con bọn hắn ư?
Bỗng nhiên, hắn biến sắc, quay ngoắt sang nhìn Thần Vương.
Không lẽ có người phát hiện ra hắn đã bắt quàng thành công nên đâm ra hận hắn?
Hoặc là, có người hận Ngũ đệ, nhưng kẻ này không đụng tới Ngũ đệ được nên lôi hắn ra trút giận?
Hắn biết các huynh đệ tranh nhau ngôi Thái tử vô cùng nguy hiểm, nhưng không ngờ chỉ đi bợ đỡ thôi mà cũng nguy hiểm không kém.
"Xem ra bữa trưa ở chỗ Chiêu Nghi tạm thời không thể ăn rồi." Thần Vương đứng dậy, quay người nhìn Lữ Chiêu Nghi vừa đến cửa, "Chiêu nghi nương nương đến chỗ mẫu hậu ngồi chơi một chút nhé."
Lữ Chiêu nghi không ngờ mình chỉ mới rời đi một lúc thôi, vừa trở lại đám tiểu bối đã biến sắc cả, bà thấp thỏm hỏi, "Xảy ra chuyện gì thế?"
Chẳng lẽ chuyện bà lén ăn mấy món ăn vặt dân gian như chao, bánh nướng, bánh rán, bún ốc bị Thần Vương phát hiện rồi ư?
Trong cung có quy định không được tùy tiện ăn đồ ngoài cung.

Nhưng quy định này hầu như mọi người đều mắt nhắm mắt mở làm ngơ, có vị phi tần trong cung nào mà chưa từng ăn quà vặt bao giờ?
"Mẫu phi." Mặt mày An Vương phi tái mét, "Huân hương mà Vi Chiêu nghi tặng mẫu phi có vấn đề."
Dĩ nhiên, nàng không nói đến chuyện mình lỡ miệng.
Lữ Chiêu nghi ngây ra một lúc, ngay sau đó gật đầu với Thần Vương và Cửu Châu, "Đúng là nên đến chỗ Hoàng hậu nương nương một chuyến, chuyện của tần thiếp phải phiền Hoàng hậu nương nương rồi."
Bà nhìn bốn đứa nhỏ trong điện, thầm thở dài.
Dòng dõi hoàng gia cuối cùng vẫn phải đi đến bước này.
Hy vọng bi kịch ở những năm Hiển Đức sẽ không tái diễn trên người các vị hoàng tử.

***
Vi Chiêu nghi ngồi bên bàn dùng bữa, Tĩnh Vương phi đứng bên cạnh giúp bà gắp thức ăn, sắc mặt hơi tái.
Để Tĩnh Vương phi gắp cho mình vài đũa, Vi Chiêu nghi bảo nàng ta ngồi xuống, "Trông sắc mặt con không tốt lắm, có chuyện gì sao?"
"Bẩm mẫu phi, người nhà con vừa truyền tin vào, Đại bá của con đã bị Kim Ngô vệ đưa về Kinh Triệu phủ thẩm vấn." Tĩnh Vương phi cúi gầm đầu, thái độ cực kỳ cung kính, "Vô ý làm mẫu phi mất hứng dùng bữa, xin mẫu phi thứ tội."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Con dâu cũng không rõ, chỉ biết đó là mệnh lệnh của Thần Vương và An Vương." Tĩnh Vương phi gượng cười, "Hai năm trước Thần Vương đã kiếm chuyện với thế gia, có lẽ là lại xảy ra mâu thuẫn gì rồi."
"Vân Độ Khanh ra lệnh thì dễ hiểu, nhưng An Vương lại nhảy vào góp vui là sao?" Vi Chiêu nghi khó hiểu, từ khi nào An Vương lại to gan như thế?
"Dạo này An Vương vẫn luôn cố gắng lấy lòng Thần Vương, có lẽ..." Tĩnh Vương phi khẽ nói, "Có lẽ là muốn quy phục Thần Vương."
"Hắn chắc chắn Thần Vương sẽ kế thừa ngôi vị đến vậy sao?" Vi Chiêu nghi cười khẩy, sau đó nói tiếp, "Yên tâm đi, Kinh Triệu doãn là người chính trực, dù có là mệnh lệnh của Thần Vương đi nữa, chỉ cần Đỗ Thanh Kha không có tội thì hắn có thể bình an hồi phủ."
Tĩnh Vương phi chần chừ một lúc, nói nhỏ, "Con chỉ lo...!Thần Vương sẽ cố ý vu oan hãm hại."
Vi Chiêu nghi cười như không cười nhìn con dâu mình, giọng nói mang theo chút mỉa mai, "Nếu muốn đối phó với triều thần, con nghĩ Thần Vương cần phải dùng đến cách vu oan giá họa sao?"
"Mẫu phi..."
"Thôi, đừng nói nữa." Vi Chiêu nghi ngắt lời nàng ta, "Trong cung không có ai ngu cả, chút thủ đoạn vặt này của con đừng có bày ra trước mặt bổn cung."
Tĩnh Vương phi tái mét mặt mày.
"Nương nương." Một tên thái giám vội vàng chạy vào, "Hoàng hậu nương nương cho truyền nương nương."
Vi Chiêu nghi chau mày, bây giờ đang là giờ cơm, Tô Mi Đại lại đòi gặp bà ta vào lúc này, nhất định là không có chuyện gì tốt.
Bà ta đưa mắt nhìn Tĩnh Vương phi, "Con ngoan ngoãn về Chương Lục cung đi, bớt quản chuyện ngoài cung lại."
Dứt lời, bà ta vội vàng tới Minh Nguyệt cung.
***
Minh Nguyệt cung, một cung điện hết sức đặc biệt trong hậu cung này.
Tẩm cung của Đế Vương là Thái Ương, ý chỉ vị trí trung tâm cao nhất, cũng có nghĩa là mặt trời ban trưa.
Mặt trời sánh với mặt trăng, cực kỳ tôn quý, mấy cung điện khác thì tính là gì?
Ánh sao lu mờ trong đêm đen ư?
Vi Chiêu nghi ngẩng đầu nhìn hoành phi Minh Nguyệt cung, tấm biển này được thay sau khi Bệ hạ đăng cơ, do chính tay Bệ hạ chắp bút.

