Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 101: Võ công là mây trôi, thông minh quan trọng nhất!



Bởi vì có hai lần kinh nghiệm, lúc vừa có người đến mọi người không dám kinh ngạc, trực tiếp ra đánh, tránh cho Đoan Mộc Ly có cơ hội chạy ra......

Có thể là đã hỏi được đầu mối quan trọng, đang buồn bực ở trong phòng nghiên cứu, Đoan Mộc Ly không hành hạ người nữa, để cho bọn họ qua một ngày bình thường.

Mọi người chịu đủ hành hạ hiện tại rốt cục có thể bình thường ngồi cắn hạt dưa, bọn họ bây giờ nói về đề tài là ——

Nội dung chính là tại sao Tam cô nương hộc máu?

Quý Ngữ Hàm đang điên cuồng lật sử sách, "Nhớ năm đó lúc đi học ta chính là tay săn tìm tài liệu, hiện tại nhất định cũng có thể ở chỗ này tìm được đáp án."

Tất cả mọi người vừa làm ra các loại suy đoán, vừa chờ Quý Ngữ Hàm trổ tài năng triển khai sức mạnh thần kỳ.

Cho nên chờ thời điểm nàng lật qua trang cuối cùng, một đám người đồng loạt nhìn về phía nàng, chờ nghe đáp án.

"...... Khụ, khụ, không tìm được."

"......" Mọi người cùng nhau khinh bỉ nàng.

Hu hu, "Sách cổ này cũng chỉ gần hơn hai trăm năm, Tam cô nương nàng hơn ba trăm tuổi a......"

Quý Ngữ Hàm quay đầu nhìn Mặc Kỳ Thụy cùng Không Không, "Các ngươi cũng đều nghe qua chuyện Tam cô nương, trước kia nàng ấy từng có hành động gì không?"

"Không có." Hai người cùng nhau lắc đầu.

"Ta căn bản là chưa từng gặp qua Tam cô nương."

Không Không bất đắc dĩ, "Trước đây, ta vẫn cho rằng nàng là do phụ hoàng bịa ra gạt ta, tất cả ghi chép về nàng cũng bị ta nhìn thành chuyện ma quỷ."

"......" Mọi người đối với hắn không mong hy vọng.

Thanh âm Mặc Kỳ Thụy rất lạnh, " Lần trước nàng ấy tìm ta, cũng không đề cập tới Hồng Vương gia. Lúc ấy nàng ta chẳng qua là bảo ta đem ngươi cướp đi, sau đó diệt Tề loan quốc."

Ách......

"Nàng không phải là người Tề loan quốc sao? Nếu như muốn chấn hưng Đại Gia, chắc chắn cũng phải bắt đầu từ Tề loan quốc?"

Tất cả mọi người không muốn hiểu.

Không nghĩ ra cũng không cần gấp gáp, bởi vì đáp án tự mình tới cửa......

Lúc Tam cô nương xuất hiện ở cửa, tất cả mọi người bắt đầu khẩn trương.

Coi như bọn họ hợp lực cũng đánh không lại Tam cô nương, đây không phải đại biểu......

Đoan Mộc Ly phải xuất hiện?

Khụ, khụ, hiện tại Đoan Mộc Ly ở mọi người trong mắt đã là người đáng sợ nhất......

Trên đất còn lưu lại vết máu do trước đó mấy lần đánh nhau, Tam cô nương liếc mắt nhìn mặt đất, "Võ công của các ngươi ngược lại lợi hại hơn nhiều so với ta tưởng tượng."

Tầm mắt lại quét qua mọi người bên cạnh bàn, "Trừ Dạ quốc, những người có năng lực làm Quốc Quân ba nước đều ở đây."

Phi Phi có chút không nhịn được, " Lời dạo đầu của ngươi sao dài như vậy, có chuyện thì nói! Ta thật vất vả bắt được bài tốt, vẫn chờ thắng đây!"

