Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 15: Nàng giống như đột nhiên biến thành bảo bối



Lần đầu tiên thét chói tai là nàng nghĩ rằng khối băng nam nhân muốn phi lễ nàng, nhưng động tác kế tiếp của làm cho nàng phát ra tiếng thét chói tai thứ hai càng khủng bố hơn.

Cắn, cắn người?

Hắn rõ ràng là đang hung hăng cắn một ngụm phía dưới xương quai xanh của nàng a!

Hu hu... Bị điểm ở huyệt đạo, động cũng không thể động, Quý Ngữ Hàm cũng không có biện pháp nói chuyện, khóc cũng khóc không được.

Nàng đề phòng sai người, thì ra người chân chính muốn ăn nàng là ở chỗ này...

Cắn lần thứ nhất, khối băng nam nhân lại không tiếp tục cắn xuống.

"Ực".

Bên trong lăng mộ vô cùng im lặng, Quý Ngữ Hàm da đầu run lên nghe được thanh âm nuốt xuống.

Nàng thực xác định thịt mình còn ở trên người, không bị hắn cắn mất.

Vậy hắn hiện tại nuốt là... Nước miếng?

Hay là máu của nàng?

Hai ý tưởng này đều không tốt đẹp...

Đang lo lắng chính mình có phải nên trực tiếp cắn lưỡi tự sát hay không, miễn cho thời điểm bị hắn ăn nhỏ nuốt chậm, khối băng nam nhân ngẩng đầu.

Ánh mắt giống như viên đá đen ở trên mặt trắng bệch rạng rỡ lóe sáng, bên môi còn mang theo tơ máu đỏ sẫm...

Hu hu, ma cà rồng!

Hiện tại nàng xác định, vừa rồi hắn nuốt là máu của nàng!

Khối băng nam nhân thần sắc không rõ nhìn nàng, thế nhưng ngón tay hơi chút có chút độ ấm xoa miệng vết thương ở xương quai xanh của nàng.

"..."

Hu hu, muốn ăn thì cứ ăn, không cần kéo dài thời gian hù dọa người như vậy!

Thực kỳ dị, vốn miệng vết thương rất đau nhưng xuất hiện cảm giác mát lạnh, hơn nữa tê tê, có chút ngứa.

Theo bản năng co rụt lại, Quý Ngữ Hàm mới phát hiện huyệt đạo của mình không biết đã giải khi nào, nàng đã có thể tự do di động.

"Miệng vết thương ngày mai sẽ tốt."

Không đợi Quý Ngữ Hàm thét chói tai, khối băng nam nhân mở miệng trước.

"..." Lời muốn hét đều nghẹn lại trong cổ họng.

Ngày mai?

Chẳng lẽ nói nàng có thể còn sống để thấy ngày mai?

Hắn không tính ăn nàng hoặc là uống máu của nàng ?

Chẳng lẽ vừa rồi là "Nghiệm hóa", kết quả hắn phát hiện nàng không thể ăn?

Ý nghĩ loạn thất bát tao trong đầu trong óc chạy tới chạy lui, Quý Ngữ Hàm giữ chặt quần áo, đề phòng nhìn hắn.

"Đừng để cho Đoan Mộc Ly phát hiện trên người ngươi có miệng vết thương."

"..."

Đây là nguyên nhân vừa rồi hắn thốt nên những lời đáng sợ như vậy?

Nói như vậy, hắn ngay từ đầu không định để cho nàng chết tại đây?

"Cái kia... Ngươi rốt cuộc muốn gì chứ?"

Bạn khối băng không trả lời, hỏi lại nàng, "Sư phụ ngươi là ai?"

"... Không có."

Vốn liền mặt lạnh hiện lên như là phủ thêm một tầng sương lạnh, "Nói thật!"

"... Thực không có, a... Có!"

Phát hiện tay hắn lại siết đến trên cổ mình, Quý Ngữ Hàm vội vàng sửa miệng.

Hu hu, đây là cứng rắn buộc người khác nói dối a!

"Là ai?"

Khối băng nam nhân không buông tay, thần sắc sẵng giọng hỏi nàng.

"Tà đại thúc!"

Hu hu, Tà thúc, ta không phải cố ý nói ra tên của thúc đâu, thật sự là nàng một nghĩ đến lão sư (sư phụ), người đầu tiên đã nghĩ đến là người khiến cho nàng oán khí tận trời trong ba năm trung học...

Dù sao khối băng này cũng không có khả năng tìm đến hiện đại, hu hu, Tà thúc, thúc tha thứ cho ta!