Ngay từ ban đầu, Bệ hạ đã công khai cho mọi người thấy ra sự khác biệt giữa Tô Mi Đại và các phi tần khác.
"Mời Vi Chiêu nghi đi lối này." Cung nữ gác cổng dẫn bà ta vào điện.
Sau đó...!bà ta nhìn thấy một đám người đang ngồi vây quanh bàn ăn, Lữ Chiêu nghi chiếm một góc, ăn đến là ngon miệng.
"Tần thiếp bái kiếp Hoàng hậu nương nương." Vi Chiêu nghi hành đại lễ.
"Đến rồi à?" Tô hậu chỉ vào chỗ trống bên cạnh Lữ Chiêu nghi, "Ngồi xuống cùng dùng bữa đi."
"Bẩm nương nương, tần thiếp đã dùng bữa rồi." Ánh mắt Vi Chiêu nghi lướt qua đám người, dừng lại trên người Minh Cửu Châu.
Phát hiện Vi Chiêu nghi đang nhìn mình, Cửu Châu ngẩng lên, ánh mắt khẽ chạm nhau.
Vi Chiêu nghi mỉm cười với nàng.
"Nhìn gì thế?" Thần Vương gắp món mà Cửu Châu thích nhất bỏ vào chén cho nàng.

Cửu Châu lắc đầu, ghé lên vai Thần Vương thì thầm, "Tĩnh Vương giống Vi Chiêu nghi ghê."
"Nếu nói về chuyện sỉ nhục người khác thì Minh Tiểu Trư nàng là cao thủ trong cao thủ đấy." Thần Vương cười, "Trong cung ai cũng bảo, trong năm vị hoàng tử thì Tĩnh Vương là người có gương mặt bình thường nhất, nàng nói hắn giống Vi Chiêu nghi thì chẳng phải đang mắng người ta sao?"
"Ai lại nói đến vẻ ngoài?" Cửu Châu nhẹ nhàng đâm vào vai hắn một cái, "Phật gia có câu, hồng nhan xương khô, con người dù có đẹp cách mấy, thì khi chết đi cũng chỉ là một đống xương khô."
"Một người lớn lên ở đạo quán như nàng sao lại còn nhắc đến Phật pháp thế hả?" Thần Vương bưng chén canh đặt trước mặt nàng, "Húp canh trước đã nào."
Ở nhà bị mẫu thân ép ăn canh, vào cung lại bị điện hạ ngó chừng, Cửu Châu thấy mình giống hệt một nồi canh.

Nàng bưng chén canh lên húp từng ngụm lớn, đặt chén xuống lại tiếp tục thì thầm, "Phật hay đạo đều cùng một nhà mà, nhưng ta không nói đến vẻ ngoài, mà là cảm giác giữa mẹ con họ."
Bọn họ rõ ràng là đứng ở đây, nhưng lại dễ dàng khiến người khác xem nhẹ sự tồn tại của mình.
Sư phụ từng nói, mỗi một người trên đời này đều có một ý nghĩa tồn tại, nếu có người nào đó bị mọi người xem nhẹ trong mọi trường hợp, chỉ có thể nói rằng người này đang cố ý giảm thiếu cảm giác tồn tại của mình.
Người như thế thì không thể tặng huân hương có vấn đề cho các phi tần khác trong cung, bởi vì chuyện này không hợp với nguyên tắc hành sự khiêm tốn của bà ta.
Bữa trưa mất kha khá thời gian, dù mẫu hậu không nói với Vi Chiêu nghi lí do vì sao bà gọi bà ta đến, nhưng bà ta vẫn lẳng lặng đứng đấy, tư thái cung kính khiêm nhường, không chút lo lắng.
Dù là Trịnh thị đã được phụ hoàng ban chết, hay là Trương Tần, bất cứ ai khi một thân một mình đến Minh Nguyệt cung đều mang theo tâm trạng thấp thỏm khó nói.
Cửu Châu cẩn thận quan sát Vi Chiêu nghi, một lúc sau nói với Thần Vương, "Ta thấy bà ấy rất có duyên với cửa Phật."
Tâm tính tốt thế này, không vào cửa Phật thì tiếc thật.
"Nàng đúng là phản đồ của Đạo gia, ấy thế mà lại có lòng giúp Phật gia phát dương quang đại." Thần Vương khẽ cười, "Chẳng may đó là một người giả vờ từ bi, thế chẳng phải sẽ làm hỏng danh dự của Phật gia sao?"
"Độ Khanh, Cửu Châu, hai đứa thì thầm to nhỏ gì đấy?" Tô hậu nhìn hai đứa nhỏ chụm đầu sát vào nhau chỉ biết thở dài, ở đây tốt xấu gì cũng là nơi thẩm án hậu cung, hai đứa có thể nghiêm túc một chút được không hả?
"Bẩm mẫu hậu, tụi con đang quan tâm đến sự phát triển của tôn giáo." Thần Vương nói đầy lý lẽ.

