Hoàng Thượng Có Ý Với Ta

Chương 120: 120: Lo Lắng Tìm Kiếm




Sự việc xẩy ra tất cả những người có mặt đều biết Ngọc Thấu nói đúng về việc là Linh Quý Phi giả mạo, nhưng ai lại ngu ngốc nhận định nàng ta làm đúng chứ, chỉ tại nàng ta đã quá tự cao nghĩ rằng nàng ta có thể lật đổ được Mạnh Hạ Hạ, đang có sự che chở của hoàng thượng.

Nàng ta tưởng rằng nàng ta vạch trần được bộ mặt giả dối của Linh Quý Phi, sẽ biến nàng ta trở thành phượng hoàng, một bước lên mây nhưng lại không ngờ đến chính hoàng thượng là người đã tạo cho Mạnh Hạ Hạ một lớp bọc hoàn hảo này.
" Tiểu Oản có cách nào đưa thư ra ngoài không, ta không thể ở đây chờ chết được".
" Nương nương cửa bên ngoài bị khóa rồi, nô tùy cũng không thể ra ngoài được".
" Tỷ tỷ ta sẽ có cách giúp ta, người nhất định sẽ nói với phụ thân ta cứu ta" Ngọc Thấu vì kêu gào quá nhiều lúc này giọng nói đã khàn cả đi.

Tại sao tất cả mọi người lại đứng về phía cô ta, cả thái hậu người nàng tin tưởng cũng cứ như vậy bỏ qua cho cô ta, nàng thật không can tâm rõ ràng cô ta là giải giờ lại biến nàng thành kẻ vu oan.
" Ta muốn gặp Ngọc đáp ứng" Ngọc Ngưng nghe chuyện lo lắng đi tới đây, chuyện mấy hôm nay nàng không hề hay biết chỉ khi muội muội bị hoàng thượng giam lỏng ở đây nàng mới rõ, chỉ trách nàng không biết bảo ban muội muội khiến nàng hấp tấp rồi.
" Nương nương không thể vào hoàng thượng có lệnh không cho ai tới gần".

Lính canh thấy Ngọc phi tới quỳ xuống tham kiến, sau đó ngăn không cho nàng ta tới gần.
" Xin các vị ta chỉ vào xem nàng ấy có khỏe không rồi sẽ ra" Ngọc Ngưng đưa cho lính canh một nén vàng.
" Nương nương làm khó chúng nô tài rồi".


Lính canh cầm nén vàng trong tay, nhưng vẫn nhăn mặt từ chối.
" Xin các vị giúp đỡ, sau này ta sẽ ghi nhớ".
" Nương nương người chỉ có thể vào nửa canh giờ mà thôi".
" Đa tạ các vị".
Lính canh ngó xung quanh rồi mở khóa cửa cho Ngọc Ngưng đi vào, bọn họ cung không muốn đắc tội với Ngọc phi, nữ nhân trong cung này tốt nhất không nên đắc tội.
" Muội muội"
" Tỷ tỷ , người tới rồi mau giúp muội với" Ngọc Thấu nhìn thấy tỷ tỷ liền vui mừng.
" Ta đã cho người tới báo tin cho phụ thân rồi, Thấu nhi muội sao lại đường đột như vậy, chuyện trong hoàng cung không phải muội nắm được chứng cứ là nắm phần thắng huống hồ Linh Quý Phi còn là sinh mẫu của Đại A Ca.
" Tỷ tỷ là ta hại muội, nàng ta là hồ ly tinh mê hoặc hoàng thượng".
" Thấu nhi muội vẫn chưa tỉnh ngộ ra sao, ta đã nói với muội bao lần vào cung rồi thì nên thu liễm tính cách của muội lại, ở đây không phải ở phủ, thỏa sức chiều hư muội đâu".
" Tỷ tỷ, muội không cam tâm, cô ta chính là giả mạo, sao thái hậu và hoàng thượng không tin muội, Phương gia kia vì địa vị của cô ta nên đã nói dối".
" Thấu nhi nếu như muội là Phương đại nhân muội sẽ nói Linh Quý Phi là giả sao, muội suy nghĩ quá đơn giản rồi, tương lai khả năng lớn Đại A Ca sẽ lên ngôi, nhà họ Phương theo như muội nói dù không phải là chính tông đi chăng nữa, nhưng với bên ngoài ai dám động vào chứ, nếu giờ vạch trần bọn họ không phải mất hết sao, một quý phi trong cung, một thái tử sẽ khiến nhà họ Phương được người khác kính trọng thế nào muội biết không".
" Cái mà muội nghĩ là nắm chắc trong tay như vậy chưa đủ để lật đổ Linh Quý Phi, ta nói nhiều như vậy muội đã hiểu chưa".

Ngọc Thấu chỉ im lặng, không đáp lời.
...........
" Hoàng hậu Ngọc đáp ứng bị giam trong Bảo Từ Cung cung rồi".
" Đây là cái giá cho sự cao ngạo của nàng ta, dám qua mặt cả ta" Cái sai của Ngọc Thấu chính là vượt mặt tất cả mọi người mà đi tìm thái hậu, cứ nghĩ sẽ lương nhờ được cái ô lớn là thái hậu, mà không biết rằng hoàng thượng mới chính là điểm mấu chốt.
" Linh Quý Phi được thả tự do rồi, nương nương người định bỏ qua cho Linh Quý Phi chuyện này sao".

