Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Chương 101



A Cửu thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ khó hiểu mừng rỡ, thậm chí tâm cả đêm nhíu chặt rốt cuộc vào giờ khắc này đã có thể buông xuống.

Cả tối ở trong tuyết cứng ngắc, máu toàn thân nàng tựa hồ đã ngưng kết thành băng, nhưng khi nghe Tả Khuynh nói những lời này, nàng dường như đã hoàn toàn quên đi sự lãnh lẽo ho khan đến đau đớn.

A Cửu kiễng đầu ngón chân nhìn vào bên trong, cẩn thận từng li từng tí nói, “Hoàng thượng hiện tại thế nào? Ta có thể vào nhìn không?”

“Phu nhân, hoàng thượng đang ngủ.”

A Cửu gật gật đầu, “Ân, vậy ta chờ hắn tỉnh lại.”

“Phu nhân, người cũng nên đi nghỉ ngơi.” Nhìn thấy nàng sắc mặt mệt mỏi, Hữu Danh không đành lòng khuyên nhủ.

“Không có chuyện gì.” A Cửu lắc đầu, sau đó đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng hoa mắt, cung nhân bên cạnh vội đem nàng đỡ lấy, mới miễn cưỡng đứng vững.

Thân thể đã cứng ngắc, A Cửu chỉ đành về Mai ẩn điện nghỉ ngơi.

Mặc dù ngày hôm qua được sắc phong là phu nhân, nhưng hoàng thượng bệnh nặng cho nên chuyện vào ở lưu ly cung cũng bị chậm lại.

Lưu ly cung xây dựng từ thời cao tổ, lúc Quân Khanh Vũ đăng cơ liền dùng một phần lớn quốc khố thi công lại. Một năm trước còn xây lớn hơn. Khi đó đông đảo quan viên đều cho rằng sẽ phong hậu, nhưng thẳng đến một năm sau ngày vào hôm nay, lưu ly cung mới có chủ nhân.

A Cửu cả đêm nhiễm phong hàn nên không ngừng được ho. Cảnh Nhất Bích đã xuất cung, tuy trong lòng nàng nhớ mong, nhưng nhiều hơn vẫn là cái người trúng độc kia.

Hồng Nhi một đêm không về, A Cửu đã sai người đi tìm nhưng không có bất luận kết quả gì. ( Tác giả: phía trước 1 chương xuất hiện vấn đề rất nghiêm trọng, Thu Mặc bị thương chưa lành nên bồi A Cửu đi vào yến hội sẽ là Hồng Nhi, lúc đó chưa suy nghĩ kỹ càng, vì thế ở đây cải biến. Thực sự không cố ý, thỉnh thứ lỗi. )

Sau buổi trưa nghỉ ngơi một chút, A Cửu liền mặc quần áo, mang theo một cung nhân hướng Gia Vũ cung đi đến.

Có người truyền tin nói hoàng thượng đã tỉnh, giờ không còn trở ngại lớn.

Bầu trời tuyết vẫn bay, đi một bước là có thể nghe thấy thanh âm răng rắc, tuyết dưới ủng thỉnh thoảng phát ra tiếng vang.

Ngoài Gia vũ ngoài cung, cung nhân đã đem tuyết quét sạch sẽ, vì thế giẫm đi đều thập phần bằng phẳng.

“Khụ khụ khụ…” Đi tới cửa, A Cửu nhịn không được ho khan, sau đó hít sâu một hơi, hi vọng lúc thấy Quân Khanh Vũ chính mình đừng ho.

“Tả Khuynh.”

“Phu nhân.”

Tả Khuynh vội vàng hành lễ, “Người tại sao đến đây, tuyết lớn như vậy.”

“Nghe nói hoàng thượng tỉnh.” A Cửu nhàn nhạt cười, mặt tái nhợt như tuyết, chỉ có đôi mắt sáng sủa thần kỳ, như ánh sáng ngọc tinh trong trời đêm.

“Đúng vậy, xin người chờ một lát, tì chức đi vào thông báo.”

Tả Khuynh đẩy cửa bước vào, nhàn nhạt long diên hương tràn ra, A Cửu vô thức nắm chặt tay, trong lòng khó hiểu khẩn trương.

