Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 46: Thư pháp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 46: Thư pháp.

Năm mới ở quê nhà trôi qua rất bình lặng, Tống Tiêu mỗi ngày buổi sáng ở nhà ông bà nội, xế chiều đi tìm ông ngoại Khúc.

Khúc lão đầu là tác gia nổi danh trong vùng, những cuốn sách của ông viết đều liên quan đến lịch sử, tư liệu lịch sử trong nhà đủ chất đầy hai gian lớn. Tống Tiêu vô cùng hứng thú tìm kiếm những quyển sách hay trong đó, hơn nữa còn có một giá sách nhỏ, trên đó bày toàn những cuốn sách đã xuất bản của ông ngoại Khúc.

<Võ đế trị thế> <Thập quốc thời loạn> <Cảnh Hoằng thịnh thế> là ba tác phẩm vô cùng nổi tiếng của Khúc lão đầu, hai bộ trước đã được chuyển thể thành phim truyền hình, cuốn sau là vì Khúc lão đầu không muốn chỉnh sửa tình tiết câu chuyện cho nên đến giờ vẫn chưa được chuyển thể thành phim.

Quanh năm không gặp nhau, hai ông cháu cũng không biết nên giao lưu bằng cách nào, ông ngoại Khúc thì tính khí cố chấp, Tống Tiêu lại không phải người hay chủ động bắt chuyện. Thành ra chiều nào trong sân cũng xuất hiện cảnh tượng, Khúc lão đầu một bên vẽ vời viết chữ, Tống Tiêu ngồi một bên yên lặng đọc sách.

"Khúc lão đầu, ăn Tết vui vẻ ha." Hội trưởng hiệp hội văn hoá địa phương, hôm nay dẫn theo mấy đồ đệ đến thăm Khúc lão đầu. Hội trưởng hiệp hội này họ Khương, là người chuyên viết thư pháp hội hoạ, lúc trước thời điểm tuyển hội trưởng, mọi người kỳ thực càng hi vọng Khúc lão đầu lên làm, dù sao địa vị của ông cũng cao hơn lão Khương, nhưng ông lại từ chối.

"Ăn Tết vui vẻ." Ông ngoại Khúc không ngẩng đầu lên mà tiếp tục viết chữ.

Mặt mũi hội trưởng Khương méo xệch, lầm bầm mấy câu, lại gần xem ổng viết cái gì, vừa nhìn thấy bốn chữ <Cảnh Hoằng thịnh thế> thì nhịn không được bĩu môi.

"Tôi nói này lão Khúc, có phải ông chịu nghe lời tôi không? Xoá mấy chỗ đồng tính luyến ái, đem <Cảnh Hoằng thịnh thế> chuyển thể thành phim, như vậy tốt quá rồi." Hội trưởng Khương vừa nói vừa đưa quà biếu Tết cho lão Khúc.

"Lịch sử chính là như vậy, sửa cái gì mà sửa! Bảo tôi đem sửa tác phẩm của mình, tôi chẳng thà ra đường bán chữ sống qua ngày còn hơn." Khúc lão đầu thổi thổi râu mép, liếc nhìn đám người trẻ tuổi đứng đằng sau Hội trưởng Khương.

"Ông đấy, người đâu mà cứng đầu," Nói xong, Hội trưởng Khương kéo ba người trẻ tuổi sau lưng sang giới thiệu, "Quên chưa giới thiệu với ông, đây là ba đồ đệ tôi mới vừa thu, ngộ tính rất cao."

Ba người này tuổi tác chừng hơn hai mươi, nghe đâu đã học thư hoạ nhiều năm, mộ danh đến bái sư.

"Lại đây, biểu diễn tài năng cho Khúc lão đầu xem nào." Hội trưởng Khương rất thích thú, chủ yếu là nóng lòng khoe khoang đồ đệ với Khúc lão đầu, lão Khúc này tính tình cố chấp lại còn hay xét nét, cho nên đến nay vẫn chưa thu được đồ đệ ra hồn nào.

Một người trẻ tuổi tướng mạo chính trực đi ra, lấy mấy bộ tự của mình bày ra trước mặt lão Khúc: "Đây là chữ viết của vãn bối, kính xin Khúc lão bình luận vài câu."

Đó là một bộ tự lớn, mặt trên chỉ viết chữ "Đạo" và chữ "Nhẫn", dùng thể Nàm Tào(*) mà viết, nhìn chung phong cách thô lỗ phóng khoáng.

(*): Thảo là nột thể chữ dùng trong thư pháp, còn thể Tào với thể Nàm Tào là do tác giả tự chế ra nha, do chữ "Tào" viết gần giống như chữ "Thảo", còn việc chế như thế nào thì mời các bạn xem tiểu kịch trường xong sẽ rõ.