"Chuyện ở hậu cung, nhi thần và Cửu Châu không thể nhúng vào, mẫu hậu đừng để ý đến chúng con."
Tô Hậu, "..."
Ta đâu có muốn để ý làm gì, nhưng dáng vẻ thì thầm to nhỏ của hai đứa cực kỳ phách lối đấy.
"Vi Chiêu nghi." Tô Hậu đánh mắt sang Vi Chiêu nghi, "Ngươi có biết huân hương ngươi tặng cho Lữ Chiêu nghi có độc không?"
Cửu Châu nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Vi Chiêu nghi xuất hiện vẻ kinh ngạc, kiểu cực kỳ bất ngờ, nhưng vẻ mặt ấy nhanh chóng đã bị bà ta phóng đại lên, giống như muốn để mọi người nhận ra tâm tình của mình vào lúc này.
"Bẩm nương nương, tần thiếp không biết." Vi Chiêu nghi quỳ xuống, "Tần thiếp và Lữ Chiêu nghi không oán không thù, bình thường vẫn hay lui tới, sao tần thiếp lại dám đầu độc Lữ Chiêu nghi?"
Dứt lời, bà ta sốt ruột nhìn sang Lữ Chiêu nghi, có thể là do xưa nay bà ta không khéo ăn nói, cả một buổi trời mà chỉ nói được mấy câu như "Không phải ta", "Xin hãy tin ta."
"Ngươi đừng cuống, trước hết hãy nói chuyện làm sao ngươi điều chế được huân hương kia?" Tô hậu nhấp một ngụm trà tiêu thực, "Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, bổn cung sẽ không xử oan bất kỳ người vô tội nào."
"Nương nương, trước khi được Thái hậu đưa vào Tiềm để, tần thiếp là người điều chế hương bên cạnh Thái hậu." Kể lại quá khứ của bản thân trước mặt các vãn bối nên sắc mặt bà ta không được tốt cho lắm.
Thực ra, trong mấy vị phi tần ở trong hậu cung, trừ Trịnh thị đã được ban chết, xuất thân của những người còn lại cũng không quá cao.
"Huân hương tặng cho Lữ Chiêu nghi là do chính tay Tần thiếp điều chế." Vi Chiêu nghi nói, "Nhưng tần thiếp cũng đang dùng loại hương mà mình tặng cho Lữ tỷ tỷ, sao tần thiếp có thể dùng nó đầu độc tỷ tỷ?"
Tô Hậu khẽ nhấc tay, cung nữ mang hương liệu trong cung của Vi Chiêu nghi lên, ngự y lấy huân hương kiểm tra lại kỹ càng.
"Bẩm nương nương và chư vị quý nhân, huân hương trong cung của Vi Chiêu nghi quả thực rất giống với huân hương trong cung của Lữ Chiêu nghi, nhưng trong đó có một vị hoa hơi khác." Ngự y nói, "Vị hoa bị đổi này có mùi hương khá giống nhau, nhưng dược hiệu lại tương khắc với một loại hoa khác."
Nghe đến đây, Vi Chiêu nghi đã biết mình bị hãm hại.

Là ai?
"Vi Chiêu nghi, ngươi có gì muốn giải thích không?" Tô Hậu nhìn Vi Chiêu nghi, nhưng không hề tỏ ra giận dữ.
Ngay cả người bị hại là Lữ Chiêu nghi khi nhìn sang Vi Chiêu nghi cũng không để lộ mảy may hận thù nào trong ánh mắt.
"Nương nương, tần thiếp thực sự không biết vì sao huân hương tặng cho Lữ tỷ tỷ lại có vấn đề." Vi Chiêu nghi dập đầu, chỉ biết bất lực cam chịu số phận.
"Mẫu hậu." Cửu Châu lên tiếng, "Con dâu nghĩ có lẽ là do lúc Vi Chiêu nghi nương nương điều chế hương liệu đã bị người ta tráo nguyên liệu, hoặc có thể sơ ý điều chế sai."
Một người giỏi về điều chế hương sẽ không bao giờ sai sót trong chuyện chọn nguyên liệu.
Người đang ngồi đây gần như đã đoán ra được, có lẽ Vi Chiêu nghi bị người khác hãm hại, nhưng lại không có bằng chứng minh oan, chỉ có thể cam chịu số phận.
Lời ban nãy của Cửu Châu đã giúp mọi người gỡ rối.
"Đúng đó nương nương." Lữ Chiêu nghi lấy lại tinh thần, chủ động lên tiếng, "Vi muội muội làm bạn với ta đã nhiều năm, muội ấy sẽ không dùng cách này hại ta đâu."
"Nếu Lữ Chiêu nghi và Thần Vương phi đã xin tội cho ngươi, vậy thì bổn cung cũng sẽ giảm tội cho ngươi.