Thụy Hoan thấy hoàng hậu đang có trong tay phần thắng nếu bỏ qua sẽ thật đáng tiếc.
" Ta không muốn bỏ qua, nhưng còn cách nào khác sao, khi mà nàng ta được hoàng thượng bảo vệ thì ta có thể làm gì, chỉ còn cách chờ khi tấm bảo vệ kia mất đi ta mới có thể hành động".

Nàng ta có phải là Phương gia tiểu thư hay không, chỉ cần hoàng thượng bảo phải thì cô ta chắc chắn phải, nàng có thể bảo cô ta giả được ư, bây giờ hoàng thượng đang lập lại cục diện trong triều, không vị quan nào muốn trở mặt với hắn vào lúc này cả.
.........
Duật Hy giải quyết ổn thỏa xong chuyện, liền từ Bách Hy Cung vội vã tới Xuân Viên cung tìm Mạnh Hạ Hạ.
" Nương nương lính canh bên ngoài đã rút đi rồi" Tiểu Yến vui mừng vào bẩm báo.

Mạnh Hạ Hạ đi xuống bên dưới nhìn xem thử, đúng thật bên ngoài đã không còn lính canh, hoàng thượng đã thay nàng giải quyết chuyện này rồi sao.
" Tham kiến hoàng thượng" Nàng còn đang ngỡ ngàng suy đoán thì đã thấy bóng dáng Duật Hy đi từ ngoài cổng tiến vào.
" Hoàng thượng chuyện này là sao".
" Bên ngoài lạnh, đi vào phòng đã, trẫm nói cho nàng nghe" hắn dịu dàng cầm lấy bàn tay nàng, đi vào bên trong phòng.
" Vừa rồi thái hậu đã cho truyền Phương đại nhân tới, ông ấy trước mặt thái hậu đã thừa nhận nàng là con gái, sau đó Ngọc đáp ứng còn đưa cả Phương tiểu thư tới, phải nói Phương tiểu thư cũng là một người thông minh rata biết cách ứng biến, nên sự việc đã được giải quyết ổn thỏa".
Nghe hắn nói Mạnh Hạ Hạ thật mông lung " Thái hậu đã xóa tan nghi ngờ rồi sao, không thể nào, nhiều sơ hở như vậy".
" Đúng là thái hậu không tin".
" Vậy tại sao lại thả thiếp ra".
" Thái hậu dù có công tư phân minh thế nào đi chăng nữa người vẫn mang trong mình dòng máu nhà Dương gia, không muốn thấy Dương gia đoạn tử tuyệt tôn"
" Ý Người là sẽ thả Diệp Hải Tuệ sao".
" Diệp Hải Tuệ dù sao cũng chỉ là nữ nhân thì làm được gì chứ, cái thái hậu muốn là mạng của Diệp Lãnh" Duật Hy đưa tay lên sờ nhẹ chóp mũi của nàng.
" Diệp Lãnh vẫn còn sống sao, không phải đã chết rồi sao, nếu thái hậu muốn giữ có thể tự nói với người được mà cần gì phải trao đổi.
" Không có hắn vẫn sống khỏe mạnh, Cái thái hậu cần là trẫm tự nói ra muốn tha cho Diệp Lãnh chứ không phải tự người mở miệng cầu xin trẫm tha cho hắn".
Mạnh Hạ Hạ nghe hắn nói thái hậu như vậy trong lòng liền cười khẩy .Họ Diệp nhà bà ta tội ác tày trời nhưng bà ta vẫn muốn bảo vệ mạng sống cho bọn họ, trong khi lại coi tính mạng gia tộc người khác như cỏ giác thật là nực cười.
" Nhắc tới Diệp thị thiếp mới nhớ lần trước thiếp có vào lãnh cung, nàng ta có đưa cho thiếp một lá thư nhờ thần thiếp đưa tận tay cho người" Nàng đi đến bàn kéo ngăn kéo bàn ra lấy lá thư bên trong đưa cho hắn.
Duật Hy cầm lấy lá thư không đọc ngay mà bỏ vào trong tay áo, không đọc nội dung hắn cũng biết nàng ta viết gì.

" Hoàng thượng có chuyện này cô mẫu thần thiếp mất tích rồi" Mạnh Hạ Hạ suy đi tính lại vẫn nên nói với hắn sẽ tốt hơn, hoàng cung này là của hắn tìm người sẽ tốt hơn bọn nàng.
" Mất tích, tiền bối từ bao giờ ".

Duật Hy nhíu mày.
" Từ hôm người hỏi thiếp, hôm qua sư huynh tới đây tìm cô cô, mới biết người chưa trở lại phủ".
" Nàng nghi ngờ thái hậu đã đưa bà ấy đi".

Không cần nàng nói hắn cũng biết nàng đang nhận định việc này là do thái hậu làm.
" Ngoài thái hậu thiếp không nghĩ ra ai còn để ý tới cô cô nữa".

Hai mươi năm rồi, còn ai nhớ đến một Mạnh Hoàng Quý Phi ngoài thái hậu chứ.
" Trẫm sẽ sai người điều tra, nhưng trẫm nghĩ không phải thái hậu làm, nếu muốn bắt cô cô lại sẽ không để đến giờ mới ra tay".

Thái hậu từ ngày nhà họ Diệp tạo phản, luôn ở trong tẩm cung hướng phật không quan tâm đ ến thế sự, người không thể biết Mạnh Hiểu Lam ở kinh thành được, còn nếu cho người tìm kiếm tung tích thì sao bốn năm qua không bắt, người của thái hậu không vô dụng đến vậy.
" Thiếp cũng mong không phải thái hậu" Nàng không muốn hắn phải chọn lựa giữ người dưỡng dục và người sinh thành..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.