Mặc Kỳ Thụy lạnh buốt mở miệng, "Ngươi không có điểm cao để đuổi theo?"

Phi Phi lườm hắn một cái, "Đừng giả bộ, ta biết ngươi cầm bài không được tốt!"

Nhiệt độ bên trong phòng chợt giảm xuống, "Ngươi nhìn lén bài của ta?"

Quý Ngữ Hàm rơi lệ, sớm biết thế này nàng cũng không vì giết thời gian dạy bọn hắn chơi bài pocker...... Hu hu.

"Các vị thật đúng là hăng hái."

Tam cô nương không bị bọn họ đánh ngã, thần sắc bình thường đi tới.

Nhàn nhã ngồi vào ghế, nàng ta ngước mắt nhìn mọi người.

"Chỉ cần Đoan Mộc Hồng chủ động đi theo ta, ta có thể không ra tay."

Quý Ngữ Hàm hết sức tò mò hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người, "Ngươi bắt hắn làm gì?"

Không Không nhìn Tam cô nương trước mắt mà lần đầu tiên thấy, nhìn lại vẻ mặt trắng nõn yêu nghiệt của Đoan Mộc Hồng, chợt hiểu ra.

"Các ngươi nói nàng ấy sống hơn ba trăm năm, nhưng lại còn trẻ như vậy, có thể da trên người đều là giả hay không? Nàng hiện tại muốn bắt Hồng Vương gia, chính là muốn lột da thay!"

"......" Đoan Mộc Hồng cố gắng bình tĩnh uống một hớp trà.

Phi Phi lườm hắn một cái, "Muốn lột da, chính là da Cục than nhỏ tốt hơn."

"......" Quý Ngữ Hàm cũng miễn cưỡng bình tĩnh uống trà.

Thật ra thì lúc này, không cần "Khen" nàng như vậy, thật đó! Hu hu......

Không Không rất thâm sâu khó đoán lắc đầu, "Hồng Vương gia thân cao, coi như lột da có nơi hư hại, khâu vá sửa lại cũng đủ cho nàng ấy dùng, cho nên không thể chọn Quý tiểu thư."

Đúng vậy, Đúng vậy a, còn dư lại có thể làm bộ com lê......

Quý Ngữ Hàm rơi lệ, hai người bọn họ không đi làm biên kịch phim kịnh dị thật là đáng tiếc!

Nữ nhân bình thường rất sợ người khác nói mình già, cho dù là Tam cô nương hơn ba trăm tuổi cũng giống vậy......

Cho nên hiện tại nàng ta giận đến bộ mặt đỏ bừng, "Hai người các ngươi câm miệng cho ta!"

Hai người ấy không nhìn nàng ta, tiếp tục thảo luận......

"Tam cô nương chỉ cần giải thích rõ ràng muốn bắt ta làm gì, không phải có thể chận miệng bọn họ lại sao ?" Đoan Mộc Hồng mở miệng.

Tam cô nương cười lạnh, "Các ngươi cho là dễ dàng như vậy là có thể làm cho ta nói ra?"

Tất cả mọi người xoa trán than thở.

Sao cứ không biết lòng người tốt vậy kìa?

Nếu như hiện tại không thành thật tiết lộ, chờ một lát Đoan Mộc Ly ra ngoài tự mình nói lời khách sáo...... Ai, lại một màn thảm kịch nhân gian sắp phải diễn ra.

Bọn họ đang xúc động trong lòng, Đoan Mộc Ly đã đi ra......

Tam cô nương hơi híp mắt, "Thì ra là ngươi ở đây, ta đang hỏi tại sao phái người đi, nhưng đều không trở lại."

"Ta không có động thủ, " Đoan Mộc Ly cười nói, "Phải lấy đức thu phục người, dùng một phần nhỏ bạo lực."

"......" Mọi người đập đậu hủ.

Tam cô nương cũng không biết nguyên nhân kết quả, cũng không để ý những lời này, "Ngươi đã ở đây, thì hai huynh đệ cũng đi theo ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!"