Nhưng chuyện này đã xảy ra, bổn cung không thể không phạt." Tô Hậu quay sang hỏi Hương Quyên bên cạnh, "Hương Quyên, dựa theo cung quy, mưu hại hậu phi thì phải xử lý thế nào?"
"Bẩm nương nương, tội nhẹ thì giảm phân vị, dời khỏi chủ điện, tội nặng thì trượng tễ."
Hai chữ trượng tễ vừa được thốt ra, An Vương và An Vương phi run lên, hai người nhích lại gần nhau, giống như hai đứa nhỏ bất lực vô cùng đáng thương.
"Tuy Vi thị có sai, nhưng tội không nặng đến thế." Tô Hậu khẽ cười.
An Vương len lén nhìn Tô hậu đang ngồi phía trên, bà không gọi "Vi Chiêu nghi", xem ra Hoàng hậu nương nương không có ý định xử nhẹ cho Vi Chiêu nghi.
"Từ hôm nay trở đi, Vi thị xuống làm Tiệp dư, tự mình sám hối." Tô Hậu mỉm cười dịu dàng với Vi thị, "Ngươi có hài lòng với mức phạt của bổn cung không?"
An Vương rụt cổ.
Đánh người ta từ Chiêu nghi nhị phẩm xuống làm Tiệp dư tam phẩm, lại còn hỏi người ta có hài lòng không, chẳng khác nào cầm châm mà đâm vào miệng người ta vậy.
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương khoan dung độ lượng." Vi Tiệp dư cảm kích dập đầu với Tô Hậu, giống hệt như bà ta vừa nhặt được một món hời.
"Chuyện đã giải quyết xong, tất cả lui xuống hết đi." Tô Hậu ngáp một cái, "Bổn cung buồn ngủ rồi."
Đám người vội vàng cáo lui.
Đến khi mọi người trong điện đều đã rời khỏi, Tô Hậu cười khẩy, "E là thám tử lẻn vào Vương phủ của con trai ta định tráo huân hương chính là tay sai của Vi thị."
"Nương nương lương thiện nên chỉ hạ phân vị của bà ta thôi." Hương Quyên nói tiếp, "Bà ta còn gì không hài lòng chứ."
"Đúng thế." Tô Hậu uể oải nhướng mày, "Mặc kệ có phải là bà ta hay không, nhưng có vài chuyện bà ta không thoát khỏi liên can."
Dù gì thì bà đã là sủng hậu hoành hành ngang ngược, đã là sủng hậu thì cần gì phải nói đạo lý?
***
"Tiếc quá." Cửu Châu vừa rời khỏi Minh Nguyệt cung đã cất giọng cảm thán.
"Nàng tiếc cái gì?" Thần Vương tò mò.
"Tiếc cho một hạt giống tốt của Phật gia, nhưng vẫn là Tiệp dư, không thể xuất gia." Cửu Châu lắc đầu thở dài, "Có lẽ đây chính là số mệnh."
Nghe đến Phật gia, Lữ Chiêu nghi chợt nhớ đến nỗi sợ chép kinh hồi năm ngoái, vội vàng dịch sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Cửu Châu.
An Vương và An Vương phi hoảng sợ nhìn Cửu Châu, Hoàng hậu nương nương chỉ hạ phân vị của Vi thị, mà Thần Vương phi lại muốn để người ta xuất gia làm ni cô.
Quá độc, vẫn là Minh Cửu Châu độc nhất.
Thần Vương nhíu mày lướt nhìn hai vợ chồng, bọn họ vội vàng thu hồi tầm mắt.
"Minh Tiểu Trư, sao ta thấy nàng có vẻ bài xích Vi thị thế?" Thần Vương đưa tay ôm lấy eo Cửu Châu đi đến một góc, "Nào, nói cho Vương gia nhà nàng nghe đi, ta sẽ nghĩ kế cho nàng."
"Có lẽ là do ta lớn lên ở Đạo gia." Cửu Châu ra vẻ bí hiểm, "Đây là ý thức cạnh tranh của người Đạo gia và người hữu duyên với cửa Phật."
"Nàng nói nhảm gì đấy." Thần Vương chọc vào trán nàng, "Nói tiếng người đi."
"Bà ấy không hợp nhãn ta."
***

Một canh giờ sau, Vi Tiệp dư vừa bị hạ phân vị đã nhận thêm một thánh chỉ mới, ra lệnh cho bà ta nội trong ba ngày phải dời cung.
Cung mới không có gì đặc biệt, chỉ có điều cách Kỳ Lân cung cực kỳ xa.
"Quả nhiên Tô Mi Đại sẽ nhân cơ hội này hạ phẩm vị Vi thị.

Ả ta ỷ được Hoàng thượng sủng ái nên hành sự không chút kiêng kỵ."
"Chủ tử, Vi thị dời cung là chuyện tốt, bà ta đã cách xa Lữ Chiêu nghi."
"Lữ Chiêu nghi thì làm được trò trống gì, chỉ là một phế vật nhát như cáy.

Với tính cách của Tô Mi Đại, giảm phân vị Vi thị xem như đã đạt được mục đích của mình, vì sao lại cố ý bắt Vi thị dời cung?"
"Nô tỳ không biết, nhưng nô tỳ đã phái người xử lý sạch sẽ người tráo hương liệu."
"Tiếc thật, ban đầu ta định mượn chuyện chuyện này để khiến An Vương và Tĩnh Vương trở mặt thành thù.