Nhưng mà rất nhanh Tả Khuynh liền đi ra, thuận tay đóng cửa, thần tình có chút không dễ nhìn.

“Làm sao vậy?”

“Nương nương, hiện tại hoàng thượng không muốn gặp bất luận ai.” Tả Khuynh ra vẻ tươi cười, vội giải thích, “Tì chức sợ là hơi mệt.”

Trong lòng xẹt qua một tia thất lạc, A Cửu thần tình có chút giật mình nhìn cánh cửa đóng chặt, xả ra một tia cười, “Không ngại, trước để cho hoàng thượng nghỉ ngơi, lúc xế chiều ta lại đến.”

Nói xong, A Cửu mới xoay người mang theo cung nhân chậm rãi hướng Mai ẩn điện đi đến.

Mới ra khỏi Gia vũ cung, rất xa đã thấy Mạc Hải Đường đang hướng bên này.

A Cửu vô thức đổi đường, liền nghe Tiểu Xuân Tử tức giận bất bình, “Phu nhân, hà tất phải đi vòng quanh. Hiện tại Quý phi nhìn người cũng phải khom lưng hô một tiếng, Vinh Hoa phu nhân.”

Tiểu Xuân Tử cũng là người lúc đó cùng Hồng Nhi được phái đến Mai ẩn điện, lúc này Hồng Nhi vẫn chưa về, nên Tiểu Xuân Tử tiến lên chiếu cố nàng.

“Không cần cùng những người đó tranh chấp.” A Cửu thản nhiên nói, sau đó đứng trong đình nhìn Mạc Hải Đường đi vào đại môn Gia vũ cung, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, “Tiểu Xuân Tử, chúng ta ở đây chờ một chút.”

Ước chừng sau nửa canh giờ, Mạc Hải Đường mới từ Gia vũ cung đi ra. Hé ra khuôn mặt vĩnh viễn đường hoàng, lúc này thoạt nhìn thần thái sáng lạng.

A Cửu mím môi, nhìn mặt hồ kết băng hỏi, “Tiểu Xuân Tử, trước đây ngươi từng bên người Tả Khuynh, hoàng thượng thích ăn gì, ngươi biết không?”

Tiểu Xuân Tử nghiêng đầu chốc lát, “Hoàng thượng thật không đặc biệt thích ăn gì đó, nhưng hình như rất thích cá.”

“Cá?” A Cửu kinh ngạc nhìn Tiểu Xuân Tử. Điểm này thật ra cùng Thập Nhất rất giống, Thập Nhất cũng thích ăn cá.

Nhưng, tay nàng trước đây chỉ giết qua người, chứ chưa từng làm qua cơm.

Trước đây Thập Nhất thường nói đùa, Cửu tỷ, ngươi khi nào mới rửa tay chậu vàng cấp Thập Nhất làm một bữa cơm a?

Thanh âm kia tràn đầy vẻ làm nũng.

A Cửu thở dài một hơi, nhưng Cảnh Nhất Bích lại không có thần thái như vậy.

“Tiểu Xuân Tử, ngươi nói bệnh nặng mới khỏi thì ăn gì là tốt?”

“Đương nhiên uống canh, thanh đạm rất tốt.”

A Cửu nhãn tình sáng lên, “Đi, đi tới một chỗ.”

Gió rét như lưỡi dao sắc bén cắt trên mặt, Tiểu Xuân Tử một bên đá chân một bên chà xát tay, “Phu nhân, xuất cung như vậy nếu bị hoàng thượng biết thì nguy. Hơn nữa…” Nhìn A Cửu ở trên băng đào rãnh, nghi ngờ nói, “Phu nhân, người xác định dưới hồ có cá?”

Ngày ấy mang Quân Khanh Vũ chạy trốn, nàng chú ý tới nơi này có một hồ nhỏ, mặt nước trong suốt, sau có núi cao, dưới có suối nhỏ, tất nhiên sẽ có cá.

Nhưng mặt băng đã bị dẫm nát, hai chân A Cửu cũng một mực run lên, sợ chính mình bị rơi xuống.

Sau đó chỉ có thể sai Tiểu Xuân Tử dùng cần câu cá, còn nàng ở bên bờ không dám tới gần.

Cho đến tận tối, Mai ẩn điện vẫn một mảnh kinh hoảng, thanh âm Thu Mặc mang theo nôn nóng cùng lo lắng.