Khúc lão đầu nhìn sơ qua, híp mắt, bức tự này ông đã từng thấy, trước đây có người từng gửi cho ông, muốn đến bái sư. Nhưng lão Khúc chủ yếu là người viết sách, thư pháp không phải sở trường của ông, không hiểu lưu phái Nàm Tào Nàm Tao gì đó, nên đã trực tiếp từ chối.

Người trẻ tuổi kia rất cố chấp, hết lần này đến lần khác ra sức thuyết phục lão Khúc. Hắn tự nhận mình ba tuổi đọc sách, luyện thể Nàm Tào đến mức thuần thục, ông lão này vì sao còn nhìn không lọt hắn?

Khúc lão đầu cau mày, hắn cảm thấy chữ này có chỗ chưa được, nhưng Nàm Tào là thể chữ vô cùng thiên về môn phái, không am hiểu thì không tiện nhiều lời, đang lúc trầm mặt, chợt nghe Tống Tiêu vốn đang đọc sách bên kia mở lời.

"Hai chữ này, không có cốt khí." Tống Tiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua bức tự, thuận miệng phát biểu một câu.

"Cậu nói cái gì?" Người trẻ tuổi kia quay đầu, phát hiện người vừa nói chỉ là một thằng nhãi con hỉ mũi chưa sạch, lập tức không vui, "Thể Nàm Tào chính là bên ngoài thô cuồng, bên trong uyển chuyển, cậu không biết thì đừng có nói bậy."

Tống Tiêu bỏ quyển sách trên tay đi tới, nhìn kĩ hai chữ kia, sau đó đi lại bàn, tiện tay chọn một cây bút lông, thấm mực nước, thong thả trải giấy. Rất nhanh, một chữ "Đạo" tinh xảo hơn rất nhiều so với chữ vừa rồi, từng đường từng nét sống động như thật nổi lên trên mặt giấy.

Thể Nàm Tào, bắt nguồn từ một vị tướng quân khai quốc Đại Ngu, vị tướng quân này không phục phụ thân hắn ép hắn luyện chữ Tào thể, không thích nó quá mức mềm mại, liền tuỳ ý chế ra thể chữ Nàm Tào này.

"Tinh tuý Nàm Tào nằm ở một chữ "Tranh", nhưng chữ này của anh bên trong lại thiếu đi khí khái nam nhi, tranh đấu cùng trời của Tào tướng quân, chỗ nên cong thì lại không cong, chỗ không nên cong thì lại viết cong." Tống Tiêu chỉ vào những nét thẳng tắp, cứng nhắc bên trong bộ tự.

Người trẻ tuổi kia nhất thời đỏ mặt, khiếp sợ nhìn những chữ Tống Tiêu vừa viết ra, ông ngoại Khúc bên này càng giật mình hơn. Cháu ngoại của hắn học thư pháp khi nào vậy?

"Vị này là..." Hội trưởng Khương kinh ngạc nhìn Tống Tiêu từ trên xuống dưới, khó tin một người trẻ tuổi như vậy có thể viết ra được những chữ này.

"Đây là cháu ngoại của tôi," Ông ngoại nói đến câu này, kiêu ngạo mà ưỡn ngực lên, sau đó không nhịn được xua tay, "Các người không có việc gì nữa thì đi nhanh đi, không giữ các người lại ăn cơm đâu."

Hội trưởng Khương co rút khoé miệng, dẫn một đám đồ đệ lúc vào thì ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc ra thì ủ rũ như chó nhà có tang.

Ông ngoại Khúc bấy giờ mới quay lại nhìn Tống Tiêu: "Tiêu Tiêu, chữ này của con..."

Trong lòng Tống Tiêu hơi hồi hộp, bây giờ mới nhớ, thân thể này vốn chưa từng học thư pháp, người hiện đại đa số không hiểu những thứ này, một tiểu thiếu niên đột nhiên viết ra một chữ đẹp như vậy, biết giải thích thế làm sao bây giờ? Tống Tiêu còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, đã thấy ông ngoại Khúc phấn chấn cầm bức tự kia lên: "Chữ đẹp như vậy, đương nhiên là do cháu ngoại ông viết rồi, ha ha ha, không được, chữ này nhất định phải đưa lên trên hiệp hội, nếu mấy lão già trong hiệp hội thư pháp mà nhìn thấy được nhất định sẽ phong con làm hội trưởng cho mà xem, ha ha!"

Nói xong, ông ngoại Khúc cầm chữ ra cửa, lưu lại Tống Tiêu sững sờ đứng tại chỗ.

Trình độ thư pháp của Tống Tiêu lúc ở Đại ngu cũng không thuộc hạng cao siêu gì, nhưng ở hiện đại, đó là nhân vật cấp đại sư. Theo như những gì mà ông ngoại nói, Tống Tiêu sau này nếu học không giỏi, dựa vào bán chữ cũng có thể nuôi sống bản thân.