Không ngờ chuyện huân hương lại bị phát hiện nhanh đến thế, phí cho một quân cờ tốt của bổn cung."
"Đúng thế, tiếc cho quân cờ của chủ tử."
***
Nghe thấy cung nữ hầu hạ mình nhiều năm chết bất đắc kỳ tử, bàn tay đang chải tóc của Vi Tiệp dư cũng không hề dừng lại, bà ta cười khẩy một tiếng, nhỏ giọng nỉ non, "Hình như bổn cung đã bắt được con chuột này rồi."
Ẩn nấp bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng lộ ra đuôi cáo.
Đã tính kế bà ta mà còn muốn an toàn thoát thân, không dễ thế đâu.
***
"Điện hạ." Cửu Châu ngồi xổm ở chân tường, phát hiện có hai con kiến đang đánh nhau, con nọ cắn mất chân con kia, vội vàng gọi Thần Vương đến, "Chàng mau đến đây xem kiến đánh nhau này."
"Xem kiến đánh nhau làm gì." Thần Vương bế ngang nàng lên, "Chi bằng hai chúng đánh nhau đi."
"Điện hạ, chàng đánh không lại ta đâu." Cửu Châu ôm cổ hắn, nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi đáp, "Ta đánh nhau giỏi lắm đấy."
"Nàng nỡ đánh ta ư?" Thần Vương đặt nàng lên giường, hai tay chống bên người nàng, cúi xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn, sau đó lấy chăn quấn nàng lại, "Thế này còn đánh được không?"
"Điện hạ, chàng dám dùng mỹ nhân kế!" Cửu Châu chật vật chui ra khỏi chăn, gỡ hết trâm trên đầu xuống ném sang một bên, kế đó đè Thần Vương xuống, đắc ý hỏi, "Điện hạ, chàng có biết cái gọi là một đứa mạnh xử mười kẻ biết võ không?"
"Vậy thì nàng có biết, mỹ nhân kế chân chính là gì không?" Thần Vương mỉm cười, kéo Cửu Châu vào chăn.
***
Thái Ương cung.
"Bẩm Bệ hạ, năm ngày sau chính là thanh minh." Lý Ân chắp tay nói, "Đại điển tế tổ năm nay vẫn dựa theo quy cũ năm ngoái hay sao ạ?"
"Không." Long Phong đế ngẩng đầu nhìn ông, "Năm nay để Thần Vương thay mặt trẫm bái tế."
Lý Ân trợn to mắt, "Bệ hạ?!"
"Sao, con ta không đi được à?" Long Phong đế chậm rãi nói, "Dù sao sớm muộn gì nó cũng đi, để nó làm quen sớm một chút cũng tốt."
Chân Lý Ân như mềm nhũn.
Trời ơi, đây là lời mà hắn có thể nghe sao?
Bệ hạ, xin Bệ hạ hãy nói những lời này cho thần tử tâm phúc của người nghe đi!
Vi thần không xứng đâu!
***
Tác giả:
Vi Tiệp dư: Đừng hỏi ta chuyện hương liệu, không thấy ta bị hạ phẩm vị sao? Các ngươi vốn không hề quan tâm đến ta, các ngươi chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi..

Chương 98:


Lý Ân hốt hoảng quay về Lễ bộ, trông thấy Minh Kính Châu cầm vài quyển sách trên tay, buột miệng hỏi, "Kính Châu, bác cầm mấy cuốn sách này làm gì thế?"


"À, tôi tìm vài quyển sách cho Thần Vương chép lại." Minh Kính Châu phủi bụi trên bìa sách, nhận ra vẻ mặt là lạ của Lý Ân, "Thượng thư đại nhân sao thế?"


"Kính Châu à, Thần Vương điện hạ và lệnh ái đã thành thân, bác cứ để điện hạ chép sách mãi hình như không được hay cho lắm thì phải?" Lý Ân rất muốn báo cho Minh Kính Châu biết chuyện Bệ hạ có ý lập trữ, ông lo bạn già của mình sẽ đắc tội Thần Vương, chuốc lấy phiền phức vào người.


Thứ phức tạp nhất trong thiên hạ này chính là lòng dạ đế vương, Minh gia đều là trung thần, ông không đành lòng nhìn Minh gia suy tàn chỉ vì nguyên nhân bắt đế vương tương lai chép sách.




"Thần Vương còn trẻ thiếu chín chắn, lúc nhỏ không chịu học hành, bây giờ cho hắn chép nhiều sách không những giúp hắn tu thân dưỡng tính, còn có thể rèn luyện trí nhớ, một công đôi việc thì cớ sao không để hắn chép sách?" Minh Kính Châu chắp tay cười nói, "Chính vì hắn và con gái tôi đã thành thân nên tôi mới đến tìm sách cho hắn chép."


Trong nhất thời, Lý Ân không biết rốt cuộc là Minh Kính Châu có ý kiến với Thần Vương hay là không.


"Thần Vương có thể học thuộc Nông tang ký trong vòng năm ngày, bấy nhiêu đó đã đủ chứng minh trí tuệ của hắn." Minh Kính Châu mỉm cười, "Một người kế ngôi thông minh như thế nếu không đọc thêm sách, chép thêm sách thì quả là đáng tiếc."


"Kính Châu." Lý Ân thấy Minh Kính Châu hành lễ với mình định rời đi, vội vàng níu ông lại, "Bác cũng biết Thần Vương từ nhỏ đã ghét đọc sách, bác làm thế tôi lo hắn sẽ ghim ở trong lòng."


Minh Kính Châu cười rất chi là thoải mái, "Hạ quan làm việc chưa bao giờ thẹn với lương tâm."


