Hoang Thành Tù

Chương 53



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Beta: Nguyenchau
Tiết Dương nói: "Hủy diệt? Tại sao?"
Hiểu Tinh Trần đáp: "Thứ nhất, Kim Quang Dao tuy không hẳn là người hung hiểm cùng cực, nhưng Âm Hổ phù chính là nhân tố bất ổn, trong tay người nào cũng không tốt, hủy đi, liền thêm một phần đảm bảo cho thiên hạ thái bình, bớt đi một phần uy hiếp; thứ hai, đối với ngươi mà nói, mặc dù mất đi Âm Hổ phù có thể coi là mất đi cái ô che chở, nhưng thế nhân cũng cho rằng ngươi đã chết trong lần thanh lý đó, lại chắc chắn thật sự trong tay ngươi không có Âm Hổ phù, từ nay về sau sẽ không còn ai đến tìm ngươi phiền toái gây sự, đây chẳng phải rất tốt sao."
Tiết Dương nói: "Vậy nếu Kim Quang Dao vẫn đến tìm ta gây sự thì thế nào?"
Hiểu Tinh Trần đáp: "Ta cảm thấy hắn sẽ không."
Tiết Dương ồ một tiếng: "Ngươi ngược lại quan sát bằng "tai" cũng rất tốt nha, cũng biết rõ Kim Quang Dao chẳng qua không muốn để Âm Hổ phù lạc trôi bên ngoài, chứ thực sự không muốn có nó cho bằng được, nếu hủy nó đi, biết đâu lại là hợp tâm ý hắn."
Hiểu Tinh Trần nói: "Mang Âm Hổ phù bên mình, giống như cầm theo một bao thuốc nổ, bất cứ lúc nào đều có thể nổ tung, vị Liễm Phương Tôn này, thật là người rất biết tự bảo vệ."
Tiết Dương nói: "Hắn luôn mang một lớp vỏ bọc dễ gần, nhưng thực tế tâm tư lại cực thâm sâu, giả cũng nói thành thật, mà thật, chỉ cần hắn muốn cũng có thể nói thành giả. Nhưng ngươi nói rất đúng, bất luận thế nào, hắn cũng luôn đặt sự an nguy của mình lên hàng đầu."
Tiết Dương hừ nhẹ một tiếng, như trào phúng như chế nhạo: "Hắn luôn mang cái vẻ như thế."
Hiểu biết của Hiểu Tinh Trần về Kim Quang Dao chỉ dừng ở vài năm trước cùng ngày hôm qua, rất nhiều chuyện chỉ biết lơ mơ, không rõ toàn cục nên sẽ không có kết luận chắc chắn, y chỉ nói: "Thân là Tiên đốc, thế cưỡi lưng cọp, không có chút thủ đoạn cùng mưu tính dĩ nhiên không thể làm việc."
Tiết Dương cong khóe miệng: "Lời này không sai, nhưng hắn không chịu thừa nhận chính mình xấu xa, luôn giả bộ bản thân vô tội, làm ra vẻ phải chịu ủy khuất vì lợi ích toàn cục, cứ như khắp cả thiên hạ hắn chính là vĩ đại, chính là tốt nhất vậy. Thực tế thì? Ha ha, Hiểu Tinh Trần ngươi cũng thấy rồi đấy."
Vừa nói Tiết Dương vừa nhớ lại trước kia khi làm việc cho Kim Quang Dao đã làm ra những trò gì, nào là Kim Lân đài, tràng luyện thi, giết người diệt môn,... Những việc này giống như chuyện đời trước vậy. Mấy năm nay ở Nghĩa thành, cái chuyện xuân phong đắc ý, tùy tiện hả hê, phân tranh máu tanh, thị phi ân oán, nhốn nháo ồn ào giống như đã cách hắn rất xa, đổi lại mỗi ngày sẽ là củi gạo dầu muối, rảnh rỗi thảnh thơi, sống tựa như một người dân bình thường. Hắn để bản thân chìm vào khói lửa thế tục, chẳng những không chán ghét, mà năm tháng trôi qua, càng ngày càng thêm lưu luyến.