Cho dù nhiều người như vậy cùng tiến lên, nàng ta cũng có lòng tin có thể đánh thắng.

Đoan Mộc Ly thần thái nhàn nhã ngồi xuống, "Dẫn chúng ta đi Thần Ma cốc sao?"

Trên mặt Tam cô nương cứng đờ, sau đó cố gắng bình tĩnh, "Thần Ma cốc? Ngươi nói nơi kỳ quái ở Dạ quốc?"

"Tam cô nương cần gì phải giả bộ ngốc, ta cũng biết."

"Ngươi......" Tam cô nương nhìn hắn rất có bộ dáng tự tin, "Bọn họ đều nhận tội?"

Đoan Mộc Ly cười, "Tam cô nương sao không tin thủ hạ của mình như vậy? Nếu như đơn giản bức cung có thể khiến cho bọn họ mở miệng, tin tưởng ngươi cũng sẽ không vào thời điểm này phái bọn họ đi."

Người phái tới xác thực là trải qua chọn lựa khắc nghiệt, đơn giản bức cung quả thật không thể khiến cho bọn họ cung khai.

Mà nếu quả thật Đoan Mộc Ly......

Tam cô nương thần sắc bất định, "Vậy ngươi làm sao biết?"

" Người ta phái đi nói cho ta biết mà thôi."

"Người phái đi ?"

Tam cô nương khinh thường cười to, phỏng đoán hắn đang nói bậy, " Tứ đại thị vệ bên cạnh ngươi lúc nào thì ra cung, đi thi hành nhiệm vụ gì, ta cũng biết đến rõ ràng, ngươi còn có người nào để phái đi!"

Đoan Mộc Ly không đồng ý cười cười, "Tam cô nương sẽ không cho là Quốc Quân một nước chỉ có bốn thân tín chứ? Nhóm ảnh vệ thi hành nhiệm vụ cơ mật, chỉ có một mình ta biết sự tồn tại của bọn họ."

Lúc hắn nói thì giọng như bình thường, đừng nói là Tam cô nương, ngay cả bốn người Thanh Long cũng bắt đầu hoài nghi ——

Chủ nhân có phải thật sự có tâm phúc khác?

Cùng Đoan Mộc Ly ở nơi này nói chuyện đến đau đầu, giọng nói hắn vĩnh viễn là hoàn mỹ không có sơ hở, ánh mắt lại khôn khéo cũng nhìn không ra hắn có phải đang nói dối hay không.

Dĩ nhiên ngươi cũng có thể cho rằng hắn căn bản đang nói bậy, trong lòng lại không thể không đề phòng, vạn nhất hắn nói sự thật thì sao?

Thật ra thì"Lấy ‘ đức ’ phục người" con đường này rất thích hợp với hắn.

Hắn căn bản cũng không cần động thủ, trò chuyện có thể đem đối thủ xoay vòng đến hôn mê......

Tam cô nương hiện tại đang ở vào trạng thái chần chờ không quyết, khẩn trương hồi tưởng Thần Ma cốc có người ngoài xâm nhập vào hay không.

Thần thái thoải mái mà tự mình rót ly trà, Đoan Mộc Ly đột nhiên cười ngẩng đầu, "Thuận tiện nói một câu, mật đạo ngoài cốc xây dựng không tệ."

Tam cô nương giống như là bị sét đánh, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt biến mất hơn phân nửa.

Hắn thật sự đã phái thủ hạ đến Thần Ma cốc!

Cho dù là mấy người Tề Mị nhi, cũng là bịt mắt sau đó mang vào cốc, trên đời này cũng chỉ có một mình nàng biết mật đạo kia!

Ách...... Quý Ngữ Hàm ngây dại.

Nàng rất xác định lão công nhà nàng không có những tâm phúc khác, cũng là mới vừa rồi từ Người áo đen đến nói mới biết đại bản doanh của Tam cô nương ở Thần Ma cốc.

Vậy hắn sao biết nơi đó có mật đạo ?