Lý Ân nghe thế giật nảy mình, ông nhìn bóng lưng rời đi của Minh Kính Châu, tâm trạng đầy phức tạp chỉ biết thở dài.


Là do ông hồ đồ, với sự nhanh nhạy của người Minh gia sao lại không đoán được tâm tư của đế vương. Có lẽ là do quá hiểu nên mới kiên trì bắt Thần Vương chép sách, giúp hắn tôi luyện tính cách.




Đây mới chính là phong cách thái người nhà họ Minh.


Minh Kính Châu tiến cung, với địa vị và ý nghĩa đặc biệt của Kỳ Lân cung, con gái ông là Vương phi muốn gặp ông vẫn dễ hơn sơ với các phi tần trong cung khi muốn gặp người nhà.


Vừa đến cửa Kỳ Lân cung đã có thái giám và cung nữ niềm nở đón ông vào chính điện, rót trà mời bánh đầy đủ, cung nhân cúi đầu khom lưng vô cùng ân cần.


"Xin Minh đại nhân chờ một lát, Xuân Phân cô nương đang hầu hạ Vương phi rời giường." Dương Nhất Đa cười nói, "Bình thường Vương phi có thói quen ngủ trưa, nhưng nghe đại nhân tới thì không chịu ngủ nhiều thêm một khắc."


"Đa tạ công công đã thông báo." Minh Kính Châu cám ơn Dương Nhất Đa.


Dương Nhất Đa liên tục xua tay, không dám có bất kỳ cử chỉ bất kính nào.


Quan sát sắc mặt của đám cung nhân này, Minh Kính Châu có thể nhận ra địa vị của con gái mình ở Kỳ Lân cung, bọn hắn không phải lấy lòng ông mà là mượn ông để làm con gái ông vui.




Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ông ngẩng đầu lên, trông thấy con gái mình hấp ta hấp tấp bước vào phòng, mái tóc chỉ buộc hờ cài mấy cây trâm vàng, vừa nhìn đã biết nàng vội vàng rời giường chạy đến đây.


"Chậm thôi." Trước mặt bao nhiêu cung nhân, Minh Kính Châu đứng dậy định hành lễ với Cửu Châu.


"Phụ thân." Cửu Châu đỡ tay ông, "Phụ thân ngồi đi, giữa cha con chúng ta không cần phải để ý những chuyện này."


Dương Nhất Đa châm trà mới cho Cửu Châu, hành lễ rồi lui ra, chỉ để lại Xuân Phân hầu hạ trong phòng.


"Cung nhân trong Kỳ Lân cung có vẻ rất sợ con?" Minh Kính Châu lấy một phong thư từ trong ngực ra.


"Lão gia, trên dưới Kỳ Lân cung đều do tiểu thư quyết định, nhóm cung nhân hiển nhiên cũng sẽ kính nể tiểu thư." Xuân Phân hành đại lễ với Minh Kính Châu.


"Thế thì tốt." Minh Kính Châu gật đầu, "Con bây giờ là Vương phi, dạy dỗ người hầu không thể quá nghiêm khắc, cũng không được quá dễ dãi."


Nghiêm khắc quá sẽ mất cảm tình.


Dễ dãi quá thì sẽ khiến kẻ hầu nảy sinh những suy nghĩ không nên có.


"Trước khi thành thân, mẫu thân đã truyền thụ cho con rất nhiều cách dạy dỗ người hầu, con vẫn luôn ghi nhớ." Cửu Châu thấy phụ thân cầm một bức thư chưa mở ở trên tay, "Phụ thân, thư của ai thế?"


"Là của hai vị tiên trưởng nhờ người mang đến." Minh Kính Châu đưa thư cho Cửu Châu, "Mẫu thân của con là nữ trung hào kiệt, mấy chuyện dạy dỗ kẻ dưới thì cứ nghe bà không sai đi đâu được."


Cửu Châu cười tủm tỉm gật đầu, nàng ngoẹo đầu nhìn Minh Kính Châu, quyết định không nói cho ông biết chuyện này, lúc mẫu thân dạy nàng đều lấy phụ thân ra so sánh làm mẫu.


Phụ nữ không chỉ biết mỗi thuật dạy dỗ kẻ dưới, mà còn phải biết cách dạy chồng.


Mở thư, xác nhận đúng là chữ viết của hai vị sư phụ, nàng bắt đầu đọc thư kỹ hơn.


Nhận ra vẻ mặt con gái càng lúc càng lạ, Minh Kính Châu hỏi, "Có chuyện gì sao con?"


"Có người giả mạo con viết thư cho hai vị sư phụ, ý muốn lừa bọn họ đến kinh thành, nhưng đã bị hai người vạch mặt." Cách đây vài ngày, công chúa Nhu Đức có nói với nàng có người nghe ngóng chỗ ở trước đây của nàng, không ngờ là dùng vào việc này.





Đúng là thủ đoạn ngu ngốc, hai vị sư phụ nuôi nàng bao năm nay, nàng biết rõ bọn họ không thích kinh thành, sao lại vì những chuyện nhỏ nhặt như thế mà mời bọn họ đến một nơi đầy thị phi này.


Càng quá quắt hơn là, người này lại dám nói điện hạ không tốt với nàng, sủng ái người con gái khác, để nàng phòng không gối chiếc, lại còn lấy Minh gia ra uy hiếp nàng, nàng chỉ biết rửa mặt bằng nước mắt, thở dài nhìn trăng.