Bán chữ bán tranh là việc của thư sinh nhàn rỗi, Tống Tiêu vẫn kiên trì muốn thi "khoa cử", y sẽ không đồng ý việc ông ngoại bảo y gia nhập hiệp hội thư pháp gì đó đâu.

...

Đảo mắt đã đến mùng bảy, sau khi vẫy tay tạm biệt ông bà hai bên, Tống Tiêu lên đường trở về thành phố A, lúc ra sân bay, Tống tiêu liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người vô cùng nổi bật trong đám người.

Ngu Đường một tay cắm trong túi quần, đứng trong đám người, người xung quanh đều tự động bảo trì khoảng cách ba bước với hắn, tách biệt hắn ra khỏi đoàn người.

"Ngu Đường!" Tống Tiêu kéo thùng đựng hành lý, nhìn thấy hoàng đế bệ hạ, nhịn không được kêu hắn một tiếng, gọi ra rồi mới phát hiện mình hơi thất lễ, lén đưa mắt nhìn thoáng qua "phụ thân".

Tống Tử Thành cũng thấy Ngu Đường, có hơi kinh ngạc: "Cậu ta tới đón con?" Hai đứa là bạn thân, lúc Tống Tiêu không có người lớn đi cùng thì hắn ra đón cũng không sao, đằng này đã có hắn đi cùng Tống Tiêu rồi, vậy mà Ngu Đường vẫn đích thân ra đón, chuyện này hơi kì quái rồi. Đại thiếu gia Ngu gia rãnh rỗi như vậy sao?

Ngu Đường không nhanh không chậm đi tới chào hỏi Tống Tử Thành: "Cháu tới đón người."

Tống Tử Thành hiểu ra, đây là đón người khác, ngẫu nhiên gặp bọn họ, nụ cười trên mặt Tống Tử Thành lập tức sáng lạn rất nhiều.

Xe Tư Đạt Thư đậu cách đó không xa, Ngu Đường lấy cớ người hắn rước còn chưa đáp máy bay, tiễn hai cha con Tống Tiêu ra xe. Tống Tử Thành đi trước, hai người đi sau lặng lẽ nắm tay nhau.

Hơn mười ngày không gặp, hai người ai nấy đều có chút kích động, Ngu Đường nhân lúc giơ tay đón ba lô từ vai Tống Tiêu, tranh thủ cúi đầu hôn môi Tống Tiêu một cái.

Tống Tiêu lập tức đỏ mặt, lấm lét nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đang vội vã, không chú ý đến hành động vừa rồi của hai người. Thấy Tống Tử Thành còn cúi đầu đi về phía trước, Tống Tiêu kiềm lòng không được hôn trả lại hắn một cái.

Sau khi đưa Tống Tiêu lên xe, Ngu Đương đứng bên ngoài mỉm cười vẫy tay, chờ Tư Đạt Thư lái xe đi xa, lúc này mới mặt không đổi sắc quay về xe của mình: "Về nhà."

"Thiếu gia, không phải cậu tới đón người sao?" Tài xế đầu óc mơ hồ hỏi, ăn mặc như vầy chạy đến sân bay đứng một hồi rồi trở về tay không, đây là tính chơi trò gì vậy?

Ngu Đường chậm rãi liếm liếm môi: "Đến ăn món tráng miệng."

============

Tiểu kịch trường:

<Nguồn gốc của thể Nạm Tào>

Quân sư: "Tướng quân, chữ này của người là thuộc thể gì vậy?"

Tướng quân: "Ngoạ tào(*)! Ta một võ tướng còn bị cha bắt luyện chữ, có thể viết được như vầy đã là không tệ rồi!"

Quân sư: "Thì ra là thể Nạm Tào."

(*): Ở đây tướng quân nói "Ngoạ tào" là một câu chửi thề nghĩa đại loại là "Khốn kiếp" "Rác rưởi", ai dè ông quân sư lại nghe sao tưởng thể chữ đó gọi là "Nạm Tạo", bó tay luôn =_=

Người đời sau: "Không hổ là thể Nạm Tào, xuất phát từ thể Tào, trong nhu có cương, trong cương có nhu."

Tướng quân: "..."

[Heo: Hồi trưa này lang thang lên fb tình cờ gặp được cái cf này giờ share cho mấy bạn xem chơi nè.

Ta nói mấy cái thằng công bây giờ nó biến thái lắm mấy bạn ạ, toàn thích mấy đứa thụ khùng khùng điên điên cỡ vầy nè.

Cơ mà tui thích mấy bạn thụ kiểu như vầy lắm nhá. Nhìn chỉ muốn lao vào nhéo nhéo, hun hun, rồi đè ra XX thôi, haha...]












Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.