Cũng không biết là hắn đã thay đổi, hay hắn vốn nên là người như vậy.
Hiểu Tinh Trần yên lặng nghe, lòng thầm nghĩ, Tiết Dương một thân điên cuồng, hợp tác với Kim Quang Dao nhất định khiến người khác phải đau đầu, nhưng tính tình hắn quả thực tùy tiện, kiểu người như Kim Quang Dao, chưa hẳn là đối tượng mà hắn hướng tới.
Tiết Dương lười biếng tiếp lời y: "Thứ ba, không phát động Âm Hổ phù, liền có thể bảo toàn tất cả tính mạng của trăm họ trong thành, đúng không?"
Hiểu Tinh Trần đáp: "Tóm lại là một mũi tên trúng ba đích."
Nghe vậy, Tiết Dương phì cười, giống như vừa nghe được câu chuyện rất hài hước: "Một mũi tên trúng ba đích, ngươi nói nghe dễ nhỉ. Vật này chắp vá lại đã chẳng dễ, ta tu bổ đã tốn rất nhiều công sức rồi, hủy đi e càng khó hơn, ta sợ có tẫn toàn bộ tu vi cũng chưa chắc có thể hủy nổi!"
Hiểu Tinh Trần nói: "Vậy có nguy hiểm không?"
Tiết Dương âm trầm đáp: "Đâu chỉ nguy hiểm, chính là lấy mạng ra đánh cược. Sao phải thế chứ! Ta càng nghiêng về phương án phát động Âm Hổ phù, dùng nó đánh Liễm Phương Tôn một trận, khiến hắn toàn thân nhuộm máu, hôn mê đo đất luôn."
Đó chính là tác phong của Tiết Dương.
Tiết Dương nói: "Nếu ta thật sự chết vì Âm Hổ phù, ngươi sẽ khổ sở ư?"
Hiểu Tinh Trần ngập ngừng: "Ta..."
Tiết Dương đợi một lúc, vẫn không nghe được điều mình muốn nghe, gắng sức khắc chế chính mình không nghĩ đến nữa nếu không thuốc kia lại phát tác. Hắn cười một tiếng: "Ngươi xem ngươi đi, đến điều này cũng không chịu thỏa hiệp, vậy dựa vào đâu bảo ta đem mạng ra cược chứ."
Rõ ràng hắn hỏi Hiểu Tinh Trần nên làm thế nào trước, bây giờ lại nói người khác sai.
Hắn nói không biết phải trái là thật, nhưng thất vọng cùng rầu rĩ trong lời nói cũng là thật. Hiểu Tinh Trần đáp: "Ta chỉ xin ngươi đừng tổn thương người vô tội."
Nhưng y ngay cả chút lập trường để thỉnh cầu cũng không có, giữa hai người bọn họ, nói về việc đúng sai vốn đã đối lập chẳng chung quan điểm.
Còn có thể nói gì nữa đây, chẳng phải đã sớm vô thoại khả thuyết, có nói thêm nữa, thì cũng chỉ là vạn kiếp bất phục.
Tiết Dương nói: "Được rồi, ta đi tìm Kim Quang Dao đây, bây giờ quyền chủ động ở ta, xem hắn còn có thể đắc ý được bao lâu nữa."
Hắn đi hai bước, Hiểu Tinh Trần cũng theo hai bước, trong lòng Tiết Dương phiền não lạ thường, không khỏi gia tăng tốc độ, nhưng Hiểu Tinh Trần vẫn một mực theo sát hắn như hình với bóng.
Tiết Dương nói: "Ngươi đi theo ta làm gì, không sợ Kim Quang Dao lại tới bắt ngươi?"