"Sao bọn họ dám nói điện hạ quá đáng như thế!" Cửu Châu tức giận đập lá thư lên bàn, "Điện hạ nhà ta ham luyến nữ sắc khi nào, ta ở bên cạnh chàng cả ngày, mấy cô nương khác chàng còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái."


"Còn nữa, gì mà ngang ngược càn rỡ, hở một tí là nhục mạ ta, điện hạ là người dịu dàng, chưa bao giờ nỡ nặng lời với ta, làm sao chàng ấy mắng ta được?" Cửu Châu tức tới mức thở hổn hển, "Con thấy tên này cố ý bôi nhọ danh dự điện hạ trước mặt sư phụ thì có."




Minh Kính Châu nhìn con gái, rất muốn cho con bé biết rằng, Thần Vương làm gì có danh dự.


Thành thân đã lâu, nhưng con gái ông vẫn chưa nhận ra bản chất thật của Thần Vương, rốt cuộc là do ánh mắt con ông kém, hay là do Thần Vương đã bớt phóng túng hơn khi ở trước mặt Cửu Châu.


"Con vừa nói con và điện hạ ở cùng nhau?" Minh Kính Châu kinh ngạc nhìn con gái, "Sau khi thành hôn, hai đứa vẫn luôn ở cùng một viện sao?"


Cửu Châu gật đầu, "Có gì không đúng hả phụ thân?"


Phụ thân và mẫu thân vẫn ở cùng một viện mà.


Sai quá sai ấy chứ.


Theo quy tắc của Hoàng gia, Vương gia là nam chủ nhân, Vương phi là nữ chủ nhân, hai người đều có viện riêng của mình, ngay cả mấy vị quan có chút địa vị đều có viện riêng của mình. Kỳ Lân cung rộng thế này đâu thể thiếu một cái viện, Điện trung tỉnh không thể bỏ qua quy tắc này.


Trừ phi, đây là ý của Thần Vương.


"Không có gì." Minh Kính Châu nhìn sắc trời bên ngoài, "Thần Vương điện hạ không có ở đây sao?"


"Vừa nãy người bên Thái Ương cung đã mời chàng ấy sang bên đó." Cửu Châu gấp thư lại, kể mấy chuyện mà công chúa Nhu Đức từng nói với nàng cho Minh Kính Châu nghe, "Bọn họ muốn mượn tay con đối phó điện hạ sao?"


Làm phụ thân, Minh Kính Châu không muốn để con gái tiếp xúc với đống âm mưu quỷ kế ở trong cung, nhưng mọi chuyện vẫn không như ông mong muống, "Ừ."


"Lòng dạ của một số người trong kinh thành đúng thật là dơ bẩn." Cửu Châu ngẫm nghĩ, sau đó bổ sung, "Cũng chẳng có não."


Dù có muốn chơi âm mưu thì cũng phải hiểu thói quen của nàng trước, rồi hẵng giả mạo nàng viết thư cho sư phụ chứ.


"Không ngờ sư phụ còn moi được một số tiền lớn từ tên lừa đảo, không những tu sửa đạo quán, mà còn nạm vàng cho tượng thần nữa." Cửu Châu lắc đầu, "Đầu óc có bây nhiêu đó mà cũng dám đi lừa hai vị sư phụ."


"Người rơi vào đường cùng thì luôn có suy nghĩ được ăn cả ngã về không." Minh Kính Châu không xem thư, nhưng nghe Cửu Châu nói ông có thể đoán ra được đã xảy ra chuyện gì, "Có lẽ không phải hắn ngu ngốc, mà là do đã đến đường cùng. Một người nếu đã rơi xuống nước thì dù có là một cọng cỏ cũng sẽ với tay ra bắt lấy. Người thế này thì chẳng khác gì một kẻ điên."


"Âm mưu bất thành, có khi nào hắn sẽ hại điện hạ không?" Cửu Châu đứng dậy.


"Con quay lại đây, dù có là tên điên thì hắn cũng biết ai nên chọc, ai không nên dây vào, hơn nữa còn có người đứng sau." Minh Kính Châu nói, "Ở hoàng cung này, không có nơi nào an toàn hơn Thái Ương cung."


"Phụ thân nói thế, có nghĩa là đoạn đường từ Thái Ương cung về Kỳ Lân cung không an toàn?" Cửu Châu càng bước nhanh thêm, "Phụ thân, cha ngồi đây chờ một lát, con đón điện hạ về cho cha."


Đón về cho ta?


Minh Kính Châu, "..."


Đón về cho ông thật sao?


Ông không nói cho Cửu Châu biết, Bệ hạ đã sắp xếp ám vệ bên cạnh Thần Vương, trong cung canh gác sâm nghiêm, muốn ám sát Thần Vương còn khó hơn cả lên trời.


Cơ hội ám sát tốt nhất chính là vào cái lần Thần Vương ở trại ngựa hoàng gia.


Lần thất bại ấy đã nói lên bên cạnh Thần Vương có vô số người bảo vệ.


Trại ngựa hoàng gia là cơ hội cuối cùng của bọn hắn, đáng tiếc đám người đó không được may mắn.


Không, phải nói là Thần Vương quá may mắn.


Ông không ngăn Cửu Châu lại, thong thả thưởng trà.


Đây là tình thú của bọn nhỏ, ông là trưởng bối, phải học mắt nhắm mắt mở thì mới có thể sống lâu trăm tuổi.