Khối băng nam nhân khẽ nhíu mày.

Tà đại thúc?

Trên giang hồ chưa từng nghe qua cao thủ này.

Nhưng mà chính là người không nghe nói qua tên thì mới càng có thể tin.

Đại hiệp cùng thần y nổi danh trên giang hồ, hắn đã tìm đến từng người, không có nào người có thể giải hàn độc trên người hắn.

Nhưng hắn vừa mới uống chút máu trên người tiểu nha đầu trước mắt, hàn độc thế nhưng hơi có chút bị ngăn chặn...

Quả nhiên giống như hắn nghĩ, tiểu nha đầu này ăn qua linh đan gì đó có thể giải trăm độc!

Sư phụ của nàng nhất định có biện pháp giúp hắn giải độc!

Tự nhận tâm tư có vẻ kín đáo, khối băng nam nhân bị Tà đại thúc uy vũ hàng đầu hù dọa...

Quý Ngữ Hàm không biết trong đầu hắn có ý niệm đó, vừa rụt lui sát tường.

"Cái kia, nếu ta vẫn không quay về, Đoan Mộc Ly cũng sắp trở lại."

Hu hu, không biết có phải vì so sánh với khối băng nam nhân ma cà rồng hay không, ấm hồ Đoan Mộc Ly quả thực rất đáng yêu !

Khối băng nam nhân đi hai bước, đẩy ra mộ bia, nhìn xem bầu trời.

"Còn có nửa canh giờ."

"..."

Hu hu, biết cái gì không tốt, hở ra là sẽ nhìn lên trời...

Sau đó khối băng nam nhân liền vẫn dùng một loại ánh mắt quỷ dị đang nhìn nàng, nhìn đến mức da đầu của Quý Ngữ Hàm run lên, khóc không ra nước mắt.

Là thấy sai sao?

Vì sao nàng cảm giác ánh mắt này thực rối rắm, giống như là đang nói ——

"Rốt cuộc nên ăn hay không " ?...

Khẽ cắn môi, Quý Ngữ Hàm bất cứ giá nào.

"Ngươi muốn ăn cứ việc nói thẳng, không cần trước cho ta hy vọng, lại lật lọng..."

Hu hu, loại kháng nghị ăn uống không hề có chút đạo đức này!

"Ta sẽ không ăn ngươi." Khối băng nam nhân lạnh như băng cam đoan.

"..."

Quý Ngữ Hàm rùng mình.

Rõ ràng là cam đoan, sao lại có thể để cho hắn nói được lạnh như thế?

"Thật sự?"

Ánh mắt híp lại một chút, khối băng nam nhân cam đoan, "Chẳng những không ăn, ta còn sẽ cam đoan an toàn của ngươi."

"..." A?

Sao lại từ thực khách lập tức liền biến thành "Người chăn nuôi " ?

Thân phận này chuyển hoán cũng quá nhanh.

Khối băng nam dùng ngón tay dài từ trong lòng lấy ra một sáo ngọc tinh xảo bỏ trong túi, "Có phiền toái có thể thổi nó, tự nhiên sẽ có người tới cứu ngươi."

"..." Quý Ngữ Hàm sợ run cả người, không dám nhận.

Ai biết là có người tới cứu nàng hay là có người đến "Liên hoan", cùng nhau đem nàng ăn...

Hu hu, nàng phát hiện sau khi nàng đi vào cổ đại như thế nào cũng không thoát khỏi được vận mệnh lo lắng bị ăn?

A a a... Nàng thật sự không thể ăn!

Sáo ngọc cứng rắn bị nhét vào trong tay nàng, chạm tay thấy ấm, dĩ nhiên là khối ngọc ấm.

Có thể từ bạn khối băng cầm ấm ngọc trong tay, Quý Ngữ Hàm cảm thấy thật thần kỳ giống như con thỏ nhỏ cắn cải củ đột nhiên cắn trúng khối thịt dấu bên trong.

Phục hồi tinh thần lại, nàng phát hiện khối băng nam nhân đã đi ra khỏi lăng mộ.

A a a...

Đừng để nàng ở chỗ này một mình a!

Quý Ngữ Hàm sợ tới mức chân mềm nhũn, vội vàng chạy ra khỏi lăng mộ, ở dưới mặt trời hảo hảo mà rùng mình.

"Ta có thể đi chưa?"

"Ta đưa ngươi."

Uy uy uy, không cần tiễn!