Hiểu Tinh Trần chẳng có gì giấu giếm, rõ ràng trả lời: "Mặc dù ta bây giờ không đánh lại ngươi, nhưng nếu ngươi phát động Âm Hổ phù, ta tất sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Tiết Dương hơi ngạc nhiên: "Đúng là tác phong của ngươi nhỉ, trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn cứ giống trước đây, cương quyết, cố chấp không chút thay đổi." Sau đó hắn ngẩng đầu lên, trước sau như một mang vẻ khinh thường cùng chút cao ngạo tuổi trẻ, giống như đang tự nhắc nhở mình không nên làm theo đề nghị hoang đường của Hiểu Tinh Trần, nói: "Ta ghét nhất, chính là loại người tự xưng chính nghĩa như ngươi, luôn cho bản thân là đức độ cao cả."
Hiểu Tinh Trần trầm giọng: "Có lẽ vậy."
Tiết Dương không nhìn y nữa, hắn sợ còn liếc Hiểu Tinh Trần thêm một chút, trái tim sẽ run lên, không thể giữ được chính kiến của mình, hành sự không đúng như ý hắn nữa.
Hai người vừa rời khỏi nghĩa trang một lúc, liền thấy Kim Quang Dao cùng đám tu sĩ áo đen đã xuất hiện phía đối diện, bên cạnh còn có Tô Thiệp, tựa như đã chờ rất lâu.
Tiết Dương hướng Kim Quang Dao cười nói: "Thủ hạ của ngươi đúng là rất dễ tính nhỉ, còn để chúng ta thoải mái ngủ một giấc."
Kim Quang Dao cũng cười nói: "Nào có nào có, là ngươi quá nhanh trí thôi, giống như trước đây vậy."
Thật ra thì Tiết Dương cũng rất thích thời gian trước kia làm khanh khách ở Kim Lân đài, thiếu niên rạng rỡ, mọi người tán thưởng, luôn luôn vui vẻ đắc ý. Nhưng giờ phút này, đứng trước mặt Hiểu Tinh Trần, hắn không còn muốn quây chung một chỗ với Kim Quang Dao nữa.
Tiết Dương nói: "Ngươi bớt lời đi."
Nói đoạn, hắn lật tay khẽ đập vào rồi nhấc lên, trên bàn tay xuất hiện một khối huyền thiết, toàn thân đen đặc mà sáng bóng, nhìn qua đã khiến người ta có cảm giác bất an.
Âm Hổ phù!
Tô Thiệp hôm đó bị Tiết Dương ném cho Âm Hổ phù giả, đã sớm hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này vừa nhìn thấy bóng dáng vật này, liền không nhịn được nữa, lớn tiếng quát: "Tiết Dương! Ngươi một mực mang Âm Hổ phù bên người, là lại muốn gây lên sóng gió thị phi sao! Hôm nay có Liễm Phương Tôn ở đây, còn không nhanh giao nộp nó!"
Tiết Dương vốn chẳng thèm nhìn đến Tô Thiệp, nghe gã nói, mới chuyển mắt sang phía hắn, kinh ngạc thốt lên: "Ồ, ta tưởng là ai, hóa ra là Tô Thiệp tông chủ. Xin chào xin chào, không biết vết thương trên người tông chủ đã tốt lên chưa?"
Tiết Dương bị nhốt trong tay gã mười ngày, song Tô Thiệp từ đầu đến cuối cũng không dám hạ độc thủ, phút cuối cùng đổi lại còn bị Tiết Dương dồn gã vào chỗ chết, nên chung quy Tô Thiệp vẫn được chẳng bằng mất, hôm nay nghe Tiết Dương châm chọc, trong lòng càng giận điên.
Tiết Dương khinh thường cười một tiếng, ánh mắt chuyển sang gương mặt Kim Quang Dao, nói: "Ngươi xem ngươi đi, lưu cái loại đồ chơi này bên người, đúng là mệt sức."
Kim Quang Dao biết rõ tính tình Tiết Dương, miệng lưỡi lanh lợi, hắn không bị Tiết Dương dắt mũi, liếc mắt ngăn lại thế phát hỏa của Tô Thiệp, nói: "Thành Mỹ, nhìn bộ dạng này của ngươi thì hẳn không muốn giao Âm Hổ phù cho ta rồi, là muốn đánh một trận với ta? Ngươi chắc chắn nắm Âm Hổ phù trong tay thì có thể qua mặt được ta hả?"