***





Thái Ương cung, Thần Vương từ chối thánh chỉ mà Long Phong đế đưa tới.


"Phụ hoàng, người để nhi thần đi bái trời và tổ tiên, nhi thần phải dành thời học tế văn kia mà?" Thần Vương đẩy tấu chương ra xa, "Một mình con không thể nào làm cùng lúc hai chuyện được."




"Ý con là đồng ý thay ta đi bái tổ?" Long Phong đế hài lòng gật đầu, "Nếu thế thì đống tấu chương này tạm thời không cần con phê duyệt nữa."


Thần Vương đứng dậy, "Nhi thần xin phép cáo lui."


Nếu đã không từ chối được chuyện bái tế, vậy thì xin miễn phê tấu chương cũng được.


Từ nhỏ đến lớn, tuy phụ hoàng cưng chiều hắn, nhưng đã là chuyện mà phụ hoàng quyết định, dù hắn có quỳ gối ôm đùi ông cũng vô dụng.


"Đợi đã." Long Phong đế gọi hắn lại, "Có vài người trong Kỳ Lân cung là do trẫm sắp xếp cho con, không phải vi phụ phái người giám sát con mà là vì an toàn của con."


Cha con hoàng gia nếu có nghi kỵ thì phải xóa bỏ ngay.


"Ý phụ hoàng là Dương Nhất Đa, hay là thái giám bưng trà trong viện của nhi thần?" Thần Vương xoa tay, "Phụ hoàng cũng biết tính nhi thần mà, nói chuyện dễ đắc tội người khác, bây giờ con cũng đã thành thân có vương phi rồi."


Long Phong đế nghe thế thì thở dài, con cái lớn rồi, vẫn để ý những chuyện này.


"Phụ hoàng thấy có nên tìm thêm vài người cho nhi thần không?" Ở bên Cửu Châu lâu, Thần Vương ít nhiều cũng học được cách tính toán.


Người phụ hoàng tìm nhất định đều là cao thủ, có bọn họ bên cạnh thì hắn và Minh Tiểu Trư cũng an toàn hơn.


Quan trọng là, nuôi nhiều cao thủ như thế tốn rất nhiều tiền.


Nhưng nếu do phụ hoàng phái tới thì khác, hắn không cần phải tốn tiền.


Chuyện tốt thế này, nếu hắn không tranh thủ kiếm thêm vài cao thủ, về nhà mà để Minh Tiểu Trư biết thì thể nào nàng cũng sẽ nói hắn phá của.


Thấy Long Phong đế im lặng không nói gì, Thần Vương nghi ngờ nhìn ông, "Phụ hoàng, chẳng lẽ người không nỡ?"


"Được rồi, nể tình Vương phi nhà con, ta sẽ cho con thêm vài người." Long Phong đế cười, "Có cần tìm thêm vài cung nữ biết y thuật cho con không?"


"Đa tạ phụ hoàng." Thần Vương vội vàng gật đầu, thuận tiện nhấn mạnh, "Nhưng bây giờ nhi thần đang bị phạt bổng, lại còn phải nuôi Vương phi, tiền chi tiêu cho nhóm người này, vẫn nhờ... hi hi hi."


"Cút xéo." Long Phong đế cười mắng, "Hóa ra là đào hố chờ ta ở đây."


Nhìn con trai hí hửng chạy đi, Long Phong đế lắc đầu mỉm cười, "Đã lớn già đầu rồi mà vẫn không chịu chín chắn, còn muốn rút tiền từ chỗ trẫm."


"Bệ hạ, cả Đại Thành đều là của Bệ hạ, Thần Vương điện hạ là con của người, làm con thì ăn của cha, xài của cha chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?" Lưu Trung Bảo ôm đống tấu chương trở lại ngự án, "Chuyện này Bệ hạ đừng trách điện hạ."


Long Phong đế cười xong rồi lại cảm thán, "Trẫm nói chuyện mình cài người vào Kỳ Lân cung là muốn hắn không có khúc mắc sau khi biết chuyện."


Lưu Trung Bảo cất tấu chương, không dám tiếp lời.


"Là trẫm suy nghĩ nhiều rồi." Long Phong đế cười, "Có quan viên nói con ta không tốt, nhưng bọn hắn đâu có biết con ta rất ngây thơ."


Thần Vương bước ra khỏi Thái Ương cung đã nhìn thấy Minh Tiểu Trư đang đứng chờ ở lan can bằng cẩm thạch trắng.


Thấy hắn, Cửu Châu xách vách chạy đến, "Điện hạ, ta đến đón chàng hồi cung."


"Đón ta hồi cung?"


Cửu Châu gật đầu, ghé vào tai hắn thì thầm, "Xảy ra chút chuyện, ta phải đón chàng về mới yên tâm."


Phụ hoàng sắp xếp ám vệ cho hắn, Cửu Châu thì tới đón hắn hồi cung.


Tung hoành ngang dọc biết bao nhiêu năm trời, rốt cuộc thì trong lòng phụ hoàng và Vương phi nhà mình, hắn yếu ớt đến mức nào?


"Đúng rồi, phụ thân mang rất nhiều sách đến cho chàng, còn đang đợi chàng ở Kỳ Lân cung đấy."


Bước chân của Thần Vương càng thêm nặng nề.


Thoát được việc phê tấu chương, lại gặp phải nạn chép sách.


Chẳng lẽ đây là số mệnh của một vương gia trưởng thành?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.