“Phu nhân… người làm như vậy sao?”

“Phu nhân? Người đổ muối?”

“Phu nhân…”

Thập Nhất nói, Cửu tỷ ngươi làm mỳ ăn liền là ngon nhất. Nhưng đáng tiếc ở đây lại không có mỳ ăn liền. Hơn nữa Thập Nhất lúc đó khẳng định là nói dối nàng.

Bởi vì Thu Mặc nói, phu nhân, quá trình người làm cơm thật quá dọa người.

Nhìn canh cá thật vất vả mới chuẩn bị cho tốt đặt trên bàn, A Cửu cúi đầu nhìn mu bàn tay bị phỏng, sắc mặt có chút bất đắc dĩ.

Làm cơm này so với sát nhân còn khó hơn nhiều.

Cũng tỷ như, giết người nàng không cần xử lý hậu sự. Nhưng giết một con cá xong còn phải mổ ra, thái thành từng lát, sau đó nhét gừng nóng, lăn muối một vòng mới được bắt đầu nấu.

Mà lần lăn một vòng này, nàng làm thế nào cũng sẽ nắm trượt.

Đợi được đến lúc đi Gia vũ cung, trời đã rất đen.

“Phu nhân, hoàng thượng nói mệt mỏi, ai cũng không gặp.”

A Cửu sắc mặt trầm xuống, đem canh cá đưa cho Tả Khuynh, “Vậy ngươi đem thứ này đưa vào đi.”

Một hồi sau, Tả Khuynh đem khay thức ăn còn nguyên lui ra, “Phu nhân, hoàng thượng nói người không thích ăn.”

A Cửu đứng một hồi, nhìn cái khay, ngực hơi buồn, sau đó xoay người rời đi, bước đi rất nhanh.

“Phu nhân, hôm nay mấy cung đưa tới thức ăn, hoàng thượng đều không ăn.” Tả Khuynh có lẽ nhìn thấy A Cửu thực sự sinh khí, vội vàng giải thích.

Cũng không ăn? Thật sao?

Nàng không tin, hôm nay còn không có thấy.

Tựa hồ hờn dỗi, sau lúc hồi cung A Cửu liền đổi lại y phục dạ hành, sau đó cầm lên khối kỳ lân ngọc bội yên lặng ra ngoài.

Tuyết đọng trên nóc phòng rất dày, để tránh lưu lại vết chân, A Cửu phải quấn rất lớn một vòng sau đó mới đi tới nóc nhà Gia vũ cung, lật ngói nhảy xuống.

Trong phòng rất ấm áp, hương khí làm người ta vui vẻ thoải mái, vẫn là long diên hương đắt tiền.

Lưu ly đèn bên ngoài sảnh cách bình phong rộng lớn chiếu vào.

Bên trong dị thường yên tĩnh, A Cửu vòng qua bình phong cẩn thận từng li từng tí đi vào, thấy được Quân Khanh Vũ nghiêng người nằm trên giường, tựa hồ ngủ rất say.

Sợi tóc như mực phủ kín toàn giường, khuôn mặt hắn trắng như tờ giấy, lông mi hơi nhíu, cánh mũi thẳng tắt, nguyên bản cánh môi xinh đẹp lúc này đã không thấy được hồng sắc thường ngày.

Hắn gối một cánh tay, tay còn lại nắm thật chặt đệm chăn, nhưng chăn vẫn trượt rơi trên mặt đất.

A Cửu cảm giác mình hôm nay có chút không bình thường, ngực nguyên bản một ngụm ác khí lại bởi vì tư thế ngủ lúc này của hắn mà hoàn toàn biến mất. Thậm chí nhịn không được đi lên, lẳng lặng đem chăn đặt trên người hắn, sau đó nghiêng người ngồi bên mép giường, cúi đầu thật sâu nhìn hai gò má hắn.

Hắn nói, ngươi hôm nay dám đi tới chỗ hắn, trẫm sẽ giết ngươi.

Quân Khanh Vũ, ngươi có thể hay không nói cho ta biết, trong lời của ngươi khi đó có bất kỳ tình cảm nào không?

Hai người đối chọi, nàng vẫn luôn thua, thua đến thảm hại


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.