Giống như là không thấy sắc mặt Tam cô nương, Đoan Mộc Ly nhàn nhã cười nói, "Cái nên biết, ta cũng biết, kế hoạch của ngươi bình thường thôi."

"......" Một nửa huyết sắc còn lại cũng từ trên mặt Tam cô nương biến mất.

"......" Quý Ngữ Hàm xoa trán.

Tối nay nàng chuẩn bị siết chặc mặt của hắn, xem trên đó có phải đeo mặt nạ hay không.

Tại sao hắn có thể ở thời điểm nói bậy lại giữ vững nụ cười bình tĩnh như vậy?

Ổn định thần trí nửa ngày, Tam cô nương mới có thể khôi phục chút năng lực suy tư, "Ngươi đã sớm biết ta muốn làm gì, còn có thể bình tĩnh ngồi ở chỗ nầy như vậy?"

"Ta đã nói rồi, kế hoạch của ngươi bình thường."

Đoan Mộc Ly lộ ra nụ cười rất "Ôn hòa", "Cho nên ta căn bản không cần lo lắng."

"Ngươi không khỏi hơi quá tự tin!"

"Nếu như ngươi đã đem hang ổ đối thủ phá hủy, ngươi cũng sẽ tự tin như vậy."

"Ngươi nói cái gì? !"

Tam cô nương sắc mặt đại biến, "Ngươi đã phá hủy Thần Ma cốc!"

"Nếu biết nơi ở của ngươi chỗ nào, ta dĩ nhiên là muốn phá hủy nó."

Đã ra ngoài rất nhiều ngày, Tam cô nương cũng không biết tình huống trong cốc hiện nay như thế nào, không có cách nào phán đoán lời này là thật hay giả.

Quý Ngữ Hàm ở một bên xúc động, chỉ mấy câu nói như vậy mà thôi, Tam cô nương bắt đầu lâm trận cũng đã rối loạn.

Đây chính là tai nạn ở cổ đại...... Nếu không thì gọi điện thoại hỏi không được sao?

Điều kiện đầu tiên là nơi đó không phải nơi hoang vắng, phải có tín hiệu......

Hốt hoảng, Tam cô nương miễn cưỡng trấn tĩnh lại, "Ngươi cho rằng ta hiện tại không thể lập tức chạy trở về, ngươi có thể tùy tiện nói bậy sao?"

"Ngươi có thể không tin, " Đoan Mộc Ly cười nói, "Ta chỉ hảo tâm nhắc nhở mà thôi."

"......" Thật sự quá "Hảo tâm" !

Quý Ngữ Hàm im lặng rơi lệ, ực mạnh một ly trà.

Xem giằng co giữa Đoan Mộc Ly cùng Tam cô nương, Phi Phi nghiêm túc cau mày, "Chúng ta......"

Thanh âm ngừng lại, hắn ngước mắt nhìn mọi người, giọng nói cứng lại, " Chơi bài tiếp đi."

"......" Nghĩ là hắn muốn phát biểu cao kiến, mọi người lắng tai nghe xong ngã xuống đất không dậy nổi.

Nếu không có cách nào xác nhận, Tam cô nương chỉ có thể đem chuyện Thần Ma cốc tạm thời để qua một bên, trước đem chuyện bên hoàng cung giải quyết.

"Đoan Mộc Ly, ngươi rốt cuộc không giao Đoan Mộc Hồng?"

Đoan Mộc Ly không trả lời trực tiếp, chỉ đứng lên, xách cái ghế, lấy tốc độ tản bộ đi tới bên người Quý Ngữ Hàm, lại đặt ghế ngồi xuống.

Gì? Đến phiên nàng ra sân?

Vốn sợ Phi Phi nhìn lén. Nàng rốt cục lần nữa cầm bài pocker lên, hiện tại Quý Ngữ Hàm không thể làm gì khác hơn là đem bài để xuống trước, chờ Đoan Mộc Ly mở miệng.