Nói còn chưa ra khỏi miệng, người cũng đã bị đá đến giữa không trung, cảnh vật trước mắt cũng thay đổi.

A a a...

Quả nhiên lại là loại phương pháp đưa tiễn này!

Nhìn đến Quý Ngữ Hàm tại không trung giương nanh múa vuốt, khối băng nam nhân nhíu mi.

Nhất thời thuận tay liền đem người đẩy ra, đã quên hiện tại nàng là bảo bối quý giá, phải nên đối đãi thật tốt mới đúng.

Nhanh chóng bay theo, khối băng nam nhân bắt lấy Quý Ngữ Hàm ở không trung, lại mang về cấm địa to lớn sát bên hồ.

(Giải thích chỗ này: Ảnh đá chị xong mới nhớ nên đối xử tốt với chị nên bay lên ôm lại)

A?

Lại làm sao vậy?

Trên mặt lạnh buốt lộ ra vẻ mặt cổ quái, ra vẻ "Nhe răng nhếch miệng"...

(Hình như là ảnh cười đó các nàng =))

"Ta đưa ngươi đi qua."

Nói xong khối băng nam nhân mang theo Quý Ngữ Hàm cùng nhau nhẹ bay qua hồ.

"..." Quý Ngữ Hàm cảm thấy chính mình sắp kiên trì không được, thật sự là rất muốn vui vui vẻ vẻ mà hít không khí...

"Khụ, cái kia, vừa rồi là ngươi đang cười sao?"

"Đúng." Khối băng giọng nam nhân âm lãnh cứng rắn ở trên đầu.

Sau hắn động động cơ bắp trên mặt, lại "Nhe răng nhếch miệng"...

"..."

Quý Ngữ Hàm rùng mình, "Ta cảm thấy... Ngươi vẫn là đừng cười, động tác này không hợp với khí chất của ngươi."

Hu hu, khí chất đại gia ngài rất độc đáo, cười đến rất giống muốn cắn người!

Đem Quý Ngữ Hàm đưa đến cửa tẩm cung, khối băng nam nhân đặt hai tay ở trên vai nàng.

"..."

Này, lại muốn gì chứ?

Hu hu, bạn khối băng à, ta biết ngươi nói ít, nhưng hành vi của ngươi luôn rất quỷ dị, tốt xấu cũng báo trước một tiếng chứ...

Nhưng mà không cần báo trước, hiệu quả lập tức xuất hiện ——

Cảm giác một trận gió lạnh từ đầu thổi đến chân, Quý Ngữ Hàm lại cúi đầu phát hiện quần áo của mình đã hoàn toàn khô.

Cũng không chào hỏi, khối băng nam nhân xoay người rời đi.

Hơn nữa tay phải của hắn còn buông thẳng, cùng mặt song song đặt ở bên chân.

"..." Khóe miệng Quý Ngữ Hàm run rẩy, đây là... Muốn múa ba lê?

Chờ khối băng nam nhân bay qua hồ, Quý Ngữ Hàm mới nhìn ra hiệu quả ——

Vốn trên mặt đất còn có chút nước đọng, hắn vừa đi qua như vậy, trên mặt cũng hoàn toàn khô mát.

Quý Ngữ Hàm nháy mắt mấy cái.

Chẳng những tự mình đưa nàng trở về, còn phụ nàng hong khô quần áo cùng lau sạch mặt đất giống như phục vụ...

Rất tri kỷ !

Nhưng vấn đề là... Khối băng nam nhân vì sao phải làm như vậy?

Một trận gió lạnh thổi qua, Quý Ngữ Hàm đột nhiên nhớ tới trước kia khi xem qua ngụy trang văn nghệ thanh niên thường nói ——

Đáp án ở không trung bay đi.

Sợ run cả người, Quý Ngữ Hàm trở về phòng.

Đã bay đi, nàng vẫn là đừng đoán...

Một ngày như vậy liền qua đi, Đoan Mộc Ly không vội mà đem nàng bưng lên bàn, Quý Ngữ Hàm liền mỗi ngày nói bóng nói gió theo Tiểu Dật hỏi thăm kết cấu bố cục trong cung.

Ai, Đoan Mộc Ly rất giảo hoạt, nàng là không dám trực tiếp ở chỗ hắn nói lời khách sáo, chỉ có thể ở bên Tiểu Dật hỏi thăm chút tin tức.

Hu hu, nàng không phải lợi dụng Tiểu Dật, nàng chính là thật tâm thích cậu nhóc đáng yêu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.