Tiết Dương hung hăng cười: "Không thử một lần thì làm sao biết, vạn nhất có thể thì sao."
Kim Quang Dao cũng cười: "Ngươi vẫn cứ điên như cũ. Chỉ là ___"
Ánh mắt Kim Quang Dao sáng ngời, ánh nhìn rực rỡ, tựa như xuyên qua cơ thể Tiết Dương, chiếu thẳng vào Hiểu Tinh Trần sau lưng hắn, nói: "Ngươi làm như vậy, Hiểu Tinh Trần đạo trưởng của ngươi sẽ đồng ý sao?"
Không nghĩ tới hắn đột nhiên nhắc tới Hiểu Tinh Trần, hoặc có lẽ Tiết Dương thực không ngờ tới Hiểu Tinh Trần lại có cái gì liên quan đến Kim Quang Dao, Tiết Dương ngây người một lát, rồi thầm nghĩ hắn đang nói Hiểu Tinh Trần đạo trưởng của ta sao? Vậy tốt rồi, chỉ tiếc là Hiểu Tinh Trần không chịu thừa nhận không chịu chấp nhận ta thôi.
Tiết Dương nói: "Ta không theo ý của y, thì ngươi định làm gì, chuyện của chúng ta còn chưa tới lượt ngươi tham dự vào."
Kim Quang Dao dường như nắm được tâm ý của Hiểu Tinh Trần, hướng y nói: "Đạo trưởng, tính mạng dân chúng toàn thành, giờ đều nằm trong tay ngươi đó, ngươi cứ bàng quan khoanh tay đứng nhìn như vậy, có được không đây?"
Hiểu Tinh Trần đè chặt chuôi Sương Hoa, nếu Tiết Dương thật sự phát động Âm Hổ phù, vậy y nhất định sẽ xông tới. Y không tu quỷ đạo, không biết nên làm thế nào hủy đi Âm Hổ phù, nhưng Kim Quang Dao nói không sai, y sẽ không trơ mắt nhìn mọi việc xảy ra, dù có đánh cuộc tính mạng cũng tuyệt không để nó triệu ra ngàn vạn tẩu thi hành hung hại người, cho dù chết cũng phải chết cho đáng.
Một bên là Kim Quang Dao uy hiếp dụ dỗ, một bên là Hiểu Tinh Trần sẵn lòng chịu khổ, Tiết Dương đứng ở giữa, đúng là biện pháp cực hay đây. Hắn chỉ cần tiến lên mấy bước, cầm hung vật trong tay giao cho Kim Quang Dao, là có thể khiến cho bọn họ rút lui, miễn cho trăm họ chịu nạn.
Tiết Dương tung người nhảy lên, tiến xa mấy bước, nhìn tất cả đám người trước mặt, bọn họ tất cả cũng nhìn Âm Hổ phù đang được giơ cao trên tay hắn.
Hắn vận linh lực toàn thân truyền vào Âm Hổ phù bên tay trái, muốn khởi động nó, đến lúc đó nhất định là thây phơi khắp nơi ___
Giữa những tia chớp lửa, chẳng biết tại sao trong đầu hắn hiện ra rất nhiều hoạt cảnh. Cảnh đường phố náo nhiệt trước kia, cảnh thây phơi khắp nơi sau ôn dịch, cảnh hắn phát thuốc cho họ, cảnh bọn họ quỳ xuống đất tạ ơn, cảnh họ len lén đưa đồ ăn thức uống cho hắn, rồi là những gương mặt quen thuộc trên phố, gương mặt Tiểu Ninh cùng A Tinh.
Cùng bóng dáng bạch y dường như trước giờ đều không nhiễm bụi trần.
Y nói, ta vĩnh viễn chỉ thích người thiếu niên trước kia.
Tiết Dương ha hả cười to, vẻ mặt đầy hung ác, hắn rót linh lực hòa vào máu mạch toàn thân, thay đổi phương pháp khởi động, dụng toàn lực muốn đem Âm Hổ phù có thể hủy thiên diệt địa kia nghiền nát, tán cho bằng sạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.