Khụ, khụ, không phải là nàng không muốn chơi, nàng còn có chính sự...... Thật ra thì ván này bài của nàng cũng tốt vô cùng......

"...... Đoan Mộc Ly!"

Thanh âm lạnh lẽo của Tam cô nương gọi hắn một lần nữa, "Cho dù ngươi phá hủy Thần Ma cốc của ta, hiện tại ngươi lại có bản lãnh gì chạy thoát từ trong tay của ta!"

"Ta đã nói, lấy đức thu phục người, hiện tại ta không thích dùng bạo lực." Đoan Mộc Ly vừa nói vừa cướp đi quả cam Phi Phi mới vừa lột vỏ xong.

"......" Mọi người xoa trán.

Lấy ra một múi đút cho Quý Ngữ Hàm, Đoan Mộc Ly chậm rãi xoay người hỏi nàng, "Quả Quả, trước đó ta nói qua cái gì?"

A nga......

Quý Ngữ Hàm lập tức hiểu ý, cầm dao gọt trái cây trên bàn, để ở trên cổ lão công mình, "Là như thế này?"

"Ừ." Đoan Mộc Ly gật đầu một cái, không nhìn đao để ở trên cổ mình, bình tĩnh hỏi, "Buổi tối có muốn ăn gì đặc biệt không?"

"......" Mọi người bắt đầu ném mạnh đậu hủ.

Quý Ngữ Hàm coi như bình tĩnh, "Sườn xào chua ngọt."

"Ừ, " Đoan Mộc Ly vừa cười vừa đút nàng một miếng, "Chờ nàng ta không cản đường, liền kêu Thanh Long đến Ngự Thiện Phòng nói một tiếng."

"......"

Bị coi là chướng ngại vật trên đường, mặt Tam cô nương cũng đen lại, "Đoan Mộc Ly, ngươi lại đang đùa cái gì vậy!"

"Không có gì, ngươi vừa qua tới, nàng liền giết ta mà thôi." Đoan Mộc Ly chỉ chỉ nương tử nhà mình.

Tam cô nương nghẹn lời, "Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng nàng có thể hạ thủ được sao?"

Quý Ngữ Hàm nhìn dao gọt trái cây trong tay, "Khiêm tốn" cười cười, "À, tạm có thể."

"......" Hai vợ chồng này đều không phải là người bình thường!

Mọi người lập tức dời cái ghế, cách xa hai người bọn họ.

"......" Quý Ngữ Hàm bi phẫn.

Đi thì đi, tại sao hạt dưa cũng lấy đi!

Nhìn thấu tâm tình của nàng, Đoan Mộc Ly cũng không quay đầu nhìn mấy người bọn Phi Phi, trực tiếp vươn tay.

...... Mọi người bi phẫn mà đem hạt dưa còn hơn phân nửa trở lại.

Không có biện pháp, hắn quá có "Đức", bọn họ cũng phục......

Vì vậy hai vợ chồng tiếp tục nhàn nhã ăn ăn uống uống......

Tam cô nương căn bản cũng không dám đánh cuộc.

Đừng nói là giết, sợ đao trong tay Quý Ngữ Hàm vẽ ra vài vết thương nhẹ cho Đoan Mộc Ly, kế hoạch của nàng ta cũng phải bắt đầu lại từ đầu.

Động thủ thì không muốn, cứ như vậy buông tha cũng không được, Tam cô nương cứng tại chỗ.

Thời gian dài, mọi người liền coi nàng thành quản gia, không ai liếc mắt nhìn.

Bởi vì bọn họ...... Lại bắt đầu chơi bài......

Chơi một trận, cũng sắp đến thời gian cơm tối, Đoan Mộc Ly liếc nhìn Tam cô nương còn ngăn ở cửa không đi.

"Thanh Long, ngươi đến Ngự Thiện Phòng."

Sau đó, hắn sáp lại giúp Quý Ngữ Hàm bắt bài tốt, bình tĩnh nhìn nương tử nhà mình, "Quả Quả, nếu như nàng ta dám động tới Thanh Long, ngươi cứ đem ta giết đi."

"Hiểu, Thanh Long ngươi cứ yên tâm đi đi, " Quý Ngữ Hàm gật đầu, nhìn bài, "Ba ba ~"

Khụ, khụ, bởi vì tay Quý Ngữ Hàm "Bận rộn" cầm đao để ở trên cổ lão công nhà mình, cho nên đều là nàng nói, Đoan Mộc Ly giúp nàng ra bài.

Cứ giằng co như vậy...... Khụ, khụ, thật ra thì chỉ có một mình Tam cô nương là làm mặt nghiêm, đến thời gian cơm tối.

Lúc ăn cơm có một phiền toái, chính là nếu như Quý Ngữ Hàm vẫn còn phải “uy hiếp” Đoan Mộc Ly như vậy, lúc ăn cơm hai người cũng không thuận tiện.

"Quả Quả, buông ta ra, ăn cơm mới ngon."

Đã sắp tức giận, ánh mắt Tam cô nương sáng lên, cho rằng rốt cuộc đã tìm được cơ hội.

Đoan Mộc Ly rất bình tĩnh cầm lấy dao gọt trái cây trong tay Quý Ngữ Hàm, cầm bên tay trái, vừa lúc che bên tay phải Đoan Mộc Hồng.

"Ngươi muốn máu của hoàng huynh ?"

Hắn ôn hòa cười cười, "Nếu như ngươi tới đây, ta liền cho đổ máu."

"......" Đoan Mộc Hồng trở mình không có khí chất xem thường, vô lực đổi tay trái tiếp tục ăn cơm.

"...... Đoan Mộc Ly!" Tam cô nương sắp điên rồi.

Đoan Mộc Ly quay đầu hướng nàng cười cười, "Ngươi đói bụng? Ta không định mời ngươi ăn cùng."

"......" Mọi người nhịn không được nhanh chóng nuốt cơm.

"Ngươi......" Tam cô nương cảm giác khí huyết dâng trào, trong cổ họng dâng lên một cỗ tinh ngọt.

Mới vừa rồi miễn cưỡng nhịn được ——

Đoan Mộc Ly bình tĩnh liếc mắt nhìn đúng cái lư hương, "Tam cô nương, thời gian độc phát đã đến."

"Ngươi nói cái gì!" Tam cô nương kinh sợ hỏi.

Đoan Mộc Ly cười ôn hòa hỏi ngược lại, "Ngươi cho rằng ta để cho ngươi đứng ở đây thời gian dài như vậy, một chút dụng ý cũng không có sao?"

"Ngươi...... Ta căn bản cũng không sợ độc!"

"Nhưng mọi chuyện luôn có ngoại lệ, cho dù là Tam cô nương, cũng không dám nói đã gặp qua tất cả loại độc trên đời?"

"......" Tam cô nương không cách nào phản bác.

Đoan Mộc Ly cười hỏi, "Tam cô nương bây giờ cảm thấy khí huyết dâng trào, khắp miệng tinh ngọt?"

"......" Tam cô nương ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hắn, "Đây chỉ là đúng dịp!"

"Tam cô nương nghĩ là đúng dịp, cũng không sao."

Đoan Mộc Ly nhàn nhã cười cười, "Dù sao chết cũng không phải là ta. Đưa muỗng canh cho Quả Quả."

"......" hai câu nói hoàn toàn không có lien quan dính dáng gì khiến cho mọi người sắp điên rồi.

Tức giận mà đem muỗng canh mới vừa cướp được trong tay trả lại cho Quý Ngữ Hàm, Phi Phi rất muốn đánh hắn một trận.

Đây không phải là đang bàn chính sự sao, còn có ý định chú ý nhiều như vậy!

Nên nói cũng đã nói, Đoan Mộc Ly bình tĩnh cầm lấy muỗng canh, giúp Quý Ngữ Hàm